Phế Vật Tu Tiên
(Tế tử: con rể)
- ---
Chạy không thoát cũng đánh không lại tên bắt cóc, cho dù có không tình nguyện thế nào đi chăng nữa thì Phó
Tu Vân cũng chỉ có thể đi cùng Dịch Nhiên.
Chỉ là hắn còn ráng
phản kháng lần cuối trước khi đi, Phó Tu Vân rất nghiêm túc hỏi lại vấn
đề đã hỏi trước đó: "Tuy rằng hiện tại ngươi đang mặc y phục, nhưng túi
trữ vật gì đó ngươi cũng không có, cơ thể còn bị thương nặng, ngươi nói
cho ta biết linh thạch thượng phẩm ngươi phải đưa cho ta đang ở đâu?"
Phó Tu Vân nghĩ trong lòng, nếu như cái tên có tính tình không tốt đang
siết cổ hắn và nhìn qua cũng rất lợi hại này thật sự có linh thạch, vậy
thì đi cùng y một chuyến cũng được, dù sao linh thạch thượng phẩm vô
cùng hiếm ở Nhiên Nguyên Giới, nếu thật sự có thể có được thì sẽ cực kỳ
có lợi cho việc tu luyện và trả thù của hắn. Hắn cũng không ngại đi theo đối phương.
Chỉ là, nếu như đối phương lừa y... Chờ tới khi hắn
bước lên đỉnh cao nhân sinh, hắn chắc chắn sẽ đập cho tên này một trận,
còn giờ thì hắn nhất định sẽ bỏ chạy ngay khi có cơ hội.
Mặc dù
Dịch Nhiên không ổn định về mặt cảm xúc và tâm trạng trở nên tồi tệ do
có quá nhiều chuyện xảy ra, nhưng y cũng đã từng là thiên chi kiêu tử,
là tu giả Nguyên Anh trẻ nhất thế giới của y, Dịch Nhiên cũng từng trải
qua núi đao biển lửa, đi qua đủ loại bí cảnh.
Nếu không phải lần
này những người y coi như thân nhân và bằng hữu cùng nhau hại toàn gia
bọn họ, thì toàn gia bọn họ không thể nào bị hại tới mức này. Phải biết
rằng dù là phụ thân hay mẫu thân của y cũng đều có hung danh hiển hách
tại Đại Thế Giới.
Cho nên Dịch thổ hào vừa liếc qua đã nhìn thấu
tính toán của Phó Tu Vân, trong lòng cảm thấy buồn bực khó chịu, nhớ năm đó có biết bao nhiêu người khóc lóc cầu xin y cùng nhau tổ đội diệt
quái, hiện tại...
Tâm trạng Dịch Nhiên tuy khó chịu, nhưng cũng
biết lúc này không phải là lúc nhớ lại chuyện xưa, chỉ có thể tức giận
buông Phó Tu Vân ra rồi ngồi trên giường hừ một tiếng với hắn, tiếp đó
đưa tay về phía cổ của mình.
Phó Tu Vân mở to mắt, hắn cho rằng đối phương đột nhiên luẩn quẩn muốn tự bóp chết mình.
"Ngươi, hả?"
Phó Tu Vân chưa kịp nói ra lời an ủi đã thấy Dịch Nhiên thế mà móc ra một
hòn đá nhỏ đỏ rực từ trong cổ của y! Móc cục đá từ trong cổ ra! Dù cơ
bản thế giới tu tiên này không có khoa học, nhưng Phó Tu Vân vẫn cảm
thấy hình ảnh trước mắt... rất này kia gì đó.
"... Cổ của ngươi có chức năng cất đồ hả?"
Dịch Nhiên dừng tay, tức giận trợn mắt: "Câm miệng!"
Sau đó y khép hai tay lại, hòn đá nhỏ màu đỏ lập tức biến thành hộp đá đỏ
rực to gần bằng hai bàn tay, Dịch Nhiên lục lọi một hồi xong khép lại
hai tay, hộp đá lại biến trở về hòn đá nhỏ rồi bị Dịch Nhiên ăn.
Đúng vậy, bỏ vào miệng ăn.
Phó Tu Vân: "... Thật ra ngươi là gà tinh, đúng không?" Chỉ có gia cầm mới có một túi chuyên đựng thức ăn trong cổ.
Dịch thổ hào nghe xong lập tức bẻ gãy mép giường y đang ngồi, Phó Tu Vân
ngậm miệng ngay tức khắc. Tính khí người này thật tệ, kém bình tĩnh hơn
hắn rất nhiều. Nếu tính tình mình năm đó giống như đối phương, có lẽ hắn đã sớm chết mấy lần rồi.
Mười viên linh thạch thượng phẩm trong
tay Dịch Nhiên hiển nhiên là đưa cho Phó Tu Vân, Phó Tu Vân không ngờ
tới đối phương thật sự là thổ hào nên chuyện bỏ trốn cũng chưa cần gấp,
ngẫm lại đối phương có một hộp linh thạch, mình thì cũng chỉ là một kẻ
lẻ loi khốn cùng có thể kiếm được bao nhiêu linh thạch thì kiếm.
Chỉ là vì sao đối phương còn chưa đưa linh thạch thượng phẩm cho hắn?
Dịch Nhiên nhìn thiếu niên lúc cười lên khá đẹp nhưng lại vừa nghèo vừa gian xảo nhìn chằm chằm không rời linh thạch của y, trong lòng có chút buồn
cười, chỉ là mười viên linh thạch thượng phẩm mà thôi, cần phải vậy sao?
Tất nhiên y không biết ngày tháng Phó Tu Vân đã phải trải qua, còn Phó Tu Vân hiện tại đương nhiên cũng sẽ không kể cho y.
"Dịch Nhiên."
Dịch Nhiên đưa một viên linh thạch cho Phó Tu Vân.
Phó Tu Vân lập tức hiểu rõ động tác và hành vi của y, sau khi nhận linh thạch, hắn gật đầu: "Phó Tu Vân."
"Đây là chỗ nào?" Dịch Nhiên lại đưa tới một viên linh thạch.
"Nhiên Nguyên Giới. Trước kia ngươi ở đâu?" Phó Tu Vân lại cầm lấy.
"Ừm, khó nói, khá xa."
Phó Tu Vân không hỏi lại, rất rõ ràng đối phương là chịu khổ mà tới, y
không nói là chuyện bình thường, nếu nói hết ra mới là tên ngốc đó.
"Ta là kiếm tu linh căn hệ Hỏa, ngươi biết chỗ nào có kiếm tốt không?" Kiếm bản mạng của y đã bị bẻ gãy để thu hút sự chú ý của những tên Kim Đan
kia, y tuyệt đối không thể dễ dàng sử dụng kiếm bản mạng trước khi vết
thương tốt lên.
"Có, thành Vận có đó, nơi đó có tòa đấu giá của
tu giả, có linh thạch là có thể mua được thứ tốt." Phó Tu Vân định nhận
linh thạch tiếp lại thấy Dịch Nhiên mãi không chịu thả ra.
"?" Phó Tu Vân ngẩng đầu, Dịch Nhiên chậm rãi hỏi: "Ngươi tu luyện cái gì?"
Khóe môi Phó Tu Vân giật giật, rốt cuộc tới phiên hắn không muốn nói chuyện với Dịch Nhiên.
Vốn Dịch đang chơi tới vui vẻ, đột nhiên thấy sắc mặt thiếu niên không tốt, cho rằng mình hơi quá đáng lập tức đặt viên linh thạch lên tay hắn,
nói: "Ta chỉ hỏi thôi. Không muốn nói cũng không sao."
"Ta là Ngũ linh căn."
"À, thì ra ngươi là Ngũ linh căn... hả?"
Tuy Dịch thổ hào đã từng thấy qua sự đời, nhưng nghe thấy thiếu niên nói là Ngũ linh căn cũng không nhịn được nhìn hắn từ trên xuống dưới mấy lần,
phế vật Ngũ linh căn trong truyền thuyết gần như là không có xuất hiện ở chỗ của y. Sau đó Dịch Nhiên lại cảm thấy có chút đồng tình với đối
phương, người có Ngũ linh căn lúc tu luyện sẽ vô cùng khó khăn. Muốn
Trúc Cơ còn khó chớ nói chi đạt thành đại đạo.
Đương nhiên Phó Tu Vân biết Dịch Nhiên sẽ nghĩ và có biểu tình thế nào, chỉ là nếu hắn đã
nói ra thì đương nhiên cũng không thèm để ý. Huống chi linh căn hiện tại của hắn cũng không phải là phế Ngũ linh căn, đương nhiên càng không cần để tâm tới.
"Ừ, không có gì, không chừng ta có thể tạo nên kỳ tích!"
Dịch Nghiên nghe thấy Phó Tu Vân bình tĩnh nói ra những lời này mà ngơ ngác, rõ ràng đứng trước mặt là phế vật tu hành, nhưng tại sao y lại nghe ra
cảm giác tự tin của một thiên tài? Giống với y năm đó.
Chỉ vì
Dịch Nhiên là kiếm tu, ngoại trừ tính tình không tốt thì ngày thường chỉ làm chứ không nói lời nào, vừa nghe thấy Phó Tu Vân nói như vậy làm y
hơi lộ ra vẻ tán thưởng khi cảm nhận được tinh thần kiên cường không
ngại khó khăn của kiếm tu trên người hắn, y suy nghĩ hồi lâu, ngay trước khi Phó Tu Vân định nói gì đó thì đột nhiên lên tiếng: "Nếu ngươi có
thể tìm ra cách giải độc cho ta, ta có thể tẩy bỏ hai phế linh căn của
ngươi."
Miệng Phó Tu Vân vừa mở lập tức đóng lại, hắn không thể
nào tin nổi nhìn người mình mới nhận thức, muốn xem trong đầu y có phải
đã bị cháy hỏng rồi không hay là đang nói mạnh miệng gì đó, nhưng hắn
nhìn rất lâu vẫn thấy sắc mặt vô cùng nghiêm túc và trịnh trọng phù hợp
với dáng người cao thẳng, nghiêm túc đến mức khiến lòng người chấn động.
"... Ờ, ngươi nói thật?"
Ngay sau khi nói ra câu đó, Dịch Nhiên lập tức thấy mình quá bốc đồng, chỉ
là y cảm thấy khi mình ở bên cạnh đối phương trong chốc lát thì độc
trong cơ thể cũng bớt đi, có lẽ là có cơ duyên gì đó, nhưng y có rất
nhiều cách để giữ đối phương lại chứ không cần hứa hẹn như thế. Y hứa
hẹn, trước giờ luôn nói là làm. Chỉ là khi hắn nhìn thấy vẻ mặt cẩn thận của thiếu niên, y lại không có cảm giác hối hận.
"Gia tộc ta có
một bảo vật đặc biệt có thể phối hợp với linh căn hệ Hỏa của ta mạnh mẽ
tẩy bớt linh căn, chỉ là hiện tại ta bị thương nặng lại trúng độc nên
không có cách nào tẩy linh căn giúp ngươi, nếu ngươi có thể..."
"Ta giúp ngươi." Phó Tu Vân không chờ Dịch Nhiên nói xong đã nở nụ cười gật đầu một cách chắc chắn: "Ta sẽ giúp ngươi giải độc. Chúng ta cùng tìm
cách."
Dịch Nhiên nghe hắn chắc chắn như thế liền bất ngờ, vì
trải qua một hồi tiếp xúc, thiếu niên này rất cẩn thận, nhưng hiện tại
lại không chút do dự. Quả nhiên linh căn rất quan trọng.
Phó Tu
Vân cười với Dịch Nhiên rất chân thành, trong lòng cảm thấy vừa ấm áp
lại vui vẻ, tuy rằng hắn đã giải quyết xong vấn đề phế linh căn của
mình, nhưng khi hắn nghe được Dịch Nhiên nói sẽ giúp hắn tẩy phế linh
căn, hắn thật sự cảm thấy rất hạnh phúc.
Từ nhỏ tới lớn ở đời
này, ngoại trừ mẫu thân ra thì không một ai suy nghĩ cho hắn như vậy. Có lẽ đây chính là điều kiện, nhưng Phó Tu Vân không có ngốc, hiện tại
Dịch Nhiên có thể nói ra lời này cũng tức là lộ rõ ra bản thân y là
người mang bảo vật và linh căn có vấn đề cho hắn. Chỉ vậy thôi cũng đã
đủ tin tưởng rồi.
"Này, có phải ngươi bị người hạ độc hố rồi
không? Chúng ta mới quen còn chưa tới một ngày nữa ngươi đã muốn tẩy
linh căn giúp ta?" Ngụ ý là có phải ngươi bị ngốc rồi không?
Dịch Nhiên lạnh lùng bị câu hỏi trắng ra như vậy làm không vui. Y trừng Phó Tu Vân: "Nói nhiều."
Chờ một hồi mới chậm rãi nói: "Đây là giao dịch. Ngươi đánh không lại ta."
Khóe miệng của Phó Tu Vân vẫn cong lên. Hắn đã phải lo sợ mười năm nay, lúc
này cảm nhận được có người tin tưởng mình thật là tốt. Ngay cả khi sự
tin tưởng này là có điều kiện.
Lại một hồi sau, nụ cười của Phó
Tu Vân khiến Dịch Nhiên nôn nóng, lại bỏ thêm một câu: "Ta tin vào trực
giác mà thôi. Trực giác của ta rất chính xác."
Lần này Phó Tu
Vân thật sự không nhịn được mà bật cười, gật đầu nói: "Vậy thì chúng ta
tạm thời lập thành một đội. Nhưng ta có thù với tứ đại gia tộc ở đây nên có thể sẽ liên lụy tới ngươi, nếu nguy hiểm thì ngươi cứ rời đi là
được."
Sắc mặt Dịch Nhiên không đổi: "Không sao, đánh thắng là được."
Phó Tu Vân lại cười. Dịch Nhiên tức giận rồi: "Câm miệng, nghiêm túc lại đi! Đi thành Vận mau!"
Phó Tu Vân cố gắng kìm khóe môi đang cong xuống, sau đó ra cửa ném một thỏi vàng cho chưởng quầy: "Chưởng quầy, chúng ta muốn tới thành Vận, ngươi
đi tìm một chiếc xe ngựa tốt lại đây."
Vốn chưởng quầy còn đang
vui vẻ vì nhận được vàng, nhưng lúc nghe tới thành Vận từ Phó Tu Vân,
sắc mặt ông lập tức cứng đờ, đấu tranh hồi lâu cuối cùng cắn răng trả
vàng lại cho hắn, ngay khi Phó Tu Vân bất ngờ thì trả lời:
"Xin
lỗi hai ngài, thành Vận không phải là nơi người thường chúng ta có thể
tới. Ban đầu xe ngựa vẫn có thể chở hai vị tới trạm ngừng cách ngoài
thành thành Vận mười dặm, nhưng bởi vì thiên kim thành chủ thành Vận sẽ
tuyển hôn phu vào một tháng sau, cho nên kể từ hôm nay trở đi tới 30
ngày sau, toàn bộ người thường đều không được tới đó."
Phó Tu Vân bất ngờ khi nghe thấy tin này, sau đó nhíu mày, nếu thiên kim thành Vận muốn chọn tế tử thì hoàn toàn có thể trực tiếp quyết định, nhưng theo
lời chưởng quầy sao lại như chọn tế tử công khai, tại sao lại vậy? Một
điểm nữa là thành Vận náo nhiệt như vậy, người của Phó gia hay Triệu gia có tới góp vui không? Nếu họ tới đó, vậy rốt cuộc mình nên đi hay
không?
"Sao vậy? Không thể đi tới thành Vận?" Dịch Nhiên hỏi.
Phó Tu Vân nhướng mày khi nghe thấy ba chữ không thể đi, hừ một tiếng lại nở nụ cười: "Sao lại không thể đi được? Đi!"
Dịch Nhiên nhìn nụ cười lúc này của Phó Tu Vân, lại cảm thấy không đẹp như những lần trước mà có vẻ sao sao.
Hết chương 9.
Tiểu kịch trường:
1. Gà tinh.
Phó Tu Vân: Cổ có chức năng cất đồ vật, ngươi chắc chắn là gà tinh!
Dịch Nhiên: Hừ! Gà tinh cái gì? Ta chỉ kế thừa một chút huyết mạch đặc thù của phụ thân ta mà thôi!
Phó Tu Vân:... A, quả nhiên là gà tinh.
2. Không sao, đánh thắng là được.
Phó Tu Vân: Kẻ địch của ta rất mạnh, ta có chút lo là đánh không lại, dù sao ta cũng vô dụng.
Dịch Nhiên: Không sao, ta đánh thắng được.
Phó Tu Vân liếc xéo: Ta có thiện ý nhắc nhở ngươi, độc trong người ba canh
giờ phát tác một lần, một ngày phát tác tới bốn bận, kiếm bản mạng lại
bị gãy, ngươi cũng vô dụng.
Dịch Nhiên:...
Mọe, hắn nói thật có lý, ta không thể nói lại được gì!