Sở Nhuế liên tục nôn mửa, sau khi vào trò chơi anh vẫn chưa ăn gì nhiều nên cũng không nôn ra được thứ gì.
Thương Trọng Lệ nặng nệ nhìn anh, bàn tay nắm lấy bả vai anh hơi siết lại: "Sở Nhuế, anh có muốn tôi cứu hai đứa nhỏ không?"
Sở Nhuế im lặng, nhưng thân thể run rẩy đã ngừng lại.
"Anh có muốn tôi cứu chúng không?"
Một lúc lâu sau, Sở Nhuế lắc lắc đầu: "Cậu... cũng không phải không biết,
những chuyện ở đây đều đã từng xảy ra trong hiện thực... Chúng... Chỉ là những ảnh ảo thống khổ của vật quái lặp lại mà thôi..."
Giống
như Khoa Đế, những người sống trong ảo cảnh vốn dĩ đã chết từ lâu, bọn
họ đều là hư ảnh, có những người vì tích tụ oán hận vô lượng nên biến
thành vật quái hoàn toàn.
"Nhưng anh rất khổ sở, tôi cảm nhận
được." Thương Trọng Lệ dùng lòng bàn tay vuốt ve khóe miệng của Sở Nhuế, lau đi chút ướt át còn sót lại.
"Tôi... Chỉ là..."
"Anh
chỉ là khó tiếp thu nhân tính hơn quái vật đáng sợ, dù anh đã chuẩn bị
tâm lý nhưng khi tận mắt chứng kiến vẫn cảm thấy rất ghê tởm, đúng
không?" Thương Trọng Lệ thay anh nói ra: "Anh nói lắp, anh đang sợ hãi,
rõ ràng ở đây không có quái vật."
Bên tai là tiếng va chạm xác
thịt và tiếng kêu rên thống khổ, Sở Nhuế đẩy tay Thương Trọng Lệ ra:
"Chúng ta... cứu người trước đã." Anh đứng dậy, bám theo vách tường mà
đi.
Thương Trọng Lệ nhìn bóng dáng của anh rồi thở dài.
Giữa cậu và Sở Nhuế dường như có một tầng ngăn cách sâu thẳm, dù cậu cố gắng vượt qua nhưng vẫn bị Sở Nhuế chặn lại ở ngoài.
Thương Trọng Lệ đuổi theo, nắm lấy tay Sở Nhuế, Sở Nhuế sửng sốt một chút,
cũng không bỏ tay ra, rũ mắt nói: "Ở đây... mùi máu tươi quá nồng, chúng ta đi... đi vào lối khác đi."
"Đi đâu?"
"Từ... từ lối này đi, ở đây có bốn... bốn hướng thông suốt, chỉ cần đi một đường, có lẽ cũng không đến mức lạc đường."
Thương Trọng Lệ gật đầu.
Vừa bước vào, Sở Nhuế bỗng nhiên cứng đờ người: "Có rất nhiều tiếng bước chân."
Thương Trọng Lễ khẽ biến sắc, dẫn Sở Nhuế trốn vào một chỗ an toàn. Quả nhiên, chỉ chốc lát sau, một đại đội ùn ùn kéo đến.
Hai người chen chúc trong một khe hở chật hẹp, lắng nghe âm thanh ở bên ngoài.
"Làm sao?"
"Công tước, binh lính canh ngục bị tập kích, có người xông vào!"
"Cái gì, mau, mặc lại quần áo, ra ngoài nhìn xem!"
Không bao lâu, họ nghe thấy thanh âm lách cách leng keng, lại một trận tiếng
bước chân vội vàng rời đi, Sở Nhuế và Thương Trọng Lệ bước ra.
Sở Nhuế vừa ra ngoài nhìn, không ngờ một giáo đường to như vậy lại không
còn bóng người nào, kể cả những thi thể kia đều đã được xử lý sạch sẽ.
Nhưng nhìn thấy vết máu lênh láng trên mặt đất đã chứng tỏ khung cảnh
kinh khủng khi nãy hoàn toàn là sự thật.
Thương Trọng Lệ: "Sao lính canh trong nhà giam lại bị tấn công?"
Sở Nhuế suy nghĩ một chút: "Chẳng lẽ là nhóm La Lịch?"
"Dù thế nào đi nữa cũng nên nhân cơ hội này kiểm tra xem Cam Hiểu Hiểu ở đâu."
Binh lính biến mất khỏi giáo đường, khu vực giam giữ cũng không còn ai. Ở
đây âm u ẩm ướt, đều là các phạm nhân vừa bị giải đến không lâu.
Cam Hiểu Hiểu trốn ở trong góc, ngoại trừ cô còn có rất nhiều người dân ở
trong thành, phần lớn là phụ nữ và trẻ nhỏ. Ai nấy đều gầy gò ốm yếu,
mệt mỏi tiều tụy, làn da lộ ra bên ngoài chi chít vết thương, chưa kể
đến tình trạng dưới lớp quần áo.
"Đây nào phải giáo đường gì, mà là một địa ngục chân chính."
Sở Nhuế mở cửa nhà giam, Cam Hiểu Hiểu mê mang ngẩng đầu, cô ở trong bóng
tối một thời gian dài, vì bệnh tật nên cả người đau đớn, chợt có ánh
sáng xuất hiện nên không thể thích ứng kịp.
"Hai anh..." Cô trề
môi, òa khóc: "Em còn tưởng rằng em sẽ chết... Oa oa..." Cô nhào vào
trong lòng Sở Nhuế, Thương Trọng Lệ vừa nhìn thấy đã muốn gây khó dễ, Sở Nhuế giơ tay ngăn cậu lại, cậu đành phải không tình nguyện mà nhịn
xuống.
"Không sao, không sao rồi, phó bản này không có quái vật
hay ma quỷ, không cần sợ!" Anh như một người mẹ, an ủi Cam Hiểu Hiểu run rẩy cả người.
Nhà giam được mở ra nhưng những người bên trong
lại không ra ngoài, bọn họ co rúc ở bên trong, hận không thể hòa làm một với bức tường phía sau.
"Làm sao vậy, mau ra ngoài đi!" Cam Hiểu Hiểu gọi bọn họ.
Không một ai phản ứng lại, chỉ rên rỉ vài tiếng.
"Lúc trước bọn họ cũng không nói gì với em, em đã thử nhiều lần nhưng không
một ai chịu nói cả." Cam Hiểu Hiểu nói lại tình huống lúc trước, một
mình cô ở bên trong, xung quanh đều là những người gầy trơ xương, ai nấy cũng nhìn cô chằm chằm khiến cô vô cùng sợ hãi.
"Bọn họ không đi thì chúng ta đi, dù sao cửa cũng đã mở ra cho họ." Thương Trọng Lệ liếc nhìn họ, những người này đều là người trong ảo cảnh, dù có phải là ảo
giác hay không thì ít nhất họ xuất hiện dưới hình dạng con người, vậy mà cả người toàn là tử khí, rất kỳ lạ.
Ba người đi ra ngoài, quyết
định tìm Đường Kiền và La Lịch, khi vừa đến cửa, trong nhà lao lại vang
lên tiếng kêu của một người phụ nữ.
"Không được đi!"
Ba người chợt dừng bước chân.
"Cô là tín đồ của ác quỷ, là con dân của ác quỷ, cô không thể đi được,
không thể phản bội! Phản bội sẽ gặp bất hạnh, sẽ gặp bất hạnh!" Biểu
tình của người phụ nữ hoảng loạn, giọng nói run rẩy chất chứa sợ hãi,
đồng tử gắt gao nhìn chằm chằm Cam Hiểu Hiểu, Cam Hiểu Hiểu sợ tới mức
trốn ra phía sau Sở Nhuế.
"Anh Sở Nhuế..." Cam Hiểu Hiểu bị người phụ nữ dọa sợ, túm lấy áo Sở Nhuế kéo, giọng nói run run.
Sở Nhuế trấn an cô: "Đừng sợ, chúng ta đi thôi."
Cam Hiểu Hiểu gật gật đầu, bọn họ ngó lơ thanh âm ngày càng cao của người
phụ nữ sau lưng. Sau khi rời khỏi nơi đó, Cam Hiểu Hiểu nhịn không được
mà quay đầu nhìn thoáng qua. Những người kia dùng cặp mắt trống rỗng
nhìn cô từ trong lồng sắt, giống như đang lên án chỉ trích hành vi phản
bội của cô, cô giật bắn người quay đầu lại, bước chân nhanh hơn.
"Ác quỷ mà bọn họ nói là ai?" Sở Nhuế hỏi.
Cam Hiểu Hiểu lắc đầu: "Em không biết, hình như vẫn còn chỗ khác nhốt những người như thế này, đôi khi em nghe thấy tiếng thét chói tai."
Sở Nhuế suy nghĩ, nhữg chuyện trước mắt đã khiến anh nghĩ ra được một mối
liên hệ không thể tưởng tượng nổi với tôn giáo của vương quốc này, thật
sự là như vậy ư?
"Có phải anh nghĩ ra gì rồi không?" Thương Trọng Lệ hỏi.
Sở Nhuế gật gật đầu: "Ác quỷ có lẽ là Satan."
"Satan? Không phải đây là giáo đường à? Sao lại thờ phụng Satan?"
Sở Nhuế không tỏ ý kiến: "Tôi biết thế kỷ 16, 17 ở phương Tây có một loại
nghi lễ trong truyền thuyết, gọi là nghi lễ đen, bọn họ là những tín đồ
thờ phụng Satan, luôn bắt giữ phụ nữ và trẻ em, lấy thịt của những người này trộn vào thức ăn của vua chúa quý tộc, lấy máu ở cổ trẻ em dâng cho Satan, vì trẻ em là sinh vật thuần khiết, máu tươi là thứ mà ác quỷ
thích nhất. Để thờ phụng Satan, bọn họ còn thay phiên nhau giao hoan
đồng tính trước đài tế. Bọn họ luôn tuân theo những hành vi nguyên thủy
tàn nhẫn nhất để lấy lòng chủ nhân của mình. Nghe nói nghi lễ đen chỉ là một lời nói dối bịa đặt thôi, không ngờ nó lại có thật."
*Nghi Lễ Đen (Lễ Black Mass, Satanic Mass) là một nghi lễ đối lập và được biến tấu từ Thánh Lễ Công Giáo, mà ở đó kẻ được thờ phụng là quỷ dữ.
Cam Hiểu Hiểu há to miệng: "Vậy thì... Green..." Những vết thương trên
người Green vẫn còn hiện rõ trước mắt cô, cậu bé đã bị đối xử như vậy ư?
"Ừm..." May mắn là Cam Hiểu Hiểu không nhìn thấy nghi lễ ở giữa giáo đường, nếu không cô sẽ gục ngã mất, chỉ nhìn những thi thể trẻ em treo trên tường
đã đủ để lại bóng ma tâm lý nặng nề: "Tôi nghĩ những người có cử chỉ
hành vi khô khan trong ngục giam là những tín đồ công giáo đã bị thuần
hóa, bọn họ phải thuần phục trước tín đồ thực hiện nghi lễ đen, người
phụ nữ chúng ta nhìn thấy lần trước bị chó ăn thịt có lẽ đã thể sống
chết không bị tẩy não, kiên quyết phản kháng, may mắn trốn thoát ra
ngoài nhưng rồi lại bị tàn nhẫn giết hại."
"Quá tàn nhẫn..." Cam
Hiểu Hiểu sống ở thế kỷ 21 không thể hiểu nổi có những kẻ tiến hành
những nghi lễ điên cuồng như vậy trong quá khứ.
"Chúng tôi tới
rồi! May quá, hai anh đã cứu Hiểu Hiểu ra ngoài." Đường Kiền cong eo
ngồi xổm giữa khe hở, khẽ uốn éo lách người qua, cảnh giác nhìn khắc
nơi, La Lịch ở phía sau mặt không cảm xúc nhìn cậu.
Sở Nhuế: "Những người đó đều ở trong, cậu không cần như vậy."
"Hả? Vậy sao anh không nói sớm!" Đường Kiền đứng thẳng người: "Làm tôi sợ
muốn chết, nơi này quá quỷ dị, chúng ta chạy nhanh đi thôi!"
"Hai cậu có phát hiện gì không?" Sở Nhuế hỏi: "Tôi nghe binh lính nói lính canh trong ngục bị giết, là do các cậu làm?"
Đường Kiền yếu ớt nhìn qua La Lịch, La Lịch vẫn không bày tỏ cảm xúc gì, cũng không phủ nhận.
Mọi chuyện đã rõ, người giết lính canh là La Lịch, và vì sao La Lịch lại
giết những người đó thì khi nghĩ lại, Đường Kiền vẫn còn sợ hãi không
thôi.
Bọn họ núp ở phía sau bị lính canh phát hiện ra. Đường Kiền nhìn qua một thiếu niên trắng nõn non mịn, tuy tuổi lớn hơn so với trẻ
nhỏ nhưng bộ dáng lại đẹp, cũng chỉ cao khoảng 1m7, lính canh vừa nhìn
thấy đã vô cùng hứng thú.
Biết rõ lính canh trước mặt chỉ là vật
quái sinh ra từ ảo cảnh nhưng Đường Kiền vẫn thấy bọn họ là người bình
thường, sợ tới mức quên mất thi triển thuật pháp, La Lịch lại dứt khoát
hơn, trực tiếp cướp kiếm của lính canh, nhanh chóng cắt cổ đối phương.
Đường Kiền huơ chân múa tay miêu tả lại hình ảnh lúc đó, nói đến mức miệng
khô lưỡi khô, Cam Hiểu Hiểu hơi tái mặt, rốt cuộc không nhịn được mà
ngắt lời: "Mấy anh không cứu Green ư? Mấy anh không nhìn thấy em ấy à?"
"Green là người trong trò chơi mà!" Đường Kiền nhìn thoáng qua sắc mặt Sở
Nhuế, bọn họ cũng đã nói cho Cam Hiểu Hiểu biết rằng những người trong
trò chơi đều là quái vật, không phải người thật, cậu suy nghĩ lại cách
nói: "Green chỉ là NPC thôi."
Cam Hiểu Hiểu tỏ vẻ thống khổ,
Đường Kiền lại nói: "Dù em ấy có đáng thuơgn đi chăng nữa thì cũng chỉ
là giả, không phải người thật."
Thấy Cam Hiểu Hiểu bắt đầu dao động, Sở Nhuế vội vàng nói: "Chúng ta nhanh chóng rời khỏi đây trước đã."
Dựa vào nội dung nhiệm vụ, chẳng mấy chốc sẽ có nơi nào đó xảy ra bạo loạn, ở đây rất nguy hiểm, không nên ở lại lâu.