Trong con hẻm cũ thưa thớt nhà chỉ còn một một gia đình ở, gió thổi đèn lồng treo cửa phát ra tiếng
cọt kẹt, tựa như một ông lão kéo dài hơi tàn trong đêm gió tàn ác.
Đột nhiên có một thân ảnh nhỏ gầy, bước chân tập tễnh ngã xuống trước cánh
cửa treo đèn, cửa được mở ra từ bên trong, một lão bá tóc hoa tâm bước
ra, ông lật người trên mặt đất lên, thấy được khuôn mặt xinh đẹp dưới
mái tóc tán loạn.
Lão bá nhìn chằm chằm hai cái lỗ xỏ trên tai, có hai lỗ xỏ, quả nhiên là một cô gái.
Lão bá nhìn bốn phía, một lát sau đưa cô gái đã bất tỉnh vào nhà.
Bóng đêm dần buông xuống, dấu chân người ít dần, gió đêm rít qua con phố lấn át cả tiếng bước chân của người đi đường. Một bóng người cao to cường
tráng dừng lại dưới đèn lồng, giơ tay lên gõ cửa, liền nghe thấy bên
trong có người hỏi là người phương nào đang gõ cửa.
"Xin hỏi nơi này có phải nhà của Đặng Vấn An, người huyện Giang Dương trong vụ án oan chấn động phủ Dương Châu không?"
Một lát sau, có tiếng bước chân vội vã đến gần cửa, khuôn mặt ẩn giấu dưới
nón lá của bóng người cao lớn nở một nụ cười đắc ý, giọng nói già nua
kia vừa hỏi hắn vừa mở cửa: "Đây là nhà của Đặng Vấn An, xin hỏi ngươi
là?"
Người ngoài cửa rút đao ra, ánh sáng lóe lên trên lưỡi đao
phản chiếu ánh mắt hung ác dưới vành nón: "Ta là người Phủ dụ sứ đại
nhân huyện Giang Dương phái tới đón ngài đến công đường đối chất với nha dịch."
"Không phải bảo ngày mai mới đi sao?"
"Bên huyện Giang Dương thúc giục gấp quá, ta cũng không có cách nào khác."
Lão bá nhìn xuyên qua khe cửa, thấy người bên ngoài quả thật mặc quần áo
nha dịch nên không nghi ngờ quá nhiều, quả thật trước đây cũng có nha
dịch huyện Giang Dương đến đón ông đến công đường đối chất, nhưng khi đó ông đang bị bệnh nên không đi theo được, đã làm trễ nãi không ít ngày
rồi.
Đang định mở cửa, từ bên cạnh có một cánh tay vươn ra đè tay ông lại, lão bá quay đầu nhìn sang, ấy vậy mà lại là cô gái mà sáng nay ông cứu được.
Cô gái rút dao ra, ra hiệu cho lão bá lui về phía
sau, người bên ngoài đợi lâu mà không thấy cửa mở ra liền đá một cước
văn cửa, mặt mày hung ác vung đao lên chém xuống, nếu không nhờ cô gái
kia cảnh giác, lão bá đã bỏ mạng ở nơi này rồi.
Cô gái võ nghệ
cao cường, chặn được một cú trí mạng rồi vươn tay bổ về phía hung đồ,
dùng cán dao đánh về phía ngực hắn rồi nhấc chân đá vào thân dưới của
hắn, lúc này hung đồ mất đi sức lực hành động, quỳ xuống đất đau đớn kêu rên.
Cô gái gác dao trên cổ hung đồ, cắt ra một vết máu, hỏi hắn: "Ngươi là ai?"
"Đừng, đừng giết ta! Ta là Ban đầu sai dịch địa phương! Ngươi mà dám giết ta thì chờ bị quan phủ truy tội đi!"
Cô gái gọi lão bá đến nhận mặt hắn, lão bá mở to mắt nhìn, gật đầu khẳng
định: "Tên này chính là Ban đầu huyện Giang Đô, lúc trước hắn từng dẫn
sai dịch huyện Giang Dương đến gặp ta." Ngay sau đó hoài nghi: "Tại sao
ngươi phải giết ta?"
Ánh mắt Ban đầu lóe lên: "Cầm tiền của người, giúp kẻ khác tiêu tai."
"Giúp ai tiêu tai?" Lão bá chợt hiểu ra, "Được lắm! Là cẩu quan Huyện lệnh
Giang Dương xúi giục ngươi tới giết người diệt khẩu, có đúng hay không?"
Ban đầu cười nhạt: "Ông biết thì tốt! Tôi nói cho ông biết, vụ án của con
trai ông dính dấp đến An phủ sứ Hoài Nam và Tri phủ Dương Châu, đây
chính là quan viên nhị phẩm, ngũ phẩm trong triều! Có thể để cho một tên thường dân như ông kéo xuống ngựa sao? Lần này mà rửa sạch oan khuất,
các người sẽ đắc tội với Tri phủ Dương Châu, sau này còn có thể có cuộc
sống tốt sao? Ông không phát hiện nha dịch bảo vệ an toàn cho mình đều
đã đi hết rồi sao? Bởi vì Huyện lệnh địa phương cũng đã sợ vì ông mà đắc tội quan trên đấy!"
Sắc mặt lão bá hoảng hốt, tựa như trời có sập cũng không dám tin.
Trái lại cô gái quát lên: "Ngươi nói láo! Án oan trong sạch, Tri phủ Dương
Châu nhiều lắm là bị cách chức, nhưng cũng có thể chỉ bị trách phá án
không thuận lợi, phạt bổng lộc thôi. Còn Huyện lệnh Giang Dương kia đã
bị tháo mũ quan, bản thân còn khó bảo toàn, lấy đâu ra năng lực hối lộ
ngươi đến giết người? Ta thấy không phải là Lữ Lương Sĩ, mà là ngươi
muốn giết nguời diệt khẩu!"
Mặt mũi Ban đầu co quắp hung tợn, có chút luống cuống, hung dữ trợn mắt nhìn nàng.
Cô gái tiếp tục suy đoán: "Ta nghe nói tội phạm giết người thật sự tên là
Vương Quốc Chí, trà trộn vào trong đội ngũ sai dịch lợi dụng chức quyền, chẳng lẽ là hắn đang trốn ở huyện Giang Đô, không chỉ lẻn vào đội sai
dịch địa phương mà còn làm Ban đầu nữa?"
Ban đầu kinh hãi, chân tướng đã bại lộ.
Cô gái và lão bá đều ngạc nhiên vì quan liêu địa phương lại thối nát vô
liêm sỉ đến vậy, không chỉ cho một tội phạm giết người bỏ trốn mà còn đế cho hắn chạy đến một huyện khác tiếp tục làm việc, đợi tình thế qua đi
chẳng phải còn lạm dụng quyền thế làm chuyện ác hơn nữa sao?!
Kể
cũng lạ, hơn phân nửa đội ngũ sai dịch tại huyện nha các nơi ở Đại Cảnh
đều không phải là công chức chính thức, mà là được Nha môn thuê, đến
những quý nào bận rộn quá liền tuyển người làm rộng rãi, vì vậy cỏ đuôi
chồn* hay trộm cắp mới thường xuyên trà trộn vào.
(*) Cỏ đuôi chồn ý chỉ kẻ xấu
Nhất là gần đây chế độ sương phường thay đổi, cần nhiều người làm hơn, người bên dưới phụ trách xét duyệt chỉ nhận tiền chứ không nhìn lai lịch của
nha dịch được thuê, mới dẫn đến họa ngày hôm nay.
Cô hái đánh ngất Ban đầu, trói lại ném vào trong phòng, sau đó bái tạ ơn cứu mạng của lão bá.
Lão bá lại nói: "Cô nương mới là người cứu mạng ta và con trai ta, hẳn là
ta thiếu cô nương một mạng mới đúng. Ta nghe khẩu âm của cô giống như
không phải người Dương Châu, cô tới đây là để tìm người thân sao?"
Cô gái do dự một chút, quỳ xuống đất nói: "Ta có một nỗi oan tình vô cùng
lớn muốn mượn oan án của lệnh lang để tố cáo lên Khâm sai, xin lão bá
tương trợ!"
Đặng lão bá hỏi: "Là oan tình thế nào?"
Cô gái ngẩng đầu, ánh mắt kiên định: Ta tên là Hoàng Thanh Thường, là nữ cô
nhi của Hoàng gia đệ nhất hoàng thương ở Dương Châu, trạng cáo Trấn an
sứ quan tham nghị Soái ty Hoài Nam mưu tài hại mệnh, giết cả nhà Hoàng
thị ta, cướp bạc cứu trợ thiên tai Hoài Nam, bôi nhọ ba ngàn ngư dân là
loạn đảng, tội ác tày trời!"
***
Quán trọ huyện Giang
Dương, Triệu Bạch Ngư cầm tờ giấy ghi công thức canh ô mai từ bên ngoài
về, bị Nghiên Băng nhìn như nhìn kẻ địch đang đến gần.
"Ngũ lang, ta thay ngài bồi thường bạc còn phải xin lỗi quá chừng, chủ trọ mới
không đuổi chúng ta ra ngoài đó, ngài ngàn vạn lần đừng đụng vô nhà bếp
nữa, người xưa đều nói quân tử nên tránh xa bếp núc, ngài vẫn là nên làm quân tử đi ạ."
Triệu Bạch Ngư: "Ta chỉ đốt củi nấu ít nước đường thôi à, không có dùng dầu nóng không xào thức ăn đâu."
Nghiên Băng làm thinh, nhìn y chằm chằm.
Triệu Bạch Ngư ngượng ngùng: "Thôi được rồi, ngày mai là khai đường thẩm án rồi, ta nghiên cứu vụ án thôi."
Nghiên Băng lầm bầm: "Vậy mới được chứ." Vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Thôi
phó quan đi ngang qua cửa viện, mặt đầy oán hận khiến cho nó bị dọa cho
nổi đầy da gà: "Thôi phó quan hai ngày gần đây sao thế? Mặt đầy oán khí
như bị ai vứt bỏ vậy, lão cứ chạy tới đây mà chẳng nói lời nào, cứ oán
giận mà dòm ngài —— Úi! Có phải hắn nảy sinh tâm tư làm loạn ngài gì đó
không!"
"Bậy nào! Có những lời không thể tùy tiện nói ra đâu."
Triệu Bạch Ngư có hơi lúng túng, làm sao y có thể nói là vị kia nhà mình bỗng nhiên nổi giận, bộ hạ đi theo hắn cũng cảm giác được áp lực nặng nề như núi đè, vậy cho nên đã thông qua thư ép Thôi phó quan tìm Triệu Bạch
Ngư nói vài lời mềm mỏng dễ nghe, Thôi phó quan nổi tiếng kém may mắn,
thỉnh thoảng đánh cược hai cây nên thiếu không ít tiền, lại còn bị đồng
liêu ném cái áp lực quỷ quái kia sang cho, bảo sao gã không trưng cái
mặt ai oán ra mỗi ngày cho được?
Y nhớ lại lúc viết thư, mỗi một
câu văn viết xuống y đều lựa lời tới lui, chắc chắn không mạo phạm tiểu
quận vương rồi mà, làm sao hắn còn tức giận đến như vậy chứ?
Mà
hai ngày này y cũng nhận được thư từ phủ Kinh Đô, Lý Ý Như đã nói ra mối quan hệ giữa mình và Từ Minh Bích cùng nguyên nhân nàng ở lại lầu xanh, còn cả việc vì sao huyết phách ngàn năm nằm trong tay nàng, tất cả đều
nói rõ mồn một, giọng điệu sửng sốt nhưng thản nhiên: "Khuyên Từ đại phu rời núi bất quá chỉ là một cái nhấc tay thôi, còn là công đức cứu lấy
vạn người, sao ta có thể không thể tình nguyện chứ? Còn về tiền duyên
của ta và Từ đại phu có nối lại được hay không, còn phải xem ông trời
sắp đặt như thế nào. Ta thuận theo lòng trời, Từ đại phu cũng không ép
buộc, tùy duyên mà đi, tùy duyên mà định. Nhưng mà —— "
"Tiểu
Triệu đại nhân, ta vô cùng cảm ơn ngài vì đã quan tâm và tôn trọng ta,
ngài có lẽ sẽ không hiểu được nỗi xúc động sâu sắc nhường nào trong nháy mắt khi ta đọc bức thư mà tiểu quận vương gửi đến đâu."
Triệu
Bạch Ngư đúng là không thể cảm động lây nỗi xúc động của Lý Ý Như, chẳng qua y chỉ đang làm chuyện mà mình cho là rất đỗi bình thường, cũng rất
đúng đắn mà thôi, lòng tôn trọng tư cách của một người không bị ràng
buộc bởi thứ gì bất kể là nam hay nữ, dù là hèn hạ hay cao quý chính là
con dấu đã khắc sâu vào trong xương tủy cùng y đi qua thời đại.
Người xưa thích dùng trò lấy thân báo đáp, phụ nữ có thân phận cao quý còn bị lấy làm công cụ kết giao, Lý Ý Như chỉ là người thường, thân phận của
nàng có thể tránh khỏi cái số phải giao nộp số mệnh của mình đi sao?
Cho dù ngoài miệng Từ Minh Bích nói là "Không dám nghĩ", nói hắn "Tôn
trọng", và Hoắc Kinh Đường chỉ là người nhờ vả Lý Ý Như mở miệng bán ân
huệ, y vẫn sợ rồi sẽ có người mổ xẻ nó thành ý đồ khác.
Có điều
Lý Ý Như lại cố tình gửi bức thư này tới đã xóa tan băn khoăn của Triệu
Bạch Ngư, trái lại khiến cho y nảy sinh lòng áy náy, vì y quá lo lắng mà hiểu lầm Hoắc Kinh Đường, tuy nhiên bản chất cũng là do y vẫn chưa thấu hiểu Hoắc Kinh Đường.
Dòng dõi thiên hoàng quý tộc trong phủ
Kinh Đô nhiều vô số kể, dù có là quyền quý bình dị gần dân cũng từng
đánh chết mấy tên nô tài mạo phạm, chứ đừng nhắc đến ca cơ được tặng vào trong các phủ, ba năm phá án, Triệu Bạch Ngư nhìn thấy không biết bao
nhiêu vụ đầm đìa máu thịt, cho dù là sau khi kết hôn, sống chung vài
tháng với Hoắc Kinh Đường để cho y biết được hắn có lòng dạ chính nhân
quân tử, nhưng chủ quan vẫn là theo bản năng hoài nghi người ta.
Thật ra Triệu Bạch Ngư biết Hoắc Kinh Đường không giống như những kẻ quyền
quý khác trong Kinh Đô xem phụ nữ là công cụ trao đổi, là bởi vì y xem
thường nơi này, chứ không hẳn là vì y tôn trọng nhân cách của mỗi một cá nhân.
Vương quyền phong kiến nào có quan niệm tất cả mọi người đều bình đẳng, tìm đâu ra tôn trọng nhân cách?
Triệu Bạch Ngư hiểu, cho nên y chưa bao giờ cưỡng cầu Hoắc Kinh Đường phải có tư tưởng giống mình, thư gửi đi cũng cố gắng hết sức tránh đi những chữ tương tự, cũng che giấu đi một vài suy nghĩ không hợp thời đại rồi.
Nhưng bất kể là nguyên nhân gì đi chăng nữa, thì y cũng đã hiểu lầm Hoắc Kinh Đường mất rồi.
Mấy ngày mới nhận được một bức thư, thế mà chỉ có một lời hỏi 'Tiểu lang
trách ta?', nhưng lá thư vô cớ của Lý Ý Như bỗng nhiên tới tay đã giải
thích được lý do tính tình Hoắc Kinh Đường thay đổi như vậy, hắn lôi kéo Lý Ý Như giải thích nhưng chẳng nói lời nào, lại im lặng tỏ thái độ
'tiểu lang sai còn trách ta', sao mà cảm giác có chút tủi thân nhỉ?
Triệu Bạch Ngư che miệng, không nhịn được bật cười, tính nết này của Hoắc Kinh Đường sao lại đáng yêu thế này chứ?
Y không thể làm gì khác hơn là ngày nào cũng gửi đi hai phong thư, Hoắc
Kinh Đường đã đến Dương Châu rồi, cách nhau không quá xa, bằng không bồ
câu đưa thư sẽ mệt chết —— cũng may không nhờ Hải Đông Thanh bay đi giao thư nhà của đôi chồng chồng, nếu không lại phải xin lỗi vua của vạn ưng trân quý mất.
Trong thư lời tốt lời xấu đều nói ra một lượt,
Triệu Bạch Ngư vắt sạch óc, suýt chút nữa là định chép lại hết mấy lời
tỏ tình mà mọi người hay dùng đời trước, may nhờ tôn nghiêm của người có học ra lệnh cho y chừa lại ranh giới cuối cùng.
Vả lại,
Triệu Bạch Ngư thấp giọng rầm rì: "Ta cũng không muốn dùng lời tỏ tình người
khác đã từng dùng viết cho Hoắc Kinh Đường, không lễ phép lắm."
Không thể không lễ phép, không thể không tôn trọng, phải chân thành, phải thật lòng, nhưng mà khó dỗ quá đi.
Tính tình của Hoắc Kinh Đường kém thật.
Triệu Bạch Ngư vừa viết xong mấy lời dụ dỗ, vừa bất đắc dĩ lắc đầu, y nghĩ
thầm, cuối cùng y cũng phải tin lời Hải thúc nói rằng tính tình của tiểu quận vương rất kém.
Nghe miêu tả thì tiểu quận vương giống như
là một người được muôn vàng yêu thương trở nên ngỗ ngược vậy, cả Kinh Đô náo nhiệt kia đều coi hắn là hỗn thế ma vương, đến cả khi đứng trước
Nguyên Thú đế còn có thể vứt hết mặt mũi cơ mà.
Ào ạt sao rơi,
yên bạc bạch mã, khí phách hiên ngang, cùng với Hoắc Kinh Đường trưởng
thành, luôn không mấy phấn chấn và dễ nóng nảy bên cạnh Triệu Bạch Ngư
tưởng chừng như là hai người khác nhau.
"Khanh khanh phu lang ——
khụ!" Hai tai Triệu Bạch Ngư ửng đỏ, ngẫm nghĩ một chút vẫn cảm thấy quá khó chịu, vậy nên đổi một tờ khác viết thành 'phu quân', vừa đặt bút
lại cảm thấy với sự tức giận và độ khó dỗ dành Hoắc Kinh Đường, sợ rằng
không dễ gì giải quyết như vậy, thế là y cố nhịn lại lòng xấu hổ mãnh
liệt mà viết xuống: "Khanh khanh phu quân*, thấy thư như gặp người, mở
thư giãn mi mắt."
(*) Khanh khanh phu quân là kiểu gọi như chồng ơi chồng à á, để dỗ chồng mà con zai tui bán hết mọe thúng giá rùi =))))))
Hạ bút vết như thần, chân thành viết đầy năm trang giấy, viết xong nhìn
lại mở đầu 'Khanh khanh phu quân' liền ổn định trở lại, không chút gợn
sóng.
Nhìn một lượt thư dùng bao nhiêu lần 'khanh khanh', 'phu
lang', 'phu quân', còn có cái gì mà trăm mối tương tư, ngàn vạn nỗi nhớ, trái tim của Triệu Bạch Ngư đã được tôi luyện đến mức vô cùng vững vàng rồi.
Viết xong liền mang thư đi gửi ngay, nhìn thấy ven đường có một cây hoa đào nở tháng mười kết một chùm nụ hoa nhỏ, Triệu Bạch Ngư
ngắt thêm một mảng lá xanh mở thư ra để vào, giấu hoa lá trong thư cùng
đưa đến Dương Châu.
Sau khi xong xuôi, quay về thì gặp một cô gái và ông lão đang đứng trước cửa quán trọ, nhưng đang bị quan sai ngăn lại.
Tuy có thủ dụ của Khâm sai không được phép ngăn cản người khác đến tìm chỗ
nghỉ trọ, nhưng kiểm tra danh tính của lữ khách cũng là nhiệm vụ thông
thường phải làm.
Cô gái nói: "Ta tên Hoàng Thanh Thường, là người Giang Nam. Vị này là cữu gia của ta, người Giang Đô. Bởi vì bệnh dịch
đột phát, người nhà bệnh đã mất rồi, vậy nên đến huyện Giang Dương nhờ
cậy người thân, nhưng thân thích lại lạnh lùng đuổi chúng ta ra khỏi
nhà, chỉ có thể đi mướn phòng trọ thôi."
"Vậy có giấy phép đi đường không?"
"Ngài xem."
Quan sai nhìn giấy phép xong, nhác thấy phía sau bọn họ không xa còn có một chiếc xe ba gác bèn hỏi: "Đó là gì của các ngươi?"
Ông lão run rẩy đáp: "Là con trai lão, bị liệt nhiều năm rồi, xin quan gia tha cho..."
"Được rồi được rồi, vào đi thôi." Quan sai không làm khó nữa, thở dài thườn thượt: "Đúng là đáng thương."
Triệu Bạch Ngư đi ngang qua từ bên cạnh, tận mắt thấy bọn họ đi vào đường nhỏ đối diện sân, không tránh khỏi để ý nhiều hơn, mới vừa rồi người phụ nữ kia nói nàng là người Giang Nam, rõ ràng khẩu âm Từ Châu rất nặng.
Lúc đến huyện Giang Dương đi đường thủy, Triệu Bạch Ngư cố tình học giọng
Từ Châu từ mấy người chạy nạn, vậy nên chỉ nghe qua là nhận ra ngay.
Trái lại ông lão kia thật sự nói giọng Giang Đô, nhưng càng kỳ lạ hơn chính
là người đàn ông nằm trên xe kia, vóc dáng to khỏe nhưng lại không động
đậy, toàn thân trên dưới đều bị chăn bọc lấy, còn có thể ngửi thấy mùi
máu tanh.
Là một tổ hợp kỳ quái.
Triệu Bạch Ngư sờ mũi,
chắp tay sau lưng tránh tai mắt quan sai đến viện của Thôi phó quan, nói hết mối nghi ngờ của mình cho Ngụy bá.
Ngụy bá: "Để tối nay ta đi thăm dò thử."
Triệu Bạch Ngư: "Đừng rút dây động rừng."
Ngụy bá: "Yên tâm đi, chỉ cần không phải người có thân thủ tầm cỡ tiểu quận vương, rất ít người có thể nhận ra ta."
***
Màn đêm buông xuống, Ngụy bá mò tới nơi dừng chân của đám người Hoàng Thanh Thường, núp ngay chân tường nghe lén ý đồ của Hoàng Thanh Thường cùng
lão bá chính là vào nhà trọ nào để tố cáo lên Khâm sai, kinh hãi hơn là, Ngụy bá lẻn vào phòng bên cạnh, tìm đường Vương Quốc Chí đang bị trói
lại, gân tay gân chân đều đã đứt hết.
Tìm được một hình xăm của
băng trộm cướp trên ngực, đại khái đoán được thân phận của người này
rồi, Ngụy bá lập tức quay lại phòng Triệu Bạch Ngư, thuật lại tin thám
thính cho y nghe,
Triệu Bạch Ngư ngạc nhiên không thôi: "Hoàng
Thanh Thường là nữ cô nhi hoàng thương Giang Nam và cha của Đặng Vấn An, còn có hung thủ thủ thật sự Vương Quốc Chí? Cũng kỳ lạ, mấy người chẳng có liên quan gì đến nhau tụ lại một chỗ, muốn trạng cáo quan tham nghị
An phủ sứ Hoài Nam, thật sự là đâm Hoài Nam một nhát thủng trời rồi."
Đi qua đi lại, nghĩ tới nghĩ lui, Triệu Bạch Ngư đột nhiên nhớ đến một
chuyện, dường như y chưa từng nghĩ sâu xa vì sao Hoắc Kinh Đường lại
xuất hiện ở Dương Châu, không phải hắn nên ở phủ Kinh Đô hay sao?
Lúc đầu không nghĩ nhiều, cho rằng hắn đến đây vì y, nhưng vì sao lại dừng chân ở Dương Châu?
Là đến vì quan trường Hoài Nam sao?
Nguyên Thú đế thấy hắn chữa khỏi cổ độc rồi liền nhạt lại lòng tin ư? Vậy còn Lục hoàng tử thì sao?
Trữ quân hợp ý nói đổi liền đổi, không phải trò đùa, thật sự không giống
như tác phong cẩn thận trước sau như một của Nguyên Thú đế.
Triệu Bạch Ngư càng ngày càng không đoán ra được tâm tư của Nguyên Thú đế, y
lắc đầu một cái, trong đầu nghĩ, thôi không nghĩ nữa, chi bằng quay về
thế cục trước mắt mình. Hoắc Kinh Đường ở Dương Châu chắc là vì quan
trường Hoài Nam, chẳng lẽ hắn đã tra ra được gì rồi?
Hai trăm vạn cứu trợ thiên tai bị cướp ở Từ Châu là một cú tát giáng xuống mặt mũi
triều đình và Nguyên Thú đế, Thái tử và Ngũ hoàng tử sẽ không ngu xuẩn
đến mức này.
Hoài Nam hiện tại chính là một thùng thuốc nổ, tùy
tiện châm lửa là có thể nổ tung, Thái tử không dám đạp vào vết sai, càng sợ hãi khi chuyện này xảy ra so với những người khác, vậy nên chuyện
mất bạc này không liên quan gì đến hắn.
Nhưng mà rõ ràng Hoàng
Thanh Thường nói nàng tận mắt thấy người cướp quan ngân là quan tham
nghị An phủ sứ Hoài Nam, là bộ hạ của An Hoài Đức, hay là An Hoài Đức
chủ trương gài bẫy Thái tử?
Hoặc là, gã phản chủ.
"Nào có chuyện nói phản chủ liền phản chủ dễ dàng như vậy?"
Người xưa nói về lễ nghi trung hiết, một lần bất trung trăm lần bất dụng, An
Hoài Đức dám phản chủ có nghĩa là tiền đồ sắp đứt rồi, trù mưu tranh
công làm việc trong suốt mấy thập niên mai kia coi như tát nước hết,
người có đầu óc sẽ không làm như vậy.
"Ai có vấn đề?"
Hoàng Thanh Thường nói dối, hay là An Hoài Đức trị dưới không nghiêm, bộ hạ lạm dụng chức quyền?
Ngụy bá: "Ta cảm thấy lời nói của Hoàng Thanh Thường rất đáng tin."
Triệu Bạch Ngư: "Thế nào?"
Ngụy bá: "Sai dịch phái đi đón cha của Đặng Vấn An buổi chiều quay lại nói
không thấy người, trong nhà còn có dấu vết ẩu đả, trên cửa có vết máu.
Ngoài ra hai trăm vạn lượng cứu trợ thiên tai đúng là bị cướp ở khu vực
Từ Châu, Cấm quân điều động tra được là do loạn đảng mà bảy mươi hai
trại ngư dân chứa chấp gây nên, lúc trước đi bắt gặp phản kháng nên đã
xử tử toàn bộ tại chỗ, ngư dân chứa chấp loạn đảng cũng bị bắt, chờ ba
đường hội thẩm."
Triệu Bạch Ngư: "Dối trên gạt dưới, một tay che
trời, An Hoài Đức không sợ triều đình tra được lên đầu gã sao." Y gõ
bàn, trái lo phải nghĩ nhưng cũng tò mò: "Hoàng Thanh Thường và ngư dân
Từ Châu, loạn đảng có quan hệ gì?"
Ngụy bá: "Chi bằng tự minh hỏi nàng đi?"
Triệu Bạch Ngư nhìn đậu đèn sáng nhấp nháy, lầm bầm: "Nước Hoài Nam sâu hơn
tưởng tượng nhiều, xem ra thời tiết muốn thay đổi rồi."
Một lát sau, Triệu Bạch Ngư cười một tiếng đứng dậy: "Đi, đi gặp Hoàng Thanh Thường."
***
Mới đầu Hoàng Thanh Thường không tin Triệu Bạch Ngư, cầm dao lên đánh nhau
với Ngụy Bá, chưa đến mười chiêu dao sắc đã bị đánh rơi, hạn chế hành
động, Triệu Bạch Ngư nhân cơ hội cầm ấn tín quan phòng Phủ dụ sứ ra cho
nàng nhìn.
Hoàng Thanh Thường lộ vẻ ngạc nhiên, bấy giờ mới quỳ
xuống: "Dân nữ Hoàng Thanh Thường gặp qua Phủ dụ sứ đại nhân, cầu xin
đại nhân minh oan cho dân nữ."
Đặng lão bá bên cạnh cũng quỳ
xuống theo, Triệu Bạch Ngư đỡ hai người dậy: "Nếu như không phải vì oan
tình của Đặng Vấn An cùng ba ngàn ngư dân Từ Châu, ta cũng sẽ không tùy
tiện viếng thăm lúc đêm khuya."
Hoàng Thanh Thường bỗng dưng ngẩng đầu, kích động hỏi: "Đại nhân biết chuyện Ngư Gia Trại ở Từ Châu sao?"
Triệu Bạch Ngư: "Hai trăm vạn bạc cứu trợ thiên tai bị cướp, ba ngàn ngư dân
đang ở nhà giam, không phải là mánh khỏe nhỏ có thể giấu giếm được. Nói
cho ta nghe, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?"
Hoàng Thanh Thường lập tức kể lại toàn bộ những gì mình thấy được đêm đó cho Triệu Bạch
Ngư nghe, y nghe xong hỏi: "Vì sao các ngươi biết Tôn Phụ Ất muốn cướp
quan ngân?"
"Bởi vì bọn ta vẫn luôn theo dõi hành tung của Tôn
Phụ Ất, biết gã điều khiển cấm quân, căn cứ vào hành động đường đi của
gã là suy đoán ra được, chẳng qua bọn ta không có chứng cứ, nếu có nói
cho Tri phủ Từ Châu, e là sẽ không được tin tưởng, trái lại rút dây động rừng." Dừng một chút, giọng Hoàng Thanh Thường xen lẫn chút mất mác:
"Một nguyên nhân khác là do ta muốn bắt tại trận... Không ngờ lại liên
lụy đến Ngư Gia Trại."
"Tại sao lại theo dõi Tôn Phụ Ất?"
"Bởi vì gã là đầu sỏ giết cả nhà ta!" Thanh âm Hoàng Thanh Thường sục sôi, ánh mắt vụt ra lửa giận và ý hận mãnh liệt.
Triệu Bạch Ngư hoảng hốt, nhìn nàng chằm chằm, trầm ổn nói: "Thảm án diệt môn đệ nhất hoàng thương Giang Nam đáng sợ xảy ra bốn năm trước là do Tôn
Thừa Ất làm? Còn ngươi là nữ cô nhi duy nhất may mắn còn sống sót?"
Hoàng Thanh Thường: "Vâng. Sao ngài biết Hoàng gia còn có người sống sót?"
Triệu Bạch Ngư: "Nhớ Lý Ý Như không?"
Hoàng Thanh Thường sững sốt một hồi, gật đầu đáp: "Nhớ. Nàng là hồng nhan tri kỷ của anh ta, năm đó cha bôn ba khắp nơi chỉ vì để xóa bỏ tiện tịch
cho nàng ấy." Rồi nàng lại trở nên ngẩn ngơ, vô cùng đau lòng nói: "Anh
ta mắc bệnh chết ở Kinh Đô, nghe nói nàng vì cứu anh mà hai lần bán mình vào lầu xanh. Ta rất cảm kích nàng, nhưng trong người không tiền của,
thù lớn còn chưa trả được, đến nay vẫn như thể đến gặp nàng."
Lúc này Ngụy bá mới lên tiếng: "Đại nhân nhà ta đã chuộc thân cho Lý cô
nương rồi, hiện giờ cô ấy đang học cách quản lý quán rượu, cũng không tệ lắm."
Hoàng Thanh Thường kích động, lặng lẽ lau sạch nước mắt
nói cảm ơn: "Đại nhân có lòng nhân hậu, anh của ta dưới cửu tuyền cũng
có thể nhắm mắt."
Triệu Bạch Ngư: "Trước để cảm ơn qua một bên
đi, ta hỏi ngươi, vì sao Tôn Thừa Ất lại giết cả nhà ngươi? Là vì tham
của nhà ngươi hay sao?"
Hoàng Thanh Thường lắc đầu: "Mới đầu ta
cho ràng là gã tham gia tài của nhà ta, nhưng sau đó phát hiện chúng chỉ cướp đi vàng bạc châu báo giấu trong kho phủ, mà đó chỉ chiếm một phần
ba gia sản. Ngoài ra còn có một cửa hàng vải và quán rượu dưới danh
nghĩa, hai phần ba số đồ cổ và vàng bạc trong tiền trang căn bản không
bị lấy đi, về sau nữa, ta lại nhớ Tôn Thừa Ất đó còn vào nhà người ta
cướp tiền, vì sao gã không phạm án ở Hoài Nam, mà lại chạy đến Giang Nam xa xôi ngàn dặm? Hẳn là gã có mục đích khác, nhưng ta không đoán ra
được."
"Gia tài nhà ta bạc triệu, vật phẩm quý giá không phải
không có, nhưng nhiêu đó đáng giá để gã đường đường là quan tham nghị
của một tỉnh lại giả làm cướp giết chết cả nhà ta sao? Cha ta thích làm
việc thiện, kết nối thiện duyên, gã thích bảo vật nào cứ nói thẳng là
được, cha ta không phải là không thể nhẫn tâm từ bỏ những thứ ông yêu
thích."
"Cho nên ta không nghĩ ra vì sao?"
Hoàng Thanh
Thường không nhịn được rơi lệ: "Ta may mắn nhặt được cái mạng về, được
môn khách của cha thu nhận. Môn khách nhận ân huệ của cha, thề lấy mạng
báo đáp, vậy nên trăn trở mang ta đến Hoài Nam, dừng chân ở Ngư Gia Trại Từ Châu. Bình thường bắt cá mà sống, đồng thời để ý hành tung của Tôn
Phụ Ất, vất vả lắm mới đoán ra gã muốn cướp quan ngân, liền cho rằng có
thể bắt gọn một lưới..."
Triệu Bạch Ngư rót một ly nước trà đưa
nàng, trong lòng không đành, cảm giác cực kỳ tức giận, giết cả nhà người ta, cướp bóc quan ngân, còn đem cái nồi ụp lên đầu đứa trẻ mồ côi cùng
bộ hạ cũ, đừng nói đến chuyện chém tận giết tuyệt người khác, mưu toan
đem ba ngàn ngư dân ra phán tội đồng bọn với loạn đảng đã là tội có thể
phạt, cũng có thể giết, gã đáng phải chết!
Không phải là tình
huống bất đắc dĩ, Triệu Bạch Ngư không muốn phán tội tử hình cho phạm
nhân, nhưng lúc này thật sự đã động sát tâm rồi.
"Tôn Phụ Ất chính là quan tham nghị, không dám gây tội ngút trời, nhất định sau lưng gã còn có người giật dây."
"Là An Hoài Đức! Còn có Thái tử —— ta biết An Hoài Đức là môn đảng Thái tử! Cho nên dù bọn họ có giết người thì vẫn có thể ung dung thoát khỏi quan phủ và sự trừng trị của luật pháp!"
Hoàng Thanh Thường hận đến mức cắn răng nghiến lợi.
Triệu Bạch Ngư cũng không cảm thấy phải là Thái Tử, kẻ cầm đầu vẫn còn nghi
là An Hoài Đức, chẳng qua là ông ta có động cơ gì để làm ác?
Đột
nhiên nhớ ra một chuyện, Triệu Bạch Ngư hỏi: "An Hoài Đức tham ô bạc
chữa sông, giết Giám sát ngự sử diệt khẩu, vang rền Hoài Nam, có liên
quan gì đến các ngươi không?"
"Là do bọn ta truyền ra." Hoàng Thanh Thường có hơi ngượng ngùng: "Chúng ta quá lỗ mãng rồi sao?"
"Không." Triệu Bạch Ngư bật cười: "Dư tình sục sôi, trái lại có thể khiến cho chúng lòi đuôi chuột."
==
Tác giả muốn nói:
Bé Cá: Khanh khanh phu lang, thấy tin như gặp mặt.
Lão Hoắc (run chân khảy vòng Phật, đọc thuộc lòng bức thư): Không biết xấu hổ, không biết xấu hổ.