Thấy đại sư Không Minh có biểu hiện kỳ lạ, thái sư vội hỏi: “Sư thầy sao thế?”
Đại sư Không Minh vẫn mở to mắt nhìn Lê Dương Chính rồi lại nhìn sang Trương Ai Thống, mặt mày lộ rõ vẻ kinh hãi.1
Hôm trước đại sư vừa hay tin sư đệ đã hoàn tục của mình đến phủ thái sư cho nên hôm nay ông ấy bèn tới tìm hiểu thực hư, nhưng khi hỏi thái sư thì
ông lại nói không biết chuyện này, đang lúc bế tắc thì Lê Dương Chính và Trương Ai Thống xuất hiện.
Lúc này rốt cuộc ông ấy cũng biết chuyện gì đang xảy ra rồi.
Mệnh cách của hai chàng trai trẻ này… nghịch lẽ trời!
“A di đà Phật… thiện tai thiện tai…” Đại sư Không Minh chắp tay niệm.
Lê Dương Chính cảnh giác kéo Trương Ai Thống ra sau lưng chắn đi tầm mắt
của đại sư Không Minh, không hiểu sao hắn cảm thấy rất bất an, chẳng lẽ
vì hắn là cô hồn dã quỷ, đứng trước sư thầy nên vô thức run sợ?
Thái sư cảm nhận được bầu không khí căng thẳng bèn lo lắng hỏi: “Bẩm đại sư, không biết con trai của con đã qua khỏi kiếp nạn lớn chưa? Thời gian
này nó ngoan hơn rồi, không còn quậy phá như trước nữa.”
Lần
trước đại sư Không Minh đã đoán mệnh cho “Lê Dương Chính”, phán rằng hắn ta sẽ gặp kiếp nạn lớn nguy hiểm đến tính mạng và dặn thái sư phải quản thúc hắn cho kỹ tránh va chạm với hoàng tộc nếu không trong vòng hai
năm tới khó giữ được mạng.
Nửa năm nay Lê Dương Chính thay đổi
rất nhiều khiến ông lơi lỏng quản thúc, bây giờ sực nhớ con trai mình
đang qua lại rất gần với lục hoàng tử mới biết sợ bèn gấp rút hỏi sư
thầy.
Đại sư Không Minh nhắm nghiền hai mắt, sau cùng thở dài:
“Con ngài đã qua khỏi kiếp nạn, từ nay về sau tiền đồ vô lượng, phúc đức đầy trời.”
Thái sư nhẹ nhàng thở ra, trên mặt không giấu nổi sự
vui mừng, đại sư Không Minh tiến về phía Lê Dương Chính, hắn vẫn đứng
chắn phía trước Trương Ai Thống cảnh giác nhìn sư thầy, hai bên đối diện với nhau, ông ấy nói: “Thế gian nhiều chuyện lạ, âu cũng là cái duyên
nên thí chủ mới đến được nơi này, chỉ hy vọng ngày sau chớ để sinh linh
đồ thán.”
Lê Dương Chính khẽ cau mày, đáp: “Người không phạm ta
ta không phạm người, ta chỉ đòi lại công bằng cho mình và “chính mình”,
sinh linh có đồ thán hay không ta không quan tâm.”
Nếu ngày sau
trong lúc báo thù buộc phải hy sinh mạng người thì hắn cũng sẽ không
nương tay, hắn có thể vì dân chúng đói khổ mà trồng ra khoai tây, nhưng
sẽ không vì họ đáng thương mà buộc bản thân phải nuốt xuống đau khổ từng trải qua ở kiếp trước.
“Chính, sao con lại ăn nói với đại sư như thế?” Thái sư quát to.
Nhưng Lê Dương Chính vẫn không chịu nhượng bộ, toàn thân căng thẳng đối diện
với đại sư Không Minh, thế nhưng ông ấy không lộ vẻ tức giận mà chỉ buồn bã nói: “Ông trời có đức hiếu sinh, thí chủ cũng nên… tích đức cho vị
thí chủ kia.”
Dứt câu, ông ấy quay lại vái chào thái sư rồi xoay
người rời khỏi phủ, Lê Dương Chính nhìn theo bóng lưng của ông ấy, trong lòng vô cùng nặng nề.
Hắn phải tích đức cho nhóc con sao? Nếu sau này hắn gây ra tội ác tày trời thì cậu cũng sẽ chịu tội nghiệt chung ư?
“E hèm, vào việc chính đi, ta đã thưa với thái sư về việc nhận học trò
rồi, Thống, ý của con thế nào?” Ông Phùng Đắc nhìn Trương Ai Thống rồi
hỏi.
Ông ấy trực tiếp bỏ qua ý kiến của Lê Dương Chính, đối với
ông ấy mà nói, cho dù hắn không muốn thả người thì ông ấy cũng phải cướp học trò cho bằng được, vậy nên ý kiến của hắn không quan trọng một chút nào.
Trương Ai Thống ngạc nhiên nhìn ông Phùng Đắc rồi nhìn sang Lê Dương Chính, hắn gật đầu bảo cậu cứ nói ra suy nghĩ của mình, một
lúc sau cậu mới mở miệng hỏi: “Vậy sau khi con làm học trò của ngài rồi
sẽ được nghe giảng chung với cậu chủ đúng không ạ?”
“Tất nhiên,
không những thế con còn được đến học việc ở chỗ của ta, có công danh
trong người, được ban ruộng đất và nhà cửa, hơn hết là ta sẽ tâu với nhà vua hủy đi thân phận phu thị cho con, sau này địa vị con và thằng nhóc
Chính sẽ ngang hàng, nó không thể che giấu tài năng của con, bắt nhốt
con trong hậu viện nữa đâu.” Ông Phùng Đắc ra vẻ tự tin nói.1
Vừa nghe vậy, trong mắt Trương Ai Thống lộ ra vẻ hoảng hốt, cậu liên tục
lắc đầu đáp: “Con không muốn, con muốn được ở bên cạnh cậu chủ, ngài
đừng làm thế.”
Mặc dù cậu vẫn chưa quá hiểu rõ về thế giới bên
ngoài nhưng vẫn biết một khi vua ban lệnh thì không ai được phép cãi
lại, nếu không thể làm phu thị cho cậu chủ đồng nghĩa với việc phải rời
xa cậu chủ rồi.
Lê Dương Chính xoa đầu hòng trấn an Trương Ai
Thống, sau đó nhìn ông Phùng Đắc, nói: “Phu thị chỉ là danh phận tạm
thời, con sẽ không để em Thống chịu thiệt thòi, xin thầy yên tâm.”
“Hừ, kể cả ngươi nâng nó lên làm vợ cả cũng vậy, học trò của Đắc này không
thể làm vợ của một người đàn ông khác, nếu không sau này cho dù có làm
nên công trạng cũng không thể ghi danh sử sách, Thống à, con nên suy
nghĩ thật kỹ.”1
Trương Ai Thống vẫn lắc đầu đáp: “Nếu không được ở bên cạnh cậu chủ, con sẽ không theo ngài học, công danh gì đó con không cần, con chỉ cần cậu chủ mà thôi.”
Ông Phùng Đắc tức giận lớn
tiếng: “Con trai ngốc à, cho dù nó nâng con lên làm vợ cả thì nó cũng sẽ có vợ hai vợ ba để nối dõi hương khói, đến lúc đó con có muốn quay đầu
làm lại thì cũng đã muộn mất rồi.”1
Vừa nghe ông ấy nói vậy, cơ
thể của Trương Ai Thống khẽ run lên, đây là điều cậu vẫn luôn lo sợ, mỗi lần nghĩ đến chuyện này, lòng cậu lại đau.
Lê Dương Chính lại vỗ về an ủi cậu rồi nhìn ông Phùng Đắc, giọng điệu bình tĩnh: “Xưa có bà
Phủ Lý dạy chồng thành danh được nhà vua khen thưởng ban hào ghi tên vào sách sử lưu truyền đến ngày nay, con nghĩ chỉ cần em Thống có cống hiến đủ lớn thì sách sử sẽ không quên tên em ấy. Hơn nữa con xin thề, đời
này ngoài em ấy ra con sẽ không cưới thêm ai khác, nếu không trời đánh
thánh đâm, chết không được toàn thây.”1
“Chính!”
“Cậu chủ!”
Thái sư và Trương Ai Thống hét lớn.
Họ không ngờ hắn lại thề độc như thế, nhất thời thái sư bị chọc tức đến
mức ôm ngực lùi về sau, còn Trương Ai Thống thì vội chắp tay nhìn lên
trời mà khẩn: “Ông trời ơi xin đừng tính lời thề vừa rồi, mọi báo ứng cứ ứng nghiệm lên người con, xin đừng trừng phạt cậu chủ.”1
“Ha ha, thế mới được chứ, được rồi cứ tính như vậy, ta sẽ nhận thằng Thống làm
học trò, nếu sau này ngươi làm trái lời thế, chưa đợi ông trời phạt
ngươi đâu, ta sẽ đánh ngươi tàn phế đầu tiên đấy.” Ông Phùng Đắc vuốt
chòm râu cười nói.1
Thái sư tức giận run run ngón tay chỉ vào ông ấy, nghiến răng nói: “Ông lừa con ta đúng không? Ông nói khích cho nó
thề độc, tại sao ông dám làm chuyện hiểm ác vậy hả?”
Ông Phùng Đắc cũng không sợ hãi trước uy quyền của thái sư, bình thản đáp: “Chính con ngài tự thề, ta không hề ép.”
“Ông…”
“Ha ha, thôi đừng chậm trễ nữa, thái sư mệt rồi nên đi nghỉ, ta còn phải giảng bài cho hai đứa học trò của mình nữa.”
Nói xong ông ấy lôi Lê Dương Chính và Trương Ai Thống trở về phòng dạy, để
mặc thái sư tức giận đến mức mặt mày tái mét trợn mắt nhìn chằm chằm
theo hướng ba người vừa đi.
Xong rồi, con trai của ông thật sự tuyệt hậu rồi!1
…
Thời gian thấm thoát trôi qua, mùa xuân kết thúc, các ông cử đỗ đạt từ các
tỉnh huyện nô nức kéo tới kinh thành tham gia kỳ thị Hội khó nhất và
quan trọng nhất trong đời người đọc sách, đây là cột mốc quyết định điểm đến cho mười mấy năm đèn sách của họ.
Con đường làm quan ngay trước mắt, ai nấy đều hừng hực khí thế chiến đấu.