Quả nhiên được Lâm Yên Nhiên nhắc nhở như vậy, tất cả mọi người trong buổi
tiệc đều là những đối tác lâu năm đều không khỏi sửng sốt. Năm đó chuyện chủ tịch Tô bất ngờ bị ngã xuống lầu là không ai không biết cả, in sâu
trong trí nhớ của họ. Tô Vũ Đồng đã gặp qua rất nhiều hạng người nhưng
chưa hề gặp ai mà có thể trơ trẽn như Lâm Yên Nhiên. Bà ta đã làm bao
chuyện xấu xa, tự rước họa vào thân mà giờ đây còn dám mở miệng nói
chuyện lương tâm với cô sao? Ra nước ngoài du học ư? Nghe thì hay lắm,
sau này cô nhất định cũng sẽ đưa bà ta ra nước ngoài du học, sẽ tận tay
chọn một ngôi trường tốt nhất cho bà ta!
Sự tức giận nổi lên trong lòng Tô Vũ Đồng, nhưng cô cố gắng kiềm chế lại
bản thân, nhất định không thể kích động, chỉ cần kích động là mọi chuyện đều sẽ hỏng hết! Sau này cô còn phải quay về Tô Thị, lấy lại những gì
thuộc về cô. Ở buổi tiệc này có rất nhiều cổ đông cũng như các đối tác
làm ăn quan trọng, cô tuyệt đối không thể gây ấn tượng xấu đối với họ.
Lấy lại tinh thần, cô nở một nụ cười trên môi, nói:
“Bác gái, đến công an còn không cho rằng đó là lỗi của con, tại sao bác lại
nói là do con làm vậy? Nếu như ông nội là do con hại vậy thì giờ này con chỉ có thể đang ở trong tù mà xám hối chứ chẳng thể đứng ở đây nữa rồi. Bác có lẽ đã đùa hơi quá rồi đấy ạ!”
Cô không tin có mặt Mộ Diệc Thần ở đây, Lâm Yên Nhiên dám nói ra chuyện đã đưa Lý Tại Minh vào nhà thương điên. Kế hoạch của bọn họ năm năm trước
không chỉ có cô là người bị hại, mà còn có cả Mộ Diệc Thần! Nếu như để
anh biết được sự thật, Tô Vũ Nồng nhất định sẽ xong đời, Lâm Yên Nhiên
chắc chắn sẽ không ngốc như vậy.
Lâm Yên Nhiên không hề nghĩ tới rằng Tô Vũ Đồng lại có thể thẳng thắn nói
ra như vậy, đúng như dự tính của cô, bà ta vô cùng lo lắng. Có Mộ Diệc
Thần ở đây, bà ta không dám nhắc tới chuyện nhà thương điên, nếu không
mọi chuyện chắc chắn sẽ đổi trắng thành đen.
“Cảnh sát không bắt cô là do không đủ chứng cứ. Lúc đó nếu như không phải do
tôi nghĩ tới tiền đồ của cô, hơn nữa ông nội lại vô cùng thương cô thì
tôi đã kêu người nhà ra làm chứng từ lâu rồi. Bây giờ tôi quả thực đã
quá hối hận rồi, năm đó nếu như không phải do mềm lòng, không để cô hiểu được thế nào là phạm lỗi là đáng phải trừng trị. Dù sao thì cũng là do
tôi đã dạy dỗ cô không tốt, tôi hổ thẹn với bố mẹ cô rồi!”
Mọi người ở đây đều đã quen biết với lão chủ tịch đã rất lâu rồi, câu nói
vừa rồi của Lâm Yên Nhiên đã xuất sắc lấy được lòng thương từ họ. Tô Vũ
Đồng một lần lại trở thành tâm điểm để bàn luận, tất cả mọi người đều
phẫn nộ nhìn về phía cô. Một người cháu gái vong ơn bội nghĩa lại không
biết hối cải! Lão chủ tịch của Tô Thị là người ra sao thì ai cũng rõ,
tại sao lại có thể làm hại tới ông ấy!
Nhìn thấy Tô Vũ Đồng bị mắng nhiếc, Mộ Diệc Thần nghĩ rằng anh nhất định sẽ
rất vui mừng, nhưng hóa ra lại không phải như vậy. Nhìn thấy cô đơn độc
chịu sức ép từ rất nhiều người, trong lòng anh có chút gì đó thương xót
cho cô.
Tô Vũ Đồng cười nhạt, khẽ bật ra tiếng:”Haha!”
Chuyện tồi tệ hơn cô đã trải qua rồi thì chút bịa đặt của Lâm Yên Nhiên so với đó có là gì. Năm năm trước, cô không học được điều gì cả, điều duy nhất mà cô học được đó là tự bảo vệ bản thân. Cô nhất định sẽ không chịu
thua, xem ra đã đến lúc phải xuất quân bài lớn nhất ra rồi! Hạ quyết
định, cô mở miệng:
“Thưa quý vị, tôi nghĩ rằng cứ tranh luận như vậy thì sẽ chẳng có hồi kết,
vậy cách tốt nhất là hãy đưa người trong câu chuyện ra đây để đối mặt
vấn đáp, bác gái, ông nội đâu? Bác đưa ông ra đây cho mọi người gặp mặt
chút đi ạ.”
Tuy rằng Nghiên Nghiên đã nói ông nội bị trúng gió, nhưng chỉ cần trong
lòng không yên thì chắc chắn sẽ để lộ qua ánh mắt. Hôm nay nếu như được
gặp ông nội thì quá tốt rồi, cô không những có thể khôi phục thanh bạch, hơn nữa trước mặt bao nhiêu người đây còn có thể lấy lại tài sản thuộc
về cô, đưa ông nội về sống với cô.
Tô Vũ Đồng muốn thanh minh cho bản thân, đứa bé này quả thật gan dạ rất
lớn, nếu không chỉ còn cách chịu oan ức. Kể từ khi lão chủ tịch xảy ra
chuyện, mọi người quả thực đã đến thăm qua, ông hoàn toàn đủ minh mẫn để có thể đưa ra phán đoán chính xác nhất. Trong lòng họ bắt đầu nảy sinh
nghi ngờ đối với Lâm Yên Nhiên – người phụ nữ đầy tham vọng.
Lâm Yên Nhiên bắt đầu không yên được nữa, bà ta nhất định sẽ không đưa lão
chủ tịch ra để gây phiền phức cho mình, nhưng cũng không thể từ chối
cách này Tô Vũ Đồng trước mặt mọi người.
“Sức khỏe của ông hiện nay không tốt, không thể chịu được bất cứ kích động
nào từ bên ngoài. Tôi sẽ không để cô gặp ông, Tô Vũ Đồng nếu như cô vẫn
còn biết lo lắng cho ông, thì mau rời khỏi đây đi!”
Buổi tiệc sắp bắt đầu rồi, Tô Thành Kiệt cũng sắp đến khách sạn rồi, bà ta
không thể để ông tận mắt nhìn thấy những điều này, càng không thể Tô Vũ
Đồng có cơ hội chuyển mình, do vậy chỉ có thể lấy sức khỏe của ông ra để đe dọa cô.
Tuy rằng Tô Thành Kiệt đã cẩn thận mời hai hộ lý đặc biệt để theo sau chăm
sóc ông, nhưng nếu bà ta muốn ra tay thì chắc chắn sẽ có cách. Tô Vũ
Đồng sau khi nghe xong lời đe dọa từ Lâm Yên Nhiên thì bỗng trở nên lo
lắng. Cô thu lại tất cả những gì mà trước đó đã chuẩn bị sẵn để báo thù
cho buổi tiệc tối nay, kiềm chế đối diện với sự tức giận của Lâm Yên
Nhiên, rõng rạc nói với các khách mời:
“Xin chân thành cảm ơn quý vị đã đến dự buổi tiệc mừng kỉ niệm 50 năm thành
lập của Tô Thị chúng tôi, nhưng vì sự hiện diện của tôi đã làm ảnh hưởng tới mọi người, thành thật xin lôi, tôi xin phép được cáo từ.”
Ông nội đã vì cô mà bị hãm hại một lần, cô không thể để ông gặp nguy hiểm
một lần nữa. Nhưng thù này cô nhất định sẽ báo! Tô Vũ Đồng nói xong
không hề do dự, cô chuyển người rời đi. Nhưng chỉ vừa kịp quay người,
một cách tay khác đã nắm lấy cánh tay cô giữ lại. Toàn thân như bị đóng
chặt, cô quay đầu nhìn về phía sau, cánh tay đang giữ lấy cô hóa ra
chính là của Mộ Diệc Thần. Cô sửng sốt, không biết anh còn muốn làm gì
nữa đây?
Nhưng nếu như không nhầm, hôm nay anh đưa cô đến đây là vì muốn gây rắc rối
cho cô, mọi thứ đã thuận theo ý anh, anh còn muốn làm gì? Lẽ nào anh cảm thấy vẫn chưa đủ sao? Trong lúc Tô Vũ Đồng vẫn đang mải miết chìm đắm
trong mớ suy nghĩ thì giọng nói ngang ngược của Mộ Diệc Thần phát ra:
“Để tôi đưa cô về.”
Tô Vũ Đồng như không tin vào những gì đang xảy ra trước mắt cô, im bặt. Mộ Diệc Thần, anh muốn Tô Vũ Nồng hận chết tôi hay sao? Tuy rằng cô không
hề sợ Tô Vũ Đồng, nhưng nếu như cứ như vậy, cô vẫn cảm thấy có chút gì
đó không ổn.
Tô Vũ Nồng nghe thấy Mộ Diệc Thần muốn rời đi, sắc mặt tối sầm lại. Cô ta
đã phải nói cứng lưỡi thì bố cô mới chịu đồng ý để rời buổi tiệc tối nay lên trước một tháng, nếu như hôm nay ngay cả đến lời cô còn chưa kịp
nói với Mộ Diệc Thần mà anh đã muốn rời đi, hơn nữa còn đi cùng với Tô
Vũ Đồng thì cô ta nhất định sẽ không can lòng. Vội vã hét lớn lên với
theo Mộ Diệc Thần một câu: “Chờ đã, Diệc Thần!”
Cô ta đã tính sẵn thời kỳ rụng trứng, hôm nay muốn lợi dụng cơ hội này để
giở trò lên giường với anh. Căn phòng mà cô ta đã đặt sẵn từ năm năm
trước là để chờ cho tới ngày hôm nay. Nhất định phải mang thai đứa con
của anh, nhất định phải nhanh chóng ngồi lên chiếc ghế bà xã của chủ
tịch tập đoàn Hoa Thành.
Tô Vũ Đồng sau khi nghe xong câu nói của Tô Vũ Nồng, ánh mắt để lộ ra một
nét cười cợt nhả, đẩy cánh tay đang giữ trên người cô của Mộ Diệc Thần
xuống. Anh muốn gây phiền phức cho cô, nhưng hiện tại thì người gặp
phiền phức lại chính là anh. Đây gọi là gì? Gậy ông đập lưng ông sao?
Mộ Diệc Thần nhìn vào đáy mắt của Tô Vũ Đồng như đang xem hài kịch, cặp
lông mày rậm của anh chau lại, không nhìn lấy Tô Vũ Nồng một cái, tiếp
tục hành động giữ lấy cánh tay của Tô Vũ Đồng, không chút vui vẻ buông
ra một câu:
“Tô đại tiểu thư có chuyện gì sao?”
Thấy anh không liếc mắt về
phía mình, khẩu khí lạnh nhạt, trong lòng Tô Vũ Nồng trở nên vô cùng khó chịu. Cô đưa ánh mắt đầy phẫn nộ về phía Tô Vũ Đồng, ngay sau đó rưng
rưng nước mắt như sắp rơi xuống, giọng nói run rẩy, lí nhí:
“Anh ở lại có được không? Em có rất nhiều điều muốn nói với anh.”