Tiểu Thành Hoàng Hiện Đại

Chương 36


trướctiếp

Sau khi cáo biệt hai vị đạo sĩ, Nguyễn Tiêu vừa quay đầu lại, liền đối diện với ánh mắt của Tông Tuế Trọng.

Nguyễn Tiêu cười gượng.

Tông Tuế Trọng chưa nói cái gì.

Nguyễn Tiêu cũng phát hiện, chỉ cần mình không hỏi, vị này sẽ không cố tình phát biểu ý kiến, nếu cậu hỏi, tuyệt đối là trả lời có nề nếp.

…… Vậy cậu vẫn là không đề cập đến.

Vì thế Nguyễn Tiêu nhìn về phía Tông Tử Nhạc đang tức giận, hỏi: "Làm sao vậy?"

Tông Tử Nhạc khó chịu nói: "Nữ quỷ kia làm nhiều chuyện như vậy, cũng chỉ đè dưới pháp đàn ngồi tù thôi ư?"

Nguyễn Tiêu hiểu rõ: "Cậu là cảm thấy không đủ?"

Tông Tử Nhạc tránh đi Tông Tuế Trọng, nhỏ giọng nói: "Học trưởng, em hỏi anh nè, nếu là Thành Hoàng gia tới làm việc này thì sẽ xử lý như thế nào?"

Tông Tuế Trọng liếc mắt nhìn bọn họ một cái, nói: "Anh đi về trước."

Nguyễn Tiêu: "Học dì Trương thong thả."

Tông Tử Nhạc: "Tuế Trọng ca đi thong thả."

Tông Tuế Trọng liền đi rồi.

Nguyễn Tiêu lôi kéo Tông Tử Nhạc sang hướng bên kia, nói: "Thành Hoàng gia phá án cũng chỉ có thể phán như vậy, nhiều nhất chính là giam giữ trước đánh một trận bản tử." Cậu thấy dáng vẻ Tông Tử Nhạc không được thoải mái, cười cười, "Vậy cậu ngẫm lại xem, nếu là để cậu phán, cậu muốn phán như thế nào? Đừng nghĩ Trần tiểu thư là chị cậu, cứ nghĩ cô ấy là một người xa lạ, cậu sẽ phán như thế nào."

Tông Tử Nhạc nghẹn họng.

Nếu là một người thường, giết người chưa thành đương nhiên là ngồi tù……

"Dù là Dư đại sư nói đúng, nhưng chị em và Tần Trọng đều bị nhiều đau đớn như vậy, sau đó còn không có tới kịp trả thù, kẻ cuồng theo dõi kia liền tự sát, cục tức này cũng nghẹn lại! Không tan được."

Nguyễn Tiêu vỗ vỗ vai nó, an ủi nói: "Kỳ thật, Lưu Giai Giai đó hại người như vậy, tội nghiệt vẫn luôn đều ở trên người cô ta. Nếu như ở trước kia, cô ta phải bị phán xuống địa ngục."

Mắt Tông Tử Nhạc sáng ngời, vội vàng hỏi: "Thật sao? Vậy anh nói Thành Hoàng gia lại……"

Nguyễn Tiêu nhún nhún vai, trả lời: "Bởi vì địa ngục ở âm phủ, Thành Hoàng gia không có quyền hạn này. Thành Hoàng gia thẩm phán xem như sơ thẩm, cấp ra phán quyết cơ bản sau đó đưa đến âm phủ. Sau khi quỷ đó vào âm phủ phải chiếu Nghiệt Kính Đài trước, tất cả tội nghiệt trên người đều hiển hiện ra, lại từ Diêm Vương gia thẩm phán cô ta rốt cuộc phải bị đánh vào tầng địa ngục nào."

Giống mấy vụ án trước đây, người hại người, một phương trong đó trở thành lệ quỷ, Thành Hoàng trực tiếp tuyên án lệ quỷ theo nếp báo thù là được. Nhưng người hại người, kẻ hại người lại đi làm quỷ… xử lý quỷ và người sống đương nhiên bất đồng.

Lưu Giai Giai thẩm phán kỳ thật có ví dụ để theo, giống cô ta dùng bùa Hòa Hợp kết hợp cô ta và Tần Trọng, là phá hư cảm tình của Tần Trọng và Trần Úy Vũ, dù hai người không phải vợ chồng, ít nhất phạm phải tội nghiệt châm ngòi, hạ địa ngục Rút Lưỡi (Bạt Thiệt)*, địa ngục Thiết Thụ**; Mục đích ở Tần Trọng, là mưu đoạt bạn trai của người khác, phải xuống địa ngục Chảo Dầu (Dầu Oa]; Cô ta mưu hại tính mạng Trần Úy Vũ, tuy rằng không có giết chết lại chỉ kém một hơi, phải đến địa ngục Đao Sơn; còn có nàng là tự sát chết, phải đi địa ngục Uổng Mạng (Uổng Tử)."

(*quá dài nên mình note chú thích cuối chương nhé, để nói lâu dài nên mình để tên địa ngục theo kiểu Vn hay nói luôn thay vì 100% hán việt nha) HaydoctruyentrenwattpadKAORURITSvawordpressHIKARIARE.

Nếu là thần ở địa phủ vẫn còn, Lưu Giai Giai ít nhất muốn ở một trận trong địa ngục Rút Lưỡi, Thiết Thụ, Chảo Dầu, Uổng Mạng, mà cô ta mưu hại Trần Úy Vũ suýt chút nữa thành công, làm Trần Úy Vũ phải chịu rất nhiều đau khổ không nên chịu, này thì xem Diêm Vương phán như thế nào—— hoặc là phán nặng một chút vào tội danh mưu hại tánh mạng, cho cô ta đi địa ngục Đao Sơn; hoặc là bởi vì không hại chết không phán mưu hại tánh mạng, phải phán cô ta làm chuyện đường ngang ngõ tắt, đi địa ngục Hồ Máu (huyết trì).

Tóm lại, năm địa ngục thay phiên đi là việc xác định.

Tông Tử Nhạc vừa nghe, tâm tình thoải mái hơn chút: "Ý của học trưởng là, Lưu Giai Giai bị trấn áp rất nhiều năm hóa giải chấp niệm xong đi đến âm phủ, kỳ thật vẫn là sẽ bị thẩm phán xuống địa ngục?"

Nguyễn Tiêu dừng một chút, vẫn là gật gật đầu nói: "Đúng vậy."

Tông Tử Nhạc cuối cùng là giãn chân mày ra.

Nguyễn Tiêu lại thở dài trong lòng.

Trên thực tế, đây thật sự chính là an ủi.

Thiên địa tồn tại, hai đường âm dương sẽ trước sau tồn tại, luân hồi cũng trước sau tồn tại, chính là thần linh ở địa phủ toàn bộ tiêu vong, địa phủ lại là tồn tại trên danh nghĩa. Địa ngục thiết lập tại địa phủ, có lẽ vẫn còn, có lẽ đã biến mất, nhưng vô luận còn ở đây không, quỷ hồn xuống địa ngục đều là đi qua Diêm Vương thẩm phán sau đó để quỷ sai áp vào. Diêm Vương không có, quỷ sai không có, cho dù có Nghiệt Kính Đài có thể hấp dẫn ác quỷ chiếu thấy tội nghiệt lúc còn sống, cũng không ai đưa bọn họ xuống địa ngục rồi.

Tình huống hiện tại, hơn phân nửa vẫn là mang theo tội nghiệt đầu thai.

Nguyễn Tiêu có đôi khi cũng nghĩ, chờ đến khi chức quan cậu thăng lên, có nên muốn đi âm phủ nhìn xem hay không? Nếu cậu vẫn là một người thường thì cũng thôi, dù sao chỉ có thể nước chảy bèo trôi, nhưng làm Thành Hoàng rồi, gặp được chuyện bất bình nhiều, nhìn thấy kỳ lạ cũng nhiều, khó tránh khỏi bị tức giận đến chết khiếp, cũng nhiều thêm một chút ý thức trách nhiệm. Dưới tiền đề không ảnh hưởng chính mình sống lại, có thể nhiều làm chút gì… thì làm thôi vậy.

Châu Thành Hoàng là một điểm mấu chốt, tích cóp đến một vạn công đức xong cậu có thể huyết nhục sống lại, cũng có thể có cơ hội đến âm phủ.

Cẩn thận ngẫm lại, đột nhiên……

Có hơi sợ.

Còn Lưu Giai Giai kia, trước tiên nhớ kỹ đi, chờ đi đến âm phủ rồi lại nói.

Có lẽ, cũng chưa chắc không cơ hội nhét cô ta vào đó.…

Tông Tử Nhạc kéo Nguyễn Tiêu một phen, tò mò hỏi: "Học trưởng Nguyễn, anh suy nghĩ gì đó?"

Nguyễn Tiêu lấy lại tinh thần, sờ sờ mũi.

Sau đó cậu thuận miệng nói: "Anh là suy nghĩ, tối khuya dì Trương mang một đám người đi tìm Lưu Giai Giai, kết quả Lưu Giai Giai đã chết, thi thể dì ấy xử lý như thế nào? Chuyện này không dễ làm đi."

Tông Tử Nhạc sửng sốt, sau đó nói: "À, cái này không có việc gì. Rốt cuộc không phải cách chết bình thường, chỗ đó cũng không phải nơi quá náo nhiệt, có người chuyên môn xử lý."

Lúc này đến phiên Nguyễn Tiêu ngây ngẩn cả người: "Người chuyên môn?"

Tông Tử Nhạc nói: "Em hỏi qua dì Trương, dì nói lúc ấy Dư đại sư gọi điện thoại, sẽ có người kết thúc chuyện này." Cậu không thèm để ý mà nói, "Rất bình thường. Tuy rằng chúng ta đều biết trên đời này có sự kiện thần quái, nhưng ngoại trừ chân chính trải qua ra, ai tin nào? Quốc gia chúng ta lớn như vậy, phát sinh sự kiện thần quái chắc chắn không ít, căn bản không chân chính tuôn ra, nhiều nhất là trên báo thần thần bí bí nhắc một xíu, nếu không có người chuyên môn xử lý, sao có thể?"

Nguyễn Tiêu nhướng mày: "Chuyện này cậu biết từ lâu rồi nhỉ."

Tông Tử Nhạc: "Em đây là phỏng đoán hợp lý thôi à."

Nguyễn Tiêu: "……"

Phỏng đoán thôi mà nói như đúng rồi á.HaydoctruyentrenwattpadKAORURITSvawordpressHIKARIARE

Kỳ thật Nguyễn Tiêu cũng cảm thấy là hẳn là có người chuyên môn xử lý loại sự kiện này, chỉ là những người này lai lịch là cái gì? Đối tượng đạo sĩ Dư gọi điện thoại là đại sĩ Chính Nhất Giáo như bọn họ, hay là thuộc tổ chức của quốc gia? Còn có những đại sư Huyền môn đó, có liên hệ lẫn nhau hay không, có thể cũng có tổ chức gì đó hay không?

…… Nếu cậu muốn biết, bằng sự hiểu lầm của đạo sĩ Dư đối với cậu, hỏi đạo sĩ Dư hẳn là được. Chính là như vậy sẽ không thể thiếu sẽ tiếp xúc càng sâu với đạo sĩ Dư, phải nói xem mình vốn là học cái gì, thờ phụng theo vị thần nào, cũng không tránh được có tên tuổi ở chỗ đối phương.

Nguyễn Tiêu suy tư xong, vẫn là quyết định tạm thời đừng.

Cậu nghĩ đến khá tốt, hai tầng thân phận che lấp cho chính mình, nhưng rốt cuộc cậu vẫn chưa sống lại. Các đạo sĩ khác với Tông Tuế Trọng, Tông Tuế Trọng nhìn thấy thi thể cậu còn có thể tràn ngập hoài nghi, mà các đạo sĩ có Mắt Âm Dương, nói không chừng lập tức liền phát hiện cậu là Thành Hoàng. Ai biết các đạo sĩ đối với người "may mắn" có thần chức như cậu sẽ mang thái độ gì? Nếu có đường rẽ gì ảnh hưởng cậu sống lại thì làm sao bây giờ?

Còn những chuyện cậu muốn biết… sau này chung quy cũng sẽ biết thôi.

Sau đó, Nguyễn Tiêu cũng không nói nhiều cùng Tông Tử Nhạc nữa, tản bộ tiêu cơm đến không sai biệt lắm, bọn họ cũng từng người đi về phòng mà chủ nhà sắp xếp.

Sau khi nằm trên giường, Nguyễn Tiêu nhìn nhìn công đức của mình.

Vậy mà có hai mươi điểm công đức.

Nguyễn Tiêu nghĩ nghĩ, cũng hiểu đây là do cậu tiêu trừ nguyền rủa và loại trừ bùa Hòa Hợp mà được cấp cho —— Cũng phải, cậu làm Thành Hoàng lại không phải chỉ thẩm phán án, cứu người cũng phát tiền lương. Nhưng cậu lại đột nhiên nghĩ đến, hai đạo sĩ bài ưu giải nạn cho người ta, theo lý thuyết cũng sẽ có công đức…… Loại trừ bùa Hòa Hợp thì thôi, đạo sĩ Dư bọn họ rõ ràng không hiểu biết cho lắm, nhưng chuyện loại trừ nguyền rủa cho Trần Úy Vũ thì bọn họ có thể giải quyết. Cứ như vậy, cậu ra tay cứu Trần Úy Vũ trước, liệu có thể ảnh hưởng đến công đức của hai đạo sĩ kia không?

Nhíu mày tìm một lần trong "lải nhải" xong, Nguyễn Tiêu mới chậm rãi buông lỏng chân mày đang nhíu.

Các đạo sĩ làm phép phải mượn dùng sức mạnh của thần linh, cùng cấp với cùng thần linh hợp tác giải quyết vấn đề, nhưng rốt cuộc một là người một là thần, khi trời cao gửi đi công đức, phương pháp tính tiền lương phát tiền lương khác nhau, cho nên thần linh và đạo sĩ nhận được được cũng là tách ra.

Tình huống như Trần Úy Vũ này, các đạo sĩ xuất lực cũng giải quyết được sự việc, là có thể được đến công đức bọn họ vốn đạt được, mà loại trừ nguyền rủa chủ yếu chính là mượn dùng sức mạnh thần linh, nằm ở phạm trù thần linh ra sức. Nếu thần mà bọn họ thờ phụng còn ở, cậu sẽ cùng thần linh đó phân chia dựa theo ra sức nhiều hay ít, như vậy giữa đường cắm vào cũng có chút không phúc hậu, nhưng thần linh giờ không có, vậy thì không có ảnh hưởng gì.

Sau khi chải chuốt xuôi mọi việc, Nguyễn Tiêu nhẹ nhàng thở ra.

Như vậy sau này lúc cậu lại làm việc, nếu là lại đụng vào đạo sĩ, làm việc cũng có thể càng linh hoạt hơn chút.

Đêm nay, Nguyễn Tiêu không đi tuần phố.

Có đạo sĩ ở mà, đi chi……

·

Cứu người về rồi, chuyện của Trần Úy Vũ liền hạ màn, kế tiếp cũng không có quan hệ gì với Nguyễn Tiêu.

Sáng tinh mơ, trời còn chưa sáng, Tông Tuế Trọng lại đây gõ cửa.


trướctiếp