Bên giường lớn dọn sạch ra một khoảng đất trống, thiết lập một pháp đàn giản dị.
Có một tráng hán mặc đạo bào cường tráng tựa hồ vừa mới bước cương đạp đấu xong, lúc này ở mép giường nhìn người phụ nữ kia, giở mí mắt cô lên
quan sát một phen, lại bắt mạch, nói ra câu nói kia.
Nguyễn Tiêu đi vào, liếc mắt một cái đảo qua Lương Lực đứng ở ven tường, nhìn kỹ tráng hán này.
Thần thanh khí chính, nhìn hơi thở anh ta, xem trang phục anh ta...... Tựa hồ là phái Mao Sơn.
Huyền môn chủ yếu chia ra hai phái lớn, một lấy chính nhất phái là chủ, chủ
tu bùa chú - Chính Nhất Giáo, một cái là Toàn Chân Phái là chủ, chủ tu
Kim Đan luyện dưỡng Toàn Chân Giáo, phái Mao Sơn có tạo nghệ rất cáo
trên bùa chú, cũng bị quy về Chính Nhất Giáo, xem như một bộ phận rất
nổi tiếng trong đó.
Trước kia khi chưa thể hiện hóa thần thân,
Nguyễn Tiêu có ngăn cách không nhỏ với thần chức Thành Hoàng này, rất
khó bằng vào hơi thở xem giáo phái khác nhau, nhưng là hiện tại cậu vừa
nhìn khí của tráng hán là có thể so sánh lại với đạo sĩ Mao Sơn trong
trí nhớ -- hơn nữa vị này chỉ sợ còn không phải chỉ là dã đạo sĩ hoặc ở
mấy chi nhỏ, ngẫu nhiên học được chút bùa chú da lông, mà là truyền nhân Mao Sơn đứng đắn được truyền lại. Chỉ là "lải nhải" có nhắc tới Huyền
môn suy thoái, truyền thừa cũng phần lớn đoạn tuyệt, cũng không biết
truyền nhân này có thể có bao nhiêu bản lĩnh.
Nguyễn Tiêu hồi ức
một chút đạo sĩ Dư và đạo sĩ Triệu trước đó, bọn họ cùng thuộc Chính
Nhất Giáo, nhưng cụ thể là bè phái nào thì...... Nơi này hệ thống gia
phả quá phức tạp, cũng rất khó phân biệt. Hai người cũng là được truyền
thụ, chỉ là vị làm sư điệt kia cả cái phù kính cũng chẳng có, bản lĩnh
làm phép cũng có hạn, người làm sư thúc thì mạnh hơn một chút, nhưng mà
thi triển vài loại pháp thuật xong tiêu hao cũng quá lớn, trình độ của
bọn họ ở Đạo giáo hiện tại nếu là chiếm cứ địa vị không thấp, vậy khả
năng tình trạng của Huyền môn so với cậu nghĩ còn kém hơn một ít.
Đang suy nghĩ, tráng hán cường tráng lại lần nữa bước cương đạp đấu, trong
miệng lẩm bẩm lên: "Khai thông Thiên Đình...... Tam hồn cư tả, bảy phách thủ hữu...... Cũng diệt điềm xấu...... Cấp tốc nghe lệnh."
Liên
tục niệm vài lần, tráng hán lại đi xem người phụ nữ kia, thấy âm khí
trên người cô không giảm, thần trí còn không thanh tỉnh, y thở dài nói:
"Vừa rồi tôi xem hồn phách của Lương thiện nhân không có vì bệnh mà suy
yếu, cho nên phán đoán chị ấy cũng không phải bị người đoạt xá, vì thế
niệm tụng chú tỉnh hồn phái Mao Sơn nhiều lần, theo lý thuyết chị ấy ít
nhất nên tỉnh lại một lát, lại không có...... Có thể thấy được đã bị
nhiễu loạn rất sâu, chỉ sợ lúc sau hồn phách chị ấy bị nhiếp đi, hoặc là bệnh tình không ngừng tăng thêm, dứt khoát chặt đứt sinh cơ."
Nghe lời này của anh ta, một lão phu nhân bên cạnh nôn nóng lên.
"Hàn đại sư, này... này chẳng lẽ không có biện pháp giải cứu sao?" Bà cực kỳ kinh hoảng, "Con gái của tôi còn trẻ, nó còn có ngày tháng thật dài mà! Tình huống như vậy rốt cuộc là chuyện như thế nào, tại sao có quỷ hại
nó được? Liệu có phải... có phải..."
Lông mày đạo sĩ Hàn nhúc nhích, hỏi: "Có phải gì?"
Lão gia tử Lương gia đỡ lão phu nhân, ông bình tĩnh hơn lão phu nhân một
chút, hốc mắt ửng đỏ mà nói: "Lệ Uyển cùng chồng nó tình cảm thâm hậu,
cúng thất cho chồng, là ngày thương tâm. Liệu có khi nào nó luyến tiếc
Lệ Uyển, muốn mang Lệ Uyển đi luôn không?"
Đạo sĩ Hàn nghĩ nghĩ:
"Này cũng không phải không thể. Như vậy đi, các vị lấy một món di vật
của chồng Lương thiện nhân đến, tôi đo lường tính toán cho bọn họ."
Lão phu nhân vội vàng muốn đi tìm, Lương Lực canh giữ ở một bên động trước, cậu ta nhanh chóng cầm một cái vòng cổ ra tới, đưa cho đạo sĩ Hàn, ngữ
khí dồn dập mà nói: "Cô út tôi mấy ngày này rất đau lòng, mỗi đêm đều
phải lấy đồ của cô và dượng út ra nhìn hồi ức, ngài xem thứ này được
không ạ?"
Đạo sĩ Hàn tiếp nhận: "Là thường xuyên thưởng thức, đương nhiên càng tốt."
Mặt vòng cổ là một khung ảnh nhỏ, bên trên đúng là người phụ nữ cùng một
người đàn ông nhã nhặn, thần thái hai người rất thân mật. Vòng cổ này
thoạt nhìn là được người ta thường xuyên bảo dưỡng, rất bóng loáng tươi
sáng.
Đạo sĩ Hàn lấy giấy vàng ra vẽ bùa, cũng viết lên sinh thần bát tự của Lương Lệ Uyển, sau đó dùng bùa bao lên vòng cổ làm phép. Chỉ thấy y duỗi tay trảo về bên Lương Lệ Uyển một cái, một bàn tay cũng nắm lấy bùa trên vòng cổ, một tay khác cũng khởi kiếm niệm tụng chú ngữ,
lại chỉ hướng lá bùa một chút --
Ngay sau đó, lá bùa bốc cháy lên, đảo mắt đã thiêu xong rồi.
Vòng cổ hoàn hảo không tổn hao gì.
Đạo sĩ Hàn lắc đầu, trên mặt có chút thất vọng: "Không phải."
Nếu được thì y cũng biết rốt cuộc là quỷ gì quấy phá rồi, nhưng lại không phải, manh mối lại chặt đứt.
Nghe y nói như vậy, mọi người Lương gia cũng không biết là ý tưởng gì.
Đạo sĩ Hàn chần chờ, mở miệng nói: "Có một vấn đề, không biết có nên hỏi hay không."
Lương lão gia tử nói: "Đại sư cứ việc hỏi."
Đạo sĩ Hàn liền nói: "Loại tình huống này kỳ thật cũng rất giống kết minh
hôn, không biết Lương lão gia tử, Lương phu nhân hai vị có cùng nhà khác trao đổi sinh thần bát tự của Lương thiện nhân hay không, cũng đáp ứng
đối phương kết duyên Tần Tấn* mấy lời nói linh tinh?"
(*Tần Tấn chi hảo: ý chỉ việc kết hôn nam nữ. Điển tích mình để cuối chương)
Lương lão gia tử bực bội nói: "Không có, sao tôi có thể đem con gái gả cho
quỷ? Nó còn chưa ra khỏi bi thống vì tang chồng, tôi làm như vậy không
phải rải muối lên miệng vết thương nó hay sao?"
Đạo sĩ Hàn vội
vàng trấn an: "Lương lão gia tử bớt giận, tôi không phải có ý này." Y
sửa sang lại một chút ngôn ngữ, "Ý tôi là, lúc hai vị cùng người ta nói
chuyện phiếm có vui đùa gì không, chẳng hạn như đối phương cùng hai vị
nhắc tới sinh thần bát tự của con họ, lại hỏi qua của Lương thiện nhân,
nói giỡn là nếu hai nhà có thể thành thì tốt quá, là thời gian nói
chuyện phiếm cũng tính."
Lương lão gia tử cẩn thận hồi tưởng, rốt cuộc vẫn là lắc đầu nói: "Không có."
Lương phu nhân cũng nói: "Không có."
Đạo sĩ Hàn liền buồn bực.
Mà Nguyễn Tiêu vào thời điểm đạo sĩ Hàn làm phép cũng đã mở ra mắt thần
vọng khí cho Lương Lệ Uyển, đã sớm biết này không phải kết minh hôn, bởi vì minh hôn cũng là kết hôn, nhất định sẽ sinh ra một sợi nhân duyên
trên người Lương Lệ Uyển, đem cô liên hệ với một con quỷ, nhưng hiện tại trên người cô chỉ có một sợi tơ hồng đã đứt, này đại biểu chồng của cô
đã chết, hơn nữa bọn họ sẽ không còn duyên phận nữa...... Này hơn phân
nửa chính là nói, chồng cô đã tiến vào âm phủ, thậm chí có khả năng đã
đầu thai, trở thành một con người mới.
Không phải minh hôn, không phải đoạt xá, hồn phách còn bị nhiễu loạn đến hôn mê bất tỉnh, có tình
trạng lặp lại, thật sự là làm người khó có thể phân biệt.
Nguyễn Tiêu cũng rất buồn bực, tình huống như vậy, trong lúc nhất thời cậu cũng không hiểu được.
Nhưng mà không hiểu được thì cứ không hiểu được đi, bọn họ làm thần linh
không có dùng nhiều dạng như đạo sĩ, trực tiếp đến đây đi -- cậu duỗi
tay trảo ra từ Lương Lệ Uyển một luồng âm khí, xoa thành sợi tơ, sau đó
ném ra hướng bên ngoài.
Kế tiếp, cậu liền theo sợi tơ ny đi tìm con đại quỷ kia.
Nguyễn Tiêu đi theo âm khí nhanh chóng hành tẩu, trong bất tri bất giác liền đến một khu vùng núi ở ngoại ô.
Từ trước cậu không chú ý, hiện tại vừa thấy, nơi này âm khí đủ thật đó,
hẳn là có đại quỷ -- cũng không kỳ quái, quỷ quái phần lớn đều ở nơi hẻo lánh ít dấu chân người, phố xá sầm uất không nhiều lắm.
Chẳng qua, vậy mà khắp nơi một mảnh sương trắng mênh mông, tìm không thấy đường.
Bước chân Nguyễn Tiêu khựng lại, cảm thấy rất kỳ quái.
Chẳng lẽ là đại quỷ làm ra quỷ thuật mê hồn? Nhưng là đối với Thành Hoàng mà nói, quỷ xiếc là rất khó mê hoặc được cậu.
Nguyễn Tiêu lại lần nữa mở ra mắt thần, nhìn khắp xung quanh.
Lần này vừa nhìn, cậu liền ngẩn người.
Tình cảnh trước mắt chợt biến đổi.
Sương trắng đầy trời lập tức từ nồng chuyển sang nhạt, lộ ra tảng lớn núi
rừng, giữa núi rừng có đường nhỏ thượng vàng hạ cám, bên đường nhỏ có
vài nấm mồ cũ nát dưới tàng cây, thoạt nhìn rất hoang vắng.
Hai bóng người cao lớn giống như thấy không rõ lẫn nhau, một bên thử thử một bên tìm kiếm...... Đúng là Đầu Trâu Mặt Ngựa.
Nguyễn Tiêu nhíu mi, bước nhanh đi qua, tung ra Ấn Thành Hoàng đập về phía sương trắng kia một cái --
Trong phút chốc, một góc sương trắng hoàn toàn bị đánh tan ra, Đầu Trâu Mặt
Ngựa dường như cũng lấy lại tinh thần, lập tức nhìn về hướng Nguyễn
Tiêu.
"Thành Hoàng gia!" Hai quỷ thần nhanh chóng tới gần, đầy mặt đều là vẻ xấu hổ.
Đàm Tố nói: "Đêm nay là chúng tôi sơ suất quá."
Cô vừa thấy sắc trời hôm nay, làm sao còn chẳng biết hai người họ không
đúng giờ trở về, mới khiến Thành Hoàng gia tìm kiếm kia chứ. Thân là cấp dưới, còn phải khiến thượng quan mệt nhọc cứu giúp, là các cô đã thất
trách.
Lý Tam Nương đi theo bên người Đàm Tố, trên Mặt Ngựa cũng lộ ra hổ thẹn.
"Thành Hoàng gia, là chúng tôi sai lầm."
Nguyễn Tiêu xua xua tay nói: "Khoan vội mà nhận sai, các chị thân là quỷ thần, như thế nào sẽ bị quỷ thuật mê hoặc?"
Đàm Tố sau khi tự hỏi thì trả lời: "Sau khi chúng tôi đi biệt thự, phát
hiện trên người Lương nữ sĩ tái phát âm khí, so với trước đây càng đậm,
vì thế bắt lấy âm khí trên người cô ấy, theo đó tìm kiếm...... Đến nơi
đây rồi, chúng tôi cũng không biết là chuyện như thế nào, cứ cảm thấy
đột nhiên nhìn không thấy đối phương, tựa hồ là lạc đường, liền tận lực
tìm kiếm lên." Cô nhìn về phía Lý Tam Nương, xác nhận nói, "Chị Lý cũng
vậy đúng không?"
Lý Tam Nương "Ừm" rồi nói: "Thật là vô tri vô giác cứ như vậy, tôi cũng dùng thần lực, nhưng mà vô dụng."
Nguyễn Tiêu trầm ngâm lên.
Đầu Trâu Mặt Ngựa thao tác giống cậu, chẳng qua tới nơi này thì trực tiếp
bị lạc mà thôi, sương trắng cũng ngắn ngủi mà mê hoặc tầm mắt cậu, nhưng cậu, vừa mở ra mắt thần thì hết thảy liền rõ ràng.
Hơn nữa, cậu
dùng Ấn Thành Hoàng đập vào sương trắng kia, tuy nói dùng thần lực không nhiều lắm nhưng cũng chỉ đập một góc rất nhỏ. Như vậy tính ra, nếu muốn phá hư toàn bộ sương trắng thì phải tiêu hao thần lực tất nhiên không
ít......
Chuyện này không đúng.
Vào thời điểm Nguyễn Tiêu đang suy tư, có động tĩnh gì đó từ phương xa bay lại đây.
Cậu theo bản năng mà vận chuyển thần lực, khiến Đầu Trâu Mặt Ngựa và chính cậu cùng nhau ẩn nấp.
Xa xa cũng có sương trắng phiêu tán, giữa những sương trắng đó có vài thân ảnh cứng đờ trên dưới nhảy bắn, chỉnh chỉnh tề tề, càng ngày càng gần.
Nguyễn Tiêu nhìn qua, đồng tử đột nhiên co rút lại.
Là... người giấy?
Bốn người giấy tướng mạo anh tuấn, mặt không biểu cảm, bọn chúng mặc đường
trang đội mũ quả dưa, trên mặt tô má hồng thật dày, đang nâng kiệu nhỏ
trên đỉnh đầu nhảy lên. Mỗi một lần nhảy lên là kiệu nhỏ đều có thể đi
tới vài mét, tốc độ tương đương nhanh, mà kiệu nhỏ đó có màu xanh lá, ở
bốn cái góc đỉnh dán lên chữ "Hỉ" trắng bệch.
Cửa sổ nhỏ hai bên kiệu mở ra, giữa mành vải phất phơ lộ ra người phụ nữ bên trong mặc đồ trắng, sắc mặt tái nhợt.
Là Lương Lệ Uyển!
Nguyễn Tiêu nheo mắt lại.
Lương Lệ Uyển vẫn là sinh hồn, nhưng nếu mặc kệ người giấy mang cô đi, chỉ sợ cũng thật sự không sống được.
Cần thiết ngăn cô lại.
Nguyễn Tiêu lập tức muốn bảo Đầu Trâu Mặt Ngựa ra tay, nhưng mà cậu còn chưa
lên tiếng đã có một bóng người dẫm lên thứ gì nhanh chóng trượt lại đây, giờ phút này ném ra một sợi dây thừng, tức thì liền bao lấy cổ của bốn
người giấy.
Bốn người giấy đột nhiên túm chặt dây thừng, xả một
cái liền đứt đoạn, bọn chúng động tác không ngừng, khiêng kiệu nhỏ chuẩn bị nhảy vào sương trắng phía trước.
Bóng người kia lại vứt ra
vài lá bùa vàng nổ mạnh ra ánh lửa, nổ tung cánh tay người giấy, kiệu
nhỏ "lầm rầm" một tiếng, cứ như vậy dừng trên mặt đất.
Kế tiếp, bóng người cầm trong tay một thanh kiếm, cùng người giấy đại chiến lên.
Bóng người chính là đạo sĩ Hàn, y có thể là phát hiện không đúng nên truy
đuổi lại đây, miễn cưỡng ngăn cản đường đi của người giấy.
Nhưng
người giấy chẳng lẽ là ở linh đường? Nguyễn Tiêu nghĩ, lúc trước cậu
cũng không lưu ý linh đường, có lẽ bên trong có mấy con người giấy có
điều khác biệt cũng chưa biết chừng.
Nguyễn Tiêu nhìn Lương Lệ Uyển trong kiệu một cái, không dùng thần lực đánh thức cô.
Bị quỷ mạnh mẽ nâng đi không phải trải qua tốt đẹp gì, tùy tiện đánh thức
cô ngược lại dễ dàng sợ tới mức thất hồn, vẫn là xem đạo sĩ Hàn có thể
cứu Lương Lệ Uyển về hay không thôi.
Đạo sĩ Hàn cầm chính là một
thanh kiếm đồng tiền thực không tồi, mạo ánh lửa xẹt xẹt, mỗi một lần
công kích đều có thể mang đến cho người giấy thương tổn không nhỏ, nhưng người giấy không phải là thật, chúng nó thật giống như không biết mệt
mỏi mà không ngừng đánh sâu vào, thế cho nên đạo sĩ Hàn lúc đầu có thể
đấu được, dần dần pháp lực tiêu hao quá nhanh, nên có chút lấy trứng
chọi đá.
Nguyễn Tiêu thấy người giấy càng đánh càng hăng, nhìn hai chỉ nữ quỷ ý bảo.
Đàm Tố cùng Lý Tam Nương lắc mình xuất hiện, trong nháy mắt liền từng người thủ vững một con người giấy.
·
Hàn Trang không nghĩ tới lần này tiếp đơn lại hố như vậy, làm thiên sư
chính thống Mao Sơn, y trong số người trẻ tuổi có thể nói là số một số
hai, vốn dĩ cho rằng lại đây đuổi đi âm khí, nhiều nhất tìm xem hồn
phách mất đi là được, nhưng nơi nào nghĩ đến nhiều loại suy đoán đều bị
lật đổ, khi y đang trầm tư suy nghĩ, khổ chủ đột nhiên sinh hồn rời xác
bay ra ngoài cửa sổ đâu chứ?
Chờ đến lúc y phản ứng lại rồi đuổi
theo, liền thấy trong linh đường chui ra bốn người giấy kỳ quái, chúng
nó khiêng kiệu nhỏ lại đây nhét sinh hồn Lương Lệ Uyển vào trong, rồi
nhảy nhót rời đi.
Hàn Trang có thể nói là dùng sức bú mẹ đuổi
theo, nhưng đuổi theo rồi y lại lấy một địch bốn dần dần dừng ở hạ
phong, cứ tiếp tục như vậy chẳng còn mặt mũi không nói, nếu sinh hồn
Lương Lệ Uyển bị bắt đi dưới mí mắt y, không hồi dương được, trong lòng y sao có thể không có trở ngại? Về sau tu hành đều bị ảnh hưởng mất.
Đáng tiếc chính là, Hàn Trang tăng lớn thế công vẫn là mau tiêu sạch rồi.
Vào lúc y đang cực lực nghĩ cách, đột nhiên có hai bóng quái ảnh cao lớn xuất hiện, một quái một người giấy đánh chúng nát nhừ, áp lực của y lập tức giảm bớt đi rất nhiều, nhân cơ hội cũng xử lý người giấy trước mặt
mình, mà quái ảnh lại nhanh chóng giải quyết một người giấy cuối cùng.
Hàn Trang nhẹ nhàng thở ra, chuẩn bị nói lời cảm tạ với hai quái ảnh, nhưng y còn chưa kịp mở miệng hai cái quái ảnh chợt lại biến mất.
Hàn Trang: "......"
Vẫn là đưa sinh hồn về trước đi.
Ngay sau đó, Hàn Trang từ trong túi móc ra mấy lá bùa, ngay tại chỗ xuất hiện năm con tiểu quỷ.
Nhóm tiểu quỷ chạy nhanh nâng lên cỗ kiệu, dưới mệnh lệnh của Hàn Trang, hướng đến biệt thự....
Hàn Trang trước tiên hành lễ đối với hướng quái ảnh biến mất: "Đa tạ cứu giúp."
Sau đó, y liền mang theo tiểu quỷ cùng cỗ kiệu đi về.
Nguyễn Tiêu nói: "Đi theo nhìn xem."
Đầu Trâu Mặt Ngựa theo bên cạnh cậu, cùng nhau đuổi kịp.
Mà Hàn Trang một bên hộ tống, một bên nói thầm trong lòng: Hai quái ảnh đó có điểm quen mắt, đáng tiếc cả bóng dáng cũng chưa xem hết...... Chúng
nó hẳn cũng là quỷ quái đi, được vị nào đạo hữu sử dụng hỗ trợ hay là
bản thân nhìn không được chuyện này mà lại đây hỗ trợ? Xong việc lại còn phải điều tra kĩ càng mới được.
·
Sinh hồn Lương Lệ Uyển
thuận lợi trở về thân thể, đáng tiếc cô vẫn không tỉnh, cho nên, sự việc thật ra cũng chưa được giải quyết.
Lúc trước mọi người Lương gia chỉ nhìn thấy gió quái dị thổi qua, vị Hàn đại sư này liền vội vội vàng vàng nhảy cửa sổ đi ra ngoài, mà sắc mặt của Lương Lệ Uyển cũng khó coi hơn rất nhiều, họ đều rất kinh hoảng. Hiện tại thấy Hàn Trang trở về
làm phép một hồi, sắc mặt Lương Lệ Uyển chuyển biến tốt đẹp hơn rất
nhiều, mới vừa kinh vừa sợ mà dò hỏi y đã xảy ra chuyện gì.
Hàn
Trang cũng thật hao tổn tâm trí, nói thẳng: "Vừa rồi sinh hồn của Lương
thiện nhân bị mấy người giấy dùng kiệu nhỏ nâng đi, trên kiệu dán chữ
Hỉ, rõ ràng là muốn đưa đi đến chỗ đại quỷ. Nhưng hiện tại, quỷ có thể ở lại trên đời trừ phi là Quỷ Vương đứng đầu mà mấy thiên sư đều không
muốn trêu chọc, bằng không phần lớn đều bị theo dõi, làm việc thực cẩn
thận, không có khả năng sẽ tùy ý bắt sinh hồn người sống." Y thở dài,
"Kiệu nhỏ dán chữ Hỉ, người giấy đưa nữ đến lang gia. Lương thiện nhân
đây là bị đưa cho đại quỷ đó làm quỷ thiếp rồi. Lương lão gia tử, Lương
phu nhân, các vị thật sự là không biết gì ư?"
Nguyễn Tiêu cũng đã trở lại, nghe Hàn Trang nói lời này, đột nhiên cả kinh.
Quỷ thiếp?
Đúng rồi, từ cổ chí kim vợ chồng một đôi, chỉ có giữa vợ chồng mới có thể có tuyến nhân duyên thiên địa thừa nhận, thiếp là không có. Không phải kết minh hôn mà là bị đưa cho đại quỷ làm thiếp, đương nhiên sẽ không nhìn
ra được cái gì.. Chờ thật đưa đến đại quỷ kia, đại quỷ lại làm nghi thức nạp thiếp, tuyến nhân quả đại khái còn sẽ biểu hiện ra tới một vài,
nhưng kia cũng không có quan hệ gì với nhân duyên cả.
Chỉ là,
người sống làm thiếp cho quỷ, nếu không phải bản thân người sống tự mình đáp ứng, vậy thì nhất định có người thay cô đáp ứng, mà người có thể
thay cô đáp ứng theo lý thuyết chỉ có cha mẹ, cả cha mẹ đều không còn
nữa mới có thể là cha mẹ của cha mẹ, những người khác đều không được.
Nhưng mà, vợ chồng lão Lương gia đích đích xác xác chưa từng làm bất luận
chuyện gì, hỏi như thế nào đều là không, biểu cảm một mảnh bằng phẳng.
Lương Lực thấy ông bà nội bị đề ra nghi vấn đến kích động, chính mình cũng
xúc động lên, bước xa lại đây muốn bắt lấy cổ áo Hàn Trang, tức giận
nói: "Đạo sĩ này sao lại vậy? Hỏi hỏi hỏi! Hỏi cái gì mà hỏi! Cô út tôi
là con lúc tuổi già của ông bà tôi, ông bà tôi yêu thương cô nhất, sao
có thể đem cô bán cho quỷ làm thiếp được! Cô chính là cái người sống,
nhà của chúng tôi ta cái gì cũng không thiếu, làm gì muốn bán cô tôi? Có phải anh không có bản lĩnh mới trốn tránh trách nhiệm như vậy hay
không?!"
Hàn Trang cười khổ kéo tay Lương Lực ra, bất đắc dĩ nói: "Tôi cũng muốn sớm một chút tìm được căn nguyên, cũng muốn thay Lương
thiện nhân giải trừ nguy nan không phải ư? Tình huống hiện tại là tôi
tạm thời mang cô ấy về rồi, nhưng nếu đối phương còn muốn tới tìm người, tôi cản thì cản, chỉ là cản được nhất thời cản được cả đời sao? Đại quỷ kia thực lực bao nhiêu tôi cũng không thể xác định, không biết rõ ràng
tôi không nắm chắc đi tìm nó......"
Lương Lực buông tay ra, cũng không biết có nên tin Hàn Trang hay không.
Sau đó Hàn Trang lại hỏi thêm mấy vấn đề, trong lúc nhất thời cũng chưa có biện pháp gì.
Nguyễn Tiêu không kiên nhẫn nghe bọn họ cãi cọ, kêu Đầu Trâu Mặt Ngựa nhìn
chằm chằm là được, chính mình thì lại đi vào trong những phòng khác,
muốn nhìn một chút xem có manh mối nào khác hay không.
Ngay bên
trong thư phòng, Nguyễn Tiêu ngẩng đầu thấy được ảnh chụp to lớn treo
trên mặt tường -- đây là một tấm hình cưới, hai vợ chồng đứng trên hỉ
đường, nam mặc một thân đồ đỏ cột hoa đỏ thẫm, nữ mang mũ phượng khăn
quàng vai, hai người mặt đối lẫn nhau, cúi đầu bái nhau.
Thấy một màn như vậy, trong đầu Nguyễn Tiêu đột nhiên xẹt qua cái gì đó, cậu theo bản năng mà đánh ra một luồng thần lực.
Giây tiếp theo -- "Ầm!"
Ảnh chụp to lớn tính cả khung ảnh kia cùng nhau đập rơi trên mặt đất.
Tiếng vang thật lớn kinh động người trong phòng ngủ chính, Hàn Trang bước nhanh lại đây, chợt thấy ảnh chụp kia.
Ánh trăng nhợt nhạt xuyên thấu qua song cửa sổ rưới xuống, chiếu sáng tình cảnh trên ảnh chụp.
Hàn Trang thấy rõ ràng, tức khắc kinh dị mà nói: "Khi Lương thiện nhân kết hôn, dùng chính là cổ lễ?"
Lương Lực đi theo lại đây nói tiếp: "Bọn họ là bái đường thành thân, có cái gì không đúng sao?"
Hàn Trang hít sâu một hơi, trước tiên nâng ảnh chụp dậy, sau đó nói: "Đi
qua tôi còn có chút vấn đề muốn hỏi, đến lúc đó giải thích chung đi."
Trở lại phòng ngủ chính, Hàn Trang nghiêm túc mà nói: "Từ giờ trở đi, khoan hẵng hỏi tôi, tôi hỏi cái gì thì trả lời cái đó, tôi hỏi xong lại nói
chuyện khác, có thể chứ?"
Mọi người Lương gia hai mặt nhìn nhau, đều là đáp ứng, nhưng trong lòng bọn họ đột nhiên sinh ra một tia dự cảm bất hảo.
Hàn Trang liền đặt câu hỏi: "Khi bái đường thành thân là nghiêm khắc dựa
theo cổ lễ làm ư? Chẳng hạn như bái thiên địa, bái cha mẹ, vợ chồng giao bái, giống vậy đúng không?"
Lương phu nhân gật gật đầu: "Đúng vậy."
"Khi giao bái, nam cao nữ thấp hay là nữ cao nam thấp?"
"...... Nam cao nữ thấp."
"Lương thiện nhân có ngồi kiệu hoa sao? Lưu trình khác cũng giống nhau sao? Chân có chạm đất không?"
"Là ngồi kiệu hoa, dựa theo phong tục, anh trai nó cõng đến hỉ đường, chân vẫn luôn không chạm đất."
"Có khăn voan sao? Lúc vén khăn voan thì ai vén, vén như thế nào, có dùng đòn cân không?"
"Có khăn voan, là một thân thích bên nhà trai dựa theo cổ lễ, trước tiên
dùng đòn cân nhẹ gõ đỉnh đầu Lệ Uyển, sau đó vén từ dưới hướng lên
trên......"
Tuy rằng Hàn Trang hỏi vừa nhiều vừa tạp, nhưng Lương phu nhân vẫn nói rất rõ ràng.
Sức mạnh Hàn Trang thật phức tạp, nói: "Bái đường theo cổ lễ, người phụ nữ
nơi chốn thấp hơn nam nhân một đầu, này...... Lương thiện nhân là nghĩ
như thế nào mà dùng cổ lễ vậy?"
Lương phu nhân thở dài: "Lúc ấy
gia thế chồng của Lệ Uyển bình thường, vì cấp cho Lệ Uyển tốt nhất, hôn
lễ là cử hành ở Lương gia chúng tôi, sau đó Lệ Uyển cảm thấy như vậy rất làm tổn thương mặt mũi Tiểu La, liền dứt khoát ở nhà Tiểu La cũng làm
một hồi cổ lễ. Lúc ấy Lệ Uyển đã cố ý tra qua rồi, cảm thấy hai vợ chồng cảm tình tốt, nếu Tiểu La vì cho cô tốt nhất mà không so đo người ngoài nói ra nói vào, trước tiên ở bên này làm hôn lễ, cô cũng có thể ở quê
quán Tiểu La cho Tiểu La nở mày nở mặt, dù sao cũng chỉ là hình thức
thôi......"
Nguyễn Tiêu đứng ở bên cạnh, nghe đến mấy cái này, tâm tình cũng giống như Hàn Trang, đều thực phức tạp.
Hàn Trang trầm mặc, vẫn là hỏi một vấn đề cuối cùng: "Lúc bái đường, có viết hôn thư sao?"
Lương phu nhân cùng Lương lão gia tử liếc nhau, nói: "Có viết."
Nguyễn Tiêu thầm nghĩ, quả nhiên là như thế.
Bị thế này là do người làm, không có gì là lạ đâu.
Hết chương 39.
(*Duyên Tần Tấn: Tần Tấn chi hảo - Nên duyên Tần Tấn
Câu thành ngữ này có xuất xứ từ "Tả truyện". Thời Xuân Thu, nhằm tăng cường mối quan hệ láng giềng tốt đẹp với nước Tần, Tấn Hiến Công đã đem con
gái của mình gả cho Tần Mục Công. Về sau, Tấn Hiến Công khi tuổi về già
rất ân sủng Hoàng phi Ly Cơ, bức chết Thái tử Thân Sinh. Ly Cơ lại còn
muốn bức hại hai vị công tử là Di Ngô và Trùng Nhĩ, khiến hai người đành phải trốn khỏi nước Tấn. Sau khi Tấn Hiến Công qua đời, con trai của Ly Cơ lên làm vua, nhưng ít lâu sau bị hai vị đại phu trung thành với công tử Di Ngô giết chết. Họ còn cử người đi đón công tử Di Ngô đang sống
lưu vong ở nước Lương về làm vua. Công tử Di Ngô được Tần Mục Công cử
quân hộ tống trở về nước Tấn. Mấy năm sau, nước Tấn xảy ra nạn đói phải
cầu cứu với nước Tần, được Tần Mục Công giúp cho khá nhiều lương thực.
Nhưng mặc dù nước Tấn nhiều lần nuốt lời hứa và nói nước Tần những lời
dị nghị, Tần Mục Công vẫn rất khoan dung độ lượng, giữ mối bang giao với nước Tấn. Bấy giờ, công tử Trùng Nhĩ đang sống lưu vong tại các nước
chư hầu, cuối cùng lưu lạc đến nước Tần. Tần Mục Công rất mến mộ và gả
Công chúa Hoài Doanh cho chàng. Công chúa Hoài Doanh thấy Trùng Nhĩ rất
coi thường mình liền nói: "Hai nước Tần Tấn địa vị ngang nhau, tại sao
chàng lại khinh rẻ tôi?". Trùng Nhĩ biết mình đã sai, bèn lập tức xin
lỗi nàng. Về sau, Tần Mục Công cử người hộ tống Trùng Nhĩ về nước. Cuối
cùng Trùng Nhĩ trở thành vua nước Tấn, rồi cũng cho con trai mình lấy
con gái vua nước Tần làm vợ. Hai cha con đều thông gia với nước Tần. Câu thành ngữ này vốn nói về hai nước thông gia hữu hảo. Nhưng ngày nay
người ta vẫn thường dùng nó để chỉ về hôn nhân nam nữ.)