Suỵt! Bí Mật

Chương 131: Không có gì đặc biệt (8)


trướctiếp

Edit: jena

Đêm khuya, một bóng xanh thình lình xuất hiện trên con đường trống trải.

"Không... Không có một ai..."

Sở Nhuế cắn răng, không tin nổi tiếp tục cất bước đi giữa sự im lặng chết chóc giữa trời đất bao la.

Không có gì đặc biệt, Sở Nhuế nghĩ thầm.

Thị giác, thính giác, ảo giác đều như cũ, anh cũng không xuất hiện một hiện tượng sinh lý bất thường nào. Anh không có thiên lý nhãn hay thuận phong nhĩ, cũng không có khả năng bay hay leo lên vách núi trong một nốt nhạc.

Hơn nửa đêm ra ngoài phố thử nghiệm như một thằng ngốc, anh còn cho rằng mình là Spider Man hay Batman chuyển thế à?! Quả là ngu xuẩn!

Sở Nhuế thở dài, chuẩn bị quay về, bụi mưa lất phất và gió lạnh thổi vào trong cổ áo anh. Sở Nhuế run lên bần bật.

Rõ là mùa thu, sao lại lạnh như vậy...

Sở Nhuế liếc mắt nhìn qua góc đường, nhưng chỉ vừa liếc qua, anh đã cứng đờ người.

Không một bóng người đi trên phố, dưới ánh đèn tù mù xuất hiện một người đàn ông bước đi tập tễnh.

Cả không gian chỉ có hai người họ.

Người đàn ông sắc mặt tái nhợt, hai mắt dại ra, tròng trắng chiếm lớn, khóe mắt còn có một chất lỏng trong suốt không ngừng chảy ra.

Người này đang đi về phía Sở Nhuế.

Sở Nhuế nín thở, siết chặt lất cán dù, nhanh chóng quay đầu nhìn xuống đất, giọt mưa rơi xuống đất bắn lên, tiếng "lộp cộp" càng thêm vang vọng giữa tiếng mưa rơi.

Là anh nhìn lầm?

Sở Nhuế chớp chớp mắt, muốn giúp mình tỉnh táo hơn, anh lại nhìn về phía đèn đường.

Dưới đèn đường, một người đàn ông trạc 30 tuổi đang đi thật nhanh, người nọ không bung dù, mặt nhăn nhó, có vẻ đang oán thán cơn mưa dầm kéo dài.

Là một người đàn ông bình thường, hoàn toàn bình thường.

Sở Nhuế nuốt nước bọt, bước nhanh hơn, quay lưng về phía người đàn ông.

Đi được vài bước, mũi Sở Nhuế giật giật, anh lại tăng tốc độ, khi đi đến ngã tư, anh bất chợt quay đầu, nhìn về phía người đàn ông phía sau.

Tròng trắng và dịch trắng lại tiếp tục xuất hiện trong mắt anh.

"——!"

Thần kinh căng thẳng, Sở Nhuế trợn mắt, siết chặt cán dù, nhanh chóng bước đi, không dám dừng lại nữa.

Anh không nhìn lầm, chắc chắn không lầm!

Bước chân nhanh bắn nước tung tóe, lộ ra sự hốt hoảng.

Khi về đến tiểu khu, bảo vệ đang ngủ gà ngủ gật, Sở Nhuế cầm thẻ nhà quét qua, cảnh giác nhìn trái nhìn phải, cuối cùng dừng mắt ở bảo vệ.

Bảo vệ mặc đồng phục, thân hình căng trướng như quả cầu, Sở Nhuế chỉ có thể nhìn thấy một bên tai, trên vành tai dính nhớp một vật thể màu trắng.

Nhìn kỹ hơn, hình thể của bảo vệ lại trở nên bình thường như cũ.


trướctiếp