Suỵt! Bí Mật

Chương 143: Bị nhốt


trướctiếp

Edit: jena

Nếu có thể, Sở Nhuế chỉ muốn vứt con búp bê trên tay mình đi.

Búp bê tóc màu nâu trà bị máu nhuộm đỏ không còn thấy rõ được gì. Sở Nhuế đang cầm tay của nó, cánh tay búp bê cũng toàn là máu đỏ, Sở Nhuế có cảm giác tay của anh cũng sẽ bị màu đỏ này cắn nuốt.

"Đưa tôi, để tôi giữ!" Thương Trọng Lệ vươn tay, hầu kết mất tự nhiên lăn lộn lên xuống.

Sở Nhuế lắc đầu: "Tôi cầm được." Anh cũng không có yếu ớt như vậy!

Thương Trọng Lệ không nói nổi, đành phải nghe lời Sở Nhuế.

Bọn họ lên tầng 11, vẫn không có gì khác lạ xảy ra, Thương Trọng Lệ vừa muốn thở phào nhẹ nhõm thì Sở Nhuế chỉ hành lang bên trong: "Có cửa bị đóng lại." Thương Trọng Lệ liền cảnh giác ngay.

"Mau đến xem?" Thương Trọng Lệ hỏi.

Sở Nhuế gật gật đầu.

Hai người đến trước cửa nhà số 1102 bị đóng cửa: "Làm sao chúng ta vào được?" Thương Trọng Lệ vặn vặn tay nắm cửa, cánh cửa không hề nhúc nhích.

Sở Nhuế cẩn thận lắng nghe, anh đang dần thích ứng với năng lực của mình, thính lực đặc biệt nhạy bén.

"Có tiếng động."

Sở Nhuế nghe thấy tiếng khóc của của một cô bé, "hức hức" rải rác, còn có tiếng TV, có vẻ là âm thanh sinh hoạt của một gia đình bình thường.

Sau cánh cửa có tiếng động, nhưng từ khe cửa lại không có một ánh sáng nào hắt ra, mọi thứ chìm trong đêm đen, Sở Nhuế run rẩy sợ hãi.

Thương Trọng Lệ im lặng đi đến chỗ cửa sổ xám xịt, có vẻ như bên trong đã dán một lớp giấy.

Thương Trọng Lệ thử đẩy cửa sổ, đẩy lần thứ nhất không ra, đến lần thứ hai cậu gia tăng lực đạo, cửa sổ lại "răng rắc" mở ra.

"Két ——"

Cửa sổ được kéo ra, Sở Nhuế và Thương Trọng Lệ liếc nhìn nhau, Thương Trọng Lệ linh hoạt nhảy lên cửa sổ, sau đó ngồi xổm trên bệ cửa sổ kéo Sở Nhuế lên.

Trong phòng tối đen, sau khi tiến vào, những âm thanh Sở Nhuế nghe thấy ở ngoài cửa chợt im bặt, giống như chưa hề xuất hiện.

Thương Trọng Lệ không nói gì, vẻ mặt đặc biệt nghiêm túc.

Trong phòng không có người, Sở Nhuế vừa nhảy xuống cửa sổ cũng không thả tay Thương Trọng Lệ ra, anh lật bàn tay, nắm lấy tay của cậu, lòng bàn tay thô ráp giúp anh có cảm giác an toàn.

"Đừng sợ, chúng ta ra ngoài trước đi."

Căn phòng tối đen lạnh lẽo, khiến cho bọn họ lạnh sống lưng, đặc biệt trong bóng tối không nhìn rõ điều gì, những con búp bê trong tay càng gia tăng nỗi sợ hãi trong lòng họ hơn.

Mở cửa lớn, bọn họ ra ngoài hành lang.

Giống như không có chuyện gì từng xảy ra, búp bê nữ tóc màu nâu trà đã khôi phục hình dạng như cũ.

"Đi lên thôi, còn hai tầng nữa."

"Ừm." Sở Nhuế nhẹ nhàng đáp.

Bọn họ đến tầng 12, hai cánh cửa ở tầng 12 đều đóng chặt.

Sở Nhuế chần chờ.

Thương Trọng Lệ thấy anh do dự: "Hay là chúng ta lên thẳng tầng 13?"

Sở Nhuế rối rắm, vừa rồi anh nghe thấy tiếng động ở tầng 12 thì rất sợ hãi. Nếu bây giờ tiếp tục trải qua cảm giác sợ hãi đó nữa, anh khó lòng duy trì bộ dạng bình tĩnh như thế này.

Do dự một lúc, anh chậm rãi gật đầu.

Bọn họ lên tầng 13, là tầng cao nhất. Cuối hành lang, cửa sổ đang mở, gió từ ngoài thổi vào, mang theo hạt mưa lất phất.

Các cánh cửa cũng đều đóng lại.

"Có lẽ Hứa Diệu đang ở trong một trong bốn căn phòng này."

"Trước tiên cứ kiểm tra thử."

Bọn họ đến gần số nhà 1301, bên trong không có âm thanh nào.


trướctiếp