Lương Thần mang tới cho Trác Thiệu một phần canh bồ câu.
Trác
Thiệu bận rộn như vậy, hôm nay cậu ở nhà đứng ngồi không yên, cuối cùng
Lương Phóng nhìn không được, nên đáp ứng dẫn cậu và Trác Đình đến thăm
Trác Thiệu, không chỉ như thế, trên đường đi, Lương Phóng còn tìm một
cửa hàng mua một phần canh bồ câu.
Canh bồ câu nóng hổi, trong lòng Trác Thiệu cũng nóng hổi, chỉ là, canh bồ câu hình như là cho phụ nữ ăn?
Cho dù thích hợp hơn cho phụ nữ ăn, nam khẳng định cũng có thể ăn... Trác
Thiệu mở chén ra, uống thật to vài ngụm, sau đó liền phát hiện canh đã
thấy đáy.
Cái này chỉ có chim bồ câu mới có thể ăn... Trác Thiệu chuẩn bị ăn bồ câu, lại phát hiện bồ câu này đặc biệt nhỏ...
Nhỏ như vậy, hắn có thể nhai cùng với xương cốt... Thấy Trác Đình đang tò
mò nhìn canh trên tay mình, Trác Thiệu đưa canh bồ câu còn lại cho nó:
"Tay anh bẩn, không tiện ăn thịt, Đình Đình ăn đi."
"Anh, em đút anh ăn nha!" Trác Đình lập tức nói, nó chưa từng ăn bồ câu, rất muốn ăn bồ câu, nhưng đây là của Trác Thiệu...
Lương Thần ngược lại không muốn ăn bồ câu, nhưng cậu trông mong nhìn về phía
Trác Thiệu, lại muốn đút cho Trác Thiệu ăn, hết lần này tới lần khác lại ngượng ngùng nói ra giống như Trác Đình.
"Không cần, em tự mình ăn đi." Trác Thiệu sờ sờ đầu Trác Đình: "Chúng ta cũng phải ăn khuya rồi."
Trong thực tế, chim bồ câu hầm không phải là rất ngon, hương vị rất nhạt,
nhưng đây là lần đầu tiên nó ăn chim, nhưng ăn rất hào hứng.
Nhìn nó ăn rất vui vẻ, Trác Thiệu lại nhìn về phía Lương Thần: "Lương Thần,
canh rất ngon, chính là thịt bồ câu quá ít... Lần sau cậu nấu canh gà
cho tôi đi."
"Được." Lương Thần dùng sức gật đầu, bởi vì mua đồ Trác Thiệu không thích mà dâng lên mất mát.
Công nhân khởi công đêm rất vất vả, ngoại trừ cho đủ tiền công ra, Trác Thiệu còn chuẩn bị đồ ăn khuya.
Bữa tối thực sự rất đơn giản, đó là mì thịt dưa muối.
Từ Đại Cương trước tiên làm một nồi canh thịt dưa muối lớn, sau đó lại nấu mì, nấu xong một chén mì rưới lên một thìa canh thịt dưa muối, chính là mì thịt dưa muối, còn rất ngon.
Sau bữa tối mọi người lại làm mấy tiếng đồng hồ, nên đều đói bụng, lúc này một người cầm một bát mì, ăn đến rối tinh rối mù.
Trác Thiệu cũng nâng một chén, còn hướng về phía Từ Đại Cương nói: "Đại Cương, múc thêm chút thịt cho tôi!"
Từ Đại Cương cười cười, từ đáy canh dưa muối còn lại múc một thìa thịt, thêm vào trong chén Trác Thiệu.
Những công nhân kia thấy thế, cũng nhao nhao nói: "Đại Cương, cho tôi cũng thêm một chút đi."
"Tôi cũng muốn."
"Tôi nữa!"
......
Từ Đại Cương cho Lương Phóng Lương Thần Trác Đình một chén nhỏ, sau đó đem tất cả canh thịt dưa muối còn lại chia cho những công nhân kia.
"Buổi tối không thể ăn quá nhiều, nhưng có thể nếm thử một chút." Trác Thiệu
đem ba phần mì nhỏ kia đưa cho Lương Thần Trác Đình và Lương Phóng.
Kỳ thật hắn không muốn cho Lương Thần ăn nhiều bột ngọt như vậy, còn dùng
dưa muối nấu mì, nhưng cậu rõ ràng rất hứng thú, cũng không thể không
cho cậu ăn...
Lương Thần và Trác Đình cười tủm tỉm tiếp nhận, Lương Phóng lại có chút không yên lòng.
Bất quá lúc này Trác Thiệu cũng không để ý tới Lương Phóng.
Sau khi uống chút canh bồ câu, Trác Thiệu càng đói bụng, cầm chén trên tay ăn từng ngụm, ăn không chút hình tượng.
Kiếp trước hắn ở trước mặt Lương Hâm, luôn tận lực làm cho mình có vẻ tao nhã, nhưng hiện tại...
Hắn ở trước mặt Lương Thần đánh người, lúc đi trộm đồ bảo Lương Thần che
chắn cho mình, còn ở trước mặt Lương Thần lừa gạt người khác...
Nhiều chuyện như vậy đều làm, nào còn sợ bị Lương Thần nhìn thấy bộ dáng không có hình tượng của mình?
Kỳ thật kiếp trước, hắn cố ý giả bộ nho nhã, cũng là vô nghĩa... Khi đó hắn thậm chí còn cướp qua Lương Thần...
Trác Thiệu chỉ chốc lát sau, đã ăn sạch mì, Lương Thần và Trác Đình không
phân biệt được nhiều lắm, cũng đã ăn không sai biệt lắm, nhưng Lương
Phóng lại không nhúc nhích.
"Chú Lương?" Trác Thiệu có chút khó hiểu nhìn về phía Lương Phóng.
Bộ dạng Lương Phóng như có điều suy nghĩ, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì...
"À..." Lương Phóng phục hồi tinh thần lại, có chút phức tạp nhìn Trác Thiệu
một cái: "Trác Thiệu, hạng mục này, cậu mới nhận hôm qua đúng chứ? Hôm
nay cậu đã làm được nhiều như vậy à?"
"Thời gian gấp gáp, chỉ có thể làm nhanh lên một chút." Trác Thiệu cười nói.
"Công trường hiện tại của tôi, làm hơi chậm..." Lương Phóng nhíu mày.
Trên tay Lương Phóng, có Phong Hòa Gia Viên đang được xây dựng, mà tiến độ của công trình này, vẫn có chút chậm.
Lúc trước Lương Phóng tuy rằng cảm thấy tiến độ công trình có chút chậm,
nhưng lại không để ở trong lòng, dù sao người khác xây nhà, cũng chậm
như vậy.
Nhưng bây giờ, nhìn thấy công nhân ở đây của Trác Thiệu
làm nhanh như vậy, ông đột nhiên phát hiện, trong công trình mình quản
lý, dường như xảy ra vấn đề.
Lúc trước ông còn chưa mở công ty,
chỉ là lúc thuê quản đốc dẫn người xây nhà, làm cũng không chậm như bây
giờ, nói cách khác, tốc độ công trình, kỳ thật là có thể tăng nhanh...
Nếu tòa nhà có thể xây nhanh hơn một chút, nói không chừng lúc trước hắn căn bản sẽ không gặp phải nguy cơ.
Mà sở dĩ công trình bị chậm... Một là công nhân luôn nghĩ cách lười biếng, hai là người quản lý có vấn đề, sắp xếp công việc không đủ rõ ràng.
Kỳ thật ông đã sớm ý thức được công ty của mình có vấn đề, cho nên mới bỏ
tiền ra mời người từ nước ngoài trở về, đáng tiếc cũng không có tác dụng gì, hiện tại...
Nếu Trác Thiệu có thể đến công ty bọn họ, nhất
định có thể giúp ông quản lý tốt công ty, đáng tiếc Trác Thiệu người ta, rõ ràng là muốn tự mình mở công ty.
"Tiến độ chậm?" Trác Thiệu
có chút tò mò nhìn về phía Lương Phóng, Hâm Hòa vẫn luôn nổi tiếng với
tiến độ công trình nhanh chóng!
Tuy nhiên, sở dĩ công trình sau
này của Hâm Hòa bất động sản đều được làm rất nhanh, là bởi vì Lương
Phóng gặp phải vấn đề tài chính một lần sau đó đau đớn suy nghĩ, làm cải cách, nhưng bây giờ, bởi vì mình nhúng tay vào, vấn đề thiếu vốn đã
được giải quyết.
Vì vậy, bây giờ công trình của Hâm Hòa, vẫn làm đặc biệt chậm?
Trác Thiệu suy nghĩ một chút, mới nói với Lương Phóng: "Chú Lương, tốt nhất
chú nên nhìn chằm chằm vào công trình một chút, mau chóng hoàn thành,
còn có chất lượng cũng phải đảm bảo... Một công ty muốn phát triển hơn,
cần phải có chỗ xuất sắc hơn những người khác, tầm nhìn cũng phải xa
hơn."
Lương Phóng đăm chiêu.
Trong khoảng thời gian gần đây, ông thật sự có chút lười biếng.
Kỳ thật một số việc Trác Thiệu làm hiện tại, ông cũng từng làm, mấy năm
trước, ông cũng sẽ cùng công nhân làm việc, đem tất cả an bài ngăn nắp
gọn gàng, nhưng mấy năm gần đây kiếm được nhiều, ông có chút lâng lâng,
rất nhiều chuyện giao cho thủ hạ làm, mình không nhúng tay vào nữa...
"Trác Thiệu, mấy ngày kế tiếp buổi tối tôi không về." Lương Phóng đột nhiên nói.
"Được." Trác Thiệu nói, hắn biết, Lương Phóng hẳn là muốn đi kiểm tra công trình của ông một chút.
Đây là việc rất cần thiết, lại nói tiếp, lúc trước hắn không nhắc nhở Lương Phóng điểm này, hay là bởi vì tư tâm.
Lương Thần thiếu chút nữa mất mạng, nếu Lương Phóng còn cả ngày bận rộn
chuyện của công ty, hắn cảm thấy chuyện này đối với Lương Thần không
công bằng.
Lúc này Lương Phóng mới ăn mì đã lạnh, lúc ăn xong lại hỏi Trác Thiệu một ít kiến thức quản lý.
Trác Thiệu khi đó chuyên môn học quản lý, huống chi bản thân hắn đối với Hâm Hòa có hiểu biết nhất định, thậm chí còn ở Hâm Hòa làm qua một đoạn
thời gian, tự nhiên cũng nói rất tốt.
Hiện tại đã hơn chín giờ,
công nhân ăn mì xong, liền nhao nhao về nhà, Trác Thiệu lưu lại kiểm tra công trường một lần, mà hắn vừa kiểm tra, vừa nói quan điểm đối với Hâm Hòa.
Lương Phóng càng nghe càng nghiêm túc, càng có loại xúc
động muốn đào Trác Thiệu đến công ty mình, nhưng nhìn thoáng qua Trác
Thiệu, ông lại thở dài.
Người này tương lai khẳng định so với ông càng có tiền đồ hơn, làm sao nguyện ý giúp ông làm việc?
Trên đường trở về, Lương Phóng tiếp tục đặt câu hỏi, mà Trác Thiệu, cũng lần lượt giải đáp.
Bọn họ đi có chút chậm, mà đi trong chốc lát, Trác Thiệu có loại cảm giác
bị người theo dõi, hắn quay đầu lại, kết quả vừa vặn đối diện với ánh
mắt Trác Gia Bảo.
Trác Gia Bảo cũng không biết mấy ngày không gội đầu, sợi tóc đỗ dầu bóng lưỡng, trên mặt cũng dầu mỡ, gã ta hung tợn
trừng mắt nhìn Trác Thiệu một cái, sau đó liền xoay người bỏ chạy.
Trác Thiệu nhíu mày, từ đáy lòng dâng lên một cỗ chán ghét, lại không thể làm gì người này...
Hôm nay sau khi trở về, Trác Thiệu quay đầu đi ngủ, mà ngày hôm sau, sáng sớm hắn vẫn đến công trường.
Hôm nay, những người lắp đặt điều hòa không khí trung tâm sẽ đến.
Nhà hàng bình thường đều lắp điều hòa trung tâm trước, sau đó để thợ điện
ra sân, bởi vì đường ống điều hòa trung tâm nhà hàng sẽ được thiết lập
tương đối phức tạp, nhưng bây giờ họ chỉ lắp đặt đại sảnh dưới cùng, như vậy làm cùng nhau cũng không sao, cần phải làm đường ống cũng không
nhiều.
Đường ống điều hòa không khí trung tâm của gia đình rất
nhỏ, đường ống điều hòa không khí trung tâm của khách sạn lớn, lại rất
lớn, cũng làm đường ống chữa cháy cùng nhau... Những đường ống này, một
số thậm chí có thể khoan người vào, hơn nữa qua một thời gian, phải tìm
người thanh lý một chút.
Đường ống bình thường đều là tìm công
nhân chuyên môn đến làm, có một số khách sạn lớn trước khi khai trương,
chỉ riêng điều hòa trung tâm đã phải làm một tháng, cũng may tòa nhà
Thẩm Tinh Hỏa này tuy không nhỏ, nhưng cũng không đặc biệt lớn, lúc này
cũng chỉ lắp xuống tầng dưới cùng, cuối cùng làm liên tục hai ngày, đã
làm xong.
Đương nhiên, trong đại sảnh làm đơn giản, tương lai phải làm ghế lô trên lầu, khẳng định sẽ không nhanh như vậy.
Khi điều hòa không khí trung tâm được thực hiện, công việc của thợ điện
cũng đã làm tốt, thợ hồ có thể bắt đầu dán gạch, thợ mộc cũng có thể vào làm.
Người thợ mộc mà Trác Thiệu từng hợp tác trước đó, một ngày trước cũng đã tới giúp Trác Thiệu làm việc, khi đó hắn ta và Trác Thiệu nói nói cười cười, rất thân thiết, nhưng đến ngày thợ mộc chính thức
vào làm, hôm nay hắn ta tới tìm Trác Thiệu, sắc mặt lại rất khó coi.
"Ông chủ nhỏ, xảy ra chuyện." Người thợ mộc này vừa nhìn thấy Trác Thiệu, liền nói.
"Xảy ra chuyện gì?" Trác Thiệu khó hiểu.
"Cậu biết Đường Điền Khánh không? Hắn ta phát ra tiếng gió, thợ mộc nào đến
chỗ cậu làm việc, sau này hắn ta sẽ không thuê người nọ làm việc nữa...
Mấy thương nhân tấm vật liệu khác trong thành phố, cũng đều nói như
vậy." Người thợ mộc nói: "Ngoài cháu trai tôi, không phải tôi còn gọi
một người khác đến làm việc với cậu sao? Bây giờ người đó nói không đến
nữa."
Trác Thiệu trong lòng cả kinh, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại: "Còn chú thì sao, chú có tính toán gì?"
"Công việc của tôi làm không tệ, rất nhiều người sẽ trực tiếp tới tìm tôi làm việc, hơn nữa tôi có thân thích cũng bán tấm vật liệu, không tiếp xúc
với Đường Điền Khánh, cho nên không sợ Đường Điền Khánh, có thể tiếp tục làm cho cậu, nhưng mà người khác cũng không dễ nói..." Người thợ mộc
kia nhíu nhíu mày.
Những công nhân như bọn họ, bình thường khi có việc làm là có thu nhập, lúc không có việc làm, lại một chút thu nhập
cũng không có, bởi vậy bọn họ sẽ không dễ dàng đắc tội Đường Điền Khánh
có thể giới thiệu công việc cho bọn họ còn có những thương nhân tấm vật
liệu khác.
Trác Thiệu nơi này tuy rằng có việc, nhưng cũng không
có bao nhiêu, không làm cũng không có gì, nhưng nếu đắc tội Đường Điền
Khánh...
Đường Điền Khánh không giới thiệu công việc cho bọn họ thì làm sao bây giờ?
Bọn họ sau này đi mua tấm vật liệu, Đường Điền Khánh tính giá cao còn không cho giảm giá thì phải làm sao bây giờ?
Huyện Phúc Dương là một nơi nhỏ như vậy, thợ mộc và thương nhân tấm vật liệu
là quan hệ hợp tác, hiện tại thương nhân tấm vật liệu cùng lên tiếng,
những người thợ mộc kia liền không muốn giúp Trác Thiệu làm việc nữa.
Khoảng thời gian trước năm, rất ít người sẽ vội vàng trang trí, bởi vậy công
nhân rãnh rỗi rất nhiều, nhưng Trác Thiệu, lại gặp phải vấn đề không tìm được công nhân.