Trùng Tộc: Tôi Đến Từ Phương Xa
Trước kia Lộ Viễn ở nhà thường tự nấu ăn nhưng nguyên nhân sâu xa cho sự chăm chỉ ấy không phải là do hắn thích nấu ăn mà là vì hắn bần cùng đến mức không mua nổi cơm hộp.
Lộ Viễn chần sơ dây leo ngâm để loại
bỏ bớt vị đắng chát, sau đó xào chung với thịt cắt hạt lựu thành một
món, trong tủ lạnh còn dư một ổ bánh mỳ dài cũng được hắn cắt lát rồi
phết bơ chiên vàng.
Khi Justu bước ra khỏi phòng tắm, ập vào anh
là hương thức ăn ngập tràn trong không khí. Anh khựng lại, kinh ngạc
nhìn về phía bếp, phát hiện Lộ Viễn đang bê hai đĩa thức ăn đi đến bàn.
Thấy vậy, Justu dựa vào cửa phòng tắm quan sát Lộ Viễn một cách thích thú.
Mái tóc bạch kim của anh vẫn còn ướt đẫm nước, không biết có phải do hơi nước đọng lại không mà đôi mắt đỏ nguy hiểm ngày xưa giờ thoạt nhìn
giống như con thỏ vô hại: "Anh còn biết nấu cơm cơ à?"
Lộ Viễn không nhìn anh mà cúi đầu dọn cơm: "Cậu mặc quần áo chỉnh tề rồi nói chuyện."
Justu mặc một chiếc quần jogger đen nhưng nửa thân trên lại để trần, bọt nước nhỏ trượt theo đầu vai anh, lấp lánh ánh sáng dưới ánh đèn treo. Anh
chưa bao giờ là một con trùng theo khuôn phép, nghe vậy bèn phản bác:
"Anh nhiều quy tắc vớ vẩn thật."
Lộ Viễn không xem mình là trùng
đực nhưng cũng không thể phủ nhận mọi số liệu cơ thể hắn đều tiệm cận
với trùng đực của thế giới này, cho nên hắn nghĩ mình cần duy trì chút
khoảng cách nhất định với Justu, tránh xâm phạm riêng tư của đối phương.
Lộ Viễn vẫn không nhìn anh: "Tốt nhất là cậu mặc vào đi."
Justu càng không nghe: "Anh ra lệnh cho tôi đấy hả?"
Lộ Viễn không mảy may lay động kéo ghế ngồi xuống, sau đó bẻ nhỏ bánh mỳ
chiên ra ăn: "Không, tôi chỉ đang nghĩ cho sự an toàn của cậu thôi."
Justu chợt thấy có điềm không lành: "Gì cơ?"
Lộ Viễn không trả lời ngay mà không nhanh không chậm nuốt thức ăn trong
miệng, tự ngẫm một lát rồi mới nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Ừm thật ra cũng
không có gì, tôi là đồng tính nên mỗi khi thấy trùng cái xinh đẹp hơi
khó kiểm soát bản thân, để tránh tôi trùng tính quá mức, cậu tốt hơn
đừng mặc lộ nhiều quá."
Đùng đoàng---!
Ngay lập tức não
Justu rỗng tuếch, nhảy thẳng sang trạng thái nhắm mắt xuôi tay. Tuy ở
Sallylandfar mất cân bằng giới tính nghiêm trọng, trong tình trạng như
vậy khó tránh việc xuất hiện đồng tính nhưng anh hoàn toàn không ngờ Lộ
Viễn cũng có sở thích như vậy?!
"Mẹ kiếp, anh đùa kiểu gì thế!"
Dù ngoài miệng Justu nói vậy nhưng tay vẫn theo bản năng lấy vội áo sơ mi
trên sofa mặc vào, trong cơn hoảng loạn còn gài sai cả nút.
Lộ Viễn thấy thế nhướng mày: "Cậu không tin thì có thể thử một lần."
Justu hiếm khi chịu thiệt, rốt cuộc anh cũng rõ vì sao Lộ Viễn lại đánh gã
Wenger kia, ầm ĩ nửa ngày trời hóa ra là đồng tính vốn không thích trùng đực, anh thẹn quá hóa giận nói: "Tôi cảnh cáo anh, tốt nhất đừng có ảo
tưởng lung tung gì về tôi, nếu không thì súng của tôi chẳng phải để cho
đẹp!"
Không thể không nói dáng vẻ căng thẳng của Justu ít nhiều
giảm bớt nỗi ưu phiền khi không về nhà được của Lộ Viễn. Hắn lười biếng
ngả người vào lưng ghế, ý cười thoáng chốc lướt qua đôi mắt đen mắt, chỉ là không dễ phát hiện ra: "Vậy sao? Nhưng thế hơi căng đấy, dù sao thì
dáng người của cậu cũng không tệ, tôi khó mà không nghĩ lung ta lung
tung được."
Ánh sáng từ chùm đèn pha lê treo giữa phòng ăn hắt
xuống từng mảnh sáng tối khiến khuôn mặt như tạc của Lộ Viễn phủ bóng
không rõ, hắn cố ý đưa tay, dùng đầu ngón tay mô tả thân hình Justu từ
xa, nở nụ cười ẩn ý sâu xa hỏi: "Cậu nói xem có phải không nào Justu?"
Justu nghẹn lời.
Lộ Viễn đang cố ý chọc anh, Justu càng quạu hắn càng vui, ai bảo con thỏ tinh này cứ mãi dở dở ương ương với hắn.
Lộ Viễn nói xong chẳng thèm quan tâm Justu phản ứng ra sao mà chỉ lo ăn
cơm phần mình, trong phòng khách nhất thời im lặng đến mức chỉ có tiếng
chén đĩa chạm nhau, cứ như vậy chừng vài phút, ghế đối diện hắn cuối
cùng cũng có trùng kéo ra, một bóng hình chậm rì rì ngồi xuống.
"Hừ." Một tiếng cười lạnh.
"Tất nhiên dáng người của tôi không tệ rồi." Ngữ khí vừa đắc chí vừa kiêu ngạo.
Lộ Viễn đưa mắt nhìn phía đối diện thấy Justu tùy ý ngồi trên ghế, áo sơ
mi quân phục lỏng lẻo khoác trên người không che được xương quai xanh,
cũng chẳng che được lồng ngực như ẩn như hiện.
Cũng được, ít nhất vẫn che được phần quan trọng, vẫn tốt hơn so với ban nãy không mặc gì.
Lộ Viễn ăn hòm hòm xong mới nhớ ra cần hỏi Justu một câu: "Cậu có đói không?"
Quý tộc có chết cũng phải ra vẻ, Justu liếc mắt nhìn một bàn đồ ăn đầy đủ sắc hương vị, hơi động lòng: "Không đói."
Nhưng nếu Lộ Viễn mời nhiệt tình, anh vẫn có thể miễn cưỡng ăn một chút: "Không đói thì thôi, tôi ăn một mình."
Justu nhìn chằm chằm Lộ Viễn trong bất ngờ, đôi mắt hẹp dài hơi nheo lại, ngữ khí lành lạnh nói: "Tính tình của anh đúng là tệ hại, tôi thật sự lo
thay cho bạn đời tương lại của anh đấy."
Lộ Viễn nghĩ thầm đúng
là lo chuyện bao đồng, hóa ra không chỉ có con người mới thích lo chuyện bao đồng mà trùng cũng như vậy, hắn nhàn nhạt trả lời lại một cách mỉa
mai: "Tôi cũng thật sự lo thay cho bạn đời của cậu, dù sao trùng đực
cũng khó hầu hạ hơn trùng cái nhiều."
Bùm!
Một phát mất mạng!
Justu nghẹn búng máu giữa họng, nghẹn đến tức ngực, sắc mặt xanh trắng trắng
xanh, mất nửa ngày cũng không phản bác được câu nào.
Anh tuy ghét trùng đực nhưng đó là vì lũ trùng đó đã đáng khinh lại còn kém cỏi đến
mức không thể lọt được vào mắt anh, việc này không có nghĩa là anh cũng
đồng tính như Lộ Viễn.
Theo luật của Sallylandfar, trong tương
lại Justu nhất định phải ghép đôi bạn đời với trùng đực, lời Lộ Viễn
không sai không lệch đâm ngay vào chỗ đau của anh, đã vậy còn là nơi đau nhất.
Justu ngoài cười trong không cười nói: "Không thể không nói, giờ tôi hơi hối hận vì đã đưa anh về nhà."
Vừa lúc Lộ Viễn cơm nước xong xuôi, hắn đẩy bát đĩa vào giữa, kéo ghế đứng
dậy đáp: "Vậy hử? Nhưng mà tiếc ghê, tôi nghĩ trùng tộc cũng không bán
thuốc hối hận, cậu có thể chờ đến sáng mai rồi đuổi tôi đi...... Tôi đi
tắm đây, phòng nào là phòng tôi?"
Justu đơ mặt chỉ căn phòng cho khách xa phòng ngủ chính nhất, mở miệng cảnh cáo: "Tối nay tốt nhất anh nên thành thật vào."
Lộ Viễn cười nhè nhẹ: "Tôi sẽ cố gắng hết sức."
Hiện tại tâm trạng hắn rất tốt, quả nhiên hạnh phúc của bản thân được hình thành trên đau khổ của người khác.
Trong balo Lộ Viễn có quần áo để thay, hắn tìm một bộ sạch sẽ rồi lập tức vào phòng tắm. Justu nghe tiếng đóng cửa phòng tắm vẫn ngồi im không nhúc
nhích trên ghê, sau một lúc lâu mới cười lạnh một cái, lẩm bẩm với không khí:
"Thật là vô lý......"
Đồng tính? Lộ Viễn vậy mà cũng dám nói.
Thức ăn trên bàn vẫn chưa ăn hết, cứ như cố ý để phần lại, trên đĩa vạch ra
một đường ranh giới rõ ràng, một nửa là bánh mì chiên vàng ươm, một nửa
là thịt xào rau.
Justu nhìn chăm chăm nửa ngày, cuối cùng vẫn đầu hàng trước sự dụ dỗ của thức ăn ngon, bèn thừa dịp Lộ Viễn không ở đây
ăn thử một miếng, sau đó anh kinh ngạc nghướng mày, bất ngờ phát hiện
hương vị hóa ra không tệ lắm.
Cùng lúc đó Lộ Viễn đang tắm trong
phòng tắm. Đầu tiên hắn hứng trọn một vòi nước lạnh, sau đó hứng tiếp
một vòi nước sôi, nghiên cứu vài phút mới nắm được kỹ thuật tắm vòi sen
hiện đại ở trùng tộc sau đó chỉnh nhiệt độ nước vừa phải.
"Hắt xi--!"
Lộ Viễn hắt hơi một cái, cực kỳ nghi ngờ mình đã bị cảm. Hắn đứng dưới vòi sen, tùy ý để nước ấm xối ướt cả người, mãi đến lúc ấy đầu óc hỗn loạn
mới tỉnh táo một chút.
Phòng tắm có một cánh cửa sổ, xuyên qua
màn sương mù lượn lờ nhìn ra bên ngoài chỉ thấy màn đêm ẩm ướt đã chìm
trong tĩnh lặng từ lâu. Những tòa nhà cao tầng sừng sững tựa như quái
thú khổng lồ, mỗi một hạt bụi trên người chúng đều khắc ghi dấu vết bào
mòn từ thưở xa xưa, kết bạn đồng hành cùng trùng tộc qua hàng trăm triệu năm.
Chúng lặng im một chỗ từ lâu, tựa như tảng đá bất động vững vàng nơi đáy sông, khi dòng sông thời gian gào thét lướt qua, chúng sẽ
dần trở thành lịch sử giống như hành tinh xanh kia, vĩnh viễn không thể
chạm đến.
Lộ Viễn lại một lần nữa khắc sâu nhận thức rằng mình đã không còn ở Trái Đất nữa rồi.
Hắn lặng lẽ dùng khăn lông lau khô tóc, sau đó mặc quần áo, tiện thể nhìn
vết rắn cắn trên chân, phát hiện vết thương đã kết vảy chỉ còn hai vết
sậm màu.
Lộ Viễn cau mày ra khỏi phòng tắm, hắn vốn dĩ muốn về
thẳng phòng ngủ, kết quả lơ đễnh phát hiện có bóng dáng ăn vụng nào đó
ngồi bên bàn.
"?"
Lộ Viễn khựng lại, hắn tiện tay vắt khăn lông lau tóc trên vai, im ắng đến phía sau Justu, đột ngột lên tiếng
hỏi: "Chẳng phải cậu không đói sao?"
Justu đang ăn nghe vậy giật
mình, suýt nữa là sặc chết. Anh quay lại nhìn theo bản năng, phát hiện
không biết Lộ Viễn xuất hiện sau mình từ lúc nào. Trên người đối phương
vẫn còn ẩm hơi nước, bộ đồ ở nhà hơi mỏng không giấu nổi dáng người rắn
chắc, hơi thở ngập tràn hormone ập vào mặt khiến anh choáng váng cả
trùng.
Đột nhiên Justu nhớ đến mùi máu ngửi được trên tinh hạm
ngày đó, nhịp tim chợt tăng nhanh, cả trùng bắt đầu bồn chồn không yên,
anh nhíu mày điều chỉnh tư thế ngồi một chút: "Giờ tôi đói bụng không
được sao?"
Sớm thôi Justu sẽ phải trải qua kỳ động dục đầu tiên
sau khi thành niên, có nghĩa là thân thể anh đã dần trưởng thành, nhạy
cảm đến mức khó khống chế, đặc biệt rất nhạy cảm với hơi thở khác phái.
Lộ Viễn rũ mắt nhìn anh, một giọt nước trượt xuống từ ngọn tóc đen, không
sai không lệch rơi xuống trán Justu lan tỏa hơi nước lạnh lẽo trong bóng đêm, hắn hỏi ngược lại không rõ cảm xúc: "Ăn ngon không?"
Hắn thấy vụn bánh mì bên khóe miệng đối phương, thấy cả trùng văn màu vàng cổ xưa trên gáy.
Justu phát hiện ánh mắt hắn, vô thức liếm liếm khóe môi, đầu lưỡi đỏ hồng giống như mèo con: "Cũng không tệ lắm."
Lộ Viễn tựa hồ cười nhẹ nhưng không quá rõ ràng: "Ngon thì cứ từ từ ăn."
Vốn dĩ là để lại cho anh.
Phòng khách có một khu nghỉ gần cửa sổ lồi, là nơi Justu thường ngồi chơi
game, ở đó còn đặt một quang não màu trắng. Lộ Viễn đi ngang qua thấy
thế bèn hỏi: "Đây là máy tính hả?"
Justu hoàn hồn: "Gì cơ?"
Lộ Viễn đổi cách gọi: "Quang não?"
Justu thấy vậy cứ nghĩ Lộ Viễn đang chán muốn chơi game, anh đứng dậy đi đến
bên cửa sổ lồi, sau đó mở quang não nhập mật mã khởi động máy: "Anh muốn chơi gì?"
Lộ Viễn đang định dùng Baidu: "......"
Lộ Viễn không chắc trùng tộc có thứ như Baidu không: "Tôi muốn tra vài thông tin."
Justu liếc Lộ Viễn một cái, bỗng nhiên hơi tò mò hắn muốn tìm thông tin gì:
"Trông anh chẳng có vẻ gì là thiết tha chuyện học hành...... Cần tra gì, tôi giúp anh."
Nhưng một câu của Lộ Viễn đã bóp chết lòng hiếu kỳ của anh dễ như bỡn: "Tôi muốn xem pỏn. Cậu muốn xem chung với tôi không?"
Justu: "......"
- ----------------
Zie có lời muốn nói:
Lộ Viễn - công - đỗ nghèo khỉ, đi lạc, nửa mù chữ, ở nhà quê mới lên em ở nhà quê mới lên.
Dù thảm cơ mà chắc vẫn đỡ thảm hơn tốc độ một chương ngăn ngắn 3k2 chữ mất 6 ngày để lết vì dính deadline của mình, mấy chương sau nó nhảy 4-6-9k
chữ chắc mỗi 2 tuần một chương quá, hổng drop đâu nhưng mà bận dã man...