Lý Tam Nương hành lễ với Nguyễn Tiêu, nhìn Trần Kim Long một cái, giọng
thô tiếng thiển mà nói: "Thành Hoàng gia, là con quỷ này lại gây ra
chuyện xấu gì? Ta đây lập tức bắt hắn lại, giao cho ngài xử trí!"
Trần Kim Long không so đo cái này, hắn nghiêng đầu nhìn chằm chằm quan sát
Lý Tam Nương một hồi lâu, mới không quá xác định mà mở miệng: "Đây
là...... nữ quỷ mấy ngày hôm trước kia đó hả? Cô ta sao mà làm thành cái dạng này, rốt cuộc là nam hay nữ?"
Nguyễn Tiêu: "......"
Đàm Tố: "......"
Lý Tam Nương thật nghẹn khuất, cô nghĩ nghĩ, một dậm chân biến thành bộ
dáng quỷ thể nguyên bản. Nhưng tiêu hao rất lớn, cô mới kiên trì được
một giây đồng hồ rồi gấp gáp một lần nữa biến thành Mặt Ngựa.
"Mặt Ngựa là thần thân của ta, ta hiện tại có thần chức rồi, ngươi hiểu
không? Nếu ở cổ đại, ngươi thấy ta là phải hành lễ, hiểu không?"
Trần Kim Long: "Hiểu."
Kỳ thật hắn không quá hiểu xấu thành như vậy có cái gì mà đắc ý, nếu hắn
biến thành như vậy, còn muốn đi tỏ tình với Mọt Sách à? Không hù chết
Mọt Sách đã không tệ rồi.
Nhưng hắn cũng không chấp nhặt với phụ nữ, nếu không chắc chắn là không dứt.
—— trở lại chuyện chính.
Nguyễn Tiêu nghiêm túc nói: "Chờ em tìm được con quỷ kia, các chị cùng nhau
qua đó đi, lúc này nhất định phải bắt được nó." Lại dặn dò Trần Kim
Long, "Tôi đã làm chút phòng hộ cho Tôn Tử rồi, anh không cần quá lo
lắng."
Lý Tam Nương cùng Đàm Tố nghiêm túc lĩnh mệnh.
Trần Kim Long do dự một chút, cũng đáp ứng.
"Tôi biết rồi."
Nguyễn Tiêu vê lại sợi quỷ khí đen sì kia, thổi một cái về phía trước, vào
thời điểm quỷ khí muốn tiêu tán nhưng chưa tán thì nhanh chóng trừ tín
ngưỡng, bổ sung năng lượng cho Ấn Thành Hoàng.
Ấn Thành Hoàng phun ra một luồng ánh sáng, cuốn lấy quỷ khí, nhanh chóng bay qua bên phải.
Nguyễn Tiêu vung tay, tung ra một lá cờ lớn, quát: "Đều lại đây!"
Mấy người bọn Lý Tam Nương nhanh chóng xông tới.
Giây tiếp theo, lá cờ bao lấy mấy con quỷ, "Vèo" một chút không còn bóng dáng.
·
Trên đường phố giữa đêm khuya, một vầng sáng trắng bay nhanh về phía trước,
phía sau luồng sáng là một cơn gió xoáy nhanh chóng bay theo.
Nếu có người có đạo hạnh nhìn kỹ thì sẽ phát hiện trong gió lốc xoay tròn
một lá cờ lớn, đừng nhìn lá cờ mặt ngoài đen nhánh, nhưng một chút tà
khí cũng không có, ngược lại mang theo một sự uy nghiêm không tên, làm
cô hồn dã quỷ ra ngoài tản bộ bên đường sôi nổi tránh lui —— có vài con
không cẩn thận dính lên cực nhỏ cũng đau nhức cả người, bị tước hơn phân nửa quỷ khí.
Mấy con quỷ xui xẻo đó "Shhh" một tiếng, vội vội vàng vàng ghé vào nhau khe khẽ nói tiếng quỷ.
"Đây là cái gì vậy? Thật đáng sợ quá đáng sợ!"
"Cái lá cờ kia, trước nay tôi chưa thấy qua......"
"Tôi mới đụng tới một chút mà suýt nữa đau chết rồi!"
"Chẳng lẽ là đại quỷ ở đâu tới? Có phải pháp khí không vậy......"
"Không thể trêu vào, không thể trêu vào...... Chạy trốn lẹ lẹ đi......"
Tốc độ luồng sáng trắng quá nhanh, cũng may cờ đen theo kịp, dần dần cùng
nhau đi vào một khu vực thi công mới khai phá gần trung tâm thành phố.
Đến cổng lớn, luồng sáng lượn vòng một vòng trở lại Ấn Thành Hoàng, sợi quỷ khí kia cũng tiêu tán.
Gió xoáy màu đen dừng lại, Nguyễn Tiêu bỗng chốc rơi xuống đất. Cậu duỗi
tay trảo một cái bắt lấy lá cờ lớn màu đen kia, lại run lên, trên lá cờ
liền rơi xuống một hai ba con quỷ.
Trần Kim Long lăn trên mặt
đất, che đầu lại oán giận: "Tôi nói nè Thành Hoàng gia, lão nhân gia
ngài thu cờ không thể báo trước một tiếng hả?"
Đàm Tố và Lý Tam Nương thì lại rất nhẹ nhàng đứng vững, một người nhàn nhã, một người uy vũ.
Nguyễn Tiêu không thèm để ý đến Trần Kim Long, y nắm chặt Ấn Thành Hoàng, một
bên khắc tín ngưỡng, một bên nghiêm túc mà quan sát khu thi công đã dựng lên giàn giáo.
Trần Kim Long bò dậy xong, thấy Nguyễn Tiêu mang vẻ mặt nghiêm túc thì không khỏi buồn bực, hỏi: "Cậu đang xem cái gì vậy?"
Nguyễn Tiêu nhíu mày: "Anh không cảm thấy nơi này rất kỳ quái à?"
Trần Kim Long: "Không phát hiện cái gì không thích hợp hết."
Đàm Tố và Lý Tam Nương lại trăm miệng một lời: "Không có quỷ hồn khác!"
Trần Kim Long đột nhiên sửng sốt, sau đó nhanh chóng nhìn quanh bốn phía——
quả nhiên, khu thi công lớn như vậy mà một con quỷ cũng không có, sao có thể? Đế Đô mỗi năm chết nhiều người như vậy, không nói quỷ đầy đường,
nhưng cũng thường thường có thể thấy bóng quỷ.
Nguyễn Tiêu trầm
giọng nói: "Dù là đỉnh núi có đại quỷ chiếm địa bàn cũng sẽ có rất nhiều tiểu quỷ thò qua bái lạy, thậm chí giúp đỡ đại quỷ cùng nhau thủ địa
bàn. Quỷ đặc biệt độc đại cũng có, nhưng vô cùng hiếm, hơn nữa thường
thường cường đại đến một khi tiếp cận địa bàn của do thì sẽ cảm giác
được đối phương đuổi đi. Nhưng hiện tại hiển nhiên không phải, tình
huống như vậy...... Mọi người nghĩ đến cái gì?"
Lý Tam Nương rốt
cuộc là người thành quỷ thời gian dài nhất, lập tức nói tiếp: "Đại quỷ
ăn tiểu quỷ." Trên mặt ngựa của cô lộ ra phẫn nộ, "Có vài ác quỷ không
có cường đại đến kinh sợ một phương, lại bởi vì trời sinh tính hung tàn
cắn nuốt đồng loại, cho nên cũng làm các quỷ né xa ba thước. Mà chỗ của
bọn chúng cũng sẽ không có quỷ hồn xuất hiện."
Xuất hiện là đều bị ăn.
Trần Kim Long nổi lên một thân da gà, kêu lên: "Quỷ ăn quỷ? Vậy không phải như người ăn thịt người hả, biến thái vê lờ!"
Đàm Tố sâu kín nói: "Nếu trên thế giới không có biến thái thì cũng sẽ không có lệ quỷ uổng mạng như chúng ta. Hại chết và chị Lý, những người đó
chẳng lẽ không biến thái ư? Trình độ biến thái sâu hơn một chút, ăn
người ăn quỷ này nọ thì tính là cái gì."
Lời này có điểm khiếp người, cố tình ngẫm nghĩ lại còn cảm thấy rất có đạo lý, không khí cũng trầm trọng hơn.
Nguyễn Tiêu xoay người, chỉ vào cái giàn giáo bên phải, nói: "Chúng ta đi đến
chỗ kia đi, quỷ khí rất dày đặc, hơn phân nửa chính là chỗ con quỷ kia
ẩn thân. Còn việc chỗ này có phải bị ủy ăn mới trống rỗng hay không, ta
qua đi xem một cái sẽ biết thôi."
·
Trên giàn giáo kia đã xây dựng một bộ phận tầng lầu, quỷ khí là từ tầng thứ tư bốc ra bên ngoài.
Mấy người Nguyễn Tiêu nhanh chóng đi qua, nhưng khi bọn họ sắp sửa tiếp cận tầng đó, quỷ khí lại đột nhiên bùng nổ, xông thẳng lên tầng lầu cao
hơn.
"Không ổn, hắn phát hiện ra chúng ta rồi!" Hai chân Lý Tam
Nương đột nhiên giẫm mạnh, tựa như một con ngựa chiến chân chính, chạy
như điên lên lầu.
Bọn Nguyễn Tiêu nhanh chóng đuổi kịp, mà Lý Tam Nương thì nhanh hơn rất nhiều, cô cách quỷ khí càng ngày càng gần, khi
đến tầng thứ tám thì liền nhìn thấy một bóng quỷ đang không ngừng hướng
lên trên! bóng quỷ thấy chính mình phải bị đuổi theo, đột nhiên đánh về
phía ngoài cửa sổ, mà thời khắc này, Lý Tam Nương ở ngay sau lưng nó,
cách hơn hai thước.
Đây là vụ án đầu tiên Lý Tam Nương lấy thân
phận quỷ sai làm, sao có thể để người bị tình nghi rời đi như vậy? Cô
giơ tay lên, cái móc sắt lấp lánh ánh lên lạnh lẽo nháy mắt biến dài ra, hung hăng mà câu lấy sau lưng bóng quỷ.
Mặt Ngựa móc sắt là vật thần, sau khi ác quỷ bị câu lấy, quỷ thể tất nhiên sẽ thống khổ vô cùng.
Quả nhiên, bóng quỷ kia treo trên móc sắt hung mãnh mà giãy giụa, phát ra tiếng tru lên bén nhọn.
Lý Tam Nương không lưu tình chút nào, dùng sức túm một cái, sống sờ sờ kéo bóng quỷ từ cửa sổ về.
Lúc này, Nguyễn Tiêu, Đàm Tố và Trần Kim Long cũng thuận lợi đuổi tới, đang nghe thấy tiếng quỷ kêu chói tai đó, nhịn không được cùng nhau bịt chặt lỗ tai.
Nguyễn Tiêu có thần lực hộ thể, nhưng tiếng thét chói
tai lại làm lơ động tác của Trần Kim Long và Đàm Tố, vẫn chui vào trong
tai bọn họ, làm cho quỷ khí trên người bọn họ cuồn cuộn một trận, đầu
váng mắt hoa.
Lý Tam Nương cũng cảm giác được đợt sóng âm mạnh mẽ đánh sâu vào kia, chính là đánh sâu vào vừa mới đánh lên người cô thì
giống như là bị thứ gì bài xích đi. Tại một khắc này, cô càng hiểu được
chỗ tốt khi được sách phong—— sau khi có thần thân rồi thì quỷ hồn quỷ
lực sẽ trở nên ổn định, rất nhiều ngoại lực đều không thể làm quỷ lực
rung chuyển kịch liệt nữa.
Chỉ là bóng quỷ điên cuồng giãy giụa,
tuy rằng không thể tránh thoát thần vật câu hồn nhưng lại tiêu hao của
Lý Tam Nương càng nhiều quỷ lực, hơn nữa bóng quỷ càng điên cuồng bất
chấp cái giá phải trả, quỷ lực của cô tiêu hao càng nhanh!
Nguyễn Tiêu thấy vậy, nhíu mày ném Ấn Thành Hoàng ra, trực tiếp đánh vào trên người bóng quỷ.
Bóng quỷ gào lên bị gián đoạn, treo trên móc sắt co rút run rẩy, lại mang vẻ mặt oán độc mà nhìn lại đây.
Bọn Nguyễn Tiêu cũng thấy rõ ràng bộ dáng của con quỷ này.
Đại khái là một người đàn ông trung niên đã chết chưa được mấy tháng, gương mặt khô gầy, ánh mắt hung ác nham hiểm, trước khi chết giống như ông ta từng gặp thống khổ rất lớn, bụng bị cắt ra, ruột thật ruột kéo lê trên
mặt đất, vừa rồi giãy giụa làm ra một mảnh máu me lộn xộn.
Trần Kim Long lập tức chỉ ra và xác nhận: "Chính là hắn!"
Con quỷ này cũng nhận ra Trần Kim Long, như là hiểu rõ cái gì, không hề có dấu hiệu mà lại lần nữa bùng nổ!
Tiếng quỷ gào càng thêm mãnh liệt và bén nhọn đến cực điểm, Trần Kim Long đột nhiên không kịp phòng ngừa, ôm đầu đột nhiên đụng vào tường, nửa thân
mình đều đâm vào tường. Mà Đàm Tố vẫn luôn duy trì bộ dáng sinh thời
cũng đồng dạng bị chấn đến đau đầu vô cùng, quỷ khí cả người xao động,
thình lình biến trở về quỷ tương chân chính. Giờ phút này, cô mở to một
đôi mắt máu me chết không nhắm mắt, trên đầu trên người đều thấm ra
lượng lớn máu, tóc dài khoác rũ, tẩm trong vũng máu —— đúng là bộ dáng
khi cô chết.
Đột nhiên, tiếng quỷ góc ô ô ư ử vang lên.
Tầm mắt Nguyễn Tiêu theo đó nhìn lại, đột nhiên dừng ở cái bụng bị thủng lỗ của nam quỷ.
Ở nơi đó có vài cái đầu quỷ chen chúc, phía sau tiếp trước mà chui ra bên ngoài, biểu cảm trên mặt đầu quỷ đã bi thương lại thống khổ, như đang
dùng hết sức lực muốn chạy thoát. Nhưng vô dụng —— nam quỷ đột nhiên
ngửa đầu, tiếng khóc thét chợt tăng lớn, quỷ khí phun trào, cứ như từ
trong bụng ông ta sinh ra lực hút cường đại, từng chút một kéo những đầu quỷ kia lại. Những đầu quỷ đó điên cuồng giãy giụa một trận, cuối cùng, vẫn là chậm rãi bị nuốt lại lần nữa...... Bỗng chốc chúng trở nên phai
nhạt đi rất nhiều.
Sắc mặt Nguyễn Tiêu biến đổi, phủi tay ném ra vài lá bùa Trấn.
Một lá bùa Trấn "Vèo" một cái phong kín miệng nam quỷ, mấy lá khác cũng dán kín toàn bộ lên người ông ta. Con quỷ tàn sát bừa bãi này chợt sôi trào quỷ khí lên, giống như phát hiện nguy hiểm, muốn hấp hối giãy giụa,
nhưng vẫn là bị áp súc lại từng chút từng chút, gắt gao phong bế lại.
Thế giới rốt cuộc cũng thanh tĩnh......
Mặt quỷ của Đàm Tố và Trần Kim Long xanh mét, đều là lòng còn sợ hãi.
Hai người bọn họ một là lệ quỷ oán khí tận trời, một là quỷ có chấp niệm
mạnh mẽ dù thiểu năng trí tuệ vẫn bảo vệ người trong lòng, chính là tại
đây, giữa tiếng quỷ gào thế nhưng không tài nào khống chế quỷ khí của
mình, đủ thấy được trình độ hung hãn của nam quỷ này.
Quỷ lực của Lý Tam Nương không tiêu hao quá nhiều, cũng nhẹ nhàng thở ra, nhịn
không được nói: "Lúc này nếu tôi tự mình lại đây bắt quỷ, không đợi kéo
được hắn về thì quỷ lực chắc chắn đã dùng xong rồi."
Nguyễn Tiêu không nói chuyện, tâm tình cậu rất kém cỏi.
Trên người con quỷ này ánh đỏ quá dày đặc, thậm chí một bộ phận ánh đỏ còn
kèm theo mùi máu tươi nồng đậm mới mẻ —— Này thuyết minh cái gì? Thuyết
minh con quỷ này không chỉ có lúc tồn tại từng tạo nghiệt, sau khi chết
còn giết không chỉ một người. Hơn nữa vừa rồi, những đầu quỷ trong bụng
ông ta rõ ràng muốn chạy trốn, đều cho thấy nơi đây vốn nên có các quỷ
hồn khác, đích đích xác xác đều là bị ông ta ăn luôn rồi!
Giữa
quỷ và quỷ là có tranh đấu, nhưng đại đa số là tranh đoạt quỷ khí lẫn
nhau, mà nếu quỷ ăn quỷ...... giống như người ăn người vậy.
Con nam quỷ này còn sống lẫn chết đi hành vi phạm tội chồng chất, cũng thật là làm người đồng tình không nổi.
Nguyễn Tiêu mặt không biểu cảm mà mở miệng: "Trần Kim Long, Đàm Tố, các ngươi
mỗi người lấy hai lá bùa Trấn, tùy thời bổ sung lên con quỷ này. Tam
Nương, tiếp tục câu hắn, mặc kệ phát sinh chuyện gì cũng không thể buông ra."
Giờ khắc này, mấy con quỷ đều cảm giác được một loại uy
nghiêm đến từ chỉ thị của thần, vội vàng trịnh trọng lên tiếng: "Dạ,
Thành Hoàng gia."
Nguyễn Tiêu chậm rãi nâng tay lên, trong tay có sức mạnh cường đại gì đó đang nhanh chóng tụ tập, dần dần hình thành
một cây gậy khóc tang quấn từng vòng vải bố trắng. Sau đó, cậu giơ lên
gậy khóc tang, hung hăng mà đánh xuống nam quỷ!
Một cái, hai cái, ba cái!
Gậy khóc tang mỗi lần đánh xuống, quỷ khí trên người nam quỷ đều sẽ tán đi
nhè nhẹ từng đợt từng đợt. Một bộ phận quỷ khí bị Lý Tam Nương nhanh
chóng cắn nuốt, một bộ phận khác thì bị Đàm Tố cùng Trần Kim Long chia
cắt.
Sức mạnh nhanh chóng xói mòn quả nhiên làm nam quỷ càng thêm hung ác, ông ta dường như điên rồi mà điều động quỷ lực trên người, ý
niệm mãnh liệt kéo quỷ lực nhanh chóng ăn mòn sức mạnh của bùa Trấn, bùa Trấn nhanh chóng biến thành màu đen, mắt thấy sẽ mất đi hiệu quả. Nhưng Đàm Tố tay mắt lanh lẹ, lập tức bổ sung một lá, Trần Kim Long chán ghét nhất nam quỷ này, tốc độ bổ sung bùa càng một chút không chậm, gắt gao
phong tỏa lấy hy vọng cuối cùng của nam quỷ.
Dần dần, gậy khóc
tang đập hết tất cả quỷ khí của nam quỷ, quỷ thể ông ta dần dần trở nên
nhạt đi, sức mạnh suy yếu đến mức tận cùng. Lần này, đám đầu quỷ trong
bụng ông ta nắm lấy cơ hội lại lần nữa va chạm, thuận lợi mà tránh ra
nửa thân mình, liều mạng muốn thoát khỏi trói buộc của nam quỷ.
Nguyễn Tiêu đang chờ cái này đây, duỗi tay trảo một cái, từng bước từng bước rút chúng ra ngoài.
Chờ hoàn toàn thoát khỏi bụng nam quỷ, năm con quỷ kia tê liệt ngã xuống
mặt đất, đã suy yếu đến nông nỗi chỉ cần có một cơn gió thổi tới thì sẽ
hoàn toàn tiêu tán...... Nhưng thần chí của bọn họ vẫn còn thanh tỉnh,
nếu không cũng không thể kiên trì đến lúc được cứu vớt.
Nguyễn
Tiêu nhìn kỹ mấy con quỷ này, là quỷ hồn bình thường không có tội nghiệt cũng không có công đức, nhưng nếu cứ như vậy đưa bọn họ đi đầu thai,
linh hồn yếu ớt chỉ có thể để bọn họ đầu thai đến đường súc sinh, còn
không biết sau mấy lần luân hồi mới có thể làm người một lần nữa......
Chuyển thế như vậy là trừng phạt của kẻ có tội, mà không nên là kết cục
của bọn họ.
Thân là Thành Hoàng, Nguyễn Tiêu theo lý nên giúp bọn họ một phen.
Vì thế cậu nâng Ấn Thành Hoàng, chuyên chú mà trừ tín ngưỡng trong đó.
Một trăm, hai trăm, ba trăm......
Theo lượng lớn tín ngưỡng chuyển hóa, Ấn Thành Hoàng tản mát ra ánh sáng
trắng nồng đậm, bao phủ lên năm quỷ hồn đang suy yếu. Ánh sáng liên tiếp rót vào, mấy quỷ hồn này cũng nhanh chóng trở nên ngưng thật lên.
Dần dần, năm quỷ hồn khôi phục lại bình thường, bọn họ đong đầy cảm kích mà nhìn Nguyễn Tiêu, khom lưng xuống thật sâu.
Quỷ môn màu đen mở ra phía sau bọn họ, năm con quỷ biểu đạt lòng biết ơn
xong thì đứng thẳng người, xoay người đi vào, bước lên con đường đi đến
âm phủ.
Sau đó bọn họ sẽ tiến vào luân hồi, mở ra nhân sinh mới của mình.
Nguyễn Tiêu nhìn theo quỷ môn biến mất, cũng rất vui mừng, tuy rằng vẫn trừ đi rất nhiều tín ngưỡng, nhưng lần này cậu lại không quá đau lòng.
Hơn nữa......
Lại có 50 điểm công đức vào túi.
Từ số lượng công đức này cũng có thể biết, năm con quỷ này quả nhiên chính là quỷ rất bình thường...... Nhưng bình thường cũng tốt, quỷ bình
thường sẽ sống một cuộc đời bình thường, loại sóng to gió lớn như bơi cả ngày trong bụng quỷ, thiệt tình là không thích hợp với bọn họ.
Kế tiếp, tầm mắt Nguyễn Tiêu dừng trên người nam quỷ tội nghiệt đầy mình kia.
Quỷ như vậy, công đường gì đó thẩm vấn gì đó là dọa không đến ông ta, trực tiếp thẩm vấn là được.
"Nói! Lúc ngươi tồn tại đã làm chuyện ác gì, lúc thành quỷ đã giết người nào? Có phải ngươi muốn đoạt xá Tôn Tử và Nhan Duệ? Làm sao mà biết được
mệnh cách? Ngoại trừ năm con quỷ vừa rồi, ngươi còn ăn bao nhiêu quỷ
nữa?!"
Nam quỷ hiện tại cũng thực suy yếu, nhưng ông ta lại chỉ phát ra tiếng cười "hô hô", mặt đầy không để bụng.
Lý Tam Nương nhận thấy được ông ta chậm trễ Thành Hoàng gia, tức giận mà
đột ngột túm lấy móc sắt đang giữ chặt nam quỷ —— móc giảo cắm mạnh vào
hồn phách của ông ta, làm ông ta đau đến run rẩy một trận. Nhưng ông ta
vẫn cười âm hiểm, một chữ cũng không chịu khai.
Trần Kim Long tức giận lợi hại, chạy tới đá mạnh nam quỷ một trận.
Đồ vô lại! Hắn cẩn thận bảo vệ Mọt Sách như vậy, suýt nữa đã bị cái thứ
này chiếm thân xác. Cả chính hắn cũng bị đánh choáng váng hai lần, nếu
không có Thành Hoàng gia hỗ trợ, hắn bị đánh tan Mọt Sách cũng không tốt được! Bây giờ còn dám câm miệng không nói lời nào, thật con mẹ nó thiếu đá!
Đàm Tố thật ra không kích động như Trần Kim Long, nhưng móng tay của cô im hơi lặng tiếng mà duỗi dài, hung hăng mà xé chân nam quỷ
xuống.
Người nam quỷ run run một cái, chân bị kéo dài ra, nhưng bóng quỷ thì càng phai nhạt.
Nguyễn Tiêu hơi bình tĩnh chút, nếu ngoan cố không tiêu, vậy không cần khách
khí. Cậu nhấc gậy khóc tang lên, nện xuống từng gậy từng gậy, thẳng đánh đến khi quỷ thể của nam quỷ càng lúc càng mờ nhạt, nhạt đến cuối cùng
bắt đầu rút nhỏ, cũng không dừng lại.
Yết hầu Lý Tam Nương nuốt ực một cái.
Cô nhớ tới nhiều ngày trước kia Thành Hoàng gia từng dùng chân đá không
một con ác quỷ, hiện tại quả thực chính là tình cảnh tái hiện...... Vị
Thành Hoàng gia này ngày thường đều rất ôn hòa, một khi nóng giận lên
thì có điểm hung tàn.
Trần Kim Long và Đàm Tố cũng ngẩn người.
Dáng vẻ Thành Hoàng gia này mặt không biểu cảm dùng gậy khóc tang đánh quỷ...... Có phần mới mẻ, cũng có chút khiếp người.
Xem ra, thần linh chính là thần linh, thủ đoạn lôi đình nên có thì nửa điểm cũng không ít nha.
1m7...... 1 mét 5...... 1 mét......
Mắt thấy mình đã lùn hơn cả chú lùn, cứ bị nện tiếp như vậy thì sẽ thật sự
tiêu tán mất, sắc mặt nam quỷ rốt cuộc thay đổi, ông ta đột nhiên nhảy
dựng lên, ngược lại bị móc sắt móc đến càng chặt.
Dưới đau đớn
mãnh liệt, nam quỷ chửi ầm lên: "Con đàn bà đê tiện kia sinh cho ông đây liền tù tì ba đứa con gái, một thằng con trai cũng sinh không ra, sau
lại còn dám có thai con gái, ông đây xoá sạch thì xoá sạch, còn dám cãi
nhau với ông, ông đây còn đánh không chết nó hả! Con gái con đứa lớn lên đều là của nhà người khác, ông đây đem bé gái tặng cho anh em tao, anh
em tao có tiền, tụi nó còn được hưởng phúc nữa, còn không phải là làm vợ bé thôi sao? Nhịn nhịn mấy năm thì qua thôi, con đàn bà đê tiện kia vậy mà còn phá cho chuyện này thất bại, còn dám liều mạng với tao! Tiện
nhân! Tiện nhân! Tiện nhân! Là nó giết tao trước! Mổ bụng của tao! Tao
nhất định phải trở về giết chết nó!"
Nghe xong lời này, một luồng lửa giận xông thẳng lên trong lòng Nguyễn Tiêu, cậu đột nhiên vung gậy
khóc tang lên, toàn lực quất xuống!
Chỉ một cây gậy đã đánh nam quỷ đến hồn phi phách tán.
Lý Tam Nương còn chưa kịp phản ứng lại, Trần Kim Long đã khống chế không
được mà đá ra một chân, mắng: "Tao ***! Tên cặn bã này, đem bán con gái
cho bọn ấu dâm còn mẹ nó miệng đầy đạo lý! Ông đây giết chết hắn một vạn lần còn được!"
Móng tay Đàm Tố đều bóp nát, cô nghĩ tới lúc nam
quỷ này còn sống có khả năng giết qua người, nhưng lại không nghĩ rằng
ông ta làm chuyện ghê tởm như vậy —— đem con gái ruột của mình đưa cho
kẻ ấu dâm, còn nói chỉ cần nhẫn nại mấy năm? Súc sinh cũng làm không
được loại chuyện này!
Lý Tam Nương lúc này mới hiểu ra, kéo dài khuôn mặt ngựa.
Ở niên đại của cô, mua bán con gái trong thôn là có, nhưng cũng sẽ không
có ai đem nha đầu chưa nảy nở cho người ta đạp hư, ai dám làm vậy là
phải bị chọc cột sống mắng súc sinh.
Không khí một mảnh tĩnh mịch.
Nguyễn Tiêu nhắm mắt, nói: "Ta thân là Thành Hoàng, là hẳn là phải thẩm tra rõ tất cả hành vi phạm tội của hắn lại ra phán quyết, nhưng các ngươi cũng nghe rồi, loại đồ dơ này, ta bắt hắn đầu thai làm súc sinh cũng là vũ
nhục súc sinh. Những hành vi phạm tội khác ta cũng lười nghe, chỉ mỗi
chuyện này ở chỗ ta đã không thể bỏ qua được, ta trực tiếp cho hắn hình
phạt nặng nhất."
Đàm Tố và Trần Kim Long đều là quỷ hiện đại,
phàm là người có điểm mấu chốt bình thường đều căm thù đến tận xương tuỷ với bọn buôn người và lũ ấu dâm, nam quỷ này không tính là hai loại này nhưng lại dính vào cả hai, bị đánh tan sẽ chỉ làm bọn họ cảm thấy thống khoái thôi.
Mà Lý Tam Nương tuy rằng cũng chán ghét loại người
này, hiện tại lại càng lo lắng cho cấp trên của mình: "Thành Hoàng gia,
không đi theo trình tự trực tiếp thẩm phán, đối với ngài có ảnh hưởng gì hay không?"
Đàm Tố và Trần Kim Long cũng phản ứng lại, đều nhìn về phía Nguyễn Tiêu.
Thống khoái thì thống khoái đó, khả nhân lái buôn sở thích luyến đồng gì đó
lại đáng giận, bị bắt được sau đó cũng đều là căn cứ pháp luật cân nhắc
mức hình phạt, Nguyễn Tiêu có thần chức trong người, sẽ không có ảnh
hưởng gì với cậu chứ?
Nguyễn Tiêu rất hưởng thụ khi được các quỷ
quan tâm, nghĩ nghĩ rồi nói: "Kỳ thật Thành Hoàng từ cổ đại chính là
thẩm phán kết hợp cả nhân trị và pháp trị, tuy rằng cần phải vâng theo
quy tắc nhất định, nhưng bản chất vẫn đều là dẫn đường hướng thiện." Ban đầu lúc cậu nhậm chức cũng rất nơm nớp lo sợ, nhưng đã làm vài lần giao dịch xong được đến công đức, cũng dần dần bắt tay vào việc. "Thần chức
Thành Hoàng này là được thiên địa thừa nhận, công đức cũng là thiên địa
phát cho, Thành Hoàng trước kia là thưởng thiện phạt ác, hiện tại vẫn là thưởng thiện phạt ác, điểm này vẫn không thay đổi."
"Đơn giản mà nói, chính là lúc thẩm phán ta chỉ cần làm được thưởng thiện phạt ác,
chính là Thành Hoàng đủ tư cách. Các ngươi đều biết, pháp luật ở những
thời khác nhau đều có sự điều chỉnh, đối với hành vi phạm tội tương đồng lại cân nhắc mức hình phạt khác nhau, nhưng dàn giáo cơ bản cũng không
đổi, ta phán quyết chỉ cần trên dàn giáo này là được. Vừa rồi trên người nam quỷ đó có tội nghiệt, ta có thể đánh chết hắn. Nếu đi trình tự thẩm phán, ta nhất định có thể được đến công đức, mà ta nhịn không nổi thẩm
phán hắn từng chuyện một, trực tiếp đánh tan hắn cũng vẫn nằm trong phạm vi chức quyền...... Chỉ là lúc này phía trên còn phát tiền lương cho ta hay không, vậy phải xem tâm tình của nó rồi."
Lời nói mới nói được đến đây, Nguyễn Tiêu đột nhiên lộ ra một tia kinh ngạc.
Mắt Lý Tam Nương sáng ngời: "Có công đức?"
Nguyễn Tiêu đầu tiên là cong cong khóe miệng, nhưng tươi cười lại trở nên rất khó xem.
"Đã phát hơn một trăm, em không đi theo trình tự giết chết hắn cũng có thể có nhiều công đức như vậy, hắn tạo nghiệt quá độ."
Mấy chỉ quỷ nghe xong, cũng đều tâm tình trầm trọng.
Trầm mặc trong chốc lát, Lý Tam Nương chần chờ mà mở miệng: "Tên cặn bã kia nói, hắn là bị bà xã hắn giết......"
Nguyễn Tiêu đánh gãy lời cô nói: "Hắn có chứng cứ sao?"
Lý Tam Nương chém đinh chặt sắt mà nói: "Không có."
Nguyễn Tiêu thản nhiên nói: "Chuyện không có chứng cứ không thể dễ dàng có kết luận. Có điều...... Thứ nhất người này cùng hung cực ác, rất có thể bởi vì sợ hãi mà cắn bậy người khác, thứ hai ấy à, bản quan cả bà xã hắn là ai cũng không biết, làm sao điều tra? Cho nên đây cũng chỉ có thể là
một cọc án treo, Mặt Ngựa, ngươi nói đúng không?"
Đầu ngựa Lý Tam Nương nhe răng một cái, lộ ra tươi cười: "Đại nhân anh minh."
Nguyễn Tiêu cũng cười cười, sau đó nhìn về phía Đàm Tố: "Chị Đàm, tuy rằng
trước kia có đề qua, nhưng em còn muốn hỏi lại một câu, chị có đồng ý
làm Đầu Trâu thủ hạ quỷ tốt của em không?"
Đàm Tố nghiêng đầu nhìn qua: "Chị thông qua khảo nghiệm rồi hả?"
Nguyễn Tiêu nói: "Thông qua."
Cậu vẫn luôn tán thành phẩm hạnh của chị Đàm, vài lần này để chị Đàm gia
nhập vào, chị Đàm làm không tồi, quan hệ cùng Tam Nương cũng hòa hợp,
hai người các cô hợp tác làm việc hẳn là sẽ không xảy ra sự cố.
Đàm Tố nghe xong, cũng học theo bộ dáng Lý Tam Nương khi thụ phong, quỳ một gối xuống đất.
Nguyễn Tiêu cầm Ấn Thành Hoàng trong tay, rút ra 50 điểm công đức, nhanh chóng nói: "Nay có mạt vị Thành Hoàng Nguyễn Tiêu, sách phong Đàm Tố thành
một quỷ tốt dưới trướng Đầu Trâu, từ đây Đầu Trâu là sứ giả câu hồn, làm việ phải cẩn trọng, không thể chậm trễ!"
Giọng điệu Đàm Tố trầm
ổn hơn Lý Tam Nương nhưng cũng đồng dạng mang theo kích động, cô nói:
"Đàm Tố nghe phong, đa tạ Thành Hoàng gia!"
Vầng sáng vàng bay ra từ Ấn Thành Hoàng, bao phủ lấy Đàm Tố, Đàm Tố cũng giống như Lý Tam
Nương thụ phong lúc trước, thân hình duyên dáng nhanh chóng trở nên thô
to, cường tráng, đầu người mỹ lệ cũng nháy mắt biến thành một cái đầu
trâu. Đầu trâu có hai cái sừng đối xứng, lập loè ánh sáng lạnh lẽo sắc
bén, cả người cô màu chàm, hai chân biến thành hai móng trâu, bàn tay
trở nên to như cái quạt hương bồ, ngón tay trở nên rất thô, lúc này cô
đang cầm một thanh cương xoa*, cương xoa đột nhiên quật xuống mặt đất
một phát —— "Rầm!" Liền phát ra tiếng vang nặng nề mà uy nghiêm.
(*vũ khí có hình dạng giống cây đinh ba, vũ khí chuyên của Đầu Trâu)
Nguyễn Tiêu đỡ hờ Đàm Tố một phen.
Đàm Tố đứng lên, dạo qua một vòng, triển lãm hình tượng mới của mình. Sau
đó cô nhéo nhéo ngón tay, dùng cương xoa thọc thọc về phía trước ——
"Xoẹt!" Tiếng xé gió cũng tương đương sắc bén, quả nhiên là quỷ thiết
sức lực lớn vô cùng.
Lý Tam Nương nhịn không được đứng cùng Đàm Tố, đạp đạp vó ngựa dưới chân.
Kết quả là......
Đầu trâu mặt ngựa tôn nhau lên thành thú, đều là cơ bắp đầy người, thân cao ít nhất hai mét, các cô rõ ràng hẳn là hai nữ quỷ mỹ lệ, hiện giờ lại
giống như hai tòa tháp sắt.
—— Nhưng là, cảm giác an toàn chuẩn không cần chỉnh.
Trần Kim Long dòm đến trợn mắt há hốc mồm, hai em gái quỷ này tạo hình uy vũ khí phách à nha! Làm đến hắn cũng hơi động tâm rồi. Nhưng tưởng tượng
đến Mọt Sách, hắn liền áp xuống ý niệm ngo ngoe rục rịch.
Tuy
rằng Thành Hoàng gia này khá tốt, nếu có thể đi theo bên người cậu ta
giúp cậu ta, cùng thẩm án xử án cũng rất thú vị...... Chỉ là so sánh với loại quỷ sinh có lẽ nhiều vẻ nhiều màu này, vẫn là Mọt Sách đối va hắn
càng quan trọng hơn cả. Không sai, mục đích hắn cùng họ lại đây chỉ là
làm rớt con ác quỷ xấu xa ngầm nhìn trộm kia thôi, bây giờ đã thu phục
xong rồi, về sau...... Về sau hắn lại có thể mỗi ngày canh giữ ba Mọt
Sách.
Còn việc canh giữ bao lâu?
Có lẽ sẽ canh đến khi
Mọt Sách kết hôn sinh con, hắn chịu đựng không được cảnh Mọt Sách và đối tượng của cậu ấy khoe ân ái chăng.
Đến lúc đó, có lẽ hắn sẽ bằng lòng đi đầu thai......
·
Trở lại ký túc xá, hai nữ quỷ trở lại trong bình, Nguyễn Tiêu đuổi đi Mạnh
Vũ và Miêu Tiểu Hằng muốn hỏi gì đó, ngồi trên thi thể của mình mà phát
ngốc.
Chuyện đêm nay làm cậu có chút mệt tâm.
Kỳ thật sau khi phẫn nộ mà đánh tan con ác quỷ đó, Nguyễn Tiêu bình tĩnh lại, liền phát hiện mình có phần xúc động.
Cũng không phải nói cậu cảm thấy mình không nên cân nhắc mức hình phạt quá
nặng, mà là cậu bởi vì bị chọc bạo phổi quá tức giận, trong lúc nhất
thời quên mất còn cần tiếp tục hỏi tra ác quỷ —— cậu cũng không phải một hai phải làm rõ ràng ác quỷ phạm phải tội gì, nhưng cậu đã đập ác quỷ
nổ tung rồi, chính là xử phạt nặng nhất đối với ác quỷ. Cậu chỉ là cảm
thấy cần thiết tìm một chút những người bị ác quỷ hại có còn quỷ hồn lưu lại hay không, có cần đưa vào quỷ môn linh tinh gì đó hay không.
Yên lặng mà tỉnh lại trong chốc lát, Nguyễn Tiêu chỉ có thể nói với bản
thân mình, sau này làm việc phải càng toàn diện hơn một chút, cũng may
chuyện khác cũng không phải hoàn toàn không có cơ hội bổ sung sửa
chữa......
·
Thừa dịp hai ngày được nghỉ, Nguyễn Tiêu đi
đến sạp báo gần chỗ làm thêm tìm các tờ báo lớn trong khoảng thời gian
này, xem thử trên đó có sự kiện đưa tin người chết đặc biệt gì hay
không, trên mạng cũng tra xét không ít trang web, sàng chọn tin tức xã
hội linh tinh.
Tìm một lần vậy, quả nhiên phát hiện mấy tin tức có khả năng liên quan.
Có tờ báo lớn chính quy nói ở một khu thi công trên đường Hoa Dự, gần đây
có mấy công nhân trong lúc thi công vô ý rơi xuống ngã chết, người nhà
bắt đền, kêu gọi công ty kiến trúc tăng mạnh vấn đề bảo đảm an toàn vân
vân. Mà tờ báo nhỏ đưa tin cùng tin tức này thì lại là thần bí không
thôi nhắc tới, mấy công nhân kia cũng không phải bởi vì bảo hộ không đủ
mà tử vong, mà là giống như có thứ gì đó đã đẩy bọn họ xuống, chính là
tránh khỏi phương tiện phòng hộ, dẫn tới bọn họ tử vong, là sự kiện thần quái......
Tờ báo nhỏ còn đưa ra ảnh chụp rất mờ, bàn tay trên
hình càng mờ giống ác quỷ kia như đúc, Nguyễn Tiêu lại tìm các ảnh chụp
khác xem, khuôn mặt người chết cũng có quen thuộc, hai trong số đó vừa
lúc chính là mấy con quỷ bị ác quỷ nuốt vào bụng...... Bị giết tổng cộng có ba người, còn có một người không biết là căn bản không biến thành
quỷ đã đào thoát, hay là trực tiếp tiến vào quỷ môn, hoặc là sức chống
cự không mạnh nên đã sớm bị ác quỷ tiêu hóa rồi...... Xem ra sau này lúc đi tuần phố cũng phải lưu ý, nếu vừa lúc gặp phải liền đưa đi âm phủ,
nếu không gặp phải, vậy cũng chỉ có thể hy vọng đối phương có một kết
cục tốt thôi.
Sau việc này, Nguyễn Tiêu mua giấy bút, bớt thời
giờ vẽ xoành xoạch mấy tấm phác hoạ, vẽ xong thì gọi Mạnh Vũ đến nói:
"Em nhìn thử xem, con quỷ nhìn chằm chằm tam ca có phải con này không?"
Mấy quỷ đều thò qua, Lý Tam Nương nhìn ác quỷ trên hình vẽ sinh động như
thật, nhịn không được khích lệ: "Thành Hoàng gia kỹ thuật vẽ tốt quá."
Đàm Tố là có chút phạm trù văn nghệ, năng lực giám định và thưởng thức rất tốt, cô cũng gật gật đầu nói: "Đích xác không tồi."
Mạnh Vũ thật khẩn trương mà nhìn kỹ bức tranh, nghiêm túc phân biệt xong,
chắc chắn mà nói: "Đúng đúng đúng, chính là hắn! Thoạt nhìn giống như
hung dữ hơn lúc em gặp phải, nhưng em nhớ cái bụng máu me nhầy nhụa này, còn có cái mặt vừa thấy là biết không giống quỷ tốt rồi."
Thấy cô xác nhận, Nguyễn Tiêu rốt cuộc cũng nhẹ nhàng thở ra.
Xem ra ngay từ đầu cậu phỏng đoán không sai, giải quyết con ác quỷ kia, nguy hiểm của tam ca cũng đã biến mất.
Đem tranh giao cho Đàm Tố xử lý, Nguyễn Tiêu nhìn về phía Mạnh Vũ, hỏi: "Học muội Mạnh, kế tiếp em có tính toán gì không?"
Mạnh Vũ buột miệng thốt ra: "Em muốn thổ lộ với học trưởng Nhan!"
Nguyễn Tiêu sửng sốt: "Thổ lộ với tam ca?"
Mạnh Vũ chấp niệm chính là cái này, cô đã niệm tưởng một đoạn thời gian rất
dài, còn tưởng rằng cần tích cóp đủ dũng khí mới có thể nói ra, không
nghĩ tới lanh mồm lanh miệng như vậy. Nhưng nói cũng nói rồi, cô cũng
trịnh trọng mà tỏ bày cõi lòng: "Thành Hoàng gia, em là thiệt tình thích học trưởng Nhan, em cũng không nghĩ anh ấy có thể tiếp thu một con nữ
quỷ......" Lại có chút tự giễu, "Nói không chừng anh ấy cũng không quen
biết em nữa. Em chỉ là suy nghĩ lại tâm nguyện này...... Sau đó, em hy
vọng có thể đi đầu thai. Ngài có thể giúp em không?"
Nguyễn Tiêu trước gật gật đầu, mới nói: "Chỉ có thể gặp trong mộng thôi."
Cậu rất thưởng thức một mảnh tâm ý này của Mạnh Vũ, chỉ là cậu chung quy không thể để tam ca thấy quỷ được......
Mạnh Vũ càng không hi vọng dọa đến Nhan Duệ hơn cả Nguyễn Tiêu, cô nàng
nghịch ngợm mà chớp chớp mắt: "Với em mà nói thổ lộ đã đủ rồi, nếu học
trưởng có thể đem chuyện này trở thành một giấc mộng đẹp, không phải
thật tốt sao?"
Mạnh Vũ như vậy có một vẻ mỹ lệ khác, Nguyễn Tiêu không khỏi có chút đáng tiếc thay cho tam ca.
Tuy rằng không biết tam ca có thể thích Mạnh Vũ hay không, nhưng Mạnh Vũ là một cô bé tốt rất chân thành, nếu cô còn sống, thi đậu vào đại học bọn
họ, chưa chắc không thể cùng tam ca thử một lần. Cho dù tam ca trước sau không thích Mạnh Vũ...... Nhưng cậu hiểu biết tam ca, tam ca sẽ không
nói lời độc ác với con gái.
Một cô bé như vậy, có thể dùng bộ
dáng xinh đẹp nhất của mình thổ lộ với người mình thích, sau khi bị ôn
hòa mà cự tuyệt thì cũng có thể không quá thống khổ mà kết thúc đoạn yêu thầm này, sau đó vui vui vẻ vẻ tìm kiếm duyên phận chân chính của mình.
...... Hầy, thật sự rất đáng tiếc.
Biểu cảm Nguyễn Tiêu nhìn Mạnh Vũ thật nhu hòa, cười nói với cô: "En mạo
hiểm lớn như vậy bảo vệ tam ca, cũng có thể đem việc này nói cho cậu ấy, tuy rằng cậu ấy vẫn sẽ cảm thấy là đang nằm mơ, nhưng cũng có thể làm
cậu ấy càng khắc sâu ấn tượng."
Mạnh Vũ ảo tưởng một chút, tươi
cười tràn đầy mà nói: "Hình như cũng đúng á, có thể làm học trưởng Nhan
nhớ rõ tên em thì càng tốt!"
Nguyễn Tiêu thấy cô như vậy, nghĩ nghĩ xong, vẫn là quyết định xen vào việc người khác một chút.
"Em thật sự không có tâm nguyện nào khác chưa xong sao?" cậu lại hỏi.
Tươi cười của Mạnh Vũ trở nên phai nhạt đôi chút, lắc đầu nói: "Không có. Ba mẹ còn có em trai em chăm sóc rồi, người gây họa đụng xe chết em là một người trẻ tuổi rất có tiền, hắn ta bồi thường 500 ngàn, coi như là em
trả cho ba mẹ ơn sinh dưỡng đi."
Nguyễn Tiêu không nhắc lại nữa,
chỉ nói: "Vậy em suy nghĩ kĩ một chút muốn nói gì đi, năm phút sau, anh
đưa em đi vào trong giấc mơ của tam ca." Cậu dặn dò, "Nhớ kỹ đừng quá
lâu, lâu đối với em cũng không tốt. Chờ em ra tới thì anh đưa em đi đầu
thai, kiếp sau em sẽ có một nhân sinh không tồi."
Mạnh Vũ dùng sức gật đầu: "Dạ."
Mình đây lại lần nữa hy vọng, chuyển thế mình lớn lên còn có thể gặp được học trưởng Nhan.
Cho dù khi đó học trưởng đã cưới vợ cũng không sao, chỉ cần có thể biết
được anh ấy sống có ổn không, với mình mà nói...... Cũng đã tốt lắm rồi.
·
Nhan Duệ cảm thấy mình hẳn là đang ngủ, nhưng không biết như thế nào lại đột nhiên xuất hiện ở rừng cây nhỏ ngoài sân thể dục. Trong tay y nặng
trĩu, đang cầm sách giáo khoa ngày mai, hẳn là đang dựa vào gốc cây phơi nắng chuẩn bị bài?
"Học trưởng Nhan...... học trưởng Nhan......"
Đột nhiên, hình như có người đang gọi y.
Giọng nói càng ngày càng gần, Nhan Duệ liền ngẩng đầu lên.
Trước mắt là một cô bé đại khái mười sáu mười bảy tuổi, mặc váy màu xanh nước biển, có điểm quen mắt.
Cô bé này là...... Không nhớ rõ tên gọi là gì, nhưng hình như là học muội
trước kia y từng thuận tay giúp một phen nhỉ? Trước kia y đi học ở
trường trung học trực thuộc*, hiện tại nên là đang học lớp 12 rồi.
(*thường là trường thpt trực thuộc trường Đại học nào đó. Giống như trường Trung Học Thực Hành ĐHSP trực thuộc Đại Học Sư Phạm ở tphcm mình vậy)
Nhan Duệ liền ôn hòa mà cười cười với cô: "Là em hả, có chuyện gì sao?"
Dáng vẻ cô bé thật vui sướng: "Học trưởng, anh còn nhớ rõ em luôn!"
Nhan Duệ buồn cười nói: "Trước kia anh cũng học ở trường trung học trực
thuộc kia mà, gặp qua em rồi, khi đó em mặc đồng phụ trường trung học
trực thuộc đúng không? Nhưng anh không nhớ rõ em tên gì, hy vọng em
không cần để ý."
Cô bé lắc mạnh đầu, đôi mắt sáng lấp lánh.
"Không ngại không ngại! Em tên Mạnh Vũ, Mạnh trong Mạnh Tử Mạnh, Vũ trong trời mưa!" Cô lớn tiếng nói, "Lần này em tới đây là muốn nói với học trưởng, em thích học trưởng lâu lắm rồi, học trưởng là người tốt, em một chút
cũng không hối hận vì đã thích học trưởng! Nhưng em lập tức phải đi đến
một nơi rất xa, cho nên em muốn nói tâm ý của mình cho học trưởng biết!
Học trưởng, anh không được quên em nha, anh chính là mối tình đầu của
em!"
Nhan Duệ bị cô bé này liên tiếp thổ lộ hù đến sửng sốt hết
hồn, nhưng không đợi y làm ra cái phản ứng gì, cô bé đã sải chân chạy
mất —— hoàn toàn không cần đáp án của y.
Yên lặng mà ngây ngốc một lát, Nhan Duệ đẩy đẩy mắt kính.
Cô bé tên Mạnh Vũ đúng không? Còn rất đáng yêu, chỉ là rốt cuộc còn vị thành niên à, y còn chưa có gia súc đến vậy.
Nhưng được một cô bé như vậy thích, tâm tình y khá tốt —— cô bé nói phải đi
đến một nơi rất xa, vậy hơn phân nửa là muốn ra nước ngoài? Về sau nếu
còn cơ hội gặp lại, vậy cứ chào hỏi một câu tử tế với em ấy đi.
Trong lòng Nhan Duệ đột nhiên cảm thấy, có câu nói y nên nói ra, liền hơi hơi giương giọng nói: "Ừ, anh nhớ rõ rồi, em là cô bé Mạnh Vũ đã thích
anh!"
Sau đó y thật giống như nghe thấy được tiếng cười rất vui
sướng của cô bé. Sau đó, cảnh tượng trước mắt y trở nên mơ hồ, y hoảng
hốt mới phản ứng lại, là đang nằm một giấc mộng đẹp.
·
Sáng sớm, Nguyễn Tiêu nhìn Nhan Duệ, cười hỏi một câu: "Tam ca, hôm nay mày làm sao vậy, tâm tình tốt lắm hả?"
Nhan Duệ nghĩ nghĩ nói: "Đại khái là mơ một giấc mơ rất thú vị."
Nguyễn Tiêu không truy vấn, lại nghĩ tới tối hôm qua ——
"Em ra tới rồi, đa tạ Thành Hoàng gia!"
"Hình như em không nói với tam ca là em thay cậu ta làm chuyện này đi?"
"Em cũng chưa giúp được cái gì, tất cả đều là công lao của Thành Hoàng gia
mà! Lại nói em cũng phải đầu thai rồi, kể nhiều vậy tăng gánh nặng cho
học trưởng chứ làm gì đâu? Hơn nữa em mới biết được, hóa ra học trưởng
vẫn luôn còn nhớ rõ em, em đã thỏa mãn lắm rồi!"
Sau đó, ngay cả lúc tiến vào quỷ môn, Mạnh Vũ cũng là vô cùng vui sướng.
Mà cô rời đi, mang đến cũng là 10 giờ công đức.
Nguyễn Tiêu cảm thấy, kết cục này cũng rất không tồi.