Trương Ai Thống hớn hở đưa khối gỗ cho Trần Minh Triết xem, hắn ta nhìn
khối gỗ trong tay cậu mà trợn tròn mắt, cả hoàng cung không ai giải
được, nếu không phải con trai hắn ta thích thì hắn ta đã sớm quăng món
đồ chơi vô dụng này đi rồi, thật không ngờ mỹ nhân này chỉ dùng một chút thời gian đã giải ra.
Ánh mắt của Trần Minh Triết sáng lấp lánh, không hổ là người hắn ta vừa gặp đã thích, không những xinh đẹp mà còn
thông minh, hơn nữa mặc dù chỉ mới tiếp xúc một khoảng thời gian ngắn
nhưng hắn ta nhận ra cậu rất ngây ngô, đôi mắt trong trẻo không hề chứa
bất cứ sự toan tính nào.
Trần Minh Triết đã quá chán ngán với các thủ đoạn ta sống ngươi chết của người trong cung rồi, bây giờ gặp được
người đơn thuần như thế, hắn ta đương nhiên sẽ càng cảm thấy hứng thú.
Không biết cậu là con cái nhà ai, hắn ta hỏi chắc chắn cậu sẽ không nói,
nhưng không sao, cả nước Đại Lịch đều sắp thuộc về hắn ta, cho dù cậu
xuất thân từ tầng lớp nào thì cũng không thoát khỏi tay hắn ta.
Nếu là con em quan lại, hắn ta có thể ban cho làm trắc quân, còn nếu chỉ là con cái thương gia thì cũng chỉ để cậu thiệt thòi làm thiếp.
Lúc này Trương Ai Thống xoay các khối vuông trở lại trạng thái lộn xộn như
ban đầu rồi tiếp tục lần mò quy luật xoay nó thành cùng màu với nhau,
cậu chơi rất tập trung, hoàn toàn không hề để ý tới tay của Trần Minh
Triết đang đặt trên vai mình, mà cảnh này lại vô tình bị Liễu thị, con
dâu thứ hai của Lý thị nhìn thấy, nàng ta vội vàng quay trước ngược lên
núi định báo tin tức này cho mẹ chồng nghe.
Quay trở lại phía của Trương Ai Thống, trong lúc cậu đang miệt mài với món đồ chơi trên tay
thì một người hầu của Trần Minh Triết tới nói gì đó vào tai hắn ta, đầu
lông mày của hắn ta nhíu chặt lại, trên mặt lộ rõ vẻ khó chịu.
Sau đó Trần Minh Triết quay sang nói với Trương Ai Thống: “Ta đi một lát rồi sẽ quay về, ngươi không được bỏ đi đâu đấy.”
Trương Ai Thống không đáp, bởi vì cậu căn bản không nghe thấy hắn ta đang nói
gì, bây giờ khối óc và tầm mắt của cậu đều dán chặt vào khối gỗ trên tay rồi.
Trần Minh Triết thấy vậy càng thêm thích, ánh mắt nuông chiều mà hắn ta nhìn cậu ngọt đến mức có thể vắt ra đường.
Hắn ta rời đi để Trương Ai Thống lại một mình, một lúc sau khi cậu ngẩng
đầu lên thì không thấy ai nữa, cầm khối gỗ trên tay, cậu cảm thấy rất
lúng túng.
“Mình chỉ mượn chơi một lát thôi, không thể tùy tiện lấy đồ của người lạ, nhưng làm sao trả cho người ta bây giờ?”
Đang lúc Trương Ai Thống ngơ ngác nhìn xung quanh để tìm người thì một chàng trai xa lạ chạy tới, nói:
“Bà Lý gọi cậu đến rừng trúc có việc cần sai biểu đấy.”
Trương Ai Thống cảnh giác nhìn chằm chằm người nọ, chuyện bị thằng Đinh lừa
gạt cậu vẫn chưa quên, hơn nữa Lý thị có mấy đứa người hầu đi theo thì
tại sao lại phải nhờ đến gã, cho nên lúc này cậu cũng không tin lời của
người này nói.
“Để tôi chạy lên chùa tìm bà.”
Trương Ai
Thống biết dù mình có hỏi tại sao bà Lý lại kêu gã tới báo tin cho cậu
thì gã cũng sẽ chối đây đẩy, vì thấy bèn tìm cách tránh né trước, cậu
tin chắc bây giờ mẹ chồng và em chồng đều đang ở trên chùa.
Tuy
nhiên khi Trương Ai Thống vừa mới nhấc chân lên định bỏ đi thì đột nhiên một mùi hương lạ xộc vào khoang mũi khiến đầu óc của cậu choáng váng
xoay mồng mồng, khối gỗ trượt dài xuống tay cậu rồi nằm lăn lóc trên mặt đất, tiếp đến đôi mắt của cậu trở nên vô hồn rồi ngay đơ nhìn chằm chằm về phía trước.
Người đến báo tin khẽ nhếch môi lên, sau đó điều khiển cậu đi theo mình.
Hai người đi mãi đi mãi rồi dừng lại ở một nơi sâu trong rừng trúc, tại đó Tô thị và Trương Ngọc Nhi đã đợi sẵn từ lâu.
Vừa nhìn thấy Trương Ai Thống, lửa giận trong lòng Tô thị lại sôi trào, đặc biệt là khi thấy mặt mày của cậu hồng hào, trên người còn mặc trang
phục đắt tiền, lòng dạ của bà ta lại không thể nào bình tĩnh nổi.
Một đứa con hoang thì sao có thể ăn sung mặc sướng sống tốt như thế này? Đã vậy còn cả gan xúi giục người khác hãm hại con trai của bà ta, thử hỏi
bà ta có thể không hận được sao?
Chát!
Tô thị vung tay lên tát một cái thật mạnh vào mặt Trương Ai Thống, cú tát khiến cậu ngã
nhào xuống đất, đầu óc cũng lập tức trở nên tỉnh táo.
Trương Ai
Thống hoang mang ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy Tô thị và Trương Ngọc Nhi
đứng trước mặt mình thì vô cùng hoảng sợ lùi về phía sau, lúc cậu đang
định ngồi dậy chạy đi thì đột nhiên bên hông bị đạp một cái làm cậu lại
đổ ập xuống đất.
Một tên gia đinh cao to nắm tóc cậu lôi sền sệt về chỗ của Tô thị.
“Hừ, dám bỏ chạy? Xem ra thời gian quá nhờ quyến rũ đàn ông mà ngươi được
sống sung sướng cho nên đã quên trước đây mình chỉ là một đống rác rưởi
ai nhìn cũng muốn đánh rồi.”
Tô thị buông lời cay độc, Trương Ai
Thống sợ hãi dùng tay ôm lấy chính mình, toàn thân run lẩy bẩy, những ký ức đau khổ của quá khứ không ngừng hiện ra trong đầu.
Thời gian
qua được Lê Dương Chính bao bọc che chở, cậu cứ tưởng mình đã quên được
những ký ức kinh hoàng đó rồi, nhưng không, bây giờ ở trước mặt mẹ con
Tô thị, cậu lại biến thành một A Nễ đáng thương.