"Hình như nó đang đi tìm thứ gì đó?" Thương Trọng Lệ nói.
Cả hai trốn trong bụi cây để tránh bị vật quái phát hiện.
Hai phòng mỹ thuật và phòng thí nghiệm dường như có mối liên hệ nào đó.
Sở Nhuế có chút hối hận vì khi nãy không hỏi lúc trước La Lịch đã dẫn dụ
vật quái đến chỗ nào, anh nghĩ rằng đối phương hẳn là biết gì đó rồi.
"Nó lớn như thế thì làm sao mà tìm được đồ?" Thương Trọng Lệ hỏi.
Sở Nhuế gật gật đầu: "Cũng đúng."
Cả hai không đưa ra được kiến nghị gì nhưng đều đồng tình rằng vật quái
này được sinh ra từ những cảm xúc chất chứa trong lòng của Ngô Cảnh Văn. Ở những phó bản trước, vật quái trong ảo cảnh đều được sinh ra từ thế
giới nội tâm của NPC nhiệm vụ, lần này cũng không ngoại lệ.
Sở
Nhuế suy nghĩ về mối liên hệ giữa ba phòng học, vẫn không nghĩ ra lý do
gì, cái chết của Đường Kiền khiến anh trở nên rối rắm hơn nhiều.
Bây giờ họ đã biết những địa điểm có liên quan đến Ngô Cảnh Văn bao gồm nhà vệ sinh nam tầng 3, sân thượng ký túc xá, hai phòng mỹ thuật và phòng
thí nghiệm.
Lần đầu lên sân thượng, Sở Nhuế đã chú ý đến không gian xung quanh, có thể
nói rằng ngoại trừ việc nhìn thấy sân thể dục phía xa và cổng sau của
trường thì ở nơi này không thể tìm thêm một manh mối nào khác.
"Chúng ta đi kiểm tra một chút đi." Sở Nhuế nói, anh quay đầu nhìn vật quái,
nó vẫn đang thong thả đi trên hành lang, anh lại nhìn xung quanh, có vẻ
cũng không có mục tiêu nào để hướng tới.
Sở Nhuế không yên tâm,
tiếp tục đợi một lát, thấy vật quái thật sự không muốn đến phòng mỹ
thuật mới thả lỏng tinh thần một chút.
Hai người quay lại phòng mỹ thuật thứ nhất, cũng là căn phòng mà Đường Kiền đã bỏ mạng.
Thi thể của thiếu niên đã không còn, thậm chí xương thịt rơi vãi xung quanh cũng đã được xử lý sạch sẽ, chỉ còn lại máu tươi lênh láng trên mặt
bàn.
Phòng mỹ thuật bị bỏ hoang, nhiều giá vẽ phủ vải đen được
dựng dựa vào tường, hai người xốc từng tấm vải che lên, trên bảng vẽ có
vài bức tranh, bên trên có khắc tên họ của sinh viên.
Trong bóng tối, trước mặt là những bức tranh chân dung trắng đen sống động như thật.
Nếu nhìn kỹ, ánh mắt của những người này đều tập trung vào một chỗ là hai người sống duy nhất.
Sở Nhuế đứng giữa lớp học, anh cảm thấy như có đám đông đang nhìn trực diện mình, không khỏi rùng mình một cái.
Bình tĩnh lại, mở đèn pin, Sở Nhuế nhanh chóng quan sát các bảng vẽ, tìm bảng vẽ của Ngô Cảnh Văn.
"Ngô Cảnh Văn đúng là có liên quan đến phòng mỹ thuật, cậu ấy có sở thích vẽ tranh?" Mang theo nghi vấn, Sở Nhuế nhìn thấy rõ ràng bức tranh của Ngô Cảnh Văn.
Đó là một chàng trai khôi ngô tuấn tú đứng dưới ánh
mắt trời, mái tóc mỏng, đôi mắt cong như vầng trăng khuyết, nhìn qua rất có hồn, là bộ dạng của một sinh viên ngoan tiêu biểu.
"Cậu ấy đẹp trai vậy à?" Thương Trọng Lệ đánh giá.
Ngô Cảnh Văn vẽ đẹp hơn so với họ nghĩ, nhưng Sở Nhuế biết người trong tranh này không phải Ngô Cảnh Văn.
"Không phải cậu ấy, hẳn là một sinh viên cùng tổ, thường một tổ sẽ có người vẽ người kia làm mẫu cho người còn lại, sao trong lớp học có thể tự họa
mình được? Hơn nữa Ngô Cảnh Văn là một người có tính cách lạnh nhạt, âm
u, cậu ấy cũng không thể vẽ chính mình như thế này."
Thương Trọng Lệ: "Anh nói cũng đúng..."
Sở Nhuế nhìn kỹ bức tranh, đường nét tinh tế, vẽ chàng trai đương lúc cười rộ lên, chú ý vẽ cả nếp nhăn bên khóe miệng và lúm đồng tiền nhợt nhạt
bên cạnh.
Là do Ngô Cảnh Văn là một người cầu toàn hay là...
Sở Nhuế không dám khẳng định, anh có suy đoán, nhưng không có chứng cứ.
Sở Nhuế nhẫn nhịn sự khó chịu trong lòng, tiếp tục quan sát những bức
tranh còn lại, tìm thấy một bức tranh phác họa hình dáng tương tự với
gương mặt của Ngô Cảnh Văn.
Gương mặt nhợt nhạt, tóc mái dài qua mắt che khuất nửa gương mặt, khóe miệng rũ xuống, thoạt nhìn mặt ủ mày chê.
"Đây là Ngô Cảnh Văn?" Thương Trọng Lệ chỉ có thể thông qua vài miêu tả đơn
giản của Sở Nhuế cũng có thể nhận ra bức tranh này vẽ Ngô Cảnh Văn.
Hai người nhìn lên phần tên của bảng vẽ.
Lâm Hãn Vũ, Sinh viên Luật 1101603.
"Người vẽ là Lâm Hãn Vũ, chẳng lẽ hai người họ quen nhau từ lớp mỹ thuật này?"
Sở Nhuế gật gật đầu: "Có lẽ vậy."
Nhìn bức tranh vẽ Ngô Cảnh Văn và của những người khác, Sở Nhuế có một ý
nghĩ quái lạ, bây giờ anh cần có chứng cứ để chứng thực suy nghĩ của
mình.
"Còn có thứ gì nữa không?" Sở Nhuế đi một vòng, đến bên cửa sổ, bên ngoài là hàng cây nối dài. Xuyên qua kẽ lá có thể nhìn thấy
được hàng rào bằng sắt màu xanh lá.
"Không có." Thương Trọng Lệ
chắc chắn đáp, cậu đã cẩn thận xem xét vài lần, ngoại trừ bảng vẽ và
những hộp giấy đựng họa cụ thì không còn thứ gì khác.
Hai người đến phòng mỹ thuật thứ hai.
Phòng mỹ thuật cũ là phòng đầu tiên từ phía tây của tòa nhà thí nghiệm, phòng mỹ thuật mới là phòng cuối cùng, cách một hành lang để đến phía bắc của tòa nhà thí nghiệm, hành lang hai bên có gió và cây cối sum suê, còn có những băng ghế dài không có ai ngồi, phủ đầy tro bụi.
Đến phòng
mỹ thuật mới, Thương Trọng Lệ quan sát trước, xác nhận những quái vật
kia không còn thì mới yên tâm nắm tay Sở Nhuế đi vào.
Căn phòng
này còn nhiều máu hơn cả căn phòng khi nãy, khắp nơi đều bắn đầy máu,
Trần Phương Dĩnh đã không còn hình hài như ban đầu, xương cốt nát vụn
rơi đầy đất, bên trên còn phủ một lớp thịt mỏng bị gặm nham nhở, óc cũng rơi vãi ra ngoài.
Sở Nhuế cố gắng nín thở, bắt đầu kiểm tra căn phòng.
Có kinh nghiệm từ trước, tốc độ tìm kiếm lần này nhanh hơn nhiều, bọn họ
nhanh chóng tìm thấy bảng vẽ của Ngô Cảnh Văn và Lâm Hãn Vũ. Điểm khác
nhau là Ngô Cảnh Văn chỉ vẽ một người là Lâm Hãn Vũ, Lâm Hãn Vũ lại vẽ
rất nhiều thứ, trừ một vài trang đầu vẽ Ngô Cảnh Văn thì những trang sau vẽ những người khác, vẽ cả phong cảnh và tĩnh vật.
"Anh có phát hiện ra gì không?" Thương Trọng Lệ hỏi.
Sở Nhuế lắc đầu: "Không có manh mối cụ thể, tôi không dám khẳng định ngay."
"Lại tiếp tục kiểm tra thôi." Sở Nhuế nói xong, hai người tiếp tục tìm kiếm.
Sở Nhuế đi đến bên cửa sổ, từ đây cũng có thể nhìn thấy hàng cây xanh ở
bên ngoài, hàng cây nối dài đến cửa lớp này thì ngừng, ở giữa là một
khoảng cách nhỏ, sau đó ở phía bên phải là một bức tường cao, cũng chính là lối đi hẹp lúc trước họ từng đi vào, nối thẳng về hướng bắc của tòa
nhà thí nghiệm.
Anh nhìn qua con đường nhỏ, có một vùng nhỏ chỉ toàn là những đường cong màu đỏ và màu trắng giao nhau thành những ô vuông.
Sở Nhuế hơi nhíu mày, manh mối trong đầu không rõ mà còn phức tạp hơn.
"Không có gì cả." Thương Trọng Lệ tìm thêm một vòng, không thu hoạch được gì:
"Tôi nghĩ rằng chúng ta chỉ được dẫn đến đây để biết Ngô Cảnh Văn là một người yêu thích vẽ, và quan hệ giữa cậu ấy với Lâm Hãn Vũ là không hề
bình thường."
Sở Nhuế không đáp, ngơ ngác gật gật đầu, trong đầu
anh có hai con đường, cần phải có thứ gì đó xác nhận mới quyết định được con đường nào đúng.
Sau khi không thu hoạch thêm được gì, hai người lại đi về hướng bắc của tòa nhà thí nghiệm, nơi có phòng thí nghiệm.
Hành lang tầng một ngập tràn khí lạnh, bóng tối ở đây còn dày đặc hơn ở phía tây.
Thương Trọng Lệ kiểm tra hành tung của vật quái: "Nó không có ở đây."
Thấy vậy, hai người nhanh như chớp vào phòng thí nghiệm, Sở Nhuế nhanh tay đóng cửa lớp lại, đề phòng quái vật lại tiến vào.
Phòng thí nghiệm vẫn không khác gì so với khi họ rời đi, cửa sổ phía bắt bị
đánh vỡ, mùi formalin đã loãng hơn. Sở Nhuế quyết đoán đóng thùng ngâm
xác lại, sau đó mới bắt đầu tìm kiếm manh mối.
Sở Nhuế đi đến tủ
đồ của Ngô Cảnh Văn, anh nhớ rõ buổi sáng anh không tìm thấy thứ gì ở
dây, nhưng thế giới này có vẻ dựa theo sự phát triển cốt truyện để xuất
hiện đồ vật mới, ví dụ như những thứ dơ bẩn trong nhà vệ sinh nam tầng
3. Rõ ràng khi tan học anh không hề thấy chúng nhưng những thứ đó vẫn
xuất hiện trong túi rác.
Mở tủ đựng đồ, bên trong quả nhiên có gì đó, là một cái túi đã bạc màu.
Sở Nhuế mở túi, nhìn thấy bên trong có một quyển sổ nhỏ, đặc biệt hưng
phấn, anh nghĩ rằng đây là nhật ký của Ngô Cảnh Văn, sau khi mở ra lại
thất vọng, ra là không phải nhật ký mà chỉ là một quyển sổ ghi chép
những chi tiêu hằng ngày và tiền cơm ba bữa của cậu.
Bữa sáng: một chén cháo, 0.5 tệ.
Cơm trưa: Thức ăn nhanh, 6 tệ, tự thưởng, hôm nay mua cho mình một cây xúc xích.
Cơm trưa vốn có 5 tệ đã bị gạch bỏ, phía sau ghi thêm 6 tệ. Xem những ghi
chép trước, ngoại trừ hôm nay không có bữa tối thì những ngày còn lại
đều có bữa tối, bữa tối cũng chỉ có một chén cháo, đôi khi có thêm một
quả trứng gà hoặc không có gì cả, luôn cố gắng duy trì suất ăn trong
vòng 3 tệ. Cơm trưa đều là thức ăn nhanh 5 tệ, chỉ có trưa hôm nay có
thêm một cây xúc xích nướng.
"Hôm nay có chuyện gì tốt xảy ra ư?" Thương Trọng Lệ chỉ tay vào quyển sổ hỏi.
Sở Nhuế mim smoio, một lúc sau mới đáp: "Hôm nay Lâm Hãn Vũ hẹn cậu ấy chiều nay sau khi tan học gặp mặt."
Thương Trọng Lệ khó hiểu nhíu mày.
Sở Nhuế hít một hơi, nói: "Lịch sử trò chuyện lúc trước đều bắt đầu vào
buổi tối, nói cách khác bình thường bọn họ chỉ lén gặp nhau vào đêm
khuya, hôm nay cậu ấy nhận được tin nhắn lúc 11 giờ 7 phút sáng, vừa lúc khi chuẩn bị ăn cơm, mỗi ngày cậu ấy đều ăn thức ăn nhanh rẻ nhất, cho
nên đã viết sẵn 5 tệ vào sổ, sau khi nhận được tin nhắn của Lâm Hãn Vũ,
cậu ấy vui vẻ nên mua thêm một cây xúc xích nướng."
Thương Trọng
Lệ nghe xong thì thấy đau lòng: "Nhà cậu ấy nghèo đến như vậy ư?" Nói
đến đây thì Thương Trọng Lệ lại nhớ ra điều gì đó, kinh ngạc hỏi: "Cậu
ấy thích Lâm Hãn Vũ?"
"Ừm." Sở Nhuế nhẹ nhàng gật đầu: "Suy đoán
lúc trước của cậu có vẻ đúng rồi, cậu ấy không bị ép buộc hay bị bắt
nạt, cả hai người họ có lẽ là người yêu của nhau, cậu xem quyển sổ của
cậu ấy này, mỗi chi tiêu đều ghi chép rõ ràng, chỉ vào cuối tuần sẽ mua
nhiều thứ hơn một chút, cơm trưa và bữa tối đều hơn 100 tệ, còn có ngày
11 tháng 6 có chi tiêu lên cả 1000 tệ hoàn toàn vượt xa khỏi túi tiền
của cậu ấy, tôi nghĩ rằng cậu ấy có lẽ đã mua quà sinh nhật cho Lâm Hãn
Vũ hoặc mua thứ gì đó khác, cậu ấy không viết rõ lý do mà chỉ vẽ một
ngôi sao năm cánh để thay thế cho chi tiêu cuối tuần, hẳn là bọn họ cùng nhau ra ngoài hẹn hò. Nhưng đây chỉ là suy đoán, không có chứng cứ rõ
ràng."
Anh vừa nảy ra suy đoán này khi nhìn thấy tranh của Ngô
Cảnh Văn và Lâm Hãn Vũ trong phòng mỹ thuật. Ngô Cảnh Văn vẽ tỉ mỉ tinh
tế, giống như hận không thể vẽ toàn bộ những chi tiết trên người Lâm Hãn Vũ ra, hơn nữa người trong tranh luôn được vẽ dưới hình tượng là một
người ấm áp dịu dàng như ánh mặt trời, đúng là cảm nhận của Ngô Cảnh Văn về Lâm Hãn Vũ. Lâm Hãn Vũ lại hoàn toàn ngược lại, người này vẽ 7 bức
tranh chân dung của Ngô Cảnh Văn, có khóe mắt có nốt ruồi, có khóe mắt
không có nốt ruồi, tóc mái cũng lúc ngắn lúc dài, có thể thấy rằng đối
phương cũng không hề dụng tâm như Ngô Cảnh Văn.
Nếu anh đoán
không sai thì có lẽ là quan hệ giữa Ngô Cảnh Văn và Lâm Hãn Vũ bị phát
hiện, vì vậy có một vài người đã bắt Lâm Hãn Vũ hẹn Ngô Cảnh Văn lên nhà vệ sinh nam trên tầng 3 để bạo hành.
Trái tim Sở Nhuế bỗng nhiên bị bóp nghẹn, cảm nhận được sự bi thương nồng đậm. Ngô Cảnh Văn tự
thưởng cho mình khi nghĩ đến quãng thời gian hạnh phúc bên người mình
yêu, cuối cùng lại bị lừa gạt, tra tấn tàn nhẫn.