"Đều là do ả Vân Đình kia. Chị cũng nghe đấy, cô ta đang mang thai, cần nghỉ ngơi, cho nên tân khách đều rời đi rồi. Các người cứ ở đây cũng không
được, chỉ có thể thạy đổi kế hoạch”
Bạch Hà bất đắc dĩ buông tay, bây giờ chỉ có thể để Mộc Diệp tự mình nghĩ
biện pháp đưa Cố Nam đến nơi khác. Bỏ lỡ lân này sẽ khó tìm cơ hội nữa”
"Sao không nghe em nhắc tới trước đó?" Mộc Diệp có chút lo lắng, nhất định phải tranh thủ thời gian nghĩ cách mới được.
“Anh em cũng không nói với em, ai biết được đứa con trong bụng người phụ nữ
kia có phải của nhà họ Bạch chúng em hay không?” Bạch Hà tức đến nghiến
răng nghiến lợi, không ngờ vận may của Cam Hân Nghiên tốt tới vậy, có
thai nhanh như thế.
Nếu như ba mẹ-+và anh trai vẫn tiếp tục cưng chiều Cam Hân Nghiên kia, sau này nhà họ Bạch càng không có vị trí của cô ta nữa.
“Cam Hân Nghiên vừa mới mang thai một tháng, tốt nhất là em nên điều †ra
xem, nếu như đứa bé này có vấn đề, vừa khéo em có thể lợi dụng chuyện
này ngăn cản cô ta và anh của em ở bên nhau”
Mộc Diệp khuyên Bạch Hà, tuy rằng cô ta không muốn quan tâm đến chuyện rắc
rối của nhà họ Bạch, thế nhưng loại chuyện gà rừng biến thành phượng
hoàng này, cô ta nghe đã thấy khó chịu, dựa vào đâu một người phụ nữ
không có gì cả lại có thể trèo lên cành cao, cô ta thì lại không được.
, chuyện này em tự xem mà làm đi, chị cũng không biết nên giúp em thế nào nữa”
Bạch Hà buồn phiền trong lòng, rời khỏi nhà họ Bạch không quay đầu lại, cô
ta muốn bỏ nhà đi vài ngày, để người nhà hiểu rõ sự quan trọng của cô
ta.
Mộc Diệp nhíu mày đi qua đi lại trước cửa, Mộc Mai ở sau lưng cô ta, lạnh
mắt nhìn: “Xem ra chị ta sốt ruột thật rồi” “Tên rời khỏi cung không thể rút lại, Cố Nam đã uống rượu, Mộc Diệp lại không có cách nào thực hiện
kế hoạch, cô ta có thể không sốt ruột sao?”
Cố Văn nói xong, Mộc Mai không nói tiếp nữa, đẩy anh ra phía cửa, nhìn về
phía Mộc Diệp: “Chị, sao chị đi đi lại lại trước cửa thế, có phải đã
đánh rơi thứ gì không?”
“Mắc mớ gì tới mày, sao chúng mày cũng đến đây?” Vốn đã bực dọc, thấy hai
người xuất hiện trước mặt, Mộc: Diệp. càng giận giữ mà không có chỗ phát tiết. “Chú rể có lòng mời, sao chúng tôi , có thể không đến, nhưng mà
nhìn vẻ mặt sầu muộn này của chị, có vẻ không giống đến để chúc mừng cô
dâu chú rể”
Mộc Mai nhếch khóe miệng, mỉa mai nói. Cô cố ý muốn làm Mộc Diệp tức giận hơn, nếu có thể tức chết ở đây thì càng tốt.
“Mộc Mai, mày đừng không biết xấu hổ, hôm nay tao. không có tâm trạng cãi
nhau với mày, mau cút đi” Mộc Diệp thở hổn hển, hoàn toàn không để ý đến hình tượng.
“Chao ôi, một ngày đẹp thế này, sao chị lại tức giận như vậy, cẩn
thận làm hại đến cơ thể, đến lúc làm cô dâu lại không được hưởng phúc”
Mộc Mai đến gần Mộc Diệp, khiêu khích nói, nhìn bộ dạng kiêu ngạo của cô, Mộc Diệp hận không thể cào rách mặt cô.
“Tạm biệt chị” Không đợi Mộc Diệp lên tiếng, Mộc Mai nhanh chóng lên xe của
Cố Văn đã chờ từ lâu, Ngôn Bảo đang định lái xe quay về biệt thự. Nhưng
Mộc Mai ngăn cản cậu ta: “Khoan đừng vội muốn xem xem, Mộc: Diệp sẽ kết
thúc chuyện này thế nào”