Trùng Tộc: Tôi Đến Từ Phương Xa
Lộ Viễn không biết trùng đực trước mặt là công tước Munch nên chỉ coi
như đối phương đến kỳ mãn kinh, hắn triệt để tuân thủ truyền thống kính
già yêu trẻ không để trong lòng.
Hắn đến cửa phòng thượng tướng
Saffir sau đó vươn tay gõ cửa, chờ đến khi bên trong truyền ra tiếng
"Mời vào" mới đẩy cửa vào phòng.
Lộ Viễn có bóng ma tâm lý với
mấy nơi như văn phòng giáo viên, thời còn đi học hắn thường bị gọi lên
phòng phạt đứng mời phụ huynh do đánh nhau, nhất là lúc này hắn còn đang vào phòng viện trưởng. Vậy nên dù vẻ mặt thượng tướng Saffir có tử tế
đến đâu thì hắn vẫn có cảm giác bức rức toàn thân, hắn kéo ghế ngồi
xuống đối diện nói: "Chào thầy, em đến lấy chứng nhận nhập học ạ."
Thượng tướng Saffir vừa chứng kiến cảnh công tước Munch khóc lóc la lối thì
cảnh tượng bỗng chốc chuyển thành bộ dạng "bình thản điềm đạm" của Lộ
Viễn, dù ông đã trải qua gió táp sa cũng không kiềm được cảm khái một
câu khác biệt giữa trùng đực với trùng đực quả là lớn quá: "Các hạ, ngài đúng giờ thật đấy, tôi còn tưởng ngài sẽ đến muộn một chút."
Ông nói xong lấy túi hồ sơ đã chuẩn bị sẵn gần đó đưa cho Lộ Viễn: "Đây là
thông tin thân phận của ngài, chứng nhận nhập học và chứng nhận công dân đều có trong đó, ngoài ra còn một tấm thẻ sao dùng để thanh toán chi
phí ăn mặc ở đi lại trong thời gian ngài ở học viện."
Lộ Viễn mở
hồ sơ ra xem, kết quả phát hiện thượng tướng Saffir chuẩn bị một thân
phận hoàn toàn mới cho hắn, nhìn thông tin được ghi hắn không khỏi
nhướng mày: "Lộ Viễn, trùng đực, đến từ hành tinh hạng ba?"
Thượng tướng Saffir giải thích: "Vì khoa học kỹ thuật ở hành tinh hạng ba còn
lạc hậu nên thông tin được lưu không đầy đủ, hơn nữa còn thường bị hải
tặc vũ trụ cướp phá nên xuất hiện khá nhiều vụ án trùng đực mất tích.
Nếu sắp xếp nơi sinh của ngài ở đó thì cho dù có trùng điều tra cũng
không bị lộ dấu vết."
Ông hiểu rõ Lộ Viễn đến từ một nơi bí ẩn không rõ nhưng thông minh không hỏi nhiều, vì có hỏi Lộ Viễn cũng không trả lời.
Lộ Viễn không có ý kiến gì, dù sao cũng chỉ là giấy tờ giả, hắn xếp gọn
túi hồ sơ, hỏi vấn đề mình quan tâm nhất: "Cảm ơn thầy, nhưng em còn
muốn hỏi thêm một chút về việc thanh tẩy nguyên thạch, khi nào thì phía
thầy mới đến khu rừng?"
Nhắc đến vấn đề này thượng tướng Saffir
trả lời cực nhanh: "Các hạ, tôi đã nộp báo cáo cho bệ hạ nhưng còn cần
phải chờ Nội Các thảo luận kỹ lưỡng. Vì rừng Soritia nằm ở ranh giới hai bộ tộc nên còn liên quan đến vấn đề lãnh thổ của trùng tộc phương bắc,
bất cẩn sẽ dẫn đến chiến tranh, bệ hạ rất thận trọng trong chuyện này,
nếu không có kế hoạch chi tiết tỉ mỉ thì khó mà được ngài ấy phê chuẩn."
Lộ Viễn hơi dừng lại: "Nói cách khác, việc này rất khó được phê chuẩn?"
Thượng tướng Saffir lắc đầu: "Không, không phải khó mà là cần phải đưa ra một
kế hoạch chu toàn. Mấy năm gần đây quan hệ của chúng ta và trùng tộc
phương bắc ngày càng gay gắt, vì chuyện lãnh thổ mà hay bùng nổ xung
đột, nếu muốn đưa quân đội vào rừng Soritia cần phải thương lượng với
bọn họ, nếu không sẽ rất phiền phức."
Lộ Viễn không rõ lắm quan hệ phức tạp giữa hai bộ tộc nhưng hắn cũng xem
như đã hiểu, chuyện này không xử lý nhanh được: "Được rồi, nếu có tin
tức gì nhớ báo em biết."
Hắn nói xong đang chuẩn bị đứng dậy rời
phòng thì thượng tướng Saffir bỗng gọi hắn lại: "Các hạ, tôi còn một
việc không thể không nhắc ngài."
Lộ Viễn quay lại nhìn ông, không khỏi hơi nghi ngờ: "Chuyện gì vậy?"
Thượng tướng Saffir ám chỉ: "Tôi từng lấy hồ sơ khám bệnh của bệnh viện, bác
sĩ nói trước khi nọc độc trong cơ thể ngài biến mất thì không thể kiểm
tra độ tinh khiết máu, cho nên trong hồ sơ của ngài vẫn để trống phần độ tinh khiết máu. Giả sử có trùng khác hỏi ngài về độ tinh khiết máu thì
ngài không cần trả lời."
Ý chính nằm ở câu cuối.
Để giữ
được Lộ Viễn, thượng tướng Saffir đành nói dối gia tộc Munch, dù sao
cũng chỉ có trùng đực mới trị được trùng đực, trong tình huống không có
chống lưng mạnh, độ tinh khiết máu là ô dù tốt nhất.
Lúc đó Lộ
Viễn còn không hiểu được ẩn ý sâu xa của thượng tướng Saffir, hắn nghe
vậy gật đầu rồi xoay người rời khỏi văn phòng viện trưởng.
Đô dài tiết học của trùng tộc không khác lắm so với thế giới nhân loại, cũng
khoảng 40 phút một tiết. Trên đường đến tòa quân sự tìm Justu, Lộ Viễn
mới nhận thức rõ học viện này lớn đến mức nào, chỉ đi thôi đã tốn hơn
nửa tiếng, khi hắn đến cửa phòng học cũng là lúc chuông tan học vang
vọng ngoài hành lang.
Lộ Viễn chỉ biết tầng Justu học nhưng không biết cụ thể là phòng nào, vì thế hắn đành tìm từng phòng một. Mà gương
mặt mới xuất sắc này của hắn khiến không ít trùng chú ý, dù sao thì nơi
này cũng là nơi học của năm 2, học sinh mới thường không tới đây.
"Này, Justu, hình như ngoài hành lang có con trùng cứ nhìn chằm chằm cậu kìa."
Justu vốn đang sắp xếp lại sách vở, đột nhiên nghe đám bạn bảo vậy thì vô
thức nhìn ra cửa sổ, chợt thấy một hình bóng quen thuộc không biết xuất
hiện ngoài hành lang từ bao giờ.
Lộ Viễn đứng ngoài cửa sổ đưa tay chào hỏi Justu, đồng thời lắc lắc túi hồ sơ trong tay, tỏ ý anh có thể ra đó.
Justu hơi bất ngờ, anh đứng dậy ra khỏi phòng học, vì lúc này là giờ tan học
nên hành khá chen chúc, bọn họ đành phải tìm một góc nói chuyện.
Justu tựa lưng vào tường, quan sát Lộ Viễn từ đầu đến chân: "Không ngờ anh lại chạy thẳng lên đây."
Anh còn đang định sau khi tan học đi tìm Lộ Viễn.
Nghe vậy Lộ Viễn theo bản năng nhìn quanh bốn phía, muốn tìm xem có nơi nào
treo biển "Học sinh mới không được vào" không: "Tôi không được đến hả?"
"Không," Justu dùng đầu ngón tay từ xa trỏ trỏ thường phục hắn đang mặc, "Anh
được đến đây, chỉ là quần áo này nhìn thôi đã biết là học sinh mới chưa
nhận quân phục, dễ gây chú ý lắm."
Trong khu quân sự quy tắc
nghiêm ngặt, bất kỳ sự khác biệt nhỏ nào cũng có thể tạo ra náo động,
suy cho cùng, chương trình học quá nặng mà còn chẳng thú vị. Ngoài lớp
đột nhiên xuất hiện một "trùng cái" lạ mặt tóc đen mắt đen gọi Thất điện hạ Justu ra ngoài đã khơi dậy tâm hồn hóng hớt của tất cả học sinh,
không ít trùng trong lớp đều tò mò ngóng ra ngoài.
Lộ Viễn phớt
lờ ánh mắt dò xét xung quanh, hắn cầm túi hồ sơ, ngẫm nghĩ nên làm thế
nào để náo cho Justu biết mình là trùng đực: "Ừm... Tôi nhận giấy nhập
học rồi, cậu có muốn xem thử không?"
Hắn hy vọng đối phương có thể mở ra xem thử, như vậy thì hắn khỏi phải tự mình nói ra.
Nhưng sự quan tâm của Justu lại không ở nơi này, anh sờ cằm tò mò nói: "Nói
thật, tôi vẫn luôn nghi ngờ không biết anh có phải người nhà của thượng
tướng Saffir không, bằng không làm sao anh có thể vào học viện Badelaire khi chỉ tiêu đã đầy, nể tình tôi cho anh ở lại qua đêm, đừng lừa tôi,
rốt cuộc thân phận của anh là gì vậy?"
Mặt Lộ Viễn lập tức trơ trơ: "Bí mật."
Trái Đất là bí mật cấp tuyệt mật trong lòng hắn!
Justu càng tò mò: "Nếu anh nói cho tôi biết, buổi trưa có thể tôi sẽ suy xét mời anh một bữa."
Lộ Viễn từ chối: "Không cần đâu."
99% nhà ăn trường học ở Trái Đất còn không ăn nổi nói gì là trùng tộc.
"Được rồi," cuối cùng Justu phát hiện miệng Lộ Viễn còn chặt hơn cả lưng quần, "Tôi đưa anh đi làm thủ tục ở lại."
Lộ Viễn lại chần chừ: "Cậu không xem hồ sơ của tôi chút hả?"
Justu bối rối: "Sao tôi phải xem hồ sơ của anh?"
Lộ Viễn: "Giúp tôi kiểm tra chút, lỡ như thiếu thông tin quan trọng nào thì sao?"
Justu không muốn xem: "Thôi bỏ đi, tôi không có hứng với mấy thứ hồ sơ thân
phận phức tạp này, anh chỉ cần có chứng nhận nhập học là được, những thứ khác không quan trọng."
Lộ Viễn kiên trì đến lạ: "Cậu xem cứ thử đi rồi nói tiếp."
Đương lúc bọn họ nói chuyện, một nhóm quân thư chợt đi ngang qua hành lang,
tư thế hoàn toàn khác với những học sinh khác, lưng họ thẳng tắp, ánh
mắt cũng khác, đều có gương mặt ưu nhìn, dù chẳng làm gì nhưng vẫn vô cớ để lộ khí chất cao quý và hờ hững đến từ xuất thân hơn người, học sinh
đi ngang qua rõ ràng không muốn đụng chạm gì đến họ, đều tự giác tránh
đường.
Lộ Viễn vô thức nhìn thử, phát hiện trùng cái đi đầu nhìn rất quen, rõ là Yoriga hắn từng gặp trên tinh hạm.
Hiển nhiên Yoriga cũng thấy hắn và Justu, cậu thoáng sửng sốt rồi hơi ngạc
nhiên đi đến hỏi: "Anh không phải... Không phải là Lộ Viễn đấy hả? Sao
anh lại đến đây?"
Vì đã qua khá lâu, cậu phải tự hỏi chốc lát mới nhớ ra tên Lộ Viễn.
Lộ Viễn không hé lời, Justu thay hắn hỏi ngược lại: "Tất nhiên đến đây học, không thì có thể làm gì nữa? Tham quan à?"
Yoriga nhún vai, không vừa lòng do bị anh châm chọc mỉa mai: "Chậc, đừng nói
vậy chứ, tôi xin nghỉ hai ngày thăm nhà chẳng lẽ cậu không nhớ tôi sao?"
Justu phớt lờ cậu, anh nhìn nhóm quân thư quý tộc theo sau đó, hếch cằm giới
thiệu Lộ Viễn với họ, lời ít ý nhiều nói: "Đây là Lộ Viễn, học sinh năm
nhất."
Khi kết bạn ở Sallylandfar, thứ đầu tiên đối phương nhìn
vĩnh viễn là gáy, tiếp theo mới đến mặt. Mấy quân nghe anh nói thì nhìn
Lộ Viễn theo phản xạ, phát hiện "trùng văn" sau cổ hắn, đồng thời hơi
thầm kinh ngạc màu tóc và đôi mắt khác biệt của hắn nhưng không biểu
hiện ra ngoài mà chỉ chào hỏi khách sáo lấy lệ.
Justu khẽ nhíu mày nhẹ đến mức khó phát hiện, anh nhàn nhạt cất tiếng: "Cậu ấy là bạn tôi."
Tính tình Lộ Viễn vẫn coi như hợp gu anh, miễn cưỡng xem là nửa bạn bè, anh
cũng không giải thích được tại sao anh không thích thái độ khinh khỉnh
của họ với Lộ Viễn.
Tuy Justu chỉ nói một câu đơn giản nhưng sức
nặng lại khó mà bỏ qua, dẫu sao tính toàn Sallylandfar cũng không nhiều
trùng được chính anh mở lời công nhận là "bạn bè".
Ai ai cũng
biết, vị hoàng tử điện hạ nổi loạn trời sinh này luôn như con sói đơn
độc, một mình đến một mình đi, hiếm khi kết thân với ai.
Vài quân thư vốn có thái độ xem nhẹ nghe xong đều đứng thẳng người, đưa tay bỏ
mũ, khẽ gật đầu với Lộ Viễn, nghiêm túc chào hỏi kiểu quý tộc: "Rất vui
được gặp ngài."
Lộ Viễn nhìn Justu một lúc, không biết đang nghĩ
gì, sau một lát hắn mới quay lại gật đầu đáp lễ với những quân thư kia:
"Tôi cũng vậy."
Lúc này Justu mới chậm rãi thả lỏng đôi mày: "Cậu ấy vừa nhận giấy nhập học, ngày mai mới chính thức vào học, sau này khi đi kiểm tra kỷ luật nhớ quan tâm một chút."
Yoriga nghe xong làm mặt quỷ với Lộ Viễn: "Mới vừa nhận giấy nhập học xong hả? Hy vọng cậu
không bị dính vào "trận chiến" ở văn phòng viện trưởng kia."
Lộ Viễn không hiểu: "Gì cơ?"
Justu khẽ nhướng mày: "Yoriga, cậu lại nghe lén được tin gì chấn động từ văn phòng à?"
Nhắc đến chuyện này, mắt Yoriga hơi sáng lên, hồ hởi tràn trề nói: "Kể cậu
nghe, lần này nhất định là tin chấn động long trời lở đất, cậu không
biết đâu, hôm qua cục cưng quý báu dòng họ Munch bị một trùng đực đánh
đến mức nhập viện, kết quả là thượng tướng Saffir không chỉ không giam
trùng đực kia mà còn cho hắn nhập học Badelaire, sáng nay lúc tôi đến
phòng viện trưởng trả phép thì công tước Munch còn đang tức tối đập bàn
trong đấy, thậm chí còn vỡ nguyên cả một bộ tách trà đó!"
Cậu ta
nói xong cười đến là khoái chí, chẳng hề phát hiện nụ cười trên mặt
Justu đang dần cứng đờ, còn có cả Lộ Viễn đứng bên câm như thóc ngẩng
đầu nhìn trời: "......."
Justu nhướng mày khó đoán hỏi: "Cậu vừa nói gì? Wenger bị trùng đực đánh?"
Yoriga quẹt nước mắt vừa trào ra do cười: "Đương nhiên rồi, lừa cậu làm gì,
công tước Munch tức gần chết yêu cầu thượng tướng Saffir phạt nặng tên
trùng đực kia, cậu đoán xem thượng tướng Saffir nói gì?"
Justu đơ mặt nhìn Lộ Viễn đứng bên, ánh mắt đầy nguy hiểm, lạnh lẽo lên tiếng hỏi: "Vậy sao, thượng tướng Saffir nói gì thế?"
Có thể Yoriga cũng thấy chuyện này quá vô lý, cậu sờ cằm tỏ vẻ không tin:
"Không ngờ thượng tướng Saffir lại dám nói tên trùng đực kia có độ tinh
khiết máu khoảng 60%, quân đội không thể xử phạt hắn. Trời ạ, ông ấy hồ
đồ quá, tuy công tước Munch khó ưa thật nhưng thượng tướng Saffir cũng
không nên nói dối ngớ ngẩn như vậy, giờ lão già kia chuẩn bị vào cung
gặp bệ hạ tố cáo, đúng thật lớn chuyện rồi."
Lộ Viễn đứng bên nghe đến là hết hồn: "???"
60%? Mẹ nó, thượng tướng Saffir trông thật thà thành thật vậy mà biết bịa
chuyện thế? Thảo nào hôm nay ông ấy còn dặn mình không được nói độ tinh
khiết của mình với bất kỳ trùng nào, vậy ra còn có nguyên nhân sâu xa
này?!
Yoriga cứ tưởng bọn họ đang sốc trước "tin chấn động" của
mình, cậu đắc chí nhìn Justu nói: "Tôi tò mò muốn biết vị các hạ có độ
tinh khiết máu 60% kia trông thế nào quá, hôm nay học sinh mới nhập học
nên không chừng hắn cũng sẽ đến đây, Justu, đợi lát nữa chúng ta xuống
lầu xem sao đi."
"......"
Đáp lại cậu là bầu không khí lặng im như chết.
Lộ Viễn tỉnh bơ lùi lại vài bước, hắn cảm giác mình nên chuồn trước thì
hơn, kết quả còn chưa kịp đi được mấy bước thì bên tai thình lình vang
lên âm thanh nghiến răng nghiến lợi thốt ra qua kẽ răng của Justu: "Hồ
sơ của anh đâu?"
Lộ Viễn đưa tay cọ cọ chóp mũi: "Thật ra cậu không xem cũng được, tôi không ép......."
Lời còn chưa dứt, trong tay đã chẳng còn lại gì.
Justu không nghe Lộ Viễn dông dài nữa mà nhanh chóng rút tập hồ sơ trong tay
hắn, lật vài cái đã lấy được chứng nhận với hai chữ "trùng đực" to đùng
chói lọi ở phần giới tính, rõ ràng đến mức không thể rõ ràng hơn, đồng
tử mắt anh lập tức co lại—
"!!!"
Lộ Viễn thật sự là trùng đực?!!!
Justu tuy vừa mới đoán được đáp án nhưng nhìn tận mắt vẫn khó nén bàng hoàng, anh lạc giọng hỏi: "Hóa ra anh là trùng đực sao?!!"
Vừa dứt lời, Yoriga và nhóm trùng đang gần bên cũng đồng thời sững sờ, khó nén để lộ kinh ngạc trên mặt: "Cái gì?! Hắn là trùng đực?!"
Trong đó ngơ
ngác nhất phải kể đến Yoriga, cậu trợn mắt nhìn Lộ Viễn lắp bắp hỏi:
"Anh là trùng đực?! Không không không, từ từ, không phải anh là trùng
cái sao? Rõ ràng lúc trên tinh hạm, anh có trùng văn trên gáy mà, sao
lại là trùng đực được?"
Đối mặt với mười mấy đôi mắt kinh ngạc
nhìn mình chăm chú, Lộ Viễn phản xạ theo bản năng đưa tay sờ sau cổ, lên tiếng giải thích: "Cái đấy không phải trùng văn, là...... hình được xăm lên."
Đúng vậy, năm đó lúc hắn lăn lộn xã hội còn trẻ người non
dạ nên xăm một hình rồng sau lưng, cảm tạ ngày ấy ngân sách khó khăn,
nếu không có khi hắn đã xăm luôn cả cánh tay.
Đối mặt với sự
thẳng thắn thành khẩn của Lộ Viễn, xung quanh yên tĩnh một lát, những
quân thư đó một lần nữa nhìn lại khuôn mặt xuất sắc và dáng người cao
lớn của hắn, khó có thể tin được hắn là trùng đực, tim bọn họ mất khống
chế nhảy mạnh liên hồi, bọn họ đỏ mặt lắp bắp lên tiếng: "Các hạ,
xin...... xin thứ cho sự không phải phép vừa rồi của chúng tôi......"
Tội lỗi quá, sao một trùng cao lớn thu hút như vậy lại là trùng đực được?!!
Trong nhóm đã có trùng bắt đầu vô thức sửa sang lại áo mũ, lo lắng để lại ấn
tượng không tốt với Lộ Viễn, đồng thời còn dùng ánh mắt nóng cháy nhìn
chăm chăm vào hắn, hy vọng được vị trùng đực các hạ này ngoái nhìn một
lần.
Nhưng Lộ Viễn không buồn nhìn họ: "Vị trí của hình xăm này đúng là rất dễ gây hiểu lầm, xin đừng lo."
Khi hắn nói chuyện, ánh mắt vẫn luôn nhìn Justu, hắn âm thầm suy đoán đối
phương có đang giận không rồi ngập ngừng hỏi: "Cậu...... còn đưa tôi đi
xin giấy phép ở lại không?"
"......"
Justu không nói chuyện, anh chỉ cảm thấy mình nghẹn búng máu trong ngực, ói không được nuốt không xong, nghẹn đến chết trùng.