Cái gì? Người phụ nữ này sao có thể dám nói với anh như vậy? Không có chút
hứng thú nào ư? Đây là điều mà cả đời này Mộ Diệc Thần ghét nghe nhất,
chẳng khác nào là đang sỉ nhục anh. Không phải anh tự tin, cũng chẳng
phải là do anh để ý tới mấy cái thứ hư danh kia, nhưng tạp chí T đã từng làm bảng xếp hạng ai là người đàn ông trong mộng của nhiều cô gái nhất, sức hấp dẫn của anh đã được xếp thứ nhất toàn bảng. Một người hoàn hảo
không còn điểm gì phải chê như anh mà cô dám nói không thích sao? Chỉ có quỷ mới tin!
Lạt mềm buộc chặt, người phụ nữa này chắc chắn là đang muốn dùng cách này
để thu hút sự chú ý của anh đây. Sự suy tính của cô anh đã được nhìn
thấy rồi, anh không thể tin lời nói của cô, càng không thể sập bẫy. Anh
mới là vua, quyền quyết định nằm trong tay anh, không ai là có thể thay
đổi được!
Tô Vũ Đồng cảm nhận được toàn thân Mộ Diệc Thần đang phát ra một thứ âm
khí vô cùng lạnh, cô rùng mình. Mộ Diệc Thần đã không nói, thì cô cũng
không thể phát ra tiếng gì được, hai người đối mắt nhìn nhau.
Đứng đó đã lâu, hai chân của Tô Vũ Đồng như cứng đờ lại, không thể tiếp tục
đứng lâu hơn nữa. Ánh mắt của Mộ Diệc Thần quả thực có lực sát thương
quá mạnh, cho dù cô có ở trong trại thương điên luyện năm năm đi chăng
nữa cũng chẳng thể trở thành đối thủ của anh. Hơi thở của anh rất mạnh,
cho dù anh có nín lại thì cô vẫn có thể cảm nhận được nó. Cô không muốn
tiếp tục ở trong thế bị động như vậy nữa, toàn thân cô như đang bị thứ
gì đó buộc chặt lại vậy. Cô hít một hơi thật sâu rồi mở miệng nói:
“Tổng giám đốc Mộ, tôi….”
“Tôi không muốn nghe những lời thừa thãi nữa, nói đi, cô muốn gì?”
Mộ Diệc Thần đã quan sát Tô Vũ Đồng như vậy rất lâu rồi, anh chỉ nhìn ra
được sự sợ hãi cũng như lo lắng được toát ra từ phía cô, hoàn toàn không hề giống với ánh nhìn mê dại hay điên cuồng của những người con gái
khác dành cho anh. Nhớ lại câu nói ban nãy của cô với anh, cô nói cô
không hề có chút hứng thú nào với anh sao? Trong lòng anh bỗng nhiên có
chút gì đó không thoải mái, nhìn thấy cô định mở miệng anh ngay lập tức
chặn lại. Tuy rằng anh không thích Tô Vũ Đồng, nhưng anh là một người đã nói là làm, chuyện anh đã đồng ý nhất định anh sẽ không quên. Anh không muốn gặp lại cô nữa, dứt khoát đêm nay phải giải quyết cho xong. Cô
muốn gì anh sẽ cho cô rồi từ nay về sau anh tuyệt đối sẽ không cho cô
thêm bất kì cơ hội nào nữa!
Tô Vũ Đồng bị anh chặn lại, trong lòng có chút thấp thỏm không yên. Nhớ ra chuyện muốn được giữ lại, cô vội vàng nói: “Tôi muốn tiếp tục ở lại
công ty.”
Cô biết anh là ai, muốn tiếp tục ở lại công ty chỉ cần một câu của anh là xong.
Mộ Diệc Thần tưởng rằng Tô Vũ Đồng sẽ giống như những người con gái khác,
không phải là đòi tiền của anh, mà không ngờ cô lại nhắc tới một yêu cầu ngoài dự định của anh đến vậy. Cặp mắt nâu của anh trùng xuống, gương
mặt tuấn tú của anh trong nháy mắt được đưa đến sát mặt cô. Anh rất muốn đôi mắt của anh ngay lúc này có thể biến thành một con dao để có thể mổ đôi người cô ra, xem xem bên trong rốt cuộc có bao nhiêu dự tính.
Cô tưởng rằng cô đã nói như vậy thì anh sẽ dùng một ánh mắt khác để nhìn
vào cô. Tô Vũ Đồng bị hành động của anh làm cho giật mình, vội lùi về
phía sau một bước. Nhưng bước lùi đã khiến cô bị hẫng lại, trong lúc
hoang mang cô vội bám chặt lấy chiếc áo sơ mi của Mộ Diệc Thần.
Chỉ nghe thấy vài tiếng “Pực,pực, pực”, toàn bộ cúc áo ngay sau đó đã bị
bung ra, áo của Mộ Diệc Thần bị Tô Vũ Đồng kéo tới vai, ngực anh phanh
ra trước mặt cô.
Tô Vũ Đồng: “………!”
Lại gặp rắc rối rồi!
Cô tự hận mình không có cái lỗ nào để cô có thể chui xuống đó. Cánh tay cô run cầm cập, vội vàng buông khỏi áo anh. Sau đó dè dặt nhìn vào đôi mắt lạnh lùng của anh đang nhìn vào cô, rụt cổ lại, không dám tiếp tục nhìn vào thân hình hoàn hảo của anh.
“Đây là điều mà cô nói không có chút hứng thú nào sao?”
Mộ Diệc Thần giễu cợt buông ra một câu, con ngươi anh đảo qua đảo lại nhìn cô, gây sức ép lên người Tô Vũ Đồng. Cô lúng túng, nhịp tim đập nhanh.
“Mộ… Tổng giám đốc Mộ, đây là sự cố ngoài ý muốn, anh có….thể…mặc áo vào không?” Tô Vũ Đồng run rẩy cắn chặt răng.
Mặc dù họ đã từng ngủ với, nhưng ngoại trừ cảm giác đau đớn cô đã chẳng còn nhớ gì nữa. Do vậy hình ảnh này bày ra trước mắt cô, cô hoàn toàn bất
ngờ.
Nhìn thấy toàn thân để lộ ra trước mắt cô mà cô không hề đỏ mặt, ngược lại
chỉ là do hồi hộp mới đỏ mặt, điều này khiến Mộ Diệc Thần vô cùng thất
vọng, thiếu chút nghi ngờ liệu cô có còn là con gái hay không!
Anh liếc nhìn Tô Vũ Đồng một cái, trong lòng bỗng nhiên nghĩ ra một cách để trừng phạt sự kích động này của cô, sau đó anh lại tiếp tục áp gần lại
cô hơn.
Nhìn thấy anh không những không mặc lại áo mà ngược lại còn tiến gần về phía mình hơn, Tô Vũ Đồng càng lo lắng. Cô tiếp tục lùi lại về phía sau,
nhưng lần này thì đã đến chân tường rồi. Lưng cô áp vào phía bức tường
lạnh không còn đường lui, đang định lùi sang bên cạnh thì cánh tay mạnh
bao của Mộ Diệc Thần chặn lại cô, khiến cô đứng im tại chỗ. Anh đứng ở
đây mà còn mong chạy sao, Tô Vũ Đồng, cô thật ngốc!
Ánh mắt cô đập ngay vào phần thân trên của anh. Đây cũng là lần đầu tiên cô ở gần với anh đến vậy. Cơ bụng sáu múi săn chắc, hai bên cánh tay cơ
bắp cuồn cuộn, dường như một tác phẩm nghệ thuật trời sinh. Tim Tô Vũ
Đồng đập càng lúc càng nhanh hơn, cô cảm thấy hooc-mon trong người như
đang bùng lên trong khoảnh khắc này. Cô không dám nhìn xuống nữa, đưa
ánh mắt lên, đối diện với khuôn mặt không góc chết của Mộ Diệc Thần. Từ
góc độ này nhìn anh, vẻ đẹp trai của anh như muốn lấy mạng người! Thượng đế tại sao lại yêu anh đến vậy, tất cả mọi ưu điểm đều dành cho anh.
Anh của giờ phút này như một đóa hoa thuốc phiện, cô rõ ràng biết rằng
độc dược của anh có thể gây chết ngưởi, nhưng vẫn để bản thân bị cuốn
vào đó.
Dáng vẻ ngô nghê của Tô Vũ Đồng lúc này, đôi mắt trong trẻo mơ màng, bỗng
nhiên Mộ Diệc Thần cảm thấy cô trở nên đáng yêu đến lạ thường. Ánh mắt
anh rơi trên đôi môi mềm mại tựa cánh hoa của cô, nhìn vào đó mà muốn
nếm thử. Ngay tức khắc anh cúi đầu, đặt bờ môi lên đó.
Tô Vũ Đồng nhìn thấy hành động đó của Mộ Diệc Thần, cô giật mình, dùng hai tay ẩn anh ra khỏi người. Cô chỉ biết đẩy mà không hề ngờ tới rằng cánh tay đang chạm vào hai điểm đỏ trên ngực anh. Mộ Diệc Thần cảm nhận được một lực nóng đang chạy khắp người anh, cảm giác ấy như đang thiêu cháy
dục vọng ham muốn trong anh. Anh nhìn Tô Vũ Đồng rồi lạnh lùng nói:
“Có phải đã hối hận về đề nghị ban nãy rồi không? Không sao, tôi có thể cho cô cơ hội lựa chọn lại một lần nữa!”
Cuối cùng cô cũng không thể giấu giếm được nữa đúng không? Anh suýt nữa đã
bị gương mặt vô tội ấy của cô đánh lừa rồi. Anh mới chỉ hơi buông lỏng
một chút mà cô đã nhanh chóng ra tay rồi.
Tô Vũ Đồng nghe thấy anh nói như vậy, trong đầu trở nên vô cùng hoảng
loạn, gương mặt đỏ bừng như sắp chảy máu. Cô thật sự muốn đánh vào tay
cô, đặt ở đâu không đặt, lại đi đặt vào chỗ nhạy cảm nhất. Quả đáng
chết! Không được, họ không thể tiếp tục gần nhau như vậy được, cô nhất
định phải tránh xa anh, càng xa càng tốt.
Nghĩ tới đây cô cố gắng lấy lại bình tĩnh, sau đó nhẹ nhàng nói với anh:
“Tổng giám đốc Mộ anh nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ là muốn được đề nghị tiếp tục ở lại công ty, những thứ khác tôi thật sự không quan tâm. Xin anh đừng
thử tôi nữa, nếu như để Chu tiểu thư biết được chuyện này, cô ấy nhất
định sẽ rất đau lòng.”
Anh không phải rất thích Chu Lệ Đồng sao? Vậy thì cô chỉ còn cách lấy cô ấy ra làm lá chắn rồi.
Mộ Diệc Thần vốn vẫn muốn trừng phạt cô thêm một lúc, nhưng nghe thấy cô
nhắc đến tên của Chu Lệ Đồng, ngay lập tức mất đi hưng phấn, thu lại
cánh tay đang đặt lên người cô.
Được thả ra, Tô Vũ Đồng nhanh chóng rời sang một bên, giữ khoảng cách với
anh. Nói theo đạo lý thì cô nên đi ngay lập tức, nhưng trong lòng cô vẫn đang nghĩ tới chuyện giữ lại trong công ty, nên đành cứng đầu mạnh mồm
hỏi một câu:
“Tổng giám đốc Mộ, tôi nghĩ chuyện tôi muốn tiếp tục ở lại công ty, anh vẫn chưa trả lời tôi.”
Tất cả những gì mà cô trải qua trong buổi tối ngày hôm nay đều chỉ vì mục
đích này, do vậy nếu như chưa nhận được câu trả lời, cô không thể đi.
Lúc nãy dám nói với anh như vậy, bây giờ vẫn còn dám lên tiếng, Mộ Diệc
Thần không thể không thán phục sự gan dạ của Tô Vũ Đồng, anh lạnh lùng
nhìn vào mắt cô:
“Cô thật sự chỉ là vì muốn ở lại công ty sao?”
Tô Vũ Đồng tất nhiên không chỉ là vì muốn được giữ lại trong công ty, cô
còn là vì con trai, bởi vì chỉ có ở lại công ty cô mới có cơ hội thăm dò thông tin. Nhưng hiện tại cô không thể nói cho Mộ Diệc Thần biết những
điều này, dựa theo tính cách của anh, chỉ cần anh biết được sự thật ẩn
phía sau, thì cả đời này cô cũng đừng mong gặp lại con trai của mình.
Nghĩ tới đây, Tô Vũ Đồng trấn tĩnh lại tinh thần, cô cố ý đưa mắt lên nhìn
vào đôi mắt nâu thẳm của Mộ Diệc Thần, giả bộ vô cùng thản nhiên:
“Chuyện lúc này ở buổi tiệc, Tổng giám đốc Mộ cũng đều đã nhìn thấy
rồi. Quốc tế Hoa Thành là tập đoàn tài chính lớn nhất hiện nay, tôi muốn lưu lại để học hỏi. Tôi nhất định phải lấy lại những gì mà nhà họ Tô đã nợ tôi!
Đúng vậy, cho dù đây có là một lý do,nhưng liệu anh có tin cô không?
Nhưng dù sao đây cũng là sự thật. Lợi nhuận cổ đông của bố mẹ cô, kể từ lúc
họ qua đời, một đồng một cắc cô cũng không hề nhận được. Mấy năm trước ở nhà họ Tô, cô sống không bằng một con thú cưng. Nếu như không nhờ có
ông nội, thì sợ rằng mộ cô lúc này cỏ đã mọc cao lắm rồi đây. Họ đã gây
ra tổn thương cho cô đến mức nào, cô đã ghi nhớ tận sâu trong tim.
Chuyện báo thù chưa bao giờ biến mất khỏi trí não của cô, cô nhất định
sẽ lấy mọi thứ thuộc về mình, cũng nhất định sẽ không bao giờ tha thứ
cho nhà Lâm Yên Nhiên.