Phế Vật Tu Tiên
Triệu Kiến Chương bởi vì chuyện lúc ở Hồi Xuân Các nên rất chán ghét
Dịch Nhiên, thậm chí còn dâng lên sát ý. Nhưng khí thế và sức mạnh rất
lớn Dịch Nhiên biểu hiện lúc đó khiến gã cố kìm nén ý nghĩ trong lòng
xuống... gã thế nào thì cũng là gia chủ tiếp theo của Triệu gia, dù kiêu ngạo tự mãn nhưng không có phải loại ngu ngốc như mấy tu nhị đại khác,
cái gì cũng không biết trái lại còn mang họa về cho gia tộc.
Vì
vậy Triệu Kiến Chương thực tế là người biết nhìn mặt đoán ý, một kiếm
Dịch Nhiên vung ra khiến gã kinh hồn táng đảm, dù là phụ thân có tu vi
Kim Đan hậu kỳ đứng trên tầng cao nhất của cả Nhiên Nguyên Giới cũng
không gây cảm giác đáng sợ như vậy cho gã.
Loại cảm giác này phải nói là thế nào đây? Cũng không phải cảm giác không ra chênh lệch, trái
lại cảm giác được chênh lệch rất lớn, nhưng loại chênh lệch này lại
không nói rõ được, tựa hồ kém quá nhiều, lại làm người cảm thấy vô hại.
Nếu lúc này Dịch Nhiên có thể nghe thấy tiếng lòng của Triệu Kiến Chương,
vậy y nhất định sẽ vô cảm nói với đối phương: Đây là chênh lệch giữa cấp bậc, gã có thể cảm thấy chênh lệch rất lớn cũng coi như không tồi. Phải biết trong 3000 thế giới hỗn độn này, đối với người chưa từng nhìn thấy thì hoàn toàn không thể nào tưởng tượng được khoảng cách giữa Tiểu Thế
Giới và Đại Thế Giới, có lẽ trong lòng Triệu Kiến Chương, phụ thân gã là người lợi hại nhất, nhưng trong mắt Dịch Nhiên, đừng nói tới phụ thân
của Triệu Kiến Chương, mà cả Nhiên Nguyên Giới thật sự là không đủ xem. Ở nơi đó của bọn họ, nếu tu vi không tới Kim Đan mà tùy tiện ra ngoài,
xui xẻo sẽ bị yêu ma quỷ quái gặm tới sạch sẽ.
Cho nên dù là Dịch Nhiên hiện tại bị đủ loại nguyên nhân khiến tu vi giảm xuống còn Ngưng
Mạch kỳ đến y cũng thấy thảm, nhưng tầm mắt và kinh nghiệm rèn luyện vẫn còn, nên chẳng sợ tu vi của y không phải cao nhất trong Nhiên Nguyên
Giới, nhưng tuyệt đối không thành vấn đề nếu tự bảo vệ mình.
Đây
không phải là sự coi thường, mà là sự thật trầm trọng đối với Tiểu Thế
Giới. Nếu không cũng không có nhiều người tu tiên của Tiểu Thế Giới liều mạng muốn vọt tới Trung Thế Giới, Đại Thế Giới.
Có lẽ ở trong
mắt con kiến thì con chuột đã rất lớn rồi, nhưng con chuột đối với con
hổ thì ngay cả một bữa cơm cũng không đủ. Đây là chênh lệch giữa cấp bậc và thế giới.
Chỉ là lúc này Triệu Kiến Chương rõ ràng đã quên
cảm giác đề phòng và sợ hãi Dịch Nhiên trước đó, hiện tại gã chỉ thấy
Dịch Nhiên vô cùng chướng mắt, còn không biết tốt xấu trước mặt gã. Gã
có thế nào thì cũng là công tử thế gia gia tộc đứng đầu Nhiên Nguyên
Giới, nhưng tên tán tu trước mặt này thế mà lại dám làm lơ gã nhiều lần, thậm chí còn đối nghịch với gã, đây là cảm giác Triệu Kiến Chương chưa
từng trải qua, cảm giác này cũng thật sự không tốt, vì vậy, Triệu Kiến
Chương giận dữ trong lòng, quyết định nhân cơ hội cho cái tên kiếm tu
chết tiệt này chết không có chỗ chôn.
Núi Vân Phong là núi đầu
tiên của Thiên Nhận Sơn mạch, bên trong Thiên Nhận Sơn mạnh vô cùng hung hiểm, thậm chí người có tu vi Ngưng Mạch hậu kỳ vào núi có khả năng có
đi mà không có về, nhưng núi Vân Phong bên ngoài chỉ cần có tu vi Ngưng
Mạch và cẩn thận thì cơ bản có thể bình an không có việc gì. Thậm chí dù không tới Ngưng Mạch, chỉ có tu vi Trúc Cơ trung kỳ hoặc hậu kỳ muốn
xông vào cũng không sao.
Do đó lần vào núi này của bọn họ có thể
nói là nhẹ nhàng và ít nguy hiểm. Nhưng cũng chỉ là đối với những người
có bản đồ như họ.
Triệu Kiến Chương và Chu Năng dẫn tùy tùng và
Phó Tu Vân, Dịch Nhiên tới trước hồ sâu xanh biếc, Triệu Kiến Chương
nhìn thoáng qua Dịch Nhiên rõ ràng là linh căn hệ Hỏa, khóe miệng lộ ra
nụ cười dữ tợn rồi khôi phục lại bình thường: "Đây là lối đi duy nhất
thông tới huyệt động trong hồ, ta có thể mang Tu Nguyên vào, còn lại Hồ
Bạch và Chu Năng cũng có phương pháp tự mình đi, chỉ là không biết vị
đạo hữu này, ngươi còn muốn đi theo không? Đây chính là hồ nước, dựa
theo linh căn của ngươi, chỉ sợ sẽ tương khắc."
Dịch Nhiên có thể lờ mờ cảm nhận được có yêu vật linh căn hệ Thủy chuyên môn cắn nuốt
linh căn hệ Hỏa tồn tại dưới cái hồ nhỏ này, nhưng y chẳng những không
kiêng kỵ, trái lại còn vui vẻ trong lòng. Bởi vì độc tố nên mỗi lần mạnh mẽ sử dụng sức mạnh thì sẽ khiến độc tố bùng nổ, cảm nhận sự đau đớn từ linh căn, nhưng hôm nay độc tố đã được tiêu hủy gần một phần mười, cho
nên cả ngày hôm nay y không cần khắc chế nữa, tuy chỉ có tu vi Ngưng
Mạch nhưng cũng đã làm y vui tới không chịu nỗi!
Thật sự rất muốn đi đánh yêu thú, có bao nhiêu đánh bấy nhiêu!
Cho nên Dịch Nhiên gật đầu rất dứt khoát, thậm chí còn tốt tính nói cảm ơn: "Yên tâm. Đa tạ."
Triệu Kiến Chương bị bốn chữ này làm nghẹn họng, cắn răng ôm eo Phó Tu Vân
rồi nhảy xuống nước. Ngay khi gã ra tay, Dịch Nhiên đã rút kiếm nhưng
được nửa đường đã thu lại, chút nữa y cần phải đi đánh quái thú, xác
thật không thích hợp mang theo Phó Tu Vân, cho nên tạm thời không chém
rớt đôi tay đó vậy.
Không có nguyên nhân gì, chỉ là y thấy đôi tay kia không vừa mắt, ngay khi Triệu Kiến Chương ôm eo Phó Tu Vân.
Khi xuống nước, Phó Tu Vân bị Triệu Kiến Chương mang theo bơi về phía bên
phải, Phó Tu Vân thấy rõ ràng Triệu Kiến Chương lấy ra hạt châu màu lam
nhạt, hạt châu này vừa xuất hiện đã khiến thứ hắn cảm giác nguy hiểm
biến mất như không tồn tại, rồi sau đó hắn thấy Chu Năng dẫn ba người
còn lại bơi lại đây, như đã ước hẹn từ sớm, trong tay Chu Năng cũng có
một viên hạt châu như vậy. Trong lòng Phó Tu Vân có dự cảm không ổn, hắn vừa quay đầu nhìn kỹ về phía sau, đồng tử co rút lại trong nháy mắt!
Hắn nhìn thấy ngay khoảng khắc Dịch Nhiên nhảy vào hồ nước, một con bạch
tuộc to lớn màu xanh biển không biết xuất hiện từ đâu ra dùng tám cái
xúc tua quấn lấy, bên trong tựa hồ lấp lóe ánh sáng màu lam, rõ ràng là
có độc!
"A! Bên kia!"
Phó Tu Vân không nhịn được muốn bơi
tới đó, nhưng lại bị Triệu Kiến Chương giữ chặt: "Ha ha, nếu y chết rồi
không phải ngươi không cần chịu nhân quả gì sao?"
Ánh mắt Phó Tu
Vân tối sầm lại khi nghe thấy lời này. Chậm rãi gật đầu sau đó bắt lấy
cánh tay của Triệu Kiến Chương: "Ngươi nói rất đúng."
Triệu Kiến
Chương cười ha ha, kéo Phó Tu Vân cùng bơi tới trước hang động: "Sắp tới rồi, ngươi chú ý! Có thể sẽ có chút xóc nảy, nhưng hoàn toàn không cần
lo lắng!"
Phó Tu Vân nở nụ cười giả tạo, không đợi hắn mở miệng
thì dòng nước lạnh lẽo dưới đáy hồ đập tới, đồng thời còn kéo theo một
đàn cá nhỏ màu bạc, trong mắt Triệu Kiến Chương thì đàn cá nhỏ này hoàn
toàn không đáng để lo lắng.
Chỉ là, ngay sau đó gã đột nhiên thay đổi sắc mặt!
Tiếng rống giận vang lên từ Chu Năng ở phía sau: "Hồ Bạch, ngươi làm cái gì vậy!"
Triệu Kiến Chương và Phó Tu Vân cùng lúc quay đầu lại, phát hiện Hồ Bạch hất
bay hạt châu màu lam trong tay Chu Năng, trong nháy mắt, đám cá bạc nhỏ
thoạt nhìn vô hại lập tức trở nên vô cùng hung tàn, chúng nó mở to cái
miệng nhỏ của mình lộ ra hàm răng màu bạc vô cùng sắc bén.
Triệu
Kiến Chương thấy vậy ớn lạnh trong lòng, không nói hai lời đã kéo Phó Tu Vân bơi về phía trước, cho dù Chu Năng gặp nạn, nhưng Chu Năng có quan
trọng thế nào cũng không quan trọng bằng mạng nhỏ của gã! Chỉ là lúc này Phó Tu Vân cũng xoay người!
Bởi vì chuyện của Chu Năng, chắc
chắn không thể đánh bay hạt châu Triệu Kiến Chương nắm chặt trong tay,
nhưng mục đích của Phó Tu Vân cũng không phải cái này, lúc hắn xoay
người, tay phải dùng linh lực xé rách cánh tay của Triệu Kiến Chương,
một tay khác nhanh chóng cầm máu trong tay bôi lên miệng vết thương của
gã, rồi dứt khoát lui lại khi Triệu Kiến Chương hất tay hắn đi.
"Ách!" Triệu Kiến Chương vốn cho rằng Phó Tu Vân muốn làm như Hồ Bạch, kết quả phát hiện hắn chỉ là bơi không ổn, nhưng chính gã lại đẩy người ra, lúc này bên cạnh Phó Tu Vân đã có cá nhỏ vây quanh, Triệu Kiến Chương cắn
răng xoay người lập tức. Dù sao còn có thể tìm được mỹ nhân, giờ không
có gì quan trọng bằng mạng nhỏ của gã!
Phó Tu Vân nở nụ cười càng lúc càng lớn nhìn Triệu Kiến Chương rời đi, nếu phỏng đoán của hắn là
đúng, sau khi ra ngoài, Triệu Kiến Chương sẽ phải đối mặt với địa ngục
trần gian còn đau khổ hơn cả chết!
Lúc này cá bạc nhỏ đã bơi tới bên người Phó Tu Vân, còn Chu Năng và hai tùy tùng bên kia đã bị cá bạc nhỏ phát điên cắn trọng thương, Hồ Bạch thờ ơ nhìn họ một lúc rồi cho
mỗi người một chưởng, hoàn toàn đưa họ về Tây Thiên, sau đó... Quay đầu
nhìn về phía Phó Tu Vân, khóe miệng là nụ cười lạnh mang theo mấy phần
đắc ý.
Phó Tu Vân cũng hơi nở nụ cười với gã, ngay sau đó mặt Hồ
Bạch cứng lại, gã nhìn thấy một ngọn lửa như cá nhỏ vui vẻ bơi xung
quanh Phó Tu Vân! Sau đó ngọn lửa nhỏ này thế mà không bị nước trong hồ
trực tiếp dập tắt, trái lại nghênh ngang bơi về phía đàn cá bạc nhỏ!
Gặp quỷ chính là cả đám cá bạc nhỏ này có thể cắn chết tu giả Ngưng Mạch,
thế nhưng lại chạy trối chết còn nhanh hơn thỏ như gặp phải cá mập vậy!
Hồ Bạch mở to mắt nhìn Phó Tu Vân, cảm xúc trong lòng quay cuồng!
Nhưng Phó Tu Vân cũng không thèm nhìn gã, trực tiếp dùng tay và chân bơi tới
con bạch tuộc lớn kia, hắn không theo Triệu Kiến Chương rời đi vì nguyên nhân lớn nhất chính là trọc đầu bị bắt, dù trọc đầu đã từng là thiên
tài của Đại Thế Giới, nhưng hiện tại tàn phế cũng khiến người ta lo
lắng, hắn thế nào cũng phải tới xem. Nói cách khác, hắn còn có thời cơ
tốt hơn ra tay với Triệu Kiến Chương.
Kết quả, ngay lúc Phó Tu
Vân phí thật lớn sức lực dùng cả tay và chân vất vả bơi tới chỗ có thể
thấy bạch tuộc lớn, xúc tua vốn đang quấn thành cục đột nhiên xuất hiện
ánh lửa ẩn ẩn còn có tia chớp từ bên trong, ngay sau đó Phó Tu Vân liền
nhìn thấy con bạch tuộc to chừng trăm mét không ai bì nổi kia la lên
thảm thiết, chưa kịp chạy trốn đã bị cắt thành nhiều khúc.
Trong biển máu bạch tuộc, Dịch Nhiên trọc đầu tay cầm trường kiếm, mặt đầy thỏa mãn.
Phó Tu Vân: "..." Ta đúng là ngu ngốc khi lo lắng chạy tới đây!
Hồ Bạch phía xa: "!" Đậu! Đó chính là thủy yêu Lam Huyễn Đa Túc có thể
khiến tu sĩ Kim Đan trọng thượng, tu sĩ dưới Kim Đan lập tức chết! Rốt
cuộc tên trọc đầu đó dùng phương pháp gì có thể vượt cấp giết thủy yêu
này! Còn gia hỏa mới có tu vi Luyện Khí tầng năm, sao lại không sợ cá
bạc nhỏ!
Hồ Bạch nghiến răng nhìn hai gia hỏa kia khí phác, nhất định là cách xuống nước của gã hôm nay không đúng!
Hết chương 18.
Tiểu kịch trường:
Phó Tu Vân: Có người nói ngươi tính tình không tốt, đặc biệt khoái giả ngầu đáng bị đánh, ngươi thấy sao?
Dịch Nhiên:...
Phó Tu Vân: Nói đi, đừng xấu hổ!
Dịch Nhiên:...
Phó Tu Vân: Đừng kéo dài thời gian!
Dịch Nhiên: Từ nhỏ tới lớn ta không có giả ngầu. Còn nữa, tính tình của ta
rất tốt, chỉ là nói chuyện đơn giản rõ ràng, lời cũng là nói thật mà
thôi.
Phó Tu Vân:...
Ngươi lại giả vờ ngầu.