Tư Mã Kiêu bị người ta hung hăng vả mặt, Trịnh Sở Chi rất hài lòng, nào
ngờ Khâm sai đã nhanh chóng bẫy gạt quan tham nghị Soái sứ Tôn Phụ Ất
tới, nhốt thẳng vào đại lao, rồi lại đột nhiên nhảy ra một nữ cô nhi
Hoàng thị gõ trống kêu oan, tố cáo Tôn Phụ Ất đem người đến sát hại cả
nhà hoàng thương Giang Nam Hoàng thị, đúng là niềm vui từ trên trời rơi
xuống!
Trịnh Sở Chi mừng rỡ, kế hoạch vốn là định quay về Dương
Châu lập tức bị gạt sang một bên, ở lại quán trọ huyện Giang Dương tiếp
tục theo dõi, chờ đợi cơ hội sử dụng kĩ năng khuấy nước đục xấu xa của
mình.
Trong khoảng thời gian ở nhà trọ, Trịnh Sở Chi phát hiện
'Khâm sai' trong mắt lão thường xuyên chạy đến chỗ 'Thị vệ Đô ngu hầu'
phía đối diện, nhìn thái độ kính trọng cái tên 'Đô ngu hầu' phảng phất
khi bọn họ ở cùng nhau thì cảm thấy vô cùng quái đản.
Trịnh Sở Chi không coi việc Lâm An quận vương cưới nam thê là thật, nhưng nhớ rằng nam thê của quận vương tên là Triệu Bạch Ngư?
Nguyên Thú đế lệnh cho Triệu Bạch Ngư làm Khâm sai, Trịnh Sở Chi đoán chỉ là
để che giấu tai mắt người khác, thực tế người giật dây sau lưng là Hoắc
Kinh Đường, mà Hoắc Kinh Đường lại trung thành với Nguyên Thú đế, suy
cho cùng thì chính là Nguyên Thú đế cố tình muốn chỉnh đốn quan trường
Hoài Nam.
Tất nhiên lão cũng đoán rằng bề ngoài Triệu Bạch Ngư là quận vương phi, thực chất chỉ là con cờ biết vâng lời, 'Thị vệ Đô ngu
hầu' đại diện cho Hoắc Kinh Đường, vậy nên Khâm sai cũng tự cảm giác
được mình thấp kém trước cấp dưới Đô ngu hầu mà thôi.
Và từ cuộc
đối đầu ở công đường cũng có thể nhìn ra 'Đô ngu hầu' này miệng lưỡi
lanh lợi và có khả năng kiểm soát tình hình hơn nhiều so với cái người
gọi là Khâm sai kia.
"Không đúng." Trịnh Sở Chi suy nghĩ trong
lòng, vẫn luôn cảm giác có gì đó là lạ. "Ta luôn cảm giác 'Khâm sai' rất quen mắt, giống như là đã từng gặp ở đâu rồi, không phải là gặp ở phủ
Kinh Đô."
Án gian lận khoa cử bị vạch trần, thân là cậu của Tần
vương, lão không chỉ phải tránh hiềm nghi, mà còn vì mới vừa hồi kinh
báo cáo công việc nên không cần vào triều, bỏ lỡ ngày Triệu Bạch Ngư ngự tiền cứu ân sư, về sau cũng ít giao du bên ngoài, cho đến nay vẫn chưa
biết mặt Triệu Bạch Ngư.
Nhưng mà lão từng điều tra Triệu Bạch
Ngư rồi, trước khi y đảm nhiệm chức Khâm sai thì chưa từng rời phủ Kinh
Đô, theo lý mà nói không nên khiến cho lão sinh ra ấn tượng như đã quen
mặt từ trước.
Kỳ quái hơn nữa chính là trên người 'Khâm sai' còn có khí chất chỉ người trong quân ngũ mới có.
Trịnh Sở Chi cũng là quân nhân, bắt được điểm này rồi suy nghĩ sâu xa hơn,
càng nghĩ càng cảm thấy lạ, Triệu Bạch Ngư là quan văn không chạy, hình
như y còn là trẻ sinh non, nhưng 'Khâm sai' trên công đường thì lại có
cơ thể khỏe mạnh cường tráng, nhịp bước nhẹ nhàng vững vàng, ánh mắt sắc bén, nhất là tay phải có thói quen trụ ở bên hông, bình thường người
lính thường treo một chiếc Hoàn Thủ Đao ở đó, chẳng lẽ ——
'Khâm sai' là Đô ngu hầu, còn 'Thị vệ Đô ngu hầu' mới là Khâm sai?
Nếu như tên 'Khâm sai' kia mới là thị vệ, thì rất có thể là người được điều từ quân Tây Bắc tới, vậy là giải thích được vì sao lão lại cảm thấy
quen mắt, hẳn là đã từng gặp qua ở biên giới.
"Không sai! Thế là
hiểu rồi, mặc dù Khâm sai chỉ là con cờ, nghe lệnh bệ hạ cũng Hoắc Kinh
Đường, nhưng lại dám đến ngự tiền dùng lý để tranh luận, còn có thể chỉ
từ một phần nhỏ trong hồ sơ mà phát hiện ra án oan, Triệu Bạch Ngư không phải là một tên dốt tài." Trịnh Sở Chi tự lẩm bẩm: "Y mới là Khâm sai.
Khâm sai đi sâu vào khu dịch bệnh, đích thân trải qua cơn dịch, lừa gạt
xoay Lữ Lương Sĩ mòng mòng, quả nhiên là nước cờ lạ lùng, quân bài không đi theo lẽ thường."
Trịnh Sở Chi đi qua đi lại, chợt vỗ tay cười to: "Hay! Hay lắm! Đúng là một quái tài! Để xem y có thể quật ngã Thái
tử được không, cho dù không quật được, thì cũng sẽ thật vui nếu như y bị ngã ngược lại."
"Y vẫn chưa định tiết lộ danh tính của mình,
chắc là thật sự muốn đối phó với An Hoài Đức, sẵn tiện lừa gạt Tư Mã
Kiêu," Trịnh Sở Chi cảm giác mình đã đoán trúng tâm tư của Triệu Bạch
Ngư, gật đầu liên tục tự đắc ý: "Thế mà y lại không thể nào nghĩ ra được ta có thể đoán trúng, coi như ta làm hoàng tước một lần vậy, xem bọn họ chiến đấu với nhau đến cùng."
Trịnh Sở Chi đoán ra được chút
chân tướng bèn ở lại nhà trọ, mỗi ngày đều quan sát động tĩnh của Triệu
Bạch Ngư, một ngày trước hơn nửa đêm thấy y vơ vét bắt được một nhóm
người, trong sân đốt đèn cả đêm, ngày hôm sau lặng lẽ đưa người đi như
chưa có chuyện gì, sau đó lại có thêm mấy người thân thủ không tầm
thường đến, dường như nhận được mệnh lệnh gì đó, chạy gấp tám trăm dặm.
Trịnh Sở Chi khó chịu muốn biết được kế hoạch của Triệu Bạch Ngư, cũng muốn
tới gần chút để nghe lén, nhưng chẳng thể làm gì được vì trong sân viện
có không dưới ba cao thủ đang ẩn mình, kỹ năng của bọn họ tốt hơn rất
nhiều so với lão tướng sa trường như lão.
Kế hoạch nghe lén bị đẻ non, Trịnh Sở Chi chỉ đành dời sự chú ý lên người Đô tào và An Hoài
Đức, không để ý thì tốt, để ý một cái liền phát hiện ra Tư Mã Kiêu và An Hoài Đức cùng thuộc đảng Thái tử nhưng hình như đang đấu tranh với nhau rất kịch liệt.
An Hoài Đức tóm Khâm sai đặt nghi vấn vì sao lại
cưỡng ép giam giữ Tôn tham nghị, cũng hỏi về việc dùng nghiêm hình để
tra khảo, còn nói người tự xưng là nữ cô nhi Hoàng thị không rõ lai
lịch, có phải đúng là người đó hay không, rồi hỏi có những chứng cứ nào
khác hay không, nếu không chỉ bằng lời nói của một bên, không dám đảm
bảo đây không phải là vu hãm mệnh quan triều đình.
Chọn lời chặt
chẽ, thậm chí suy đoán rằng Khâm sai chỉ vì cái lợi trước mắt, vượt tỉnh vượt cấp truy xét án oan Lưỡng Giang, theo luật gọi là lạm quyền, nếu
như lời Hoàng thị nói là thật, vậy thì vụ án cũng cần được chuyển giao
cho Đề hình ty Lưỡng Giang.
Tư Mã Kiêu thì quát hỏi một án loạn
đảng Từ Châu, không có bằng chứng nào khác cho thấy ba ngàn ngư dân Ngư
Gia Trại chính là đồng bọn của phe phản loạn, cũng chưa qua ba đường hội thẩm, sao có thể nhốt toàn bộ những người đó vào đại lao?
Còn
chỉ ra mặc dù có nhân chứng, tức là 'loạn đảng' đã bị vây bắt, chống trả bằng vũ khí và bị hành quyết ngay tại chỗ, nhưng không thể chứng minh
bọn họ thật sự là loạn đảng, bởi vì bọn họ đều chết cả rồi, bản cung của cả vụ án đã biến thành bản cung chết.
Mà bản cung chết thì không được thừa nhận!
Nhưng cũng không hẳn là vô dụng, chỉ là cần có điều kiện tiên quyết, tạm thời không nhắc đến ở đây.
Hai bên một kẻ mượn chỗ sơ hở của án cả nhà họ Hoàng bị giết để hói Khâm
sai, còn Tư Mã Kiêu thì mượn mối nghi ngờ trong chuyện loạn đảng Từ Châu quở trách An Hoài Đức, ngăn chặn nhịp bước dùng pháp trấn áp Khâm sai
để cứu Tôn tham nghị của An Hoài Đức.
Trịnh Sở Chi rơi vào mông
lung, không nghĩ ra vì sao Đô tào và An Hoài Đức đều là môn đảng Thái tử mà bây giờ lại ầm ĩ trở mặt? Chẳng lẽ là do Triệu Bạch Ngư ly gián bọn
họ từ bên trong?
Ly gián như thế nào được?
Trịnh Sở Chi trăm mối không lời giải, lại thấy Triệu Bạch Ngư không khen cũng chẳng chê, bình chân như vại, mỗi ngày đều ở trong sân vẽ vời, rất
phong nhã.
Làm quan hai mươi năm, Trịnh Sở Chi không khỏi không
bội phục tâm tính của Triệu Bạch Ngư, chỉ chờ đợi thời gian thôi, là có
thể phong hầu bái tướng, đứng hàng Tam công.
An Hoài Đức cùng Tư
Mã Kiêu tranh đấu đến mưa máu gió tanh, Trịnh Sở Chi nóng nảy vì không
tài nào thể hiện được bản lĩnh khuấy nước đục của mình, vậy nên cứ đi
tới đi lui ngoài viện của Triệu Bạch Ngư.
Ngày hôm đó, Trịnh Sở
Chi cũng đang quanh quẩn bên ngoài viện, phát hiện Khâm sai giả vội vã
chạy vào trong sân, thậm chí suýt nữa vấp ngã, không lâu sau, Triệu Bạch Ngư đã nghiêm mặt đi ra.
Trịnh Sở Chi nảy lòng tò mò, nhanh chân theo phía sau bọn họ, nghe thấy Triệu Bạch Ngư thấp giọng hỏi: "Ngươi
chắc chắn không tra sai chứ?"
Khâm sai giả: "Tướng quân ở Hoài Nam đã âm thầm điều tra, có thể sai được sao?"
Triệu Bạch Ngư: "Ta cũng tin tưởng năng lực của quận vương, nếu hắn đã mở
miệng thì tám chín phần mười là thật. Nếu tin này là thật, thì chúng ta
phải mau chóng đuổi hết vật cản phía trước di thôi."
Khâm sai giả: "Bây giờ ta đưa thủ dụ của ngài đi gọi doanh binh bao vây sơn trang đó lại."
Triệu Bạch Ngư: "Đừng gây sự chú ý quá nhiều, chủ yếu là bạc, nhất định phải
lấy lại được hai triệu lượng bạc cứu trợ thiên tai về tay! Chỉ cần số
bạc đó về tay, ta liền có thể bắt lại cẩu quan An Hoài Đứuc coi mạng
người như cỏ rác!"
"——!"
Tìm được hai triệu lượng bạc cứu trợ thiên tai rồi sao?
Quả nhiên là có liên quan đến An Hoài Đức và Thái tử!
Tư Mã Kiêu xích mích với An Hoài Đức, chẳng lẽ cũng là vì khoản bạc này?
Lòng Trịnh Sở Chi như có lửa nóng, trăm móng tay nhọn cào ngứa tâm can, chỉ
muốn biết là bạc đang ở sơn trang nào, lão muốn cướp công.
Bởi vì sự việc của Tần vương mà trong lòng Nguyên Thú đế đã tồn tại hiềm
khích, hồi kinh báo cáo công việc theo lý mà nói chỉ là đi làm thủ tục
mà thôi, gặp được một hai cấp trên rồi lại để cho lão quay về biên giới
Định Châu chưởng binh, kết quả là bị điều nhiệm tạm thời đến Hoài Nam
làm Chuyển vận phó sứ quái gì đó.
Hành động này của Nguyên Thú đế có ý gì, Trịnh Sở Chi hiểu rõ ràng.
Làm sao lão dám khuấy đụng nước quan trường Hoài Nam mà không có chút kiêng kỵ nào?