Chu Thư nhạy bén phát hiện cha nàng thế mà lại tính kế đến Kỳ tứ thiếu,
nghĩ đến cái người thoạt nhìn hoạt bát thần bí, lại giống như một thiếu
nữ tinh khôi như mây trắng trên trời, Chu Thư chần chừ một lúc, lại nói: "Cha, việc này không có can hệ đến Kỳ tứ thiếu."
Trái lại Chu
viên ngoại lại nói: "Kỳ gia có trưởng tử đầy vinh quang, có thứ tử khôn
khéo có năng lực, hỗ trợ quản lý gia nghiệp, mặc dù tam tử bị xem
thường, nhưng trên đó còn có hai thủ túc đồng bào nhất mẫu, hắn lại do
chính thất sở sinh, tương lai lập phủ riêng sẽ không chịu thiệt thòi."
"Ngược lại là Kỳ tứ thiếu, mặc dù thân mẫu vẫn còn, nhưng chỉ là kế thất, ở Kỳ gia chỉ có lão phu nhân sủng ái, thiên vị hắn. Nhưng giờ lão phu nhân
đã hơn thất tuần, không biết khi nào thì sẽ cưỡi hạc về trời ngay, thì
hắn còn có người nào có thể che chở?"
"Thân mẫu hắn là Ngô thị,
tuy là ngoại sinh nữ của lão phu nhân, nhưng lại không có bản lĩnh nào - - Khi bà ấy tiến vào Kỳ gia, trưởng tử và thứ tử đều đã là thiếu niên
lang, không dễ để bà bày bố. Tính tình bà ấy cũng an phận, mọi chuyện
đều lấy hôn phu làm đầu."
Chu Thư không ngăn cản cha nàng phân tích tình thế Kỳ gia, -- tuy rằng bản chất chỉ là suy đoán, nhưng cũng có thể chuẩn xác.
Thậm chí sau khi nàng biết được thân thế của Kỳ Hữu Vọng, cho rằng tình thế
của Kỳ Hữu Vọng càng lúng túng và gian nan hơn những gì cha nàng phân
tích.
Chu Thư bình tĩnh nói: "Cha, dù vậy, Kỳ gia cũng tuyệt
không để cho thứ tử dòng chính ở rể, tình cảnh của Kỳ tứ thiếu ở Kỳ gia
dù kém, cũng không đến mức để hắn lưu lạc đến ở rể nhà thương nhân, Kỳ
gia cũng sẽ mất mặt, mà Kỳ gia cũng không vứt nổi thể diện này."
Lời của Chu Thư đã đánh trúng điểm yếu trong phân tích của Chu viên ngoại,
dĩ nhiên Chu viên ngoại cũng suy xét lại những suy nghĩ của bản thân,
đồng thời cũng có chút tiếc hận: "Kỳ tứ thiếu cho ta cảm giác không
giống với các tử đệ thế gia khác."
Tuy rằng chơi bời lêu lổng,
nhưng lại không có những ham mê bất lương, những việc chăn heo nuôi cá
dưỡng thỏ này đều không ảnh hưởng đến toàn cục, cũng không làm xằng làm
bậy, không ham mê nữ sắc. Nàng đối tốt với nữ nhi của ông, quan trọng
hơn là nàng không có dã tâm gì.
Người khác tìm hiền tế tất nhiên
hi vọng tìm một nam tử hán đội trời đạp đất, sự nghiệp thành công, nhưng Chu viên ngoại nghĩ, nữ nhi của ông có bản lĩnh nuôi gia đình, mà Kỳ
Hữu Vọng có bối cảnh là kỳ gia che chở, dựa vào điểm này, sau khi các
nàng thành thân, dù Kỳ Hữu Vọng ngày ngày lêu lổng lông bông cũng không
quá nhiều trở ngại.
Chu Thư cho rằng 'Kỳ Hữu Vọng không giống với các tử đệ thế gia khác' về điểm này là không thể nghi ngờ, nhưng nàng
không biết với thân thế đặc thù của Kỳ Hữu Vọng sẽ tạo nên tính tình gì, hay nói là thiên tính của nàng ấy là thế nào.
Dù nàng có tính
toán chuyện chung thân đại sự của bản thân cũng không đến mức tính kế
đến trên đầu Kỳ Hữu Vọng, không nói đến Kỳ Hữu Vọng là thân nữ nhi, dù
là thân nam nhi, nàng cũng không cho rằng Kỳ Hữu Vọng sẽ động tình.
- ---
Cái người bị Chu Thư cho rằng sẽ không động tình với người khác lúc này đây đang nằm trên chiếu cói ở cầm thất, vừa phe phẩy quạt hương bồ, vừa ăn
vải ướp lạnh, thỉnh thoảng còn lăn qua lộn lại.
Ánh dương bên ngoài đang là lúc mạnh nhất, tiếng ve kêu âm ỉ không ngừng, cơn mưa to trước đó vài ngày như giấc mộng giữa hè.
Tinh thần Kỳ Hữu Vọng có chút mông lung, cũng không biết có phải là vì nghĩ
đến Chu Thư nên thân tâm đều có chút nóng lên, hay là do tiết trời quá
nóng, nàng cảm thấy chiếc chiếu bên dưới không mát một chút nào, nên
thường lăn qua lộn lại, muốn tìm chỗ mát mẻ để giải nhiệt.
Lăn một hồi, thì đụng phải mâm đựng vải, những trái vải trong suốt cùng với những khối băng đổ đầy trên chiếu.
Nắm vững 'Định luật ba giây' khi đồ ăn rơi xuống đất, Kỳ Hữu Vọng cũng bất
chấp đang suy tư về Chu Thư, nhanh chóng cầm lấy mấy trái vải này, nhét
toàn bộ vào trong miệng.
Lâm Cầm đi đến thấy nàng làm ra hành
động khó hiểu này, nhất thời không nói gì, chờ khi Kỳ Hữu Vọng phun hạt
vải ra, mới nói: "Tứ thiếu gia, Chu tiểu thư cho người trả lại xiêm y
ngày hôm ấy mượn lại rồi."
Trọng tâm của Kỳ Hữu Vọng lại ở chỗ: "Tiểu thư đến đây sao?"
"Chu tiểu thư không đến, là hạ nhân Chu gia đến."
Kỳ Hữu Vọng thất vọng cực kỳ, lại ra sức phẩy phẩy quạt hương bồ, mới mệt
mỏi mà nói: "Đây là xiêm y lão mẫu lấy ra, đưa đến chỗ lão mẫu đi!"
Lâm Cầm lui xuống, bỗng Kỳ Hữu Vọng lại sinh ra ý nghĩ khác, sau khi bật dậy, lôi giày chạy đi tìm Chu lão mẫu.
Chu lão mẫu đang kiểm tra hai bộ xiêm y giống nhau mà người chu gia mang
đén, trong miệng thì thầm: "Chu tiểu thư này thế mà lại là người cẩn
thận săn sóc, còn lo lắng sẽ bị ghét bỏ nàng đã mặc qua bộ xiêm y này,
nên cho người nhanh chóng may bộ mới."
Nói xong, bà lại để Lâm Cầm trả lại bộ mới về.
Kỳ Hữu Vọng nói: "Lão mẫu, người có bộ xiêm y thoạt nhìn trẻ trung thế
này, sao ngày thường không thấy người mặc? Trông người vẫn còn trẻ, sau
khi mặc vào lại càng trẻ tuổi hơn, hấp dẫn hơn sao?"
Chu lão mẫu cười hòa ái nhìn nàng, nói nhỏ: "Đây là lão thân chuẩn bị cho Xuân Ca nhi."
Kỳ Hữu Vọng thập phần kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã hưng phấn và mong đợi
lên, lặng lẽ như trộm mà hỏi Chu lão mẫu: "Lão mẫu, người không cần ta
phẫn nam trang nữa sao?"
Có trời biết có đôi khi nàng vô tình làm ra cử chỉ để lộ thân phận, Chu lão mẫu đều rất khẩn trương. Nếu lại
không cần nàng phẫn nam trang, có nghĩa là nàng có thể triệt để phóng
thích thiên tính của mình rồi sao?
Chu lão mẫu không muốn để Kỳ
Hữu Vọng mất hứng, có chút khó xử mà nói: "Xuân Ca nhi, đây là lão thân
chuẩn bị sau này cho con, cũng không biết có cơ hội cho con mặc vào hay
không, chỉ nghĩ đến nếu thật sự có ngày đó, lão thân lại lấy ra cho
con."
"Lão mẫu nói là của con, vậy thì con sẽ giữ nó nhé!" Kỳ Hữu Vọng nói.
"Được - -"
"Con lấy đó, chờ khi có cơ hội sẽ lấy ra mặc, lão mẫu yên tâm, con sẽ giấu dưới đáy rương, sẽ không để ai nhìn thấy!"
Chu lão mẫu nghĩ ngày thường người quản lý quần áo của nàng cũng là bà,
cũng không cần lo lắng sẽ bị người khác vô tình lục ra, nên đồng ý.
Kỳ Hữu Vọng cao hứng ôm xiêm y quay về, lại lấy khăn tay của Chu Thư ra
cùng đặt vào trong rương, giống như nàng đang gói gém hết những tâm tư
kỳ diệu về Chu Thư cùng thả vào chiếc rương này vậy, sau khi Kỳ Hữu Vọng đóng rương lại, cuối cùng trong đầu nàng tất cả đều toàn là Chu Thư.
Nàng nghỉ ngơi một lát, rồi cầm lấy quạt hương bồ đi đến Đình Trà Trà Sơn
chuẩn bị mua chút lá trà tươi về cho heo ăn, - - Giống như heo nhà nàng
ăn trà ăn đến nghiện vậy, trong một tháng cũng phải vượt ngục ra ngoài
vài lần, cho dù nàng phòng cũng không phòng được, thế cho nên nàng vẫn
phải đến đình trà trà sơn hỗ trợ quản vườn dọn dẹp cây trà bị đạp hư.
Sau này nàng nghĩ ra một phương pháp, cho rằng đám heo con này thích trà
của Đình Trà Trà Sơn như vậy rồi, thì sao nàng không chủ động đến trà
viên mua chút trà tươi về cho chúng ăn chứ?
Mà sau khi
làm như vậy, đám heo con mới tính là an phận một chút. Vì thế mỗi ngày
đến trà viên đi dạo một vòng, thuận tiện mua chút lá trà già một chút về cho heo ăn cũng thành công việc hằng ngày của nàng.
Khi đi đến
gần Đình Trà Trà Sơn, có một nhóm người đang đến, đi đầu là một nam nhân bụng to béo phệ, áo khoác và y phục bên trong đều trông sang quý, bên
cạnh hắn là một nam nhân gầy gò mặc đạo bào, cầm la bàn, vẻ mặt thần bí
khó lường. Đi theo sau bọn họ là đám hạ nhân, trận thế khá khoa trương.
Bọn họ đang dừng lại ngay giao lộ giữa đường chính và đường thôn, nam nhân
gầy gò nhìn Đình Trà Trà Sơn, than thở nói: "Ngọn núi này là bảo địa
phong thủy!... Tổng thể ngọn núi này kéo dài từ đông nam đến tây bắc,
miệng nước dưới chân núi cũng nằm ở vị trí đắc địa khiến ngọn núi này
tạo thành một nơi có phong thủy cực tốt."
Nam nhân bụng lớn phệ
nệ không hiểu ra sao, nhưng hắn sốt ruột khó nén mà hỏi: "lời này là có ý gì? Cho nên nói ngọn núi này là bảo sơn?"
Nam nhân gầy gò nói vẻ bí hiểm: "Có thế nói là như vậy."
Kỳ Hữu Vọng đến bên cạnh xem náo nhiệt, nghe thấy người này nói mấy thuật
ngữ phong thủy khó hiểu, sau đó lại cho ra một kết luận thô tục như vậy, liền hỏi: "Ngọn núi này có chôn kho báu gì sao, sao lại gọi là bảo
sơn?"
Nam nhân gầy gò còn chưa tỏ vẻ bản thân mất hứng, thì nam nhân bụng phệ đã quát lớn: "Ngươi Làm gì đó? Là tiểu tử nơi nào?"
"Ta chăn heo, rồi sao?" Kỳ Hữu Vọng hỏi lại.
Mày nam nhân gầy gò khẽ nhếch, lộ ra vẻ mặt khinh miệt, nói: "Chuyện phong
thủy rất cao thâm, một tên chăn heo như ngươi thì biết cái gì?!"
Hắn lại nói với tên bụng phệ: "Ngô viên ngoại muốn biết ngọn núi này có hỗ
trợ cho sinh kế của hắn tăng thêm một bậc hay không, lấy phong thủy nơi
này mà nói, sơn có quý khí, tẫn tàng huyền cơ phúc lộc âm dương, nơi này không chỉ có thể trồng trọt, còn có thể mang lại phúc trạch gia hộ."
Tâm Kỳ Hữu Vọng ngứa ngáy muốn tranh cãi, nên nói: "Đương nhiên núi này rất tốt, cấu tạo và tính chất đất đai tốt, đất đai phì nhiêu, hơn nữa cũng
không quá dốc, lại có nguồn nước bồi trợ, thì trồng gì mà không được
chứ?"
Nam nhân bụng phệ muốn đánh nàng, hắn đang muốn để hạ nhân
nhà mình động thủ, Kỳ Hữu Vọng có dự cảm nguy hiểm đã đến, vội hét to:
"Có người giữa thanh thiên bạch nhật, ỷ mạnh hiếp yếu, chó cậy gần nhà,
gà cậy gần chuồng, muốn làm xằng làm bậy này!"
Nam nhân bụng phệ
muốn lấy gì đó nhét vào miệng nàng, nhưng không biết nghĩ đến cái gì,
hơi chần chừ, liền hừ lạnh nói: "Ta không so đo với một đứa hài đồng!"
Hắn lắc lắc ống tay áo, rời khỏi nơi này, đám người lại phần phật đi theo.
Kỳ Hữu Vọng cũng không đi theo, mà đến trong thôn hỏi thăm một chút trước. - - đối phương đã phô trương mà đến như vậy, tất nhiên sẽ có người biết mục đích của hắn. Nàng nghe được tin tức đó là đại trà thương Ngô Hiếu
Tông của Tín Châu, đến đây muốn tìm một mảnh đất tốt để xây trà viên.
Ngô Hiếu Tông là trà thương lớn nhất Tín Châu, trà Ngô gia cũng chiếm lĩnh
hai phần trong giao dịch trà thương ở Tín Châu, - - Đây là gấp mấy lần
lượng trà Chu gia buôn bán trong mấy năm, có thể thấy tài lực Ngô gia
hùng hậu cỡ nào.
Vì muốn thu càng nhiều lợi ích, Ngô gia vẫn luôn khuếch trương việc buôn bán trà, trà viên cũng gấp mấy lần Chu gia, là
đại trà viên Tín Châu danh xứng với thực.
Cho nên hắn đến nơi này tìm chỗ xây trà viên cũng là việc đương nhiên.
Nhưng Kỳ Hữu Vọng cảm thấy có chút không thích hợp, nàng không nghĩ ra được
nguyên do vì sao, nên trực tiếp đến Chu gia cáo trạng với Chu Thư: "Tiểu thư, ngô gia muốn xây trà viên ở thôn Chử Đình, muốn đối địch với
ngươi!"
Chu THƯ: "..."
Ngôi gia và Chu gia đối nghịch nhau bất quá cũng là chuyện bình thường, trong lúc đồng hành cũng có cạnh
tranh, mà Chu gia ngày một phát triển, thì theo đó sinh kế của Ngô gia
tất nhiên cũng sẽ chịu ảnh hưởng, chuyện này đều là chuyện thường tình,
nhưng qua lời cáo trạng của Kỳ Hữu Vọng, nhất thời nàng cảm thấy Chu gia như bị ủy khuất vậy.
"À? Ngô gia chọn được nơi tốt rồi sao?" Chu Thư hỏi.
"Ta cũng chưa hỏi nữa, chỉ biết là bọn chúng khen trà sơn nhà ngươi là bảo sơn."
Trong lòng Chu Thư khẽ động, nàng biết chuyện Ngô Hiếu Tông theo dõi Đình Trà Trà Sơn, nhưng vốn nàng tưởng rằng chỉ là hành động nhắm vào rất bình
thường của Ngô gia, nhưng khi Kỳ Hữu Vọng nói vậy, nàng bỗng nhớ đến
những suy nghĩ trước đó của nàng về Đình Trà Trà Sơn thì dường như việc
này lại có vẻ bất thường.
"Chẳng lẽ Ngô gia cũng đã nhận ra bí mật từ Đình Trà Trà Sơn?" Trong lòng Chu Thư nghi hoặc.
Kỳ Hữu Vọng cũng nói: "Chẳng lẽ Ngô gia coi trọng ĐÌNH TRÀ TRÀ SƠN? Tiểu thư, ngươi ngàn vạn lần không thể bán nơi đó cho hắn!"
Nếu Chu Thư bán Đình Trà Trà Sơn, sau này chẳng phải nàng không thể nhìn thấy Chu Thư lui tới nơi đó nữa sao?!
"Thương nhân quan tâm lợi ích, nếu Ngô gia đưa ra một cái giá hợp lý, cũng không hẳn là không thể nghĩ đến được."
Đương nhiên, trong lòng Chu Thư cũng đã có giá cho tòa trà sơn này, đoán
chừng Ngô gia cũng luyến tiếc bỏ ra nhiều tiền để đổi lấy nó.
Kỳ
Hữu Vọng khiếp sợ nhìn nàng, một lúc sau mới lôi cuốn sổ nhỏ ra viết
lên: "Một nữ tổng tài đạt chuẩn, bản chất vẫn là gian thương."
Chu Thư: "..."
Sao nàng cảm thấy Kỳ Hữu Vọng đang mắng nàng?
- -----
Tác giả có lời muốn nói:
Vượng Vượng: Không phải là ta động tình rồi đó chứ?
Thư Thư: Vậy ngươi động cho ta xem nào.
Vượng Vượng:... Cảm giác như ngươi đang ủ mưu vậy.