Suỵt! Bí Mật

Chương 135: Cô rất hạnh phúc (8)


trướctiếp

Edit: jena

Đầu ngón tay Hứa Diệu bật mở hộp quẹt, ánh lửa bùng lên rồi lại tắt ngúm, hắn rít một hơi thuốc, đôi mắt bình tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ, mưa gió mịt mù, hắn hít hà một hơi rồi xoay người đi về phía hai người đang ngồi trong phòng.

"Chúng ta cần sắp xếp lại một số vấn đề trong mơ."

Con chuột bắt đầu di chuyển, những trang ghi chép của sổ khám bệnh mở ra: "Tôi đã lấy các ca bệnh của bệnh viện trong thời gian gần đây, bao gồm ba chúng ta thì có tổng cộng 6 bệnh nhân có trường hợp giống chúng ta, thường xuyên nằm mơ, những cảnh trong mơ ngoại trừ những người đặc thù thì đều giống như những phó bản trong game kinh dị."

"Sáu người đều mơ thấy phó bản trong game?" Sở Nhuế viết hai chữ phó bản lên giấy rồi dùng bút đỏ khoanh tròn.

"Hay là chúng ta đang ở trong một phó bản game? Chỉ là chúng ta đều mất trí nhớ, quên mất quá khứ của mình?" Thương Trọng Lệ phân tích.

Hứa Diệu suy tư, không ý kiến.

"Có khả năng này." Sở Nhuế nói: 'Nhưng không có chứng cứ nên không dám khẳng định 100%."

Anh nhìn về phía Hứa Diệu: "Tình huống của những người này bây giờ như thế nào?"

"Ba người chúng ta, Phương Dịch Lâm và Hạ Hiểu Cương đã chết, còn có một cô gái tên là Cố Lị Lị, hai ngày trước vừa đến khám bệnh. Cô ấy nói dạo gần đây ngủ không ngon, bị bóng đè, thường xuyên cáu giận, nhưng không nói nhiều về nội dung trong giấc mơ, chỉ nói rằng nằm mơ thấy những thứ như ma quỷ, quái vật."

Thương Trọng Lệ hỏi: "Chỉ có vài người như vậy thôi?" So với tưởng tượng của cậu thì ít đi nhiều, có nghĩa là chỉ có sáu người tham gia cùng nhau? Thậm chí đã có hai người đã qua đời.

"Khoa tâm lý có uy tín nhất của thành phố S là ở đây, nếu ở đây không có thì những chỗ khác cũng không." Sở Nhuế hỏi Hứa Diệu: "Lần khám tiếp theo của cô ấy là khi nào?"

"Hôm nay."

Mưa rơi tầm tã, gột rửa cả thành phố.

4 giờ chiều, mưa mù bay đầy trời, một người phụ nữ đứng trước phòng khám, cẩn thận hỏi: "Bác sĩ Hứa có ở đây không?"

"Xin mời vào." Ngón tay thon dài với khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng nhịp nhịp trên mặt bàn.

Người phụ nữ hơi câu nệ, cô vén áo khoác hơi thấm nước mưa, ngồi xuống: "Bác sĩ Hứa, tôi đến tái khám."

"Trạng thái gần đây của cô như thế nào?"

"Đã đỡ hơn, uống thuốc vào ngủ cũng tốt hơn, dù đã dừng uống thuốc hai ngày vẫn không nằm mơ nữa."

Hứa Diệu nghe lời cô nói xong thì lòng bàn tay khẽ đặt lên trang sách: "Thật à..."

"Đúng vậy!"

Một lát sau, Hứa Diệu hỏi cô: "Lần trước cô nói cô nằm mơ thấy những thứ rất đáng sợ, có thể kể cho tôi nghe cô đã thấy gì được không?"

Người phụ nữ run lên, sau đó dùng tay vén tóc mái, cố gắng bình tĩnh đáp: "Tôi không nhớ rõ..."

"Là vậy à, à, gần đây tôi có một bệnh nhân xuất hiện các triệu chứng giống như cô, tôi có thấy khá thú vị, có lẽ có thể trị liệu hai người cùng nhau, như vậy sẽ thuận lợi cho việc theo dõi tiến độ của cả hai hơn."

Người phụ nữ cười cười: "Không cần đâu, tôi chỉ bị thiếu ngủ mà thôi..."

"Cốc cốc cốc."

Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

"Vừa đúng lúc." Hứa Diệu đứng dậy mở cửa: "Cậu ấy tới rồi, hai người có thể trò chuyện với nhau một chút."


trướctiếp