Trường trung học cơ sở Bắc Môn không cho ở lại, buổi chiều sau giờ học, có thể về nhà.
Tuyệt đại đa số học sinh trong lớp, đều sớm thu thập xong cặp sách, chỉ chờ
sau giờ học là xông ra ngoài, ngay cả Trác Thiệu cũng không ngoại lệ,
nhưng Lương Thần lại chậm rãi rơi lại cuối cùng.
Trong nhà cậu không có ai, so với trở về, cậu càng vui vẻ ở lại trường học.
Đưa mắt nhìn Trác Thiệu nhanh chóng rời đi, Lương Thần đem sách giáo khoa
bỏ vào túi sách, sau đó lại từ trong túi sách lấy ra một hộp hồng trà
lạnh không có ống hút.
Lấy ra một cái kéo, đang định cắt hộp ra
uống hết hồng trà lạnh, Lương Thần đột nhiên nhớ tới, mình tựa hồ đáp
ứng Trác Thiệu sau này không uống nước ngọt...
Đem hồng trà bỏ lại cặp sách, Lương Thần cõng cặp sách đi ra ngoài trường.
Cổng trường rất náo nhiệt, trước mấy quầy hàng bán xúc xích chiên vây kín người...
Ngửi thấy mùi vị kia, Lương Thần cảm thấy đói bụng.
Người thân của cậu chỉ còn lại một mình cha, một năm cũng không gặp được cha
mấy lần, trước kia ăn tối, đều là tùy tiện mua chút đồ ăn vặt, có đôi
khi dứt khoát ăn xúc xích chiên đùi gà để lắp đầy bụng, nhưng hôm nay...
Lương Thần đi dạo một vòng trên đường, vào một tiệm thức ăn nhanh.
Năm đồng có thể ăn một món mặn thêm hai ba món chay, ba đồng, chỉ có thể ăn món chay.
Lương Thần cắn răng, chỉ lấy ra ba đồng tiền ăn cơm.
Mà lúc này, Trác Thiệu đã về nhà.
Trường tiểu học tan học tương đối sớm, lúc Trác Thiệu trở về, Trác Đình đã sớm trở về, đang giặt quần áo, giặt còn không phải quần áo của mình, là
quần áo của Trác Gia Bảo.
Khuất Quế Hương cho Trác Gia Bảo ở nhà
mới, không phải vì để cho Trác Gia Bảo độc lập, mà là vì thuận tiện cho
Trác Gia Bảo tìm đối tượng.
Mỗi ngày bà ta đều đến chỗ Trác Gia
Bảo nhiều lần, không chỉ nấu cơm quét dọn vệ sinh cho Trác Gia Bảo, còn
có thể mang quần áo Trác Gia Bảo về giặt.
Mới đầu, bà ta vẫn tự mình giặc, sau đó liền để mắt tới Trác Thiệu và Trác Đình.
Trác Thiệu trước kia cho tới bây giờ chưa từng làm qua loại công việc này,
vẫn có tính tình, ngoại trừ quần áo của mình, của người khác bình thường sẽ không giặt, Khuất Quế Hương muốn để hắn làm việc thường phải tốn rất nhiều công phu, về sau dứt khoát không gọi hắn nữa, mà để Trác Đình
giúp giặt.
Tuy rằng Trác Thiệu thường xuyên giúp Trác Đình từ
chối, nhưng Trác Đình học tiểu học, tan học luôn về sớm hơn Trác Thiệu
một hai tiếng đồng hồ, lúc Trác Thiệu không ở nhà, rốt cuộc nó vẫn bị
Khuất Quế Hương bắt phụ làm rất nhiều việc.
"Đình Đình." Trác
Thiệu nhìn thấy Trác Đình đang giặt quần áo, lông mày nhíu lại, chờ sau
khi hắn nhìn thấy trong chậu ngay cả quần lót cũng có, lại càng tức
giận.
Trác Đình chú ý tới biểu tình khó coi của Trác Thiệu, vội vàng nói: "Anh, em không sao, đã giặc sạch rồi!"
"Đình Đình, sau này em không cần phải giặt quần áo cho bọn họ." Trác Thiệu
nói, ánh mắt dừng ở trên tay phải bị tật của Trác Đình.
Tay phải
Trác Đình, ngón cái còn nguyên vẹn, bốn ngón tay còn lại mọc cùng một
chỗ, còn có chút vặn vẹo... Tay phải của nó có rất nhiều chuyện không
thể làm, nhưng tay trái của nó còn hoàn hảo, mặc dù không ảnh hưởng đến
cuộc sống, nhưng bị buộc phải trở thành một người thuận tay trái.
"Được." Trác Đình gật gật đầu, đúng lúc này, trong phòng bếp đột nhiên phát ra một tiếng nổ lớn.
Trác Thiệu có chút kinh ngạc nhìn về phía phòng bếp.
Buổi trưa hắn dùng hạt cơm chặn tất cả các lỗ thông khí của nồi áp suất, chính là có tâm tư muốn làm cho nồi áp suất nổ tung.
Vụ nổ nồi áp suất cơ bản sẽ không làm tổn thương người khác, cũng sẽ không tạo thành phá hủy quá lớn, nhưng cũng có thể dọa Khuất Quế Hương, cho
bà ta một chút giáo huấn nhỏ.
Và bây giờ, nồi áp suất phát nổ?
Nồi áp suất thực sự phát nổ.
Khuất Quế Hương chỉ định lấy nồi áp suất để làm thịt, dưới tình huống buổi
trưa đã làm thịt kho tàu, theo lý buổi tối bà ta sẽ không dùng nồi áp
suất, nhưng trưa nay bà ta làm thịt kho tàu, có gián bò vào!
Chồng của bà ta, Trác Vinh Minh hôm nay về nhà ăn cơm, vừa ăn hai miếng thịt
đã ăn ra một con gián, hung hăng mắng bà ta một trận.
Trong thịt
có gián, Khuất Quế Hương cũng coi như không có gì, đem gián ném đi, hoàn toàn có thể tiếp tục ăn, nhưng con trai bà ta Trác Gia Bảo dạ dày không tốt, ăn thứ bẩn nói không chừng sẽ bị tiêu chảy, loại thịt bị gián bò
qua, khẳng định là không thể lấy cho hắn ta ăn.
Khuất Quế Hương vội vàng chạy tới chợ, mua thêm một miếng thịt nữa, về nhà liền cho vào nồi áp suất làm.
Kết quả là... Nồi áp suất phát nổ.
"Phanh" một tiếng nổ thật lớn, nắp nồi áp suất bị ném lên cao, thịt bên trong
cũng bay ra, còn có mấy khối rơi vào trên người Khuất Quế Hương...
"A!" Khuất Quế Hương thét chói tai một tiếng, nhanh chóng chạy ra khỏi phòng bếp, sắc mặt trắng bệch.
Đừng thấy bà ta hung dữ với Trác Thiệu Trác Đình, kỳ thật lá gan không lớn.
Trong phòng bếp bị nổ làm cho thịt bị văng ra tán loạn, nhưng bếp gas dùng
khí hóa lỏng còn đang cháy, Khuất Quế Hương sợ gặp phải cái gì đó, căn
bản không dám đi đóng, lúc này liền hô lên: "Trác Thiệu, mày đi tắt
gas!"
Trác Thiệu đáp một tiếng, vào phòng bếp tắt gas, lúc này,
Khuất Quế Hương lại ồn ào: "Mày dọn dẹp phòng bếp sạch sẽ lại cho tao!"
Trác Thiệu ngoan ngoãn thu thập.
Căn nhà này của Trác Vinh Minh và Khuất Quế Hương chỉ có năm mươi mét
vuông, hai phòng ngủ hướng nam, phòng ăn và phòng bếp hướng bắc, giữa
phòng bếp và phòng ngủ là phòng vệ sinh, về phần phòng khách, căn bản
không có thứ này.
Mà lúc này, Trác Thiệu xuyên qua cửa sổ phòng
bếp hướng về phía bắc, nhìn thấy chủ nhiệm thầy Dương của mình và thầy
Trương dạy toán đang cùng nhau đi tới nơi này.
Trác Thiệu nhìn
bọn họ đến gần, đoán chừng phải mất chút thời gian, liền giả bộ không
cẩn thận, đem cái chén đặt bên cạnh Khuất Quế Hương đánh ngã xuống đất.
Cái chén đó bị vỡ không có gì bất ngờ.
Nồi áp suất nổ tung không chỉ khiến Khuất Quế Hương bị kinh hách, mà còn
làm bỏng cánh tay bà ta, bà ta vốn đã một bụng lửa giận, lúc này nhìn
thấy Trác Thiệu thế nhưng làm hỏng một cái chén, càng tức giận.
"Tiểu súc sinh, tao bảo mày dọn vệ sinh, không bảo mày ném bát, mày lại làm
cái gì đây hả!" Khuất Quế Hương chống hông liền mắng, mắng vài câu sau
đó còn không hả giận, cầm lông gà bên cạnh lên, muốn đi đánh Trác Thiệu.
Trác Thiệu năm đó không ít lần bị Khuất Quế Hương và Trác Vinh Minh đánh,
sau đó hắn làm côn đồ, lợi hại hơn, dám động đao, Trác Vinh Minh và
Khuất Quế Hương mới sợ hắn.
Bất quá, Khuất Quế Hương và Trác Vinh Minh hai người tuy rằng đánh hắn, nhưng vì thanh danh mà suy nghĩ, cũng không đến mức đánh hắn quá lợi hại, còn mỗi lần đều tìm chút lý do.
Tỷ như hắn làm vỡ cái chén, tuyệt đối là một lý do tốt để đánh hắn, đương
nhiên, lúc Khuất Quế Hương nói ra bên ngoài, tuyệt đối sẽ không nói hắn
là không cẩn thận làm vỡ một cái chén, mà sẽ nói hắn bởi vì cơm không
ngon mà ném vỡ chén.
Bà ta giỏi nhất là đổi trắng thay đen.
Bất quá Khuất Quế Hương đổi trắng thay đen, đó là lúc có người ngoài, còn lúc này...
Khuất Quế Hương đi lên liền đánh Trác Thiệu, đồng thời mắng không ngừng:
"Cmm, một chút chuyện nhỏ như vậy cũng làm không xong..."
Lúc
Trác Thiệu nói cho thầy giáo địa chỉ nhà mình, liền nghĩ biện pháp chọc
giận Khuất Quế Hương, để cho giáo viên trong trường nhìn thấy mình thảm
bao nhiêu, lại không nghĩ tới Khuất Quế Hương há miệng, thậm chí ngay cả mẹ hắn cũng mắng.
Tuy rằng đối với Trác Thiệu hiện tại mà nói,
mẹ hắn đã qua đời hơn hai mươi năm, khuôn mặt đều mơ hồ, nhưng hắn vẫn
nhớ rõ nữ nhân ôn nhu kia, lúc này nghe được lời của Khuất Quế Hương,
sắc mặt nhất thời trở nên phi thường khó coi.
Không chút nghĩ ngợi, Trác Thiệu một cước đá vào đầu gối Khuất Quế Hương.
Lúc Trác Thiệu ở trong ngục giam, học rất nhiều thủ đoạn đánh người, một
cước này làm Khuất Quế Hương thét chói tai một tiếng, cùng lúc đó, Khuất Quế Hương cũng càng phẫn nộ.
Các loại ngôn ngữ tục tĩu từ trong miệng Khuất Quế Hương phun ra, trên tay bà ta cầm chổi lông gà, càng là vung vẩy ra gió.
Nếu không phải sau khi bị đá một cước, chân quá đau khiến hành động của bà
ta ít nhiều bị hạn chế, sợ là bà ta sẽ càng thêm "hung hãn".
Thầy Dương và thầy Trương tìm được chỗ Trác Thiệu, lúc đi lên lầu, vừa lúc nhìn thấy một màn này.
Một người phụ nữ trung niên đang chặn ở cửa phòng bếp đánh Trác Thiệu, một
bé gái mười tuổi cố gắng ngăn cản nhưng không có biện pháp... Trong
phòng đã loạn thành một đoàn, cũng chỉ có tiếng mắng chửi của phụ nữ
trung niên đặc biệt rõ ràng.
Thầy Dương đã ba bốn mươi tuổi, đã
chứng kiến rất nhiều tràng diện, nhưng thầy Trương lại vừa tốt nghiệp
đại học, gia cảnh của anh không tệ, cha mẹ cũng đều là người văn hóa,
thế cho nên chưa từng thấy qua cảnh tượng như vậy, trong lúc nhất thời
đều bị kinh ngạc ngây người, đồng thời đối với Trác Thiệu vô cùng đồng
tình.
Học sinh yêu thích của anh, ở nhà bị đánh đập?
"Dừng tay!" Thầy Dương hét lên: "Sao bà có thể đánh một đứa trẻ?!"
"Anh là ai?" Khuất Quế Hương quay đầu lại, bất mãn nhìn hai người đàn ông
không mời mà đến: "Tôi đánh con có liên quan gì đến các người?"
"Chúng tôi là thầy của Trác Thiệu, là đến thăm nhà." Thầy Dương nhíu chặt mày: "Sao bà lại có thể đánh một đứa trẻ?"
"Các người là thầy giáo của Trác Thiệu?" Khuất Quế Hương sửng sốt, bà ta đối với thầy giáo vẫn là "đối đãi với nhau bằng một con mắt khác", nhất
thời thay đổi một bộ mặt: "Các người nếu là thầy của nó, phải giáo dục
nó một chút! Nó làm phản rồi! Kêu nó giúp đỡ việc nhà một chút, liền tức giận ném bát, lại còn đánh tôi!"
"Nó không còn cha mẹ, tôi hảo
tâm hảo ý nuôi sống nó, nó còn cả ngày nổi giận với tôi, thật sự là một
con sói mắt trắng, quỷ đòi nợ!" Khuất Quế Hương lại nói.
Thầy
Dương và thầy Trương nếu không nhìn thấy cảnh Khuất Quế Hương vừa rồi
bưu hãn đánh người, không nghe được Khuất Quế Hương mắng người, nói
không chừng sẽ thật sự tin, nhưng mà tình huống trước đó, bọn họ đều
nhìn thấy!
Hơn nữa, Trác Thiệu hiện tại, cũng sẽ không tùy ý để Khuất Quế Hương thay đổi trắng đen.
"Thầy Dương, em không có! Em chỉ dọn dẹp nhà bếp, vô tình làm vỡ một cái
chén." Trác Thiệu nói, lại làm bộ bất an, vụng trộm nhìn thầy Dương một
cái.
"Tiểu hỗn đản, mày còn giả bộ đáng thương!" Khuất Quế Hương
tuy rằng an phận trong chốc lát, nhưng rốt cuộc bản tính ở đó, lúc này
đưa tay muốn tát Trác Thiệu một cái.
Trác Thiệu "kinh hoảng" lui
về phía sau, vô tình đụng phải cái tủ nhỏ để bát trên mặt bàn bếp, cũng
không biết như thế nào, liền đem cái tủ kia đụng ngã...
Tủ ngã
trên mặt đất, thanh âm đồ sứ vỡ vụn không ngừng vang lên, lần này, cũng
không phải là vỡ một cái chén, mà là vỡ một đống chén.