Nghe anh ở trước mặt mọi người gọi cô là bình hoa ngu ngốc, Tô Vũ Đồng siết
chặt hồ sơ đang cầm trong tay, cô hiểu rằng anh muốn làm cô xấu hổ để
trả thù .
Cô sẽ không để anh chế nhạo mình!
Nghĩ vậy, cô trực tiếp đón nhận ánh mắt của Mộ Diệc Thần, bước đi vững vàng
đến trước mặt anh, đem sơ yếu lý lịch của bản thân, “Cạch!” đặt ngay
ngắn trên mặt bàn, cùng gương mặt mang theo nụ cười tự tin nói: “ Xin
chào các vị ban phỏng vấn, tôi tên là Tô Vũ Đồng, đây là sơ yếu lý lịch
của tôi, tôi ứng tuyển vị trí nhân viên kế hoạch của bộ phận Marketing.”
Mặc dù chưa tốt nghiệp, ngành học cũng không phải là marketing, nhưng từ
nhỏ cô đã có nhiều ý tưởng. Khi còn là sinh viên, cô dành hết thời gian
cho việc hoc. Để kiếm tiền sinh hoạt, cô đã viết ý tưởng quảng cáo cho
một số công ty quảng cáo, nên cô tin tưởng mình đảm nhận được công việc
này, vì thế hiện tại cô rất tự tin.
Nhìn thấy hành động tự tin của Tô Vũ Đồng, mọi người hít một hơi khí lạnh, cẩn thận hướng ánh mắt về phía Mộ Diệc Thần.
Tô Vũ Đồng này là do chính tổng giám đốc của bọn họ gọi vào, bọn họ không
có quyền lên tiếng, tất cả đều phải nghe lệnh tổng giám đốc.
Về sự tự tin của Tô Vũ Đồng, Mộ Diệc Thần hết sức thờ ơ, anh không thèm
nhìn vào sơ yếu lý lịch của cô, đã vung tay trực tiếp ném thẳng vào
thùng rác, tiếp đó nhìn thẳng vào cô, nói: “ Cô lấy đâu ra tự tin, cho
rằng công ty chúng tôi sẽ nhận một người như cô?”
Người phụ nữ tên Tô Vũ Đồng này, mấy ngày trước cố ý tiếp cận anh, bây giờ
lại đuổi theo tới công ty của anh, dùng bộ dáng tự tin này đối mặt với
anh, thực không biết sống chết.
Lúc nãy khi anh thấy cô ở đại sảnh, ban đầu định trực tiếp gọi người hủy bỏ tư cách phỏng vấn của cô, nhưng nghĩ lại chỉ trị được phần ngọn không
trị dứt phần gốc, anh muốn cô biết rằng anh là người cô không thể trêu
chọc cũng như chú ý đến anh.
Hôm nay anh phải làm cho cô bị xấu hổ!
Tô Vũ Đồng nhìn sơ yếu lý lịch của cô nằm trong thùng rác, tức giận đến
mức nắm chặt nắm đấm, cô biết tên đàn ông hẹp hòi này sẽ không bỏ qua
cho cô, nhưng thật không ngờ anh lại quá đáng như vậy!
Trước mặt cô, ném ảnh dán cùng sơ yếu lý lịch của cô vào thùng rác, chả khác nào như đang tát cô một cái thật mạnh .
Đây là cố ý ám chỉ cô là rác rưởi sao!
Nếu như bình thường cô sẽ phi người đạp cho anh một phát, nhưng hiện tại cô có việc quan trọng phải làm, động thủ đối với cô không có lợi.
Vì tiếp cận tổng giám đốc Hoa Thịnh, vì tìm con của cô, cô nhất định phải
qua vòng phỏng vấn này, công ty này cũng không phải do tên cường tự ký
này mở, ban phỏng vấn còn có ba người khác, nàng sẽ không buông tha cơ
hội này.
Nghĩ vậy, cô không cam lòng mà ngước mặt lên, lưng thẳng đứng nói: “ Thưa
anh, hôm nay anh có thể ngồi vị trí phỏng vấn này, thì anh phải là người quản lý ưu tú của công ty.
Tôi chưa từng thấy không cần nhìn sơ yếu lý lịch, và dựa trên trực
giác để lựa chọn nhân viên cho công ty. Tôi thừa nhận tôi đẹp giống như
bình hoa, nhưng tôi không ngu ngốc.
Do đó, xin đừng đánh giá tôi
bằng cảm xúc của ông. Thành kiến của ông là không công bằng với tôi và
xúc phạm luôn cả IQ của ông, tôi dám đến ứng tuyển vị trí này, vì tôi
nghĩ tôi là người trẻ tuổi nhiệt huyết, sự xuất hiện của tôi có thể đổi
mới làm Hoa Thịnh phát triển hơn.”
Những người trong ban phỏng vấn cũng xem như có thâm niên trong công ty, chưa bao giờ thấy, có người
dám ở trước mặt ông chủ của họ nói như vậy, bọn họ sợ hãi trong lòng,
thầm nghĩ cô gái này rất can đảm.