Lê Mạn kêu la thảm thiết, cô cảm thấy có thứ gì đó đang bóp chặt cổ họng mình, dù có cố gắng đến đâu đi nữa cũng không thể phát ra âm thanh gì, chỉ có thể bị động đối diện với ánh mắt kinh khủng của cái xác trước mặt.
Gương mặt khủng bố dường như có sinh
mệnh, nó đang đến gần cô, bỗng nhiên phía sau có thứ gì đó chạm vào lưng mình, trong chốc lát, gông cùm xiềng xích biến mất. Sau khi có được tự
do, suy nghĩ duy nhất của cô là muốn cầu cứu, cô phải tìm Thương Trọng
Lệ để cứu mạng mình.
Xoay người sang chỗ khác, ánh mắt nhìn đến
một góc, ở dưới chân cô, ở sau cô, tất cả đều là xác sống. Cách đó không xa, có một cái xác vừa chết không lâu, lục phủ ngũ tạng đều bị moi móc
ra ngoài, cả người như một lớp da rách nát treo trên cành cây, ánh mắt
của nó đang nhìn chằm chằm cô. Sau khi nhận ra đó là ai, Lê Mạn không
nhịn nổi mà hét to.
"Cô ta đang làm gì vậy?" Thương Trọng Lệ không vui cau mày hỏi.
Đường Kiền và Sở Nhuế nhìn qua, thấy Lê Mạn đang õng ẹo tạo dáng. Ở chỗ này
mà đối phương vẫn còn có thể nhảy được, biểu tình vui sướng, trông vô
cùng hưởng thụ.
Đường Kiền giật giật khóe miệng: "Anh làm gì vậy?"
"Quên đi, kệ cô ta." Thương Trọng Lệ lắc lắc đầu, người phụ nữ này quá phiền phức.
Đường Kiền nói: "Ồ, chân hết đau rồi kìa."
Những lời này khiến Sở Nhuế chú ý, anh xoay người nhìn Lê Mạn không hiểu vì
sao lại điên cuồng nhảy. Động tác nhảy múa của cô vô cùng quái dị, giống như đang cố tình đùa nghịch, biểu tình trên mặt lại đặc biệt hưởng thụ, không hề giống đang bị ép buộc.
Bên tai truyền đến âm thanh kỳ quái. Tiếng động rất nhỏ, nếu cẩn thận sẽ không nghe ra.
Lại nhìn sang chỗ khác, quả nhân sâm trên cành cây hình như lại tiến tới gần bọn họ thêm một ít.
"Những cái quả này hình như di động được?" Đường Kiền giống như bị mê hoặc, tò mò tiến lại gần, vươn tay muốn hái xuống.
"Không đúng, có vấn đề!" Sở Nhuế hô to, nhưng đã không kịp, Đường Kiền đã hái một quả nhân sâm xuống.
Cũng may Thương Trọng Lệ hành sự quyết đoán, nhanh chóng, lá bùa được phóng
ra, cậu hô to "Phá", ba con sâu đen vì uy lực của lá bùa nên bị đẩy ra
khỏi người bọn họ, trong phút chốc tình cảnh trước mắt liền thay đổi.
"Đường Kiền, mau xem trên tay cậu!"
Đường Kiền nghe thấy giọng nói của Sở Nhuế, tập trung nhìn xuống tay, trên
tay cậu nào phải là quả nhân sâm, mà là một cái đầu người xấu xí. Cái
miệng của nó há to muốn cắn Đường Kiền cậu sợ tới mức dán đầy bùa lên
cái đầu bốc mùi hôi, vung tay ném nó đi thật xa.
"Cái quái gì vậy?!" Đường Kiền lùi về sau vài bước, đứng về phía hai người còn lại, nhìn quanh bốn phía.
Xung quanh dần u ám hơn, tản mát mùi hủ bại, cây đại thụ trước mắt không
phải là cây nhân sâm. Trên cành cây treo đầy những xác sống xanh xám.
Trong phạm vi một mét quanh cái cây cũng đầy một vòng xác chết màu đen,
chờ đợi mệnh lệnh của cái cây phát động.
Sở Nhuế phát hiện bên
trong những cái xác này có thi thể của Diêm Trí Vĩ đi lạc lúc trước. Anh nghĩ rằng sau khi cậu đi lạc, đánh bậy đánh bạ bị những xác sống này
moi móc ruột gan. Còn Lê Mạn mà bọn họ nghĩ cô đang nhảy múa bên kia
thực chất đã bị cắn đứt cổ, bị xác sống vây xung quanh cắn xé, trên mặt
đất rơi xuống một lá bùa, là lá bùa Thương Trọng Lệ cho cô lúc trước.
Đường Kiền: "Vốn lá bùa có thể cứu Lê Mạn một mạng nhưng ngược lại khiến cô lâm vào nỗi sợ hãi hơn ư?"
Những cái xác treo trên cây luôn nhìn chằm chằm bọn họ, cái nhìn chết chóc khiến mọi người đều không hề thoải mái.
"Đi xem thử quan tài kia là cái gì, có lẽ có thể phát động nhiệm vụ."
Ba người cẩn thận đi qua.
Hai bên quan tài khổng lồ có những bức tượng đồng như những hộ pháp canh
giữ quan tài ở chính giữa. Có bức tượng như Thiên Lôi, có bức tượng có
đầu dê, lưng mọc cánh, có bức tượng đầu ngựa đuôi rắn, có bức tượng có
đến tám cái đầu rắn, toàn là những hình thù kỳ lạ, chưa từng nghe qua,
chưa từng nhìn thấy. Hấp dẫn lực chú ý của mọi người nhất là bức tượng
đồng chính giữa, có hình dạng là một con chim đen có hai cái đầu, sáu
con mắt và đôi cánh dài, cái đuôi của nó cũng rất dài, có lẽ khoảng hơn
hai mét.
"Rốt cuộc đây là mộ ai vậy? Nhìn cũng quá tà môn quỷ dị
rồi!" Đường Kiền nhịn không được mà phát run, bát quái của cậu vừa đến
chỗ này đã xoay tròn bất an.
"Mở ra nhìn thì biết thôi." Thương
Trọng Lệ là người theo đảng hành động, cậu dặn dò Sở Nhuế đứng ở phía
sau mình, sau đó dùng sức đẩy nắp quan tài qua một bên, "rầm" một tiếng. Nắp quan tài bị đẩy ra, sau khi nhìn thấy thứ ở bên trong, Thương Trọng Lệ không khỏi cau mày.
"Sao vậy?" Đường Kiền trốn ở phía sau Sở Nhuế không dám nhìn, Sở Nhuế cũng cứng đờ cả người.
"Thương... Thương Trọng Lệ?" Sở Nhuế suy nghĩ một chút, cuối cùng quyết định vẫn
nên tự mình đi đến sau khi nhìn thấy biểu tình của cậu.
Thương
Trọng Lệ liền trả lời anh: "Tôi ở đây, không sao, anh lại đây đi."
Thương Trọng Lệ vươn tay ra với Sở Nhuế, Đường Kiền lom lom nhìn phía
sau, đây là cách mấy người đối xử với cẩu độc thân ư?
Sở Nhuế hít sâu một hơi rồi đi qua, không nắm lấy tay Thương Trọng Lệ. Thương Trọng Lệ cũng không để tâm, cố chấp nắm lấy tay Sở Nhuế, Sở Nhuế mím môi
không nói gì.
Trong quan tài là thi thể của hai đứa trẻ.
Nhìn qua có vẻ như là hai đứa trẻ một nam một nữ khoảng năm tuổi, cuộn tròn
trong góc, khuôn mặt sinh động như vậy, thân thể đã thi biến xám nâu,
thi đốm nổi rõ trên làn da. Trên đỉnh đầu còn có một cái lỗ đã bị tóc
che lấp, mới nhìn qua cũng không thấy rõ. Sở Nhuế vừa nhìn đã biết đây
là cái gì, nghĩ thầm thảo nào không hít thở thông được.
"Trẻ con?" Đường Kiền ngạc nhiên: "Có phải là... Là đồng nam đồng nữ chôn cùng nhau không?"
Thương Trọng Lệ ngẩng đầu: "Là sao? Sao phải chôn chung với nhau?"
"Người cổ đại rất mê tín, Phật giáo có quan niệm nhân quả tuần hoàn, thuyết
pháp lục đạo luân hồi, hai người có nhớ Quan Thế Âm thường có hai đứa
trẻ một nam một nữ đi bên cạnh mình không, chính là do tưởng tượng của
con người phóng họa ra từ hình ảnh của Quan Thế Âm. Bọn họ cho rằng đồng nam đồng nữ thuần khiết vẫn chưa hứng chịu sự ô nhiễm của thế tục,
trong người mang tiên khí, những người cầu tiên vấn đạo thường sẽ dẫn
theo hai đứa trẻ một nam một nữ bên mình để hộ giá. Khi chuyển thế đầu
thai cũng sẽ tiêu trừ hết tội nghiệt của mình, được vào gia đình giàu
có, tiếp tục hưởng vinh hoa phú quý. Thế nên khi chôn đồng nam đồng nữ
với mình, họ đục lỗ trên đầu, lòng bàn chân, sau lưng của chúng, rót
thủy ngân vào, khiến thủy ngân dung hợp với máu lưu thông toàn thân, như vậy có thể giúp cho xác của chúng không hư thối..."
Thương Trọng Lệ nghe xong thì thần sắc ngưng trọng, nếu không phải tận mắt nhìn
thấy, thật khó tưởng tượng nổi chuyện như vậy vẫn có thể tồn tại.
"Chủ nhân của ngôi mộ này chắc chắn có địa vị rất lớn, hơn nữa còn độc ác
tàn nhẫn, mê tín cực độ, hố chôn vạn người lúc trước mà chúng ta thấy có nhiều oán khí như vậy là vì chủ nhân của ngôi mộ này đã chôn sống đến
mấy vạn người cùng mình, họ còn sống mà phải tận mắt chứng kiến đất đá
đổ xuống người mình đến chết."
"Oán khí lớn như vậy ở trong mộ mà linh hồn người đó vẫn có thể thấy an ổn sau khi chết à." Thương Trọng Lệ tức giận nói.
Đường Kiền lắc đầu: "Sau khi chết, bọn họ vẫn sẽ tiếp tục xưng vương ở thế
giới khác, hưởng thụ quyền lực, những vong linh này ở đó cũng sẽ phải
chịu sự sai phái, cho nên mới nói quan niệm về giai cấp trước đây quả là ăn sâu tận gốc tủy, nếu bạn là nô lệ thì cả đời này đều là nô lệ, sau
khi chết vẫn là nô lệ."
Sở Nhuế nhìn hai đứa trẻ trong quan tài, không có sự sợ hãi ngày thường, chỉ cảm thấy nỗi bi thương thật lớn và tối tăm khó tả.
Thi thể trong quan tài đã tác động mạnh đến bọn họ, ba người trầm mặc trong chốc lát, cuối cùng Sở Nhuế nói: "Hai người kiểm tra thử có thẻ nhiệm
vụ chưa."
Họ lại kiểm tra trên người mình một lúc, vẫn không có thẻ nhiệm vụ.
"Kỳ lạ, theo lý thuyết thì khi đến đây thì sẽ có thẻ rồi mà?" Đường Kiền vò đầu bứt tai, giống như trong lòng cũng chộn rộn bất an.
"Tôi cảm thấy có chỗ nào đó quái quái, không thể nói rõ được." Sở Nhuế nói xong, bên tai truyền đến tiếng "sột soạt". Anh cau mày, nhìn về phía quan
tài, hai đứa trẻ một nam một nữ kia đang nhìn anh, nở một nụ cười quỷ
dị.
Sở Nhuế sợ tới mức lùi về sau một bước, đụng vào người Thương Trọng Lệ. Anh ngẩng đầu nhìn, gương mặt của Thương Trọng Lệ toàn bùn
đất lầy lội, giống như đang thi hóa: "Anh sao thế?"
Sở Nhuế kinh
hoảng thất sắc, hai bên huyệt thái dương đau đớn, anh lắc lắc đầu, trong đầu nhớ lại những chuyện xảy ra lúc trước, mỗi một ảo giác xuất hiện
đều có một thứ bị xem nhẹ đi. Anh nhắm mắt hạ quyết tâm, nói: "Thương
Trọng Lệ, tìm trên người tôi có con sâu màu đen nào hay không."
Thương Trọng Lệ nhìn Sở Nhuế đột nhiên biến sắc, biểu tình hoảng hốt, sắc mặt
tái nhợt, cho rằng anh xảy ra chuyện gì lại nghe thấy yêu cầu của anh,
lập tức nghiêm túc tìm kiếm. Cậu tìm thấy một con sâu đen ử trong túi
bên cạnh balo: "Tìm thấy rồi, để tôi giết nó."
Con sâu đen bị
giết chết, Sở Nhuế hít sâu một hơi rồi mở mắt. Thương Trọng Lệ vẫn như
bình thường, không hề bị thi hóa, quả nhiên là ảo giác.
"Sở Nhuế, anh sao vậy?" Thương Trọng Lệ lo lắng hỏi.
"Sâu đen, ngoại trừ ăn xác thì còn có thể gây ảo giác, tôi vừa thấy ảo giác." Sở Nhuế vẫn chưa bình tĩnh lại, thở đầy nặng nhọc.
Thương Trọng Lệ nhìn chằm chằm con sâu dưới mặt đất, bây giờ mới phát hiện ra
trên mặt đất luôn có một vài con sâu màu đen, nhưng vì ánh sáng ảm đạm,
con sâu lại có màu sắc gần như hòa cùng mặt đất nên mới không bị phát
hiện.
"Lũ sâu này vẫn luôn đi theo chúng ta." Đường Kiền chỉ
những con sâu trên mặt đất, tuy nhỏ nhưng lại cực kỳ ghê tởm, nếu chúng ồ ạt lên cùng một lúc thì không biết phải giải quyết như thế nào.
Đường Kiền vừa nghĩ như vậy xong lại nghe thấy tiếng ồn ào ở xa xa, mấy vạn
con sâu đen đang tụ tập ở dưới rễ cây cổ thụ, từ dưới đất chui lên, tụ
họp thành một ngọn núi nhỏ, những xác sống ở gần đó cũng xôn xao đi về
phía cây cổ thụ.
"Chúng đang làm gì vậy?" Đường Kiền la to.
Thương Trọng Lệ nghiêm mặt: "Không ổn!"
Vừa dứt lời, phần gốc đại thụ dường như bị lay động, những quả trái trên
cây liên tục rơi xuống. Cây đại thụ mất đi những trái quả phát ra ánh
sáng xanh liền trở nên ảm đạm hơn. Cùng lúc đó, những xác sống xung
quanh không còn sợ hãi gì nữa, giương nanh múa vuốt lao về phía ba người họ.
【 Tác giả có lời muốn nói 】
Các bạn độc giả đoán xem chuyện về thẻ nhiệm vụ là như thế nào nha