Trái tim Tô Vũ Đồng lúc này thật cô quạnh, đau thương xen lẫn nỗi căm phẫn không thể kìm nén.
Vào thời khắc hỗn loạn như vậy, trong đầu Tô Vũ Đồng hiện lên hình bóng một người, đó chính là Lucas, anh là giấc mộng tươi đẹp thời thơ ấu của cô, đồng thời cũng là người hồi nhỏ đã cùng cô thề ước sẽ mãi ở bên nhau,
cô muốn giữ lại những gì thuần khiết và trong sạch nhất của mình cho
anh, nhưng bây giờ tất cả đều đã bị một tay mẹ con Lâm Yên Nhiên phá
hủy.
Đó chính là niềm mong đợi của cuộc đời cô, là hy vọng và là ánh dương ấm áp giúp cô chống chọi với cuộc sống khắc nghiệt này!
Nếu bọn họ đã hủy hoại mình, mình cũng không thể để cho họ được sống yên ổn! Tô Vũ Đồng tức giận nghĩ.
Sự thù hận chuyển hóa thành hành động, Tô Vũ Đồng nhanh chóng ngồi bật
dậy, cô lấy cuốn nhật ký và sợi dây chuyền Lucas đã tặng cô cho vào ba
lô rồi đi thẳng ra khỏi cửa.
Cô phải đi báo cảnh sát!
Cô phải để bọn họ bị trừng phạt thích đáng!
"Tô Vũ Đồng, cô muốn đi đâu? Còn không mau chóng trở về phòng, ai cho phép cô đi ra khỏi cửa?"
Chính vào lúc Tô Vũ Đồng chuẩn bị xuống cầu thang, sau lưng đột nhiên vang
lên mệnh lệnh của người dì Lâm Yên Nhiên, cô dừng bước rồi xoay người
lại nhìn Lâm Yên Nhiên bằng một ánh mắt cực kỳ lạnh lùng.
Nếu như là trước đây bị bà ta ra lệnh như vậy Tô Vũ Đồng chắc chắn sẽ rất
sợ hãi, nhưng giờ phút này cô còn hận không thể giết chết người đã hủy
hoại cô này!
Bà ta tưởng rằng cô vẫn sẽ tuân theo mệnh lệnh của bà ta sao?
Nhìn thấy ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống mình của Tô Vũ Đồng, khuôn mặt
xinh đẹp của Lâm Yên Nhiên trở nên âm trầm, bà ta gào lên với một giọng
điệu cương quyết bất khả kháng: "Cô bị điếc rồi sao? Mau cút về phòng
cho tôi!"
Nghe thấy Lâm Yên Nhiên một lần nữa lớn tiếng ra lệnh cho mình, ánh mắt của
Tô Vũ Đồng càng trở nên lạnh lẽo, "Lâm Yên Nhiên, từ bây giờ trở đi, tôi sẽ không chịu sự khống chế của bà và tuân theo bất kỳ lời nói nào của
bà nữa, bây giờ tôi sẽ đi khỏi đây!"
Thấy Tô Vũ Đồng dám gọi thẳng tên mình, lại dám liều mạng nói ra những lời
ngông cuồng như vậy, Lâm Yên Nhiên vô cùng tức giận, khuôn mặt xinh đẹp
lập tức nhăn lại, "Đi khỏi đây? Có chết cô cũng đừng hòng rời đi! Tôi
nói thật cho cô biết, người hôm qua lên giường với cô chính là cậu chủ
của Quốc tế Hoa Thành - Mộ Diệc Thần.
Có thể thay thế Vũ Nồng cùng cậu ấy ngủ một đêm chính là niềm vinh hạnh
của cô, có thể được cậu ấy liếc mắt một cái chính là niềm khát vọng của
biết bao nhiêu cô gái khác, cô còn bất mãn cái gì? Đã được hưởng phúc mà còn ra vẻ!"
Lần này Tô Vũ Đồng thật sự đã bị những lời nói đó của Lâm Yên Nhiên làm cho nổi điên, cô tức giận đến run rẩy chân tay, các đầu ngón tay bấm vào
lòng bàn tay trở nên trắng bợt.
Cô chưa bao giờ gặp một người vô liêm sỉ lại có tư tưởng đi ngược luân
thường đạo lý như Lâm Yên Nhiên, rõ ràng bà ta đã làm hại cô mà lại nói
như đinh đóng cột rằng cô là người được hưởng lợi!
Giờ phút này cô cảm thấy bực bội vô cùng, trong cơn tức giận cô đã hoàn
toàn đánh mất lý trí lập tức rút điện thoại ra nói: "Lâm Yên Nhiên, lần
này tôi tuyệt đối không thỏa hiệp, bây giờ tôi sẽ báo cảnh sát!"
Thấy thái độ kiên quyết muốn làm hỏng chuyện của Tô Vũ Đồng, ánh mắt Lâm Yên Nhiên càng trở nên u ám, bà ta tàn nhẫn nói: "Người đâu, bắt cô hai
lại!"
Bà ta vừa dứt lời, vệ sĩ của nhà họ Tô lập tức lao nhanh về phía Tô Vũ Đồng.
Tô Vũ Đồng còn chưa kịp nhấn nút gọi đi thì điện thoại của cô đã bị người
khác cướp mất rồi ném xuống đất, còn cô đã hoàn toàn bị vệ sĩ khống chế.
Lâm Yên Nhiên thấy Tô Vũ Đồng đã bị bắt lại thì quay sang nói với vệ sĩ:
"Đưa cô ta về phòng, nếu cô ta còn dám bỏ trốn lập tức đánh gãy chân cho tôi!"
Bà ta tuyệt đối không nương tay với bất kỳ kẻ nào dám cản đường mình!
Mộ Diệc Thần, người đàn ông có một phần tư dòng máu chảy trong cơ thể là
huyết thống của dòng dõi quý tộc Anh Quốc, không chỉ tài sắc vẹn toàn mà quan trọng anh còn là người sở hữu khối tài sản khổng lồ của Quốc tế
Hoa Thành, con số mà Tô thị của bà ta không bao giờ sánh bằng. Chỉ cần
con gái của bà ta trở thành vợ của Mộ Diệc Thần, rồi sinh thêm một bé
trai cho nhà họ thì sau này Hoa Thành sẽ nằm gọn trong tay hai mẹ con
Lâm Yên Nhiên.
Bà ta tuyệt đối không cho phép con ranh Tô Vũ Đồng phá hỏng kế hoạnh to lớn này của mình!
Nghe thấy những lời tàn nhẫn như vậy của Lâm Yên Nhiên, Tô Vũ Đồng cực kỳ
căm phẫn, trong lòng thầm quyết tâm, cô cúi đầu cắn mạnh một cái vào tay của người vệ sĩ.
Người vệ sĩ bị đau lập tức buông Tô Vũ Đồng ra, nhân cơ hội đó cô nhanh nhẹn
xô người vệ sĩ còn lại ra rồi xoay người chạy xuống lầu.
Tô Vũ Đồng chạy rất nhanh, nhưng đáng tiếc cô chỉ là một cô gái nhỏ nhắn
mới mười tám tuổi, rõ rằng không phải là đối thủ của mấy người vệ sĩ nên rất nhanh sau đó cô đã bị tóm lại.
Tô Vũ Đồng không cam lòng bị bắt nên bắt đầu phản kháng kịch liệt, nhưng
thứ cô nhận lại được chỉ là những đòn đấm đá và dẫm đạp không thương
tiếc. Chính vào lúc này có một giọng nói gấp gáp vang lên, "Các người
quả thực là to gan! Mau dừng tay!"
Ông nội, là ông nội!
Trong lòng Tô Vũ Đồng trở nên ấm áp, cô lập tức quay đầu lại.
Nhưng khi cô nhìn thấy hình ảnh ông nội chống tay xuống sàn nhà lết cơ thể bị bệnh tật giày vò của mình ra ngoài, trái tim cô như bị bóp nghẹn, chóp
mũi và hai mắt đều cảm thấy chua xót vô cùng.
"Đừng sợ, có nội đây!"
Nhìn thấy đứa cháu gái yêu quý của mình rưng rưng nước mắt, trái tim của ông nội Tô vô cùng đau đớn, ông nhìn chằm chằm Lâm Yên Nhiên bằng con mắt
ngập tràn căm tức và phẫn nộ.
Lâm Yên Nhiên bị ông nội Tô nhìn chằm chằm như vậy cũng có chút chột dạ,
nhưng nghĩ tới tương lai của mình và con gái, bà ta nhanh chóng cứng rắn trở lại, "Bố, con biết bố thương con bé, nhưng cũng không thể nuông
chiều nó như vậy được.
Bố cũng biết con bé này rất ngang bướng, không biết nghe lời, tùy tiện kết giao bạn bè thì thôi đi, nửa đêm lại còn muốn ra ngoài lêu lổng, con
cũng là nghĩ tốt cho con bé. Nhà họ Tô chúng ta cũng thuộc vào những gia tộc danh giá, nhất định không thể để con bé phá hoại danh tiếng nhà
chúng ta được!"
Nghe thấy những lời bêu xấu của Lâm Yên Nhiên, Tô Vũ Đồng vô cùng căm tức,
"Lâm Yên Nhiên, bà rốt cuộc còn muốn bôi nhọ tôi thêm bao nhiêu lần nữa
đây?"
Cô sống trên đời đã mười tám năm, luôn luôn giữ mình trong sạch, những
người không đứng đắn kia rõ ràng không hề muốn tìm cô, tất cả họ đều tới tìm Tô Vũ Nồng, nếu không hôm nay bọn họ tại sao lại lấy cô làm kẻ thế
thân, để Tô Vũ Nồng đích thân làm là được rồi.
Trong mắt người ngoài, Tô Vũ Đồng cô là một đứa con gái tác phong chậm chạp,
nổi tiếng lêu lổng chơi bời, còn Tô Vũ Nồng là một cô cả đoan trang,
thanh cao và thuần khiết.
Cô mang tiếng xấu này đã rất nhiều năm nay, không muốn tiếp tục phải chịu đựng như vậy nữa!
Lâm Yên Nhiên nghe thấy lời nói của Tô Vũ Đồng thì sắc mặt trở nên rất khó
coi, "Bố, bố xem đi, con bé như vậy là do một tay bố nuông chiều đó,
càng ngày càng không có phép tắc gì cả, không biết kính trên nhường
dưới, ra ngoài thì còn tới mức nào nữa, mặt mũi nhà họ Tô coi như tiêu
tan!"
Tô Vũ Đồng thấy Lâm Yên Nhiên hạ thấp bản thân cô đến mức như vậy thì thôi đi, bà ta lại còn dám trách cả ông nội, cô nóng nảy nghiến chặt răng,
"Lâm Yên Nhiên, bà khốn khiếp vừa thôi, câm miệng cho tôi!"
Nhìn thấy bộ dạng uất ức của cháu gái, ông nội Tô càng thêm đau lòng, ông
căm tức nhìn Lâm Yên Nhiên, "Tôi tin Vũ Đồng là cô gái tốt, nếu cô không thả con bé ra tôi sẽ lập tức gọi điện thoại cho Tô Thành Kiệt!"
Lâm Yên Nhiên nghe thấy ông nội Tô muốn gọi điện cho chồng bà ta thì lập tức trở nên luống cuống!
Mặc dù từ trước đến nay Tô Thành Kiệt rất thương yêu bà ta, nhưng người ông sợ nhất cũng chính là người cha là chủ tịch hội đồng quản trị này.
Nếu như Tô Thành Kiệt trở về bà ta làm sao ăn nói với ông đây?
Tối nay có rất nhiều chuyện thay đổi mà bà ta còn chưa kịp nói cho Tô Thành Kiệt biết!
Trước đây mọi chuyện bà ta làm ông đều mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng lần này không giống vậy, nếu như ông biết chuyện này thì bà ta chắc chắn không
được yên!
Bà ta tuyệt đối không thể để bản thân rơi vào nguy hiểm, nghĩ vậy bà ta
quay sang nói với người vệ sĩ: "Nền đất rất lạnh, cậu mau đưa chủ tịch
về phòng đi!"
Không ai có thể phá hoại những ngày tháng tốt đẹp của bà ta!
Mấy người vệ sĩ nghe xong chỉ để lại một người khống chế Tô Vũ Đồng, còn lại đều bước đến khiêng ông nội Tô về phòng.
"Khốn khiếp!"
Ông nội Tô muốn cứu Tô Vũ Đồng nhưng không ngờ ngay cả ông mà Lâm Yên Nhiên cũng dám động vào, ông kích động lôi kéo mấy người vệ sĩ, trong lúc xô
xát sơ ý đã bị lăn xuống lầu, trong nháy mắt trên đầu ông đã chảy rất
nhiều máu rồi bất tỉnh nhân sự.
Nhìn thấy một màn như vậy, trong lòng Tô Vũ Đồng sụp đổ.
Mấy người vệ sĩ biết bản thân đã gây nên họa lớn, người nào người nấy sắc
mặt hoảng loạn không biết phải làm sao, tất cả đồng loạt nhìn về phía
Lâm Yên Nhiên.
Lâm Yên Nhiên cũng vô cùng căng thẳng nhưng chuyện cũng đã xảy ra rồi chỉ
có thể đối mặt với nó. Trong lòng thầm quyết tâm, bà ta cầm lấy một bình hoa xông đến đánh Tô Vũ Đồng ngất xỉu.
Sau đó Lâm Yên Nhiên quay sang nói với mấy người vệ sĩ: Nếu các cậu không
muốn phải ngồi tù thì phải làm theo những gì tôi sai bảo!"
Thứ nhất, mấy người vệ sĩ không thoát được trách nhiệm trong việc chủ tịch
ngã xuống lầu, thứ hai, bọn họ đều biết Lâm Yên Nhiên là người như thế
nào nên tất cả đều rất sợ bà ta, vậy nên tất cả không nghĩ ngợi gì mà
đồng ý ngay.
Lâm Yên Nhiên thấy mấy người này biết thức thời như vậy thì vẻ mặt trở nên
cao ngạo, bà ta cao giọng ra lệnh: "Mau báo cảnh sát nói bệnh thần kinh
của Tô Vũ Đồng tái phát nên đã đẩy chủ tịch Tô ngã xuống lầu!"
Mấy năm nay Tô Vũ Đồng bị con gái của bà ta ức hiếp rất nhiều, để Tô Vũ
Đồng bị học sinh trong trường xa lánh và cô độc, Tô Vũ Nồng đã cố tình
cho rêu rao khắp trường rằng Tô Vũ Đồng bị mắc bệnh thần kinh, còn cho
ngụy tạo giấy khám bệnh giả, lúc này vừa hay có thể thuận nước đẩy
thuyền.
Cuối cùng cũng có người chịu trách nhiệm cho việc ông cụ Tô bị ngã xuống lầu!
Vừa hay bà ta không muốn để Tô Vũ Đồng đi khắp nơi nói lung tung, vừa có
thể lấy cô làm vật thế thân chịu tội thay, lại vừa nhốt được cô lại,
thật đúng là một mũi tên trúng hai đích!
Trong ngục giam tối tăm và lạnh lẽo.
Khi Tô Vũ Đồng dần dần tỉnh lại phát hiện bản thân đã bị nhốt vào trại giam thì vô cùng hoảng loạn.
Mãi cho đến khi cảnh sát tới thẩm vấn cô mới biết Lâm Yên Nhiên lại vu cáo cô là người đẩy ông nội xuống lầu!