Chu Thư và Trần Kiến Kiều hàn huyên với nhau thật lâu, lại qua một đêm,
vừa đến rạng sáng hôm sau thì chạy về thành Tín Châu, đương nhiên, Trần
Trị Hùng cũng sẽ cho rằng nàng phải đi Quý Khê.
Trần Trị Hùng
nhìn xe ngựa đi xa, nói thầm: "Cũng không biết An Ca bên kia thế nào,
chỉ tiếc Hoa Nương không chịu gả Yến Nương cho An Ca, bằng không..."
Trần Kiến Kiều không nghe thấy lời cha nàng nói, cứ nghĩ rằng cô cô nàng rất muốn gả a tỷ cho ca nàng, may mắn cô trượng và a tỷ có chính kiến của
bản thân, chọn Kỳ tứ công tử.
Nghĩ đến Kỳ tứ công tử, đầu lưỡi nàng lại chua sót, đáy lòng lại càng không biết là tư vị gì.
Sau khi Chu Thư trở về cũng chưa tận lực suy nghĩ kỹ về chuyện của Kỳ tam
lang và Trần Kiến Kiều, nhưng ngẫu nhiên ở thôn Chử Đình nàng cũng sẽ
gặp được Kỳ tam lang, ánh mắt khó tránh khỏi sẽ lưu ý nhiều hơn trước
kia.
Nàng còn nhớ rõ lần đầu tiên gặp Kỳ tam lang, trên mặt người này có một chút lãnh ngạo, nhưng vẫn luôn là người không nhiều lời, mà
hiện thời trên mặt hắn lại có chút tối tăm, càng thêm yên tĩnh hơn cả
trước kia.
Kỳ Hữu Vọng thấy hắn như vậy, nên dẫn hắn đến chuồng
heo nhà mình, vẻ mặt đau lòng mà chỉ vào đám heo: "Ta cho tam ca một con heo, tam ca tùy ý chọn!"
Vẻ mặt Kỳ tam lang ghét bỏ: "Ta muốn heo của ngươi làm cái gì?"
"Ăn chứ sao! Heo của ta ăn rất ngon!"
Kỳ tam lang cảm thấy trong lòng nghẹn một hơi, không lên cũng không xuống
được, nhưng lại làm hắn tức chết, hắn oán hận mà nói: "Ta không có tâm
trạng cũng không có khẩu vị, cho dù mang hết toàn bộ heo yết đãi trước
mặt ta, ta cũng không ăn vào!"
Kỳ tam lang theo bản năng mà nuốt nước miếng, chờ khi hắn ý thức được
những mỹ thực đó chỉ là trong suy nghĩ của hắn, hung hăng trừng mắt nhìn Kỳ Hữu Vọng một cái, nói: "Ngươi có yên hay không, ngươi muốn làm gì?"
"Muốn buôn bán với tam ca!"
Kỳ tam lang vừa muốn chặn họng nàng như trước kia, chờ khi hắn kịp phản
ứng lại là nàng đang nói gì, thì sự kinh ngạc đã hiện lên trong mắt.
"Ngươi nói cái gì?"
Kỳ Hữu Vọng nói: "Ta biết huynh có không ít bằng hữu..."
Kỳ tam lang nghĩ rằng: "Đây là đang châm chọc ta sao, nếu bằng hữu của ta
nhiều, vậy thì bằng hữu của đại ca, nhị ca thì dùng số lượng nào để hình dung?" Bất quá vừa quay đầu thì đã nghĩ, dường như bằng hữu của hắn còn nhiều hơn Kỳ Hữu Vọng. Nghĩ vậy, hắn cũng không phản bác lời của Kỳ Hữu Vọng nữa.
"... Mà trong những bằng hữu của tam ca, có không ít
người là huynh đệ đồng môn. Tuy rằng không phải mỗi người đều có công
danh trên người, nhưng tốt xấu gì cũng là thư sinh có học vấn..."
Kỳ tam lang nhịn không được mà đánh gãy lời nàng: "Đến cùng là ngươi muốn nói cái gì?"
Kỳ Hữu Vọng thần thần bí bí nói: "Tam ca có biết kẻ lừa đảo không? Chính
là cái kiểu khoác lác có văn hóa ấy, dùng một chút thủ pháp chuyên
nghiệp trong số ít kiến thức, tỷ như xác định và đánh giá linh tinh để
đề cử một món hàng nào đó. Tuy rằng mới nghe qua thì không có can hệ gì
đến một người chăn heo như ta, nhưng mọi người đều biết, thế nhân, nhất
là cái kiểu đại hộ giàu có, đông đúc lại tự đắc khoe tài trí hơn người
như chúng ta đây..."
Những lời nàng nói trước đó Kỳ tam lang có
cái hiểu cái không, nhưng nghe đến những lời sau đó, mày của hắn rất
nhanh đã nhíu lại, nghĩ rằng, có kẻ lại tự tổn hại nhà mình vậy sao?
Nhưng khi nghĩ đến tính tình của Kỳ Hữu Vọng, hắn lại yên tâm.
"... Đối với thịt heo thì chẳng thèm ngó đến, thế cho nên rất nhiều kẻ đọc
sạch tự cho là thanh cao kiêu ngạo đều khinh thường thịt heo, ta cảm
thấy muốn thay đổi suy nghĩ của thế nhân, vẫn là phải bắt đầu từ những
kẻ này, cho nên muốn bàn chút chuyện mua bán với tam ca, cậy nhờ tam ca
hỗ trợ để những vị bằng hữu trong hội này thay ta đánh chút tiếng viết
quảng bá một chút, đương nhiên, nếu có thể xuất sách, giống như tiếng
tăm lan xa của món thịt xào khô của Tô Đông Pha vậy, ta tất nhiên sẽ
càng vui mừng hơn."
Kỳ tam lang: "..."
« Tô Đông Pha là ai? » Hắn hỏi.
« Là một đại văn hào thích ăn thịt heo. »
Kỳ tam lang không tin: « Cũng chưa từng nghe qua! »
(Tô Đông Pha: Ông tên là Tô Thức, tự Tử Chiêm, một tự khác là Hòa Trọng,
hiệu Đông Pha cư sĩ nên còn gọi là Tô Đông Pha, là Nhà văn, nhà thơ nổi
tiếng Trung Quốc thời Tống. Ông được mệnh danh là một trong Bát đại gia
Đường Tống.
- Thời điểm sống ở Hàng Châu, Tô Đông Pha giữ
chức quan phụ trách điều tiết nước. Khi ấy, hồ Tây trong thành phố bị
bao phủ bởi rong rêu, dẫn tới tắc nghẽn nặng nề. Đông Pha điều hàng chục nghìn công nhân tới nạo vét hồ và bùn thải, xây dựng cầu nổi, khôi phục vẻ đẹp vốn có của hồ Tây và biến nó thành nơi trữ nước tưới tiêu nông
nghiệp. Người dân trong vùng để tỏ lòng biết ơn đã đem thịt lợn dâng cho Tô Đông Pha. Tuy nhiên, ông đã đem số thịt đó nấu thành món thịt kho và gửi lại từng hộ gia đình. Vị ngon đậm đà khó quên của thịt kho đã biến
nó trở thành món ăn truyền thống của người Hàng Châu. Để thể hiện lòng
tôn trọng, người dân trong vùng quyết định lấy tên ông đặt cho món
thịt.)
Kỳ Hữu Vọng cũng không nhiều lời với hắn, chỉ nói: « Tam ca huynh có đáp ứng hay không? »
Kỳ tam lang xoay người rời đi, hắn có ngốc không? Hơn nữa hắn cũng không
hiếm lạ gì việc hợp tác với Kỳ Hữu Vọng? Hắn có thể được cái gì? Chút
tiền này hắn cũng không để vào mắt.
Nhưng mới vừa đi chưa được hai bước, hắn lại quay đầu: « Nếu ngươi đồng ý giúp ta, ta có thể cân nhắc giúp ngươi. »
« Heo thì cho huynh tùy ý chọn, nhưng giúp huynh biện hộ việc cầu thân Trần cô nương với cha thì ta không giúp được gì. »
Kỳ tam lang tức giận mà nói: « Quên đi, không nhờ ngươi nữa! »
Hắn càng nghĩ càng giận, thì ra Kỳ Hữu Vọng tìm hắn hỗ trợ, đến tiền cũng
không ra, chỉ muốn lấy heo bù vào? Đây cũng quá keo kiệt rồi! Hắn mà lại vì một con heo mà chịu thỏa hiệp sao?!
Qua hai ngày, hắn đến tìm Kỳ Hữu Vọng: « Quảng bá mà ngươi nói phải viết như thế nào? »
Kỳ Hữu Vọng không biết vì sao hắn lại thay đổi suy nghĩ, chỉ nói: « Chỉ
cần sau khi bọn họ ăn qua thịt heo của ta, lại nói rõ chi tiết hương vị
như thế nào là được, nếu xuất ra được một bài thơ, ta cấp cho tam ca
mười văn tiền thù lao, nếu viết một bài văn 'thịt heo tụng', ta cấp cho
tam ca 20 văn tiền. » (Tụng: khen, ca tụng)
Nếu không phải Kỳ tam lang không thèm để ý chút tiền này của nàng, thì sợ là hắn sẽ thật sự
bị sự keo kiệt của người đệ đệ này làm tức chết, hắn nói: « Ngươi cho ta một con heo, sau khi xong chuyện thì đổi tiền thành thịt heo, một bài
thi từ đổi một cân thịt heo! »
« Thành giao! »
Kỳ Hữu Vọng để Kỳ tam lang chọn một con heo rồi cho hạ nhân trong viện của hắn
khiêng đi, sau đó hỏi: « Tam ca muốn mở tiệc chiêu đãi bằng hữu sao?
Nhân dịp gì vậy? »
Kỳ tam lang ngẩn ra, hừ hừ: « Ta sẽ giúp ngươi quảng bá, chuyện khác không quan hệ gì với ngươi, ngươi đừng quản. »
Kỳ Hữu Vọng tò mò, nhưng hắn đã không nói, nàng cũng sẽ không truy hỏi đến cùng. Tìm những bằng hữu của Kỳ tam lang viết quảng cáo chỉ là một
trong những sách lược mà nàng đưa ra để phát triển nghiệp chăn nuôi,
nàng không chỉ muốn đề cao lượng thịt heo tiêu thụ, nàng còn muốn thay
đổi cái nhìn của thế nhân với thịt heo!
Chờ khi nàng tích lũy được đủ tiền vốn, nàng lại nuôi những con vật khác.
Đầu tiên nàng muốn nuôi trâu bò, bởi vì một năm trâu bò chỉ sinh một con,
lại là gia súc không thể thiếu trong việc nông canh, nếu nuôi nhiều, đến lúc đó không bán ra được, thì cho thuê cũng thu được không ít tiền.
Đương nhiên, mặc dù trước mắt trên thị trường cũng có nhu cầu thịt bò, nhưng
dù sao chính sách phía trên cũng không cho phép, nàng sẽ không xuống tay từ phương diện này.
Tiếp theo là lừa và la, hiện thời con lừa
tương đối thông dụng, nhưng la lại hiếm thấy, đây là giống được lai giữa ngựa và lừa, chúng không thể sinh sản, cho nên số lượng rất thưa thớt,
giá còn quý hơn cả thịt trâu bò.
Mà la không thể nghi ngờ gì là
'công cụ gia súc' tốt nhất trong số những gia súc được nuôi, đầu tiên là thức ăn của nó không cần quá tốt cũng có thể sinh trưởng, tiếp theo là
khả năng chịu cực khổ cũng có thể so được với trâu bò, sau nữa là sức
lực vô cùng lớn, những việc nặng nó đều có thể làm, cuối cùng là khả
năng kháng bệnh, không cần chăm sóc nhiều như ngựa.
Một con trâu
có thể bán được năm đến bảy xâu tiền, mà một con lừa có thể bán đến mười xâu tiền, một con ngựa thông thường là hơn mười xâu một con, mà một con la con bằng giá với trâu bò, nếu là con la trưởng thành, tất nhiên giá
sẽ cao hơn.
Kiếp trước chuyên ngành Kỳ Hữu Vọng học ở đại học đã
bao gồm ngành học sinh sản của động vật, nàng có thể nuôi ngựa và lừa,
sau đó phối giống cho lừa đực và ngựa cái sinh con la, ngựa đực và lừa
cái sinh con la, có thể cải thiện đáng kể giá trị sử dụng và giá trị
kinh tế!
Đương nhiên, việc quan trọng trước mắt vẫn là cho chiêu
bài thịt heo nhà mình có danh tiếng trước. Tuy rằng những người ăn qua
thịt heo của nàng đều khen không dứt miệng, cũng không thể quên được
hương vị này, lấy Kỳ gia làm điển hình, Kỳ Thầm cũng sẽ không chủ động
quảng cáo thay nàng, cho nên thịt heo của nàng dù có ngon đến đâu, cũng
chỉ giới hạn trong Kỳ gia mà thôi.
Nàng không muốn như vậy, từ
nhóm heo xuất chuồng đầu tiên, nàng cũng đã liên hệ người mổ heo đó. Đồ
tể này cũng sẽ không xem nàng là Kỳ gia tứ công tử mà thu mua thịt heo
của nàng với giá cao, ngược lại còn muốn lợi dụng việc Kỳ gia không hy
vọng gì có một nhi tử làm chăn heo mà nổi danh, lấy cớ đó để ép giá.
Dù sao cũng là lần đầu hợp tác, nàng cũng không tính nhân nhượng điều gì,
thử việc đàm phán với đối phương, tốt xấu gì cũng phải đưa giá về tiêu
chuẩn bình thường.
Lâm Cầm bất bình thay nàng: « Giá bán heo của tứ công tử cũng bằng với giá mua heo ban đầu, vậy thì sao có lời được?»
Kỳ Hữu Vọng cũng không nóng nảy: « Chỉ là hai con mà thôi, trước cho hắn
chút ngon ngọt, sau đó mới là thời điểm ta nắm giữ quyền chủ động. »
Tên đồ tể này mua của nàng hai con heo, một con 250 cân, hai con cộng lại
được bảy xâu tiền, tuy rằng nhìn như là hắn chịu thiệt, kỳ thực sau khi
hắn bán xong cũng kiếm được không ít.
Thứ nhất giá thịt heo cũng
không thật sự rẻ như vậy, hơn hai mươi năm trước giá thịt heo cũng là 30 đồng một cân, bây giờ quốc thái dân an, giá trị tiền giảm, tất nhiên
giá cũng điều chỉnh tăng, một cân thịt heo cũng bán được bốn mươi đồng
rồi.
Một con heo 250 cân, tính riêng thịt heo cũng hai trăm cân,
hắn có thể bán tám xâu tiền một con. Đương nhiên, giá này bao gồm cả
việc hắn tự mình mổ, cũng đã tính cả tiền thuê người mổ, trả hết tiền
công và tiền thuế, thì hắn vẫn lời được gấp đôi!
Sau khi thê tử
hắn biết hắn đi mua heo của người khác, thập phần khó hiểu: «Trong nhà
chúng ta cũng nuôi heo, cần gì phải mua ở bên ngoài? »
Đồ tể này
nói: « Nương tử có điều không biết, nàng nhìn hai con heo này xem, có
phải sạch sẽ hơn heo nhà chúng ta nuôi không? Hơn nữa nghe nói là heo
hoa râm Lĩnh Nam, vừa trắng lại mập, còn dùng lá trà làm thức ăn. »
Nói xong hắn lại cười hắc hắc: « Thực ra chính chúng ta đã chiếm tiện nghi
của tên Kỳ tứ công tử này, hắn nuôi heo, tiền thì đều là ta kiếm! »
Thê tử của hắn có chút bất an: « Vạn nhất bị Kỳ tứ công tử biết, hắn đến tìm chúng ta tính sổ thì sao? »
Đồ tể cũng không sợ mà nói: « Tên Kỳ tứ công tử này vừa nhìn là đã biết
chỉ nuôi chơi, Kỳ gia nhiều của cải, hắn sẽ không để chút tổn thất ấy ở
trong lòng. »
Ngày hôm sau trời còn chưa sáng hắn đã mổ hai con
heo này, sau đó xử lý một chút, rồi lại đặt lên quầy thịt heo nhà mình.
Những người đi chợ sớm chủ yếu đều là hộ gia đình chung quanh và hậu trù của tửu lâu, tuy rằng người có thể đến tửu lâu ăn uống trên cơ bản đều
là người có của cải nhất định, nhưng thịt dê phải 130 đồng một cân, hộ
tiểu quan không thể ăn thường xuyên, càng miễn bàn đến người có chút của cải, cho nên thịt heo cũng là sự lựa chọn của những người này.
Những người đến mua thịt phát hiện thịt heo hôm nay của đồ tể này dường như
tốt hơn trước đây, người không hiểu lắm tất nhiên nhìn không ra có gì
khác nhau, nhưng người hàng năm chọn lựa thịt heo rau củ chỉ liếc mắt
một cái liền có thể nhìn ra thịt da của heo này không giống, chất thịt
săn chắc mà non mềm, đè xuống còn có thể đàn hồi, mùi tanh cũng không
nồng.
« Thịt heo hôm nay cũng tươi quá nha! » Người mua thịt nói lớn lên, giống như là châm chọc.
Đồ tể biết hắn ta châm chọc bản thân trước kia bán thịt heo không tươi,
nên tranh luận với hắn: « Thịt heo của ta mỗi ngày đều tươi mới, nhưng
ngươi cũng rất có mắt nhìn, thịt heo hôm nay có lai lịch rất lớn đó! »
Mọi người tò mò: « Lai lịch gì? »
Đồ tể đắc ý nói: « Thịt heo này là do Kỳ gia tứ công tử nuôi, các ngươi
hẳn cũng biết tứ công tử Kỳ gia này là nhi tử được chiều chuộng, phương
pháp chăn heo cũng không giống người thường, không chỉ dùng cám và khoai miêu tươi mới để nuôi, mà còn lấy lá trà mà cho ăn nữa, cho nên bọn họ
gọi heo nhà mình là 'Heo Trà Hương'! »
Mọi người cười vang nói: « Để ta đây ngửi một chút xem có hương trà không! »
Có người không ngửi được, có người chế nhạo việc Kỳ tứ công tử nuôi heo,
những cũng có người đã miễn nhiễm với hành vi này của Kỳ Hữu Vọng rồi.
Mà lời của đồ tể tuy làm người ta không phân được thật giả, nhưng quả
thật khiến cho mọi người hứng thú.
Nội tâm bọn họ đều có chút ác ý mà nghĩ: « Kỳ tứ công tử tự mình chăn heo cho ta ăn. » Giống như bản
thân họ đang cưỡi trên đầu tứ công tử, trên đầu Kỳ gia vậy.
Vì thế thịt heo của đồ tể rất nhanh đã bán hết.
Đồ tể kiếm được bộn tiền, mà hành vi của hắn bị người truyền miệng, rất
nhanh đã đến tai Kỳ Thầm. Ông thật sự tức giận, liền bắt Kỳ Hữu Vọng đến mắng, Phương thị nghe vậy, đến nói: « Cũng không phải hôm nay Xuân Ca
nhi mới quyết định nuôi heo, không phải ngươi đã sớm biết rồi sao? »
Sắc mặt Kỳ Thầm xanh mét, trước đó Kỳ Hữu Vọng nuôi heo là để cho người nhà và bằng hữu ăn, cái này cũng không tổn hao thể diện Kỳ gia ông, chỉ khi nào nàng mang thịt heo bán ra ngoài, thì lại là khác biệt to lớn rồi.
Kỳ Hữu Vọng cũng là lợn chết không sợ nước sôi: « Quản bọn họ cười hay không làm gì, ta kiếm được tiền là được rồi. »
Kỳ Thầm mắng: « Ta để cho ngươi thiếu ăn thiếu mặc hay để người hằng tháng đều thiếu tiền tiêu, trong mắt ngươi chỉ toàn là tiền thôi sao? »
Kỳ Hữu Vọng có Phương thị che chở, ông nổi giận trách mắng giống như chỉ
đang ngãi ngứa cho Kỳ Hữu Vọng vậy, càng nhìn ông càng tức giận, cuối
cùng phủi tay áo bỏ đi, lười quản đến nàng nữa.