Thuần Bạch Hoàng Quan

Chương 78: Khôi phục


trướctiếp

Sau khi Lục Vân Khai tới được hai tiếng đồng hòi, đèn phòng phẫu thuật cuối cùng.

Ngay lúc cái đèn màu đỏ ấy từ sáng chuyển tối, cửa phòng phẫu thuật được mở ra từ bên trong, Lục Vân Khai đang ngồi trên ghế dựa ở hành lang không chờ nổi mà đứng lên từ chỗ ngồi.

''Bác sĩ, tình hình thế nào?'' - Lục Vân Khai hỏi.

''Không biết có gì nghiêm trọng hay không?'' - Lục Vân Khai bổ sung.

Bác sĩ đi ra liếc nhìn cậu: ''Cậu là gì của bệnh nhân?''

''Tôi là em trai.'' - Lục Vân Khai sau khi nói xong lại nghĩ một chút, chậm nữa nhịp nói tiếp - ''Em trai kết nghĩa.''

Sự mô tả này rất quái lạ, nhưng là bác sĩ cấp cứu của bệnh viện, ông đều đã thấy qua người nhà kỳ quái hơn nữa, cho nên ông đẩy mắt kính lên, rất bình tĩnh nói: ''À, tình hình bệnh nhân không tốt lắm. Bởi vì lúc rớt xuống đụng đầu, bây giờ trong đầu có máu tụ, không rõ có thể tỉnh trong thời gian ngắn không, nếu như có thể, xem tình hình khôi phục, cần phục hồi chức năng; nếu như không thể, mọi người cần chuẩn bị tâm lý.''

''Hả?'' - Lục Vân Khai.

''Chờ chút.''

''Ông vừa nói đùa gì???''

''Làm sao có thể? Tuyệt đối không thể nào! Ông nói rõ cho tôi! —— "

Cậu nói rồi đột nhiên kích động lên!

Nhưng bác sĩ đã trụ ở phòng cấp cứu lâu như vậy rồi, sớm đã biết làm thế nào tránh né những người nhà kích động này, cho nên ông nhanh chóng dịch ra mấy bước, đối diện với người chờ đợi ban đầu ở bên cạnh nhìn có vẻ còn rất bình tĩnh nói: ''Mời một người trước tiên theo tôi đi đóng viện phí, còn có nghe những việc cần lưu ý, nếu như mọi người cần nhân viên chăm sóc bây giờ cũng có thể thuê một người —— "

''Được, bác sĩ, để tôi.'' - Lục này Trần Lương cũng phát hiện trạng thái của Lục Vân Khai không thích hợp lắm, ông đưa mắt ra hiệu cho tiểu Lưu vẫn luôn đứng ở bên cạnh nhưng trước sau không có cảm giác tồn tại gì, ra hiệu đối phương ngăn Lục Vân Khai lại, bản thân cũng thuận thế đứng giữa bác sĩ cấp cứu và Lục Vân Khai, tránh cho Lục Vân Khai kích động lên làm ra việc gì.

Những biện pháp bảo đảm này thực sự là dư thừa.

Bởi vì lúc này, Giang Hưng làm xong phẫu thuật đã được đẩy ra từ trong phòng phẫu thuật, lực chú ý của Lục Vân Khai vốn tập trung trên người bác sĩ thoáng cái bị kéo đi, cậu vung tay gạt tiểu Lưu bên cạnh đang đi lên chặn cậu lại, đi nhanh mấy bước tới bên cạnh Giang Hưng đang nằm trên băng-ca, bước theo chân nhân viên y tế, đồng thời gọi từng tiếng từng tiếng: ''Giang ca? Giang ca? Giang ca?...''

Băng-ca và người đi ngang qua bác sĩ phẫu thuật và Trần Lương.

Tiểu Lưu đi tới hỏi: ''Trần ca...''

''Đuổi theo chăm sóc chút đi.'' - Trần Lương nói. Lúc ông nói không quay đầu lại, còn nhìn theo Giang Hưng ở xa và Lục Vân Khai theo bên cạnh Giang Hưng, đôi mày từ từ nhíu lại, một nếp hằn sâu từ từ xuất hiện trong đó.

——————

... Ký chủ...

... Mời ký chủ...

... Mời ký chủ trả lời...

[ Mời ký chủ trả lời. ]

[ Mời ký chủ trả lời. ]

[ Mời ký chủ trả lời. ]

[ Ưm... ]

[ Tỉnh rồi? ] - 0021 tự động chuyển đổi giữa trí tuệ nhân tạo và hình thức trò chuyện.

[ Ừm, tỉnh rồi, ta nhớ ta rơi từ trên dây cáp xuống... ] - Giang Hưng vừa nhớ lại vừa nói.

[ Ưm... ] - 0021 cũng mở đầu một tiếng 'ưm' giống như Giang Hưng.

[ Sao thế? ] - Giang Hưng hỏi.

[ Không sao cả, đang cảm khái bạn tiến vào chủ đề nhanh quá. ] - 0021 bình tĩnh nói - [ tình tiết thông thường trong tiểu thuyết, chỗ này không phải sẽ có mất ký ức ngắn ngủi hay sao? Sau đó bị kích thích nhớ lại, ký chủ còn phải nhân đó sụp đổ một chút nữa. ]

[ Ta không có sụp đổ thật là khiến mi thất vọng rồi... ] - Giang Hưng nói.

0021 nghiêm túc nghĩ một chút: [ Không, tôi không thất vọng. ]

[ Hả... ]

0021 bỗng nhiên rất nghiêm túc nói: [ Tôi chỉ là cảm thấy, ký chủ của mình quả nhiên có đủ tố chất đạt đến đỉnh cao, tôi sẽ sát cánh bên bạn, nhìn bạn xưng vương. ]

Giang Hưng hơi sững người một chút.

Trong ngực anh vậy mà khe khẽ cảm động, đây là một loại cảm xúc trước giờ anh chưa từng cảm thụ, nhưng anh biết hình dung thế nào —— mà đại khái cảm giác và lĩnh hội về nó, tương tự cảm xúc đối với con người.

Sau đó anh liền nghe 0021 nói:

[ Máu tụ trong đầu đè dây thần kinh, xác suất dẫn đến liệt nửa người có 47.12%, xác suất dẫn đến hôn mê vĩnh viễn là 33.89%; xương bả vai vỡ nát, xác suất lưu lại tổn thương vĩnh viễn có 55.4%; xương sườn đè lên nội tạng, nhưng trước mắt đã cố định, đằng này liền bỏ qua không tính; nhiều vết thương phần mềm khác cũng không đáng kể... ]

Giang Hưng bình tĩnh một chút: [ Ta xác định còn sống? ]

0021 không trả lời câu hỏi của Giang Hưng, nó bình tĩnh tiếp tục: [ Xét thấy thương tích mà thân thể ký chủ bị động nhận được đủ để ảnh hưởng mục tiêu cuối cùng của hệ thống, hệ thống khởi động một cấp dự án, giúp ký chủ tiến hành tu sửa thân thể hoàn toàn, việc tu sữa sẽ tiêu hao 5% năng lượng hiện có của hệ thống, dự tính phục hồi thương tích quá khứ và hiện tại của ký chủ cần 4.7% năng lượng, 0.3% còn lại đem làm năng lượng bổ sung, giúp ký chủ tăng cường tố chất cơ bản của thân thể. ]

[ Bây giờ ] - 0021 nói - [ Ký chủ chuẩn bị tiếp nhận phục hồi xong chưa? ]

Giang Hưng mở to mắt.

Đầu tiên, anh nhìn thấy trần nhà màu xám và đèn trên trần nhà ngay trước tầm nhìn của mình.

Bây giờ như là buổi tối.

Đây giống như là một phòng bệnh đơn.

Xung quan rất yên tĩnh, cũng không có ai.

Điều này với bệnh viện ồn ào trong ấn tượng của anh không giống lắm.

Vậy mà bên tai anh nghe thấy chỉ có tiếng máy điều hòa và tiếng tích tích của đồng hồ.

Nhưng máy điều hòa mặc dù ở trên góc trái tầm nhìn, đồng hồ lại giấu ở đâu không biết chẳng để người ta phát hiện.

Bây giờ mấy giờ rồi?

Hơi khát, muốn uống chút nước ——

Giang Hưng khẽ động tay của mình thử xem.

Giống như lúc trước, ra lệnh cho cánh tay.

Một tay của anh đắp dưới chăn dùng lực đè lên nệm, cửa phòng bệnh đột nhiên liền bị mở ra, ánh sáng trong hành lang len lỏi kề sát chen chúc người vừa đẩy mở cửa phòng để xông vào trước, ánh sáng như vậy và người đang đứng ở cửa vừa khéo tạo thành hiệu quả ngược sáng, khiến Giang Hưng nhất thời nhìn không rõ rốt cuộc là ai tiến vào, dĩ nhiên cũng không kịp nhắm mắt tiếp tục giả vờ hôn mê.

Sau đó anh liền nghe thấy người đứng ở cửa dùng giọng nói vô cùng mừng rỡ nói: ''Giang ca! Anh tỉnh rồi?''


trướctiếp