Mà ở bên kia, sau khi Sở Phong bế Mộc Mai lên xe thì trực tiếp chạy
đến bệnh viện, lúc anh ấy đi ra mới phát hiện Mộc Mai lên cơn sốt, hơn
nữa xem chừng thời gian cũng không phải là ngắn.
Sau khi đến bệnh viện, tranh thủ lúc Mộc Mai được đưa đi làm kiểm
tra, Sở Phong gọi điện thoại cho chị An nhờ chị đến chăm sóc cho Mộc
Mai, một người đàn ông như anh ở đây có nhiều chuyện bất tiện, thế nên
để chị An chăm sóc thì sẽ tốt hơn.
Lúc chị An đến bệnh viện trông có vẻ rất vội vàng, trên mặt lộ ra vẻ
lo lắng, vừa nhìn thấy Sở Phong là lập tức chạy tới: ‘Cậu Phong, mợ chủ
nhà tôi thế nào rồi?”
“Chỉ là bị cảm nhiễm lạnh thôi, bây giờ đang lên cơn sốt. Bác sĩ đã
tiêm thuốc hạ sốt cho cô ấy, bây giờ chỉ cần đợi cô ấy tỉnh lại thôi.
Trước khi đến công ty chị không phát hiện cơ thể cô ấy không khỏe sao?”
Sở Phong hỏi, chị An là giúp việc nhà Cố Văn, chị ấy đương nhiên là
phải chăm sóc cho Mộc Mai, tại sao chị ấy lại không nhận ra chuyện lớn
như đổ bệnh vậy chứ?
“Tối hôm qua mợ chủ phải ở lại công ty, khi trở về thì phát sốt. Vốn
dĩ buổi sáng tôi muốn để cô ấy ngủ thêm một chút, nhưng mợ chủ vẫn nhất
quyết đòi đi làm.” Chị An giải thích.
“Sao cô ấy lại phải ở lại công ty? Có chuyện gì xảy ra vậy?” Sở Phong cau mày hỏi.
Chị An không hiểu gì về chuyện công ty, cô chỉ nghe được lúc Mộc Mai
về nhà có nói mấy câu như thế: “Hình như là ngày đầu tiên đi làm nên
người của công ty yêu cầu cô ấy xem rất nhiều tài liệu.”
Nghe đến đó là Sở Phong hiểu ngay, nhưng anh ấy không ngờ rằng Mộc
Mai thà rằng tăng ca còn hơn là để người ta chê cười, tính cách của
người phụ nữ này và Cố Văn thực sự rất giống nhau.
“Chị ở đây chăm sóc cô ấy nhé, tôi có việc về trước đây.” Sở Phong
nói xong liếc mắt nhìn Mộc Mai đang nằm trên giường một cái, sau đó xoay người rời khỏi phòng bệnh.
Đi vào chiếc xe đỗ bên ngoài bệnh viện, Sở Phong bấm số gọi cho Cố Văn.
Vốn là Cố Văn đang họp, trông thấy là điện thoại của Sở Phong nên
không bắt máy, anh không thích bị người khác làm phiền lúc đang làm
việc.
Tuy nhiên Sở Phong cứ không ngừng gọi điện thoại cho Cố Văn, không
còn cách nào khác Cố Văn đành bước ra ngoài rồi bắt máy: “Tốt nhất là
cậu nên cho tôi một lý do để tôi trả lời điện thoại của cậu.”
“Mộc Mai ngất xỉu có tính không?”
“Nguyên nhân?” Giọng điệu của Cố Văn cực kỳ lạnh lùng, kẻ nào dám động đến anh thật đúng là muốn tìm chỗ chết.
“Mộc Mai là do Cố Nam giới thiệu nên không thể tránh khỏi việc bị mọi người gây khó dễ với cô ấy. Tôi tin rằng trong lòng anh hiểu rõ tình
hình cụ thể là như thế nào.” Sở Phong không giấu giếm điều gì, dù sao
thì Cố Văn và Cố Nam vốn đã là kẻ thù không đội trời chung rồi, anh ấy
không ngại đổ thêm dầu vào lửa.
Anh ấy cũng hy vọng Cố Văn có thể ra tay sớm một chút, Cố Nam đã độc chiếm vị trí đó lâu lắm rồi.
“Giúp tôi trông chừng cô ấy, trước khi tôi về đừng để cô ấy đến công
ty nữa.” Công ty nhà họ Gố là một cái hang sói, đi làm qua giới thiệu
của Cố Nam, chắc chắn Mộc Mai sẽ trở thành mục tiêu công kích của mọi
người.
Hầu hết người trong công ty đều là người của Cố Nam, bởi vì Cố Văn là cậu hai của nhà họ Cố nên những người đó mới không dám công khai làm gì với anh, nhưng Mộc Mai thì không giống vậy. Nếu có người biết rằng Mộc
Mai là vợ của Cố Văn thì có thể sau này trong công ty cô sẽ càng khó
khăn hơn.
“Tôi khuyên anh nên nhanh chóng trở lại để chấn chỉnh không khí trong công ty đi.” Sở Phong không thể không nhắc nhở nói.