Tại địa bàn của Hà Tỉnh Hoà, người của Đường Tam đang đi tới, trên tay
chỉ cầm vài cái gậy bóng chày nhưng là bằng sắt. Người nào người ấy đều
đô to, oai hùng, một mình đầy khí thế áp bức. Chắc cũng phải tầm hơn
chục người như vậy đang đứng đập cửa nhà bằng tôn của bọn người Hà Tỉnh
Hoà.
Một tên cầm đầu bước ra, theo sau đó là cũng phải tầm chục người vác gậy sắt dài trên vai.
Đường Tam không kiêng dè mà cảnh cáo:
- Đại ca của mấy người đâu?
Tên cầm đầu là Thái Chắc, cái tên chẳng đẹp một tẹo nào, vậy mà lại sở hữu
một nhan sắc cũng gọi là sáng sủa hơn Đường Tam một chút. Nhưng Đường
Tam vẫn luôn tự hào vì mình trắng trẻo hơn hắn nên bắt đầu cao giọng:
- Tên đen như đáy nồi kia, còn không mau trả lời.
Thái Chắc bắt đầu ho một tiếng rồi mới đáp:
- Đại ca của tao ở đâu, chúng mày quan tâm làm gì?
Đường Tam nhếch mép, anh lập tức vừa nói vừa xông đến chiến đấu theo bản năng:
- Á, à, chúng mày phá hoại bọn tao còn ra vẻ à? Thế thì chết đi.
Thái Chắc và thuộc hạ của hắn ta cũng chẳng chịu thua gì, cả đám người thi
nhau một chọi một. Thái Chắc liền đấu khẩu với Đường Tam:
- Bọn tao thích thế thì làm sao, làm cứ như chúng mày chưa phá bọn tao bao giờ ấy.
***
Sau một hồi đánh nhau, thế trận vẫn chưa phân thắng bại. Vừa kịp lúc Hà
Tỉnh Hoà về căn cứ thì cũng là lúc xe ô tô của Hứa Phong Đàm đi theo
sau.
Hai người họ cũng nhanh chóng đối đầu nhau. Cả lũ thuộc hạ đứng dẹp về phía đại ca của mình, mặt mũi đầy thương tích.
Hứa Phong Đàm nhíu mày, đánh vào đầu của Đường Tam một cái mạnh rồi nói:
- Tao bảo mày tới giải quyết yên bình chứ tới đây gây chuyện à?
Đường Tam nhận lệnh của Hứa Phong Đàm, đương nhiên cũng biết đó chỉ là lấy
lại mặt mũi cho anh em, chứ thực ra có cơ hội thì anh ấy đã giết hết
rồi. Có điều, mấy năm nay, anh không thích đánh đấm nữa, cũng ghét máu
me nên thường có giới hạn. Chi bằng Đường Tam cứ nhận tội để giải quyết
êm đẹp.
- Là lỗi của em, đại ca thứ tội.
Hà Tỉnh Hoà nhìn
qua quân của mình đều yếu thế hơn quân của Hứa Phong Đàm. Hắn ta vẫn
không chịu được, không cần giải thích gì thêm liền thách đấu với Hứa
Phong Đàm.
- Hứa Phong Đàm, anh có dám đấu một một với tôi không?
Vài phút sau khi chuẩn bị, Hứa Phong Đàm và Hà Tỉnh Hoà liền bỏ hết vũ khí
xuống, bắt đầu đấu tay đôi. Cả hai không nói gì, chỉ giao tiếp bằng ánh
mắt cũng thấy đây giống như một trận chiến cuồng phong vậy.
Hà
Tỉnh Hoà liền tấn công trước bằng một cú đá cao, Hứa Phong Đàm thành
công đỡ bằng tay được nhưng anh vẫn bị áp lực mà lùi sau một bước. Kế
đó, anh nhường cho hắn ta chủ động, liên tiếp đợ mấy cú đá như vậy. Đợi
khi Hà Tỉnh Hoà thật sự mất sức, Hứa Phong Đàm lấy chắc thế thắng xông
lên đạp vào ngực của Hà Tỉnh Hoà khiến hắn ta lùi sau vài bước.
- Hừ, anh cũng thật biết chơi chiêu.
Hắn ta không nhịn được vừa cười nhếch mép vừa khinh thường khen ngợi.
Hứa Phong Đàm vẫn mặc hắn, dùng thế phòng bị chuẩn bị đạp thêm một cú nữa
thì nhìn thấy con dao trong tay của Hà Tỉnh Hoà đang định tấn công anh.
Trong một giây ngắn ngủi, Đường Tam định xông lên cứu thì bị Hứa Phong Đàm chặn lại.
- Đứng im.
Tình thế thay đổi, Hà Tỉnh Hoà cười trong thoả mãn, nhưng thực tế là đầu
súng của Hứa Phong Đàm đang đặt ngay trên thái dương của hắn.
- Tôi thua rồi.
Hà Tỉnh Hoà cười nhạt dần, tay buông con dao xuống, quỳ hẳn xuống đất, một tay đưa chặn thuộc hạ đang định xông lên kia. Thái Chắc rất háo chiến
nhưng cũng phải nghe lệnh.
Thấy vậy, Hứa Phong Đàm liền buông súng khỏi đầu hắn, nửa ngày mới nói được một câu:
- Biết điều đấy, nếu biết điều thêm thì rút khỏi địa bàn của tao đi. Tao
cho chúng mày mấy ngày chuẩn bị rồi mà vẫn không hiểu ý à?
Hứa
Phong Đàm đi lại về phía chiếc xe của mình, dựa lưng một cách lười biếng vào đầu xe, mắt liên tục nhìn vào đầu sung của mình rồi chờ đợi câu trả lời của Hà Tỉnh Hoà.
Sau một vài phút như vậy, bên phòng bên ngừa, cuối cùng Hà Tỉnh Hoà đành nói ra một cách nhục nhã:
- Cho tao đến buổi tối nay, bọn tao sẽ rút khỏi chỗ này của mày.
Hứa Phong Đàm nghe thấy vậy thì rất hài lòng, cười nhẹ, không nói gì rồi cùng đám thuộc hạ của mình rời đi.
Đường Tam bị thương cũng không nhẹ, anh liền nói chuyện với anh ta ở trong xe:
- Lần này thiệt cho cậu rồi, sẽ có thưởng, yên tâm.
Đường Tam nghe thấy như vậy thì vô cùng phấn khích, anh ta theo Hứa Phong Đàm bao nhiêu năm nay, vẫn luôn kính trọng vì lẽ đó. Anh ấy là một người
luôn tán thưởng sự ưu tú mà.
- Vâng, vâng, em cảm ơn đại ca.
Vừa mới đánh nhau một trận, Hứa Phong Đàm liền thấy thân thể không tốt như
trước, chắc là anh lâu ngày ngứa ngáy không vận động. Nhớ tới vậy, anh
lại nhớ tới vẻ mặt non mềm của Chúc Tự Đan dưới thân anh, dù cô ấy có bị cưỡng ép vẫn rất mê người.
Mỗi lần nhớ tới nó, anh lại phải kiềm chế gấp, nội tâm không ngừng gào thét.
- Chúc Tự Đan, tự nhiên tôi nhớ em.
Hứa Phong Đàm đã có quyết định của mình rồi, anh sẽ nhân cơ hội Chúc Tự Đan mất trí nhớ mà một lần nữa chinh phục cô, để khi cô ấy yêu anh da diết
thì sẽ không thể rời xa anh được nữa.