Sau Khi Dưỡng Thành Đại Nông Hộ

Chương 24: Ái muội


trướctiếp

Trần Tự Tại và Trần Kiến Kiều chuẩn bị quay về Chu gia mới phát hiện Chu Thư biến mất, ngay cả Chu Châu cũng không biết Chu Thư đi nơi nào, lúc này lòng nóng như kiến bò chảo lửa.

Chủ nhân trà viên không ở đây, bỗng chốc Trần Tự Tại thẳng lưng lên, yêu cầu những người hái trà đi tìm người. Tuy rằng tất cả mọi người đều không phục hắn, nhưng dù sao chuyện liên quan đến an nguy của Chu Thư, bọn họ không thể không nghe hắn chỉ huy đi tìm khắp đồi núi.

"Ta nhớ tiểu thư đi tuần tra trà sơn." Có người hái trà mơ hồ nhớ được phương hướng Chu Thư đi.

Mọi người lập tức tản ra khắp 30 mẫu trà sơn vừa gọi người vừa tìm kiếm. Đi khắp nơi bọn họ cũng không thấy Chu Thư, nhưng lại phát hiện vốn hàng rào đã được tu chỉnh lại không hiểu sao bị đẩy ngã, mấy con heo con đang khoan khoái đạp hư mấy cây trà trong trà viên.

"Ta nhớ rõ ràng tiểu thư đi hướng này... Chẳng lẽ tiểu thư bị biến thành heo rồi sao?!" Có người kinh hô.

Hắn vừa nói ra miệng đã bị người bên cạnh đánh cho một cái: "Nói năng hồ đồ gì đó, đây là heo Kỳ gia!"

Người còn lại thì lại quan tâm chuyện khác: "Nhưng cây trà lại bị đạp hư rồi."

"Chúng ta phải đi tìm tiểu thư, giờ không còn người nào để gọi nữa, mau đến Kỳ gia gọi người đến bắt heo đi."

Trần Kiến Kiều nghĩ, hạ nhân Kỳ gia nhiều, có lẽ nàng có thể tìm Kỳ Hữu Vọng nhờ giúp đỡ, xin Kỳ Hữu Vọng phái người ra hỗ trợ tìm Chu Thư! Vì thế xung phong nhận việc đến biệt trang Kỳ gia.

- -

Trong phòng trà, hương trà hòa quyện với mùi hương của lư hương.

Kỳ Hữu Vọng xoa các ngón tay hơi hơi đau, lại nghiêng tai lắng nghe một lát, nói: "Giống như ta nghe thấy có người đang gọi ngươi."

Mới vừa rồi Chu Thư nghe cầm khúc đến mê mẩn, thế nên chưa từng nghe thấy, hiện tại phòng trà yên tĩnh trở lại, nàng cũng nghe được rõ ràng từng tiếng gọi ầm ĩ.

Lúc này, Lâm Cầm ở ngoài cửa nói vào: "Tứ công tử, người Chu gia đến, muốn gặp tứ công tử."

Kỳ Hữu Vọng nghi hoặc: "Chẳng lẽ bọn họ biết tiểu thư ở đây? Nhưng vì sao lại muốn gặp ta?"

Chu Thư cũng không hiểu: "Không biết, nhưng mà thời gian không còn sớm, ta cũng nên cáo từ rồi!"

Dứt lời, nàng liền đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Lần này đi có lẽ mấy ngày nữa Chu Thư cũng sẽ không đến trà viên, Kỳ Hữu Vọng cảm thấy quýnh quáng lên, lập tức tiến lên bắt lấy tay nàng: "Tiểu thư đợi một lát!"

Động tác của nàng ấy vẫn đơn giản lại trực tiếp như cũ, Chu Thư hơi bị dọa một chút, chỉ là lúc này cũng không mẫn cảm mà tránh ra như lần trước.

Tâm tư Chu Thư dừng lại trước bàn tay bị nắm, nàng cẩn thận cảm nhận một chút, phát hiện xúc cảm lần này bất đồng với lần trước. Lần trước nàng chỉ cảm thấy bàn tay người này mềm mại trơn bóng, lúc này nàng thực sự tìm được một lớp vết chai nơi đầu ngón tay nàng ấy.

Rất nhanh Kỳ Hữu Vọng đã nhớ lại được bây giờ bản thân đang là thân nam nhi, vì thế xấu hổ thả tay ra, nói: "Cái đó, dưới tình thế cấp bách ta có cử chỉ thất lễ, mong tiểu thư khoan thứ."

Ánh mắt Chu Thư nhìn nàng thâm thúy, nàng ấy không có một chút nào lo lắng thân phận của mình có bị vạch trần hay không, ngược lại còn chớp mắt nhìn đối phương.

Chu Thư: "..."

Thôi, trông cậy thế nào vào cái cái tên ngốc này có thể hiểu được thói xấu hay là để lộ dấu vết thì khó khăn quá rồi.

"Kỳ tứ công tử còn có chuyện gì sao?" Nàng hỏi.

Kỳ Hữu Vọng cong môi cười, có chút hếch mũi lên mặt: "Ta có thể đến nhà ngươi chơi không?"

Trong lòng nàng còn nhớ sự trào phúng của Kỳ nhị lang về việc Chu Thư không mời nàng đến Chu gia chơi, nên muốn thừa dịp này khi tâm tình chu thư tốt liền đưa ra yêu cầu. Sau đó khi gặp Kỳ nhị lang, thì nói cho hắn biết, nàng cũng là người được Chu Thư mời về nhà!

Chu Thư trầm mặc.

Kỳ Hữu Vọng lại nhìn nàng vẻ tội nghiệp: "Ta mang đàn đến, đánh đàn cho ngươi nghe thì thế nào?"

Chu Thư rất chắc chắn rằng Kỳ Hữu Vọng là người mười bảy tuổi, mà không phải là hài đồng bảy tuổi, nói cách khác, có đôi khi người này suy nghĩ cũng quá ngây ngô rồi.


trướctiếp