Gần như phải thủ thỉ bên tai cậu con trai cún hồi lâu, Golden mới khôi phục lại sức sống.
Sau khi an ủi Golden, Tô Chiết đứng thẳng lên, nhìn sang Diêm Quan Thương, dáng vẻ muốn nói lại thôi.
"Cậu chủ".
"Ừ?" Người đàn ông cầm dây dắt cún, trả lời một chữ.
Giọng điệu Tô Chiết mang theo do dự: "Hôm nay lúc chuẩn bị ra ngoài ngài đã hơi vội vàng nhỉ?"
Diêm Quan Thương nhíu mày, không biết tại sao đối phương lại hỏi như vậy, hắn lạnh lùng trả lời: "Không vội".
Tô Chiết cho hắn một bậc thang: "Chắc là có rồi".
Diêm Quan Thương: "Không có".
"Cậu chủ, ngài đeo kính râm ngược mất rồi".
Diêm Quan Thương:...
Vậy thì có.
Nói thật ra, khi được đối phương nhắc nhở mình đeo kính râm ngược, Diêm
Quan Thương thực sự cảm thấy rất mất mặt. Hắn dắt Golden từ nhà ra tới
đây, trên đường chắc cũng đã gặp phải một vài người.
Nhưng hắn
vốn tự cho rằng mình đi bộ bình thường suốt một quãng đường, bây giờ bị
người ta chỉ ra điểm kỳ quặc, trong lòng Diêm Quan Thương tràn ngập tức
giận và hối hận, sắc mặt nhất thời trở nên khó coi.
Thấy cái tính chó của hắn trỗi dậy, Tô Chiết vội vàng tiến đến trấn an, giống như
vuốt lông cho một con chó lớn, giọng nói khe khẽ bên tai người ta:
"Không sao đâu cậu chủ, không mất mặt".
Không đợi người đàn ông mở miệng, một giây sau đối phương đã tiếp tục nói: "Dù sao mặt mũi của ngài cũng đã vất đi hết rồi".
Diêm Quan Thương:...
Người đàn ông tức giận vô cùng, dắt chó xoay người rời đi. Tô Chiết nhìn theo vội nói: "Cậu chủ, nói đùa, nói đùa thôi".
"Cho dù ngài có đeo ngược kính râm cũng rất đẹp trai, hơn nữa chưa chắc người bình thường đã phát hiện ra được".
Diêm Quan Thương lạnh giọng, "Vậy tại sao cậu lại phát hiện ra?"
Tô Chiết cười nhạt: "Vì tôi không phải người bình thường."
Diêm Quan Thương:...
Thật ra lúc bị bắt gian ban nãy, thoáng nhìn qua Diêm Quan Thương thì anh
vẫn thấy dáng vẻ đối phương rất bình thường, nếu không chú ý kỹ thì căn
bản không thể nhìn ra đối phương đeo kính râm ngược. Huống hồ hiện giờ
hơn nửa khuôn mặt của người đàn ông này đều được mũ và kính râm che kín. Mặt là phần được chú ý kỹ nhất của mỗi con người, gương mặt đã bị che
khuất, ánh mắt sẽ dừng lại ở một vị trí khác, mà vị trí bắt mắt nhất của Diêm Quan Thương chính là thân hình của hắn.
Dáng người Diêm
Quan Thương trong nhận thức của anh gần như đã hoàn mỹ, trước không kể
đến chuyện hắn rèn luyện thế nào, điều kiện bẩm sinh hắn có đã vô cùng
ưu việt.
Dáng người chuẩn, chiều cao chín cái đầu hiếm thấy. Vai
rộng chân dài, cộng thêm việc đối phương tự quản lý cơ thể mình rất kỷ
luật, dù bận rộn đến đâu một tuần cũng dành thời gian tới phòng tập thể
thao ba bốn ngày. Chân dài eo khỏe, ở phương diện vóc dáng quả thật
không thể chê.
Vì vai rộng, cơ ngực luyện tập cũng hoàn hảo, mỗi
lần mặc trang phục đều làm cho người ta có cảm giác bị khí phách và sức
mạnh chinh phục. Gần một năm đầu khi mới làm việc với hắn, mỗi lần người này cởi áo vest ra, chỉ còn mặc áo sơmi bên trong, Tô Chiết sẽ vô thức
nhìn lồng ngực của hắn vài lần, cảm nhận được sức mạnh vô cùng sống
động.
Dù anh có đi tập thể hình, nhưng cũng chỉ luyện được một
chút đường cong. Lúc trước sau khi nhìn thấy thân hình của Diêm Quan
Thương, anh đã thầm quyết tâm, nhất định phải tập luyện để cơ thể của
mình ngang cỡ sếp. Nhưng lúc đó tuổi anh còn trẻ, không biết làmtrâu làm ngựa mệt nhọc thế nào, sau khi tan tầm còn có chút động lực.
Hiện giờ mỗi khi tan tầm trở về nhà, anh không hề muốn làm thêm chuyện gì
khác, huấn luyện viên phòng thể hình gọi điện không ít lần, đều bị anh
làm bộ không có tín hiệu cúp máy.
Tần suất đi tới phòng tập cũng chỉ còn lại một tháng hai ngày, nhiều hơn nữa thì không có.
Thấy gương mặt thối của đối phương, Tô Chiết đứng sát vào bên cạnh hắn: "Bởi vì tôi quan tâm đến ngài nên mới phát hiện, ban đầu mới nhìn ngài thì
không thể nhận ra, ngài đừng lo lắng".
Lời mới nói ra, sắc mặt khó coi của người đàn ông mới đỡ hơn một chút.
Tô Chiết không ngừng cố gắng: "Tôi cảm thấy dọc đường đi lúc nãy của ngài chưa có người qua đường nào phát hiện được đâu".
Diêm Quan Thương: "Thật?"
Tô Chiết khẽ gật đầu, "Đương nhiên, tuyệt đối không có ai phát hiện được."
Đúng lúc này có một người bạn nhỏ không lớn tuổi lắm đi ngang qua, nói với
vị quý bà đang đi bên cạnh mình rằng: "Bà nội ơi, tại sao chú kia lại
đeo kính râm ngược thế ạ?"
Tô Chiết:...
Diêm Quan Thương:...
Tô Chiết tự mặc niệm trong lòng đồng ngôn vô kỵ, đồng ngôn vô kỵ.
Nhưng đứa bé tuổi còn nhỏ đã học được cách bổ dao: "Thật là kỳ quái".
Hai người họ cùng nhau đi dạo thêm chốc lát mới dắt chó về nhà, Tô Chiết vô cùng thức thời không hỏi thăm đối phương hôm nay đã làm gì.
Dù
sao "đầu tường" trong miệng anh hôm nay đã ở chỗ này, đối phương làm gì
chắc chắn cũng có phần của "đầu tường" góp sức, nếu anh đề cập tới,
người đàn ông kia lại nhớ đến tuyên ngôn "đầu tường" hôm qua anh tạm bịa ra.
Cách để quên đi một chuyện chính là làm như nó chưa từng xuất hiện.
Nhưng lúc mới vừa thay giày đi vào trong nhà, Tô Chiết đã nghe thấy âm thanh
cành cạch cành cạch. Anh cảm thấy kỳ lạ, chẳng lẽ trong nhà có thứ gì
quên tắt.
Nhưng âm thanh kỳ quái này trước đó Tô Chiết chưa từng
nghe qua, trong lòng mang theo nỗi khó hiểu đi vào trong, chỉ thấy bên
cửa sổ sát đất có đặt một cái lồng, bên trong có một chú hamster như
động cơ điện vĩnh cửu đang điên cuồng chạy.
Tô Chiết sững sờ, sự bất ngờ thấy rõ trên gương mặt: "Con hamster từ đâu ra vậy?"
Người đàn ông đi ngang qua phía sau lưng anh, "Đầu tường của cậu mang tới".
Tô Chiết:...
Quả nhiên thứ nên đến, có tránh thế nào cũng sẽ đến.
Nhưng suy nghĩ của anh chàng này cũng thật kỳ lạ, tặng quà cho bệnh nhân lại tặng một con hamster.
Tô Chiết nhìn chiếc lồng hamster, hóa ra lúc ở cổng vào đứa trẻ anh từ
chối là đứa con thứ ba trong nhà, chứ không phải đứa thứ hai. Đứa thứ
hai đã sớm được người ta mang tới tận nhà tặng.
Tô Chiết nhìn hamster, nhớ đến cái mặt to dỗi hờn lúc nãy của Golden, yên lặng quay đầu nhìn con trai một cái.
Cũng không biết con trai anh có vui vẻ hay không.
Tô Chiết do dự một lát, mở miệng: "Cậu chủ".
Diêm Quan Thương: "Sao?"
"Bé Hamster này là do ngài muốn giữ lại sao?"
"Không phải".
"Vậy tại sao hiện giờ nó vẫn còn ở trong nhà?"
"Đầu tường của cậu để lại".
Tô Chiết:...
Người cứ lôi chuyện cũ ra lại mãi là mình.
Câu chuyện đầu tường này không thể lãng quên được.
Tô Chiết nhìn chuột nhỏ chạy trên bánh xe tứ chi sắp biến thành tàn ảnh,
mập mập tròn tròn rất đáng yêu. Từ nhỏ anh đã thích động vật nhỏ, nhìn
thấy hamster mới lạ cũng thích ngay.
Nhưng đến cùng anh cũng là
người có con trai cún, có gia đình rồi thì phải từ chối người ta. Tô
Chiết nhớ lại tình cảnh mình từ chối đứa con thứ ba ban nãy, sắp xếp lại ngôn ngữ: "Nếu giữ nó lại, liệu Em Trai có không vui không?"
Diêm Quan Thương cảm thấy không quan trọng: "Có gì mà nó phải không vui?"
Tô Chiết định mở miệng cãi lại.
Giây tiếp theo đã nghe thấy người đàn ông nói: "Dù sao cũng chỉ tợp một miếng là hết".
Tô Chiết:...
Chó thật sự, quả nhiên là ngài.
Đứa con thứ hai mới tới ngày đầu đã đứng trước nguy cơ mất mạng.
Hiện tại nếu nó rời đi có khi không phải vì đưa tiễn đơn thuần, mà thực chất là tránh nạn khẩn cấp.
Cũng đúng như Diêm Quan Thương nói, Golden có hứng thú cực lớn với hamster, đặt mông ngồi xuống ngay cạnh cái lồng chuột.
Tô Chiết:...
Cuối cùng vì lý do an toàn cho đứa con thứ hai, Tô Chiết đổi vị trí đặt chuột sang chỗ khác.
Sau đó anh ôm đầu chó, truyền bá tư tưởng chung sống hòa bình, yêu thương anh em yếu nhỏ.
Chờ khi dạy bảo con trai cún xong xuôi, Tô Chiết mới quay người hỏi thăm
Diêm Quan Thương: "Cậu chủ, đứa thứ hai à không phải... hamster có tên
chưa?"
Diêm Quan Thương không quan tâm lắm đến chuyện này, cầm cốc nước uống một hớp: "Chưa có".
Tô Chiết nhìn con chuột múp míp: "Ngài có muốn đặt cho nó một cái tên không?"
Phiền phức thế sao?
"Không gọi luôn là hamster được hả?"
Đây đúng là hành vi không chịu trách nhiệm với đứa thứ hai, Tô Chiết dựa
vào lý luận thuyết phục Diêm Quan Thương, nhưng không định nặng lời với
hắn, chỉ mềm giọng nói: "Con chuột nhỏ nào cũng có tên".
Anh dừng lại một lát, tựa như không đành lòng: "Nếu nó không có, thì nó thật đáng thương".
Diêm Quan Thương nhíu mày, nhưng nhất thời cũng không nghĩ ra được cái tên nào: "Những con chuột khác gọi là gì?"
Tô Chiết nghĩ nghĩ, gần như thốt ra theo bản năng: "Mickey",
"Vậy gọi như thế đi".
Tô Chiết: "Không được!"
"Tại sao lại không được?"
Nếu gọi cái tên này, Disney có thể kiện.
Tô Chiết cố nghĩ ra một cái cớ: "Nếu gọi vậy thì chẳng phải đụng hàng rồi sao?"
Diêm Quan Thương qua loa đáp lại: "Không phải nên dùng cái tên nổi tiếng à?"
Tô Chiết: "Còn có rất nhiều cái tên nổi tiếng khác, chúng ta nên chọn một cái không bị đụng hàng".
Cuối cùng hai người họ thảo luận một phen, chọn được cái tên mới cho
hamster, người người đều biết, đặc biệt lại không sợ đụng hàng, hơn nữa
còn rất nổi tiếng: "Nam Minh Tinh"
Sau khi quyết định tên gọi, Tô Chiết hết sức hài lòng, cảm thấy mình rất có năng khiếu về về phương diện đặt tên này.
Một ngày bôn ba trở về, anh còn chưa kịp thay quần áo. Anh bước tới cạnh
Diêm Quan Thương, cẩn thận hỏi: "Cậu chủ, hôm nay tôi ra ngoài chưa kịp
thay quần áo, tôi có thể lên phòng thay đồ trước rồi lại xuống đây được
không?"
Người đàn ông hất tay qua loa, xem như đã đồng ý.
Tô Chiết cũng không nấn ná, xoay người nhanh chóng lên tầng, năm phút sau đã thay quần áo xong đi xuống.
Mới đi đến phòng khách, anh đã phát hiện trong tay người đàn ông đang cầm một hộp đồ khá lớn.
Tô Chiết tò mò: "Cậu chủ, đây là thứ gì vậy?"
Diêm Quan Thương: "Điểm tâm đầu tường của cậu mang tới".
Tô Chiết:...
Được rồi, anh vốn không nên hỏi.
Hiện giờ anh mới hiểu, tất cả đồ vật anh chưa từng thấy trong nhà đều mang theo nguy hiểm của đầu tường ẩn giấu.
Anh yên lặng nhìn Diêm Quan Thương một lát.
Quỷ hẹp hòi.
Chiếc hộp bánh kem có nhãn hiệu từ nước ngoài.
Diêm Quan Thương mở hộp ra, hiển nhiên có ý định ăn nó. Tô Chiết cũng không
ngăn cản, bây giờ mới có bảy giờ, ăn chút đồ không đến nỗi không tiêu
hóa được, huống hồ đối phương thích đồ ngọt, nếu không cho hắn ăn, có
khi hắn sẽ liều mang với anh.
Mặc dù chuyện Diêm Quan Thương thích đồ ngọt vô cùng bí mật, nhưng vẫn không thể thoát khỏi ánh mắt của Tô Chiết.
Đối phương không lộ chuyện, anh không thể nào chưa đánh đã khai.
Tô Chiết nhìn chiếc bánh hoa lá xanh đỏ, không có hứng thú cho lắm. Khi
còn bé anh rất thích ăn đồ ăn vặt, gần như ngày nào cũng ngóng trông
được mua cho, nhưng sau khi lớn lên, khẩu vị biến đổi theo thời gian,
nhiệt tình cũng không còn như xưa nữa.
Thấy chiếc bánh trong kia
không phải loại bánh ngọt thông thường, Tô Chiết đứng dậy, nói với Diêm
Quan Thương: "Cậu chủ, tôi pha cho ngài một ly trà".
Giảm ngọt giảm ngấy.
Diêm Quan Thương không cần giảm ngọt giảm ngấy như vậy, bởi vì với hắn đồ
ngọt căn bản không tồn tại mấy thứ cần giảm này, nhưng vì bí mật không
thể lộ ra, hắn không hề ngăn cản: "Đi đi".
Tô Chiết cất bước định đi pha trà, nhưng mới bước được vài bước, anh bỗng nhiên nhớ ra chuyện gì, bỗng nhiên quay người lại.
Mở miệng với người đàn ông.
Tô Chiết: "Cậu chủ, ngài nhất định không được chia bánh cho Em Trai đấy nhé".
Diêm Quan Thương đang định chia cho Em Trai một miếng bánh:...