Tin tức tiếp tục đổi mới trên báo đài, được cập nhật theo thời gian thực tế về các phương pháp giải quyết và tình hình
trên thế giới, đồng thời cũng đăng tải nhiều ý kiến khác nhau về nguồn
gốc của quái vật.
Các quốc gia đã liên minh tạm thời với nhau,
trong thời đại toàn cầu hóa như hiện nay, tốc độ tổ chức và sơ tán đặc
biệt nhanh chóng, đến 10 giờ tối ở thành phố A Hoa Quốc, các lực lượng
vũ trang đã vào vị trí sẵn sàng, ngoại trừ một vài tập đoàn đủ khả năng
bảo vệ chính mình, những người sống sót còn lại đều được sắp xếp vào
hàng ngũ phòng vệ của quốc gia.
Đồng thời, nhiều tổ chức tôn giáo mới cũng đã được hình thành ở khắp nơi trên thế giới.
Ngày xưa, để tự bảo vệ mình, nhà của các pháp sư thường được xây trong núi
sâu, bây giờ, từ Đạo giáo đến Phật giáo Hán và Nam không còn trốn tránh
nữa mà cùng nhau đứng lên đối phó với quái vật.
Sự xuất hiện của
quái vật hiển nhiên không thể dùng khoa học để giải thích rõ, các liên
minh quốc tế không có một tổ chức nào có thể đối phó với thế lực siêu
nhiên.
Hoa Quốc, 23 giờ 21 phút. Thủ đô trung tâm đã xuất hiện
con quái vật đầu tiên trong cơ thể của người bình thường, an toàn bị phá vỡ, sự việc đã lan truyền rộng rãi trên mạng lưới an ninh của các quốc
gia trên thế giới.
Việc đưa những người không biến đổi vào khu an toàn là đề tài nóng hổi được tranh luận nhiều nhất ở các quốc gia.
Không thể xác định được ai sẽ biến thành quái vật, cũng không thể dùng bất kỳ dụng cụ nào kiểm tra ai sẽ trở thành loài biến dị.
Gần 1 tiếng sau cuộc họp quốc tế, các quốc gia thống nhất rằng sẽ phân chia mức độ an toàn thành sáu cấp, những người ở cấp F không biến đổi sau 10 ngày sẽ được cho phép lên cấp E, cứ thế mà tiếp tục, mỗi một cấp cần
kiểm tra trong vòng 10 ngày thì mới có thể lên cấp tiếp theo, dựa vào
cách này để phòng ngừa mức độ biến dị.
Có người nói rằng tận thế
cuối cùng vẫn giáng xuống thế giới này, có người còn nói nhân loại từ
xưa đến nay vẫn chưa có một mặt trận thống nhất nào, bây giờ đã có cơ
hội. Còn có người nói quái vật đột nhiên xuất hiện không báo trước, như
vậy có khả năng sẽ còn có một chuyện khủng bố hơn sắp xảy ra.
Trong cùng của khu vườn, tòa nhà phía tây hoàn toàn tối đen, chìm lấp giữa màn đêm.
"Chuyện gì đây?" Thương Trọng Lệ có một cảm giác chẳng lành.
Sở Nhuế nhìn cậu bằng đôi mắt thâm sâu khó lường: "Chỉ khi ở trong ảo cảnh mới không có tiếng gió."
Ở bên ngoài ảo cảnh, gió là sự chuyển động của không khí, còn trong ảo cảnh, gió là sự vận động của chính ảo cảnh.
Mà bây giờ, gió đã biến mất.
Sở Nhuế thấp giọng nói: "Anh chỉ nghe thấy tiếng hít thở của chúng ta, cùng với tiếng quần áo sột soạt."
Thương Trọng Lệ: "Ý của anh là chúng ta lại bất tri bất giác vào trong ảo cảnh như lần trước, Trùng Hỗn Độn thực chất là vật gắn liền với ảo cảnh?"
"Không đúng, nói như vậy thì không đúng." Sở Nhuế phủ định: "Chưa cần nói đến
việc đây là thế giới thật thì bây giờ chúng ta cũng vô cùng tỉnh táo,
cũng không nhìn thấy sương mù."
Hai người rơi vào im lặng.
"Mặc kệ thế nào đi nữa, trước tiên không nên gấp gáp nghĩ nhiều, quan trọng
nhất là chuyện này." Sở Nhuế thâm sâu khó dò nhìn về phía cánh cửa của
tòa nhà phía tây.
Nhẹ nhàng đẩy cửa ra, cũng không có tiếng động
nào vang lên, cửa không bị khóa, chủ nhân có lẽ không hề sợ hãi sẽ có ăn trộm vào trong.
Vừa vào cửa, họ đối diện với một hơi thở âm
trầm, đối diện huyền quan là bàn thờ, một chiếc hộp sắt lẳng lặng được
bày biện bên trên như một hủ tro cốt.
Sở Nhuế hơi cứng người lại, như thế này cũng quá dọa người rồi.
"Hồn của người đó được ký gửi ở trong này." Thương Trọng Lệ vừa nói vừa nắm
lấy tay Sở Nhuế, anh cảm nhận được hơi ấm trong lòng bàn tay cũng không
thể thả lỏng hơn.
"Ông của em nói?"
"Đúng vậy, từ trước đây nay ông ấy không kiêng dè điều gì."
Vậy thì quá kỳ lạ...
Thương Trọng Lệ hỏi: "Mở ra xem thử?"
Sở Nhuế cúi đầu suy tư không đáp, Thương Trọng Lệ đã tiến lên trước muốn nắp của chiếc hộp.
"Ơ..." Sở Nhuế nói chậm, Thương Trọng Lệ đã tiến lên trước mở cái nắp ra, động tác dứt khoát không hề do dự.
Sở Nhuế: "..."
Điều bất ngờ là trong hộp không có thứ gì cả.
Thương Trọng Lệ đưa mắt ra hiệu cho Sở Nhuế, anh hiểu ngay, hai người chú ý đến căn phòng u ám ở bên trong ngôi nhà.
Tiếng bước chân khẽ khàng, Thương Trọng Lệ vẫn không nói hai lời dùng một tay bế Sở Nhuế lên.
Sở Nhuế: "..."
"Tai ông nội em còn nhạy hơn em, anh đi lớn tiếng như vậy chắc chắn ông sẽ
nghe thấy, chúng ta không thể rút dây động rừng!" Thương Trọng Lệ giải
thích.
Sở Nhuế: "..."
Vậy ông nội em sẽ không nghe thấy tiếng nói chuyện rõ ràng rành mạch của em hả?
Sở Nhuế đã quá quen với trình độ mặt dày của Thương Trọng Lệ, huống hồ anh cũng nhận ra cậu chỉ cũng muốn tốt cho anh. Từ khi vào đây, Thương
Trọng Lệ đã bất an mà nắm tay anh, thật ra là sợ anh xảy ra chuyện...
Hít sâu một hơi, Sở Nhuế và Thương Trọng Lệ đi vào trong.
"Lúc trước em đã tới đây chưa?" Sở Nhuế hỏi thầm bên tai Thương Trọng Lệ.
"Chưa từng. Em không thân với ông nội, từ khi em có ý thúc thì đã thấy ông ấy luôn ở trong tòa nhà phía tây, ít khi ra ngoài, ông ấy cũng rất nghiêm
khắc với cha em, vì vậy từ nhỏ em đã sợ ông, con cháu trong nhà chỉ có
Bạch Linh là lớn gan, nhưng vẫn hiểu đúng chừng mực." Thương Trọng Lệ
tạm dừng một chút, nói tiếp: "Còn một lý do nữa..."
Sở Nhuế: "...?"
Không có ánh sáng, tòa nhà phía tây rét căm căm, không có tiếng gió, rèm cửa
bất động lẳng lặng đứng yên, trong bóng tối như một hình người đứng đó.
"Anh có thấy ngôi nhà này lạnh không?" Thương Trọng Lệ hỏi, đây là lý do mà
cậu không muốn đến gần tòa nhà phía tây: "Không chỉ lạnh, còn khiến cho
người khác sợ hãi."
Sau khi ra khỏi phó bản 《 Giấc mộng kê vàng 》,Sở Nhuế đã vượt qua bóng ma
tâm lý trong quá khứ, bây giờ anh đã lấy lại sự can đảm của mình, trạng
thái ngày càng giống với con người thật của anh hơn, do đó lá gan của
anh cũng lớn hơn nhiều, không còn nhút nhát, chỉ thấy gió thổi cỏ lay đã tim đập chân run như trước. Ngoại trừ chứng sợ độ cao thì anh đã miễn
dịch hoàn toàn với các cảnh tượng đầu rơi máu chảy, cho nên cũng phải
cảm ơn ảo cảnh một phần nào.
"Không có." Sở Nhuế bình tĩnh đáp, vô cùng thành thật.
Thương Trọng Lệ sửng sốt, Sở Nhuế không sợ, cậu lại bó tay bó chân, sao có cảm giác vai trò của hai người bắt đầu thay đổi rồi?
Để tỏ rõ quyền uy của mình, Thương Trọng Lệ ho khan một tiếng, siết chặt vòng tay ôm Sở Nhuế, sải bước hướng về phía trước.
Sở Nhuế: "..."
Không phải đã nói sợ rút dây động rừng à?
Tòa nhà phía tây có hai tầng, một tầng trệt có huyền quan, phòng bếp nhỏ và phòng khách, tầng hai có phòng ngủ, thư phòng. Phòng của Thương Tế Lễ
nằm ở bên ngoài cùng tầng hai, cửa phòng đóng kín.
"Bên trong không có tiếng hít thở." Sở Nhuế kinh ngạc nói.
"Chắc chắn?"
"Chắc chắn!"
Hai người đồng thời nhận ra Thương Tế Lễ không hề ở trong phòng nghỉ ngơi thì không khỏi nín thở.
Thương Trọng Lệ: "Nhưng tòa nhà này không có đèn, ông nội sẽ ở nơi này nữa?"
Sở Nhuế lắc đầu.
Hai người vào thư phòng, cửa sổ rộng mở, từ đây có thể nhìn thấy rõ toàn bộ nhà họ Thương.
Sở Nhuế chỉ tay ra ngoài: "Nơi này có thể nhìn thấy được phòng của chúng ta."
Vị trí của thư phòng này rất đặc biệt, bên ngoài cửa sổ có một giàn nho,
vừa vặn che khuất tầm nhìn. Nói cách khác, đứng ở đây sẽ nhìn thấy rõ
tình trạng trong phòng của Sở Nhuế và Thương Trọng Lệ, ngược lại, nếu họ đứng ở phòng của mình sẽ không nhìn thấy được nơi này.
Quả thực là một nơi quan sát lý tưởng.
Không thể trách Sở Nhuế nghĩ nhiều, thật sự sự trùng hợp này quá kỳ lạ.
Trong một thư phòng bình thường, cửa sổ ở hướng nam, đặc biệt đây là một tòa
nhà xây ở hướng tây thì cần xây theo hướng nam, cửa sổ mở ra đối diện là núi cao, giá sách nên được đặt ở hướng tây và hướng bắc, nhưng Thương
Tế Lễ lại xây cửa sổ đối diện với một bức tường.
Nhìn những cành cây khô héo bên ngoài khiến Sở Nhuế cảm thấy khó chịu cực kỳ.
Giá sách lớn đầy tro bụi.
Sở Nhuế nhìn chằm chằm tầng một của giá sách, Thương Trọng Lệ tò mò hỏi: "Sao vậy?" Cậu nhìn theo, cũng không thấy có gì kỳ lạ.
Sở Nhuế lẩm bẩm nói: "Quyển sách kia, trên cùng, dưới quyển 《 Thái nhất sinh thủy 》còn một cuốn khác, em thử lấy xem."
Thương Trọng Lệ không nghi ngờ gì, tầng thứ nhất của giá sách có hơi cao, cần
phải dùng thang mới leo lên được, Thương Trọng Lệ lại nhẹ nhàng nhảy lên lấy được quyển sách kia, cầm xuống: "Quyển này có gì lạ sao?"
Quyển sách có bìa màu đỏ đậm, bên trên không có tựa đề, trang bìa lót có một
con dấu lẻ loi, có thể mơ hồ đọc được hai chữ "Túc Văn".
"Cửa sổ
phía bắc thiếu ánh sáng mặt trời, bụi cũng ít hơn, trên giá sách lại có
nhiều bụi, càng xuống dưới càng ít bụi, chứng tỏ ông của em có thói quen đọc sách ở các tầng dưới, thậm chí không đọc các quyển ở trên cao, các
quyển ở tầng trên đều phủ một lớp bụi dày, nhưng em nhìn quyển này đi,
không có bụi, hơn nữa sách ở tầng dưới của quyển này còn có một lớp bụi, vì sao một quyển sách ở trên cùng lại không hề có một hạt bụi nào, còn
lấy một quyển sách khác đè lên nó?"
"Vì ông nội em không muốn để người khác biết ông ấy thường đọc quyển sách này?" Thương Trọng Lệ dò hỏi.
"Đúng vậy." Sở Nhuế nhìn quyển sách không có tựa đề trên trang bìa, ánh mắt tập trung chuyên chú.
Quyển sách trên tay vô cùng rắn chắc, các trang sách hơi nặng, có màu úa
vàng, nhìn qua khá cũ kỹ, Sở Nhuế đoán đây có lẽ không phải một quyển
sách chính quy, có lẽ là một quyển nhật ký hoặc ghi chép của một ai đó,
mà chủ nhân của nó, có lẽ chính là người có tên "Túc Văn" như con dấu
trên trang bìa.
Thương Trọng Lệ nhìn theo động tác lật sách của
Sở Nhuế, nhưng chưa lật qua trang thứ hai, một chữ còn chưa xuất hiện,
Sở Nhuế đã dừng động tác, cả người cứng đờ.
"Sao vậy?"
Sở Nhuế run giọng nói: "Không đúng... Không đúng..."
Thương Trọng Lệ không rõ: "Cái gì không đúng?"
Không đúng, không phải trang sách vì lâu đời nên ố vàng mà vốn dĩ nó có màu vàng!
Dựa vào ánh trăng ở bên ngoài, Sở Nhuế vuốt ve trang giấy, anh nhớ từng đọc một quyển sách phân loại giấy, tuy không hiểu rõ nhưng vẫn nhớ kỹ trong lòng, quyển sách trên tay có cảm giác mỏng hơn nhưng dai hơn những
trang sách bình thường, ngoài sắc vàng lấm tấm còn có những chỗ màu
trắng tinh tế, rõ ràng là giấy Khai Hóa*!
*Chất liệu mịn, cực
kỳ trắng, không thấy rõ hoa văn, tuy mỏng nhưng dai, mềm, được sản xuất
tại huyện Khai Hóa, Chiết Giang, Trung Quốc.
Sở Nhuế run tay mở trang sách, không chỉ anh mà cả Thương Trọng Lệ cũng sửng sốt trước tình cảnh trước mắt.
Chữ viết bắt đầu từ phải sang trái, từ trên xuống dưới.
"Cổ văn ư?" Thương Trọng Lệ hỏi, Thương Tế Lễ đọc cổ văn cũng không có gì kỳ lạ, dù sao cũng lớn tuổi rồi.
"Là hành khải*." Đầu ngón tay mảnh khảnh của Sở Nhuế chỉ đến hàng thứ ba cột thứ bảy: "Em xem này."
*Chữ hành 行書 (hành thư). Là dạng viết nhanh của chữ khải, được dùng trong
các giấy tờ thân mật (như thư từ) và đề tranh. Chữ hành bắt đầu phổ biến vào. Khi được viết nhanh, chữ khải có thể được giản lược đi một hai nét để tạo thành một thư thể gọi là hành khải (行楷)
Năm thứ mười
Vạn Lịch, Bành huynh tìm kế, ta rời xa thầy, tự mình vào cung, sau đó
mấy chục năm không thể về cố hương. Đầu tháng, thần Văn qua đời, thụy*
Văn Trung, vua thương xót, tìm bài thuốc tiên, bất lão bất tử, dùng bằng mọi cách, sợ hãi gây nên đại họa, vì vậy viết sách này ghi chép chuyện
lạ.