An Khê không gật đầu cũng không lắc đầu mà hỏi ngược lại một câu, "Chị ơi, nhà chị có người bị bệnh xuất huyết não sao?"
Người phụ nữ gật đầu, sắc mặt có chút nặng nề, "Cha tôi hôm nay phải nhập
viện vì bị xuất huyết não, nhưng bác sĩ trong bệnh viện đều bó tay. Tôi
vừa đi lấy nước về, tình cờ nghe thấy hai người nói chuyện, trong lòng
hơi kích động, tình thế cấp bách nên mới cắt ngang cuộc nói chuyện của
hai người. Hy vọng hai người đừng để bụng."
Người phụ nữ một tay ôm phích nước, một tay ôm ngực. Dưới ánh đèn ảm đạm, sắc mặt cô vàng cực kỳ.
"Chị, chị thật sự cảm thấy em sẽ có cách sao? Lúc sáng em cũng nói với chị
rồi, em chỉ là một người từ dưới nông thôn lên đây, chỉ là một thầy lang ngay cả chứng chỉ hành nghề cũng không có. Chuyện mà ngay cả bác sĩ
chuyên môn cũng không làm nổi, chị dựa vào đâu mà tin rằng em sẽ làm
được chứ!"
Người phụ nữ há miệng, lại phát hiện năng lực ngôn ngữ ở thời điểm này yếu ớt vô cùng, cô không có cách nào phản bác lại. Đối
mặt với từng câu đều đánh thẳng vào điểm yếu của cô từ thiếu nữ trước
mặt, nếu là trước đây, cô tuyệt đội sẽ không xúc động như vậy, qua quýt
mà chạy ra hỏi một cô gái có cách nào hay không.
Nhưng hôm nay
cha xảy ra chuyện khiến trong lòng cô bất an. Ngay cả năng lực phán đoán cơ bản nhất cũng mất đi. Trái tim của cô lại chìm xuống đáy, hy vọng
vừa mới nổi lên lại bị đánh vỡ.
Bộ dạng thất hồn lạc phách của
người phụ nữ nằm trong dự đoán của An Khê. Cho dù không đành lòng, nhưng mất lòng trước được lòng sau. Để cho người nhà có thể cân nhắc rõ ràng
lợi và hại chứ không phải đưa ra lựa chọn trong cơn xúc động. Đó là
nguyên tắc hành nghề của cô. Trong những năm làm việc ở bệnh viện kia,
nhìn quen cảnh sinh li tử biệt đúng thật là đã khiến tim cô trở nên cứng rắn hơn rất nhiều.
"Chị, bây giờ em có thể nói với chị, em đúng
là có cách, còn nắm chắc được bảy phần. Nhưng những lời vừa rồi của em
không phải chỉ để dọa chị đâu, mà là muốn chị trước khi ra quyết định
thì suy nghĩ kĩ xem có thật sự tin tưởng em không. Quyền quyết định cuối cùng vẫn nằm trong tay chị thôi."
"Tôi nên tìm cô thế nào?", người phụ nữ bước về phía trước một bước, vẻ mặt rất lo lắng.
"Hai ngày này em đều ở bệnh viện huyện giao lưu học hỏi. Nếu cuối cùng chị
quyết định tin tưởng lời của em thì tới trạm y tá. Trong thời gian làm
việc em luôn túc trực ở đó."
Trước tầm mắt phức tạp của người phụ nữ, hai người biến mất ở khúc ngoặt hành lang. Đèn ở cầu thang bị hỏng
nên tầm nhìn rất mờ mịt. Thân thể Điền Khê này không biết có phải bị
bệnh quáng gà không, buổi tối cô rất khó nhìn rõ đường đi. Cô vịn cầu
thang, mò mẫm từng bước từng bước một.
Bộ dạng cẩn thận từng li
từng tí này khác hoàn toàn so với vẻ tự tin tột độ khi nói chuyện với
người nhà bệnh nhân lúc nãy của cô, cứ giống như trên đời này không có
bệnh gì cô không chữa được. Hoàng Nghĩa còn cho rằng mới nãy là thần
tiên nhập xác đấy!
"An Khê, người kia tôi đoán là người nhà của huyện trưởng. Vừa nãy cô chắc chắn như vậy, cô thật sự có cách hay sao?"
Lúc xuống đến chân cầu thang, ánh sáng đột ngột thay đổi. An Khê xấu hổ trả lời: "Tôi vừa nãy nghĩ chị gái kia phỏng chừng sẽ không tin tôi nên mới ra sức khoác lác! Tôi không giỏi như vậy đâu, bệnh chuyên gia còn không chữa được mà tôi có thể giải quyết được hay sao."
"Vậy cô cũng
giỏi thật, cả tôi cũng bị cô dọa!" Hoàng Nghĩa lắc lắc đầu, nói thì nói
vậy nhưng ông nửa điểm cũng không tin. Hơn nửa tháng ở chung, ông cũng
hiểu đôi chút về tính cách của An Khê. Cô là người rất thực tế, ăn nói
ba hoa thế này không phải chuyện An Khê sẽ làm. Nhưng mà ông cũng không
hỏi sâu thêm.
Người phụ nữ đứng trên lầu nhìn hai người rời khỏi
bệnh viện, cô đứng ngẩn ngơ ở bên ngoài một lúc mới đẩy cửa bước vào
phòng bệnh. Đây là phòng bệnh đơn, một người đàn ông trung niên đang nằm trên giường bệnh, trên mặt đeo mặt nạ thở oxy. Ngồi canh ở bên cạnh là
một người đàn ông trẻ tuổi, trên sống mũi đeo một cặp kính gọng vàng,
trông sạch sẽ nhã nhặn.
"Bạch Hàng, ngày mai em còn phải đi làm, về nghỉ ngơi trước đi. Ba ở đây để chị canh cho."
"Chị, chị đừng khuyên em nữa. Canh đêm vất vả, em với chị cùng canh đi." Thiệu Bạch Hàng ngồi vững vàng, không có ý định rời đi.
Nhìn người đang nằm bất tỉnh trên giường, người phụ nữ không nhịn được thở
dài một tiếng, không ép Thiệu Bạch Hàng về nữa. Hai chị em nói chuyện
một hồi, người phụ nữ nhìn sắc trời bên ngoài, lời sắp buột miệng nói ra lại bị cô đè nén trở về. Biểu tình liên tục thay đổi, đấu tranh không
ngớt.
"Chị, chị có gì muốn nói thì cứ nói đi. Trước mặt đứa em
trai là em thì còn cái gì không thể nói chứ." Thấy chị gái mấy lần muốn
nói lại thôi, Thiệu Bạch Hàng không nhịn được phá vỡ cục diện bế tắc này trước. Chị của hắn là một người nhanh nhẹn, có gì nói đó, từ khi nào
lại trở nên lí nha lí nhí như này rồi.
Người phụ nữ lại thở dài
một phen, "Có một chuyện chị cũng không chắc chắn lắm, không biết có nên nói em nghe hay không. Ba bị bệnh này em cũng biết rồi đó, nếu ông ấy
tỉnh lại, biết nửa đời còn lại chỉ có thể nằm trên giường. Thế thì khổ
sở biết bao."
"Chị, rốt cuộc chị muốn nói gì?" Thiệu Bạch Hàng nhíu mày.
Người phụ nữ thở phào một hơi, cũng không nói mấy thứ khác nữa, thẳng thắn
nói: "Hôm nay chị gặp được một người, cô ấy nói có cách chữa bệnh cho
ba. Chỉ là chị cũng không biết năng lực của cô ấy thế nào nên muốn
thương lượng với em một chút, muốn hỏi ý kiến của em."
"Bác sĩ
chuyên môn của bệnh viện cũng nói không chữa khỏi được. Lời của một
người không biết nhảy từ chỗ nào ra mà chị cũng tin. Em thấy là chị dạo
này sốt ruột vì chuyện của ba nên hồ đồ rồi."
"Nhưng mà ba cứ nằm như vậy cũng không phải cách, không bằng cứ để cô ấy thử một lần. Biết
đâu cô ấy thật sự có thể chữa khỏi thì sao! Hơn nữa chị thấy cô gái này
không giống kẻ đi lừa đảo người khác đâu."
Người phụ nữ nói đến
khúc sau, càng nhớ lại lúc ban sáng. Động tác tiêm của An Khê, bộ dáng
thuần thục đó, căn bản chính là thân kinh bách chiến mới luyện được. Hơn nữa vừa nãy ở hành lang, lời nói của An Khê rất tự tin, lộ ra vẻ rất tự nhiên. Cô sống hơn 30 năm, trước giờ chưa bao giờ nhìn nhầm người. Chỉ
dựa vào trực giác, cô cảm thấy cô gái kia có thể tin được.
"Kẻ
lừa đảo sẽ luôn ngụy trang bản thân giống người tốt... " Thiệu Bạch Hàng nhíu mày, người phụ nữ lại xua xua tay, lẩm bẩm nói: "Em để chị suy
nghĩ lại, suy nghĩ thật kĩ lại."
Trong đại sảnh của nhà khách
cách bệnh viện không xa vẫn còn sáng đèn, nhưng dưới ánh đèn cũng không
có mấy người, phần lớn mọi người đều đã đi nghỉ ngơi. Một thiếu nữ với
mái tóc dài xõa tung ngồi dưới ánh đèn lúc sáng lúc tối. Mi mắt cô sạch
sẽ, tập trung chăm chú vào cuốn sổ trên tay, thỉnh thoảng lại lấy một
cây bút chì viết viết vẽ vẽ lên trên. Nếu đến gần xem, có thể nhìn rõ
chữ nhỏ xinh đẹp, từng nét từng nét đều rất ngay ngắn. Nhìn thấy chữ
liền có thể nhìn ra được người viết nó là một người rất tỉ mỉ.
Thời gian bất giác trôi, mãi đến khi đại sảnh tắt đèn, An Khê mới phản ứng
lại, cất cuốn sổ trong tay đi. Cuốn sổ này là cô chép lại dựa theo trí
nhớ, gồm 26 lý giải châm mạch tâm đắc và các ca bệnh.
Cô vừa mới
nghiên cứu một ca bệnh về xuất huyết não. Châm cứu thế nào, kiểm soát
lực thế nào, cô ngồi thử nghiệm trong lòng từng chút một. Thực ra lúc
trước ở thôn Tam Thủy cô cũng có làm thử nghiệm, ban đầu là luyện tập
trên vật chết, sau đó cảm thấy bản thân đã đủ thuần thục thì liền xuống
tay trên người mình. Tuy rằng quá trình đau đớn thê thảm, nhưng không
thể không nói, thành quả thu được khá rõ ràng.
Mới nãy trong quá
trình tìm tòi sâu vào, cô càng hiểu sâu thêm một ít về 26 lý giải về
châm cứu mạch. Những tiểu tiết quẫy nhiễu quanh cô trước đây đều bị cô
có ý thức tránh đi. Cô mơ hồ cảm giác tiếp xúc được một chút đến phần
tinh túy của cuốn châm pháp này. Chỉ là trước lúc được chân chính chữa
trị cho bệnh nhân, cô luôn cảm thấy như có lớp màng mỏng ngăn cách ở
giữa.
Công việc của An Khê cũng không bởi vì huyện trưởng xảy ra
chuyện mà ngừng lại. Cô vẫn làm những công việc được sắp xếp như bình
thường. Truyền nước cho một ông lão xong, cô duỗi duỗi người.
"An Khê, có người tìm cô", cô theo tiếng gọi nhìn về phía cửa, chỉ thấy chị gái kia đứng ở cạnh cửa, ân cần nhìn vào bốn phía bên trong. Thấy An
Khê nhìn qua bên này, cô ấy vẫy vẫy tay với cô, khẽ hé miệng, chỉ chỉ ra bên ngoài.
An Khê né qua đám người, chạy chậm ra bên ngoài,
người phụ nữ mặt hướng ra bên ngoài, đưa lưng về phía An Khê, bóng lưng
so mấy ngày trước càng tiêu điều hơn. Nghe được tiếng bước chân ở phía
sau, cô ấy mới xoay người, "Tiểu đồng chí, cô thật sự có thể chữa khỏi
bệnh cho cha tôi sao?"
An Khê lắc đầu, "Em nói rồi, em chỉ nắm chắc 70%, 30% còn lại cũng không ở trong phạm vi em có thể khống chế được."
Trên mặt người phụ nữ lộ ra nụ cười hiếm hoi. Nếu đối phương nói nắm chắc
100%, cô ấy khẳng định đầu cũng không thèm xoay lại mà quay người rời
đi, cô ấy cũng không cần phải xoắn quýt nữa, đối phương chắc chắn là một kẻ lừa đảo không cần nghi ngờ.
Nắm chắc 70% đã là rất cao rồi.
Không có một bác sĩ nào trước khi phẫu thuật nói mình nắm chắc 100%, cho dù là một cuộc phẫu thuật đơn giản. Trước đó cô ấy cũng đi hỏi qua rồi, nếu làm phẫu thuật cắt bỏ tụ máu thì tỉ lệ thành công là bao nhiêu.
Nhưng bởi vì khối máu tụ ở trong não bộ, hơn nữa còn ở quanh dây thần
kinh cảm giác, cho dù là bác sĩ Bạch cũng chỉ cho cô ấy một đáp án như
cũ là không tới 1%.
"Chúng ta có thể làm những gì để bảo đảm phẫu thuật tiến hành thuận lợi?"
An Khê khẽ ô một tiếng, "Em không nói phải làm phẫu thuật mà! Với năng lực hiện tại của em, đúng thật là không đủ để đảm nhận thực hiện một cuộc
phẫu thuật với yêu cầu về độ khó cao như vậy."
"Vậy cô..." Người
phụ nữ khẽ hé miệng, trong lòng lóe lên một tia tức giận không tên. Lúc
trước chỉ vì một câu có cách của cô mà cô ấy không tiếc tranh cãi cùng
em trai. Bây giờ cô lại nói với cô ấy, cô không có năng lực thực hiện
cuộc phẫu thuật này. Đây không phải chơi cô ấy thì là gì.