Nói cách khác, ý của cô đang nói là Cố Nam xen vào việc của người
khác, chuyện của vợ chồng bọn họ còn chưa tới phiên người khác nói này
nói nọ.
Bởi vì chuyện năm năm trước mà Cố Đình vẫn luôn áy náy với Cố Văn.
Mặc dù bảo Cố Văn trả lại vị trí tổng giám đốc, nhưng vẫn để anh giữ
chức phó tổng giám đốc.
Nhưng hôm nay, nghe Mộc Mai nói Cố Nam lại làm chuyện thị phi, lập
tức trong lòng cảm thấy không vui: “Cố Nam, hai chân em trai con chưa bị tàn phế, sau này con đừng quấy rầy em ấy nghỉ ngơi nữa, có chuyện gì
thì tự mình quyết định hay đến hỏi ba này.”
“Con biết rồi ba.” Cố Nam cúi đầu xuống, nhíu mày.
Vừa rồi đứng trên lầu, anh ta đã nghe những lời Mộc Mai nói, không
ngờ cô gái này giải quyết việc còn thẳng thắn hơn người bình thường.
Xem ra sau này anh ta phải cẩn thận với cô gái này mới được.
Sau khi ăn cơm xong, Cố Đình nói mình còn vài chuyện phải giải quyết, đứng dậy trở về phòng sách, Bạch Vũ cũng không có lời dư thừa nào muốn
nói với Mộc Mai nữa.
Cô gái này chỉ là một con cờ để dòng họ lợi dụng gả cho con trai bà
ta mà thôi. Đối với nhà họ Cố bọn họ mà nói, cô chỉ là một thanh củi mục vô dụng.
Trong phòng khách chỉ còn lại Cố Nam và Mộc Mai.
Mộc Mai nhìn thoáng qua đồng hồ, đứng dậy ngáp một cái: “Vô cùng cảm ơn buổi tiệc ngày hôm nay, em xin phép về trước.”
“Em dâu đi vội vã như thế là có công việc cần giải quyết sao?” Cố Nam muốn thăm dò Mộc Mai một phen, xem mình có thể lợi dụng cô ta được
không.
“Nếu anh cả có chuyện gì thì có thể nói thắng, đừng nói vòng vo nữa.”
Mộc Mai quay đầu nhìn người đàn ông đang nở nụ cười ấm áp, là kiểu người nham hiểm điển hình.
Cố Nam nhìn quả táo trên bàn kia: “Đầu óc em dâu sáng suốt như thế, có từng nghĩ đến đạt được thành công trong sự nghiệp chưa?”
Mộc Mai không phải người ngu, rõ ràng người đàn ông này muốn mua
chuộc mình, nhưng cô đã trở thành vợ của Cố Văn thì nhất định sẽ không
phản bội anh. Huống chỉ Cố Nam này cũng chẳng phải người tốt lành gì,
Mộc Mai cô sẽ không đi theo anh ta.
Cố Nam cầm quả táo trong tay, sau đó lại mỉm cười: “Đầu óc em dâu vô
cùng thông minh, anh hi vọng em dâu có thể vào công ty nhà họ Cố để giúp một tay. Điều này với anh mà nói cũng giống như hổ thêm cánh vậy.”
“Anh cả khách sáo quá rồi, trước đó Cố Văn cũng đã nói muốn để em đến công ty đi làm, chức vụ là thư ký riêng của anh ấy. Nếu anh cả muốn
giúp em hoàn thành ước vọng, thì em cũng đã thỏa mãn mong muốn của anh
cả rồi.”
Mộc Mai biết bây giờ mình không có .
việc làm, phải dựa vào nhà họ Mộc | đồng thời phải ôm cây cổ thụ Cố
Văn này. Nhưng mà một khi cô có nguồn kinh tế, có lẽ một vài chuyện cũng dễ giải quyết hơn.
“Chỉ là thư ký riêng của em trai anh thì cũng chỉ làm vài việc vặt
thôi, như thế là người tài mà không được trọng dụng rồi.” Cố Nam không
muốn Mộc Mai ở cạnh Cố Văn, người thông minh như thế thì nhất định anh
ta phải biến thành của mình.
“Anh cả nghĩ như thế nào?” Mộc Mai dò hỏi.
“Anh có thể cho em một chức vụ, nhưng không biết em dâu có thể đảm nhiệm hay không.”