Vũ đưa mắt nhìn theo từng chuyển động của Phan lão gia, anh chăm chú lắng nghe câu chuyện ông cụ kể.
"Để kiềm hãm tính bướng bỉnh của con gái ta, ta đã tìm một chàng rể nền
tính và quyết định để hai người đi xem mặt. Nhưng rồi ta đã bị con bé
chọc giận, lúc đó con bé quá si mê với chàng vệ sĩ kia, không đi xem mắt theo ý ta mà lại đi hẹn hò với thằng đó. Hôm ấy ta rất tức giận, cho
người bắt nhốt con bé lại và không suy nghĩ gì đuổi việc vệ sĩ đó đi.
Con gái ta liên tục dùng nhiều trò cực đoan ngầm phản kháng, cuối cùng
ta không thể để mặc con gái mình như vậy nên đã thả con bé ra." Phan lão gia rời mắt khỏi bức ảnh đen trắng treo trên tường, ông liếc mắt nhìn
Thiên Vũ rồi lại nhìn vào người con gái đang nằm bất động, khẽ thở dài.
Không cần ông cụ phải kể thêm, anh cũng có thể đoán ra được diễn biến tiếp
theo của câu chuyện. Người phụ nữ đó đã chạy trốn và đi tìm tình yêu đời mình, có đúng thế không?
"Cậu đã đoán đúng rồi đấy." Là người
nhìn mặt đoán ý người khác chỉ bằng một ánh nhìn thoáng qua, ông cụ liền biết Vũ đang có suy nghĩ gì trong đầu. "Nó bỏ nhà đi tận 10 năm trời.
Trong 10 năm này, ta đi tìm con gái trong vô vọng và bất lực, cứ tưởng
sẽ mãi bặt vô âm tín, nào ngờ... bi kịch đã xảy ra. Vụ tai nạn đó không
phải ngẫu nhiên hai xe tông vào nhau, người tài xế gây tai nạn là đàn em thân tín của ta. Nhưng vì hắn phạm phải lỗi lớn ta nể tình hắn theo ta
nhiều năm nên chỉ đuổi đi, tha cho hắn một con đường sống. Ta luôn nghĩ
chuyện sẽ kết thúc ở đây, ai dè hắn không những không niệm tình cũ, còn
âm thầm truy sát con gái ta tới chết."
Cho nên, dù biết mình
không qua khỏi nhưng người phụ nữ đó luôn miệng kêu anh hãy đem con gái
của cô ấy đi. Cô ấy hiểu rõ, nếu con gái mình còn ở đây, thứ đợi chờ cô
bé chính là một cái chết đau đớn.
"Nhưng... có một vấn đề cháu
vẫn không hiểu, ông đã mất công tìm bố mẹ cô ấy cả chục năm ròng vẫn
không thu được kết quả nào, tại sao kẻ thù của ông lại biết?" Nghe ông
cụ kể tới đây, Vũ đánh bạo thắc mắc hỏi.
"Một câu hỏi thông
minh!" Phan lão gia tán thưởng. "Nhưng đằng sau nó là cả một câu chuyện
dài. Đúng thế, lý do ta không tìm được Ngọc Châu - con gái ta là vì nó
là đứa quá hiểu tính cách của ta. Nhiều lần tưởng chừng đã tìm thấy, thế nhưng lại để vụt mất con bé. Lại nói, mẹ Hoàng My bí mật sinh ra đứa
nhỏ này, không một ai biết gì về sự tồn tại của đứa nhỏ. Sau vụ tai nạn
ta cũng không biết mình có thêm một đứa cháu ngoại. Kẻ đâm chết hai vợ
chồng nó bị cảnh sát bắt đi ngay sau đấy. Với tội danh cố tình đâm chết
hai mạng người, hắn ngồi tù 12 năm. Thời buổi ấy, nhà họ Phan có dính
líu rất sâu vào giới giang hồ, nhìn thấy áo xanh là đã chạy rồi nói gì
đến chuyện gặp mặt kẻ đã giết hại con gái ta?
10 năm trôi qua rất nhanh, biết tin hắn được đặc xá ra tù trước thời hạn hai năm, ta cho
người bắt hắn về hỏi cho ra nhẽ. Ta hỏi, tại sao hắn lại tìm được Ngọc
Châu trước ta, nhưng hắn rất lỳ lợm... đánh đập, tra hỏi mãi hắn mới
chịu khai ra...
Hắn tình cờ gặp hai vợ chồng Ngọc Châu ở bãi biển Đồ Sơn, hắn biết rất rõ trên người con gái ta có một vết xăm hình đôi
cánh đại bàng ngay trên bả vai phải. Hồi đó con gái xăm hình hay bị
người ngoài kỳ thị, nhưng con bé cá tính mạnh không sợ định kiến nên
luôn để lộ vết xăm đó ra ngoài mỗi khi đi bơi. Hắn không nghĩ sẽ gặp
Ngọc Châu tại đây bèn túm lấy cánh tay nó để xác nhận. Và rồi... người
đứng trước mặt hắn là con gái út của ta. Nhà họ Phan có rất nhiều người
làm và vệ sĩ, con bé không nhận ra hắn và những người bị đuổi đi thì
càng không. Cứ nghĩ là người lạ nhầm lẫn mình với ai đó liền mắng hắn
vài câu rồi bỏ đi cùng chồng con.
Hắn vội bí mật đi theo một nhà
ba người... Nhân trời tối kèm mưa to gió lớn, hắn lẻn vào ngôi nhà họ
thuê. Lời qua tiếng lại, bấy giờ con bé mới biết mình đã đụng phải kẻ
thù cũ của ta. Một người từng là vệ sĩ, còn một người là con gái của ông trùm... sự kết hợp giữa hai người đáng lẽ ra không thua một tên đàn ông 40 tuổi. Nhưng tình thế 10 năm sau đã khác đi rất nhiều, lâu ngày không luyện tập, hai người họ chỉ chống trả hắn vài đòn rồi nhanh chóng ôm
con gái bỏ chạy. Chuyện sau đó... như cậu thấy đấy, tai nạn đã xảy ra."
"Còn cái xe tải..."
"Sau khi biết chỗ Ngọc Châu thuê, hắn cướp xe tải chở hàng của người ta và đuổi theo xe con bé."
Ra mọi chuyện là như vậy... giờ thì anh đã hiểu rồi.
"Cậu Vũ này..." Phan lão gia từ tốn ngồi xuống ghế sofa, đôi mắt nhìn anh
tuy đã mờ nhưng vẫn còn giữ nhiều nét tinh anh ở trong đó.