Sau Khi Cá Mặn Thật Thiếu Gia Nộp Lên Hệ Thống

Chương 74


trướctiếp

Tác giả: Lâm Thược

Edit: Bilundethuong

Ví dụ như.

Cho cậu 2 tệ rưỡi, hiện tại cậu lập tức rời khỏi em trai tôi gì đó?

Cảnh Vân Trăn nói nhập vai là nhập vai, ngay tại chỗ bị một "nữ chính phim Quỳnh Dao" nhập vào người, lau lau nước mắt nơi khóe mắt, đáng thương nhỏ yếu lại bất lực lên án.

"Tiểu cá mặn, em thật vô lương tâm!"

Cư nhiên có 2 tệ rưỡi đã bị mua chuộc.

Tình cảm giữa bọn họ chẳng lẽ chỉ có giá hai tệ rưỡi thôi sao?!

Mẹ kiếp, tốt xấu cũng phải nhiều thêm một con số 0 chứ!

Úc Khải: "Anh, không phải như anh nghĩ đâu......"

"Em đừng nói nữa!"

Cảnh đại ảnh đế càng nghĩ càng bi thương, càng nghĩ càng khổ sở, cố chấp quay đầu đi, nặng nề phun ra ba chữ: "Tôi, không, nghe!"

Tôi không nghe tôi không nghe tôi không nghe!

Úc Khải: "......"

Anh mẹ nó làm cái trò gì vậy!

Úc Tiểu Khải bắt lấy cánh tay con hàng này, túm người lại: "Anh! Anh nghe em nói đã."

"Không, em đừng giải thích, tôi hiểu, tôi đều hiểu!"

Anh mẹ nó hiểu cái gì!!!

Úc Khải chỉ có thể đem tấm thẻ mạnh mẽ đặt ở trước mắt hắn: "Anh nhìn cho rõ đi! Đây không phải chi phiếu!"

"Không phải chi phiếu?" Cảnh Vân Trăn ngây người, phát hiện, phát hiện cái kia thật đúng là.....chỉ là một tấm thẻ bình thường.

Cảnh Dật cũng mở miệng giải thích một chút: "Vân Trăn, không phải ba bảo anh tới, anh chỉ thuận tiện đưa Úc Khải ra ngoài mà thôi."

Tấm thẻ bình thường hai tệ rưỡi.

Không phải ba hắn kêu anh hai tới.

Anh hai chỉ thuận tiện đưa Úc Khải ra ngoài mà thôi.

"......"

Hiện trường lúc này vô cùng xấu hổ.

Sau một lúc lâu, Cảnh Vân Trăn nhanh chóng lau nước mắt rơi ra từ khóe mắt, chỉnh chỉnh quần áo, bày ra mặt của tổng tài bá đạo, cao lãnh phun ra một chữ: "À."

Có câu chỉ cần ta không xấu hổ, người xấu hổ sẽ là người khác!

Úc Khải: "......"

Cảnh Dật: "......"

Cho dù Cảnh Dật không nói gì, nhưng giờ phút này, Úc Khải cảm giác được, chỉ sợ nội tâm của anh hai Cảnh đang phun tào.

—— Ha ha, tôi không có đứa em trai sa điêu như vậy, tạm biệt! Hẹn gặp lại! Say goodbye!

Cảnh Vân Trăn: "Vẻ mặt của hai người là sao? Tôi diễn mà, hai người không nhìn ra à?"

Thấy ánh mắt tràn ngập hoài nghi của hai người.

Cảnh Vân Trăn lại bày ra vẻ mặt vô cùng bi thương, nhìn về phía Úc Khải: "Bảo Nhi, không phải ngay cả em cũng không tin anh đấy chứ?"

Trêu đùa như vậy vui vẻ lắm nhỉ?

Anh trai anh còn ở đây đấy!

Úc Khải cả người run lên: "Em tin, em tin!"

Da mặt Cảnh Vân Trăn luôn đủ dày, lúc này giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, bình tĩnh mở cửa xe: "Vậy không còn việc gì nữa, tiểu cá mặn, lên xe đi."

Úc Khải: "Được, chúng ta về nhà?"

"Không, về nhà gì chứ, lúc này mới hơn 9 giờ, cuộc sống về đêm của người trưởng thành vừa mới bắt đầu, đi, anh mang em đi chơi."

Em bé ngoan Úc Khải tỏ vẻ: "Vậy em gọi điện cho chị Hân xin chỉ thị một chút."

Cảnh Vân Trăn: "Không cần, chắc chắn cô ấy sẽ đồng ý."

"Vậy cũng phải nói với cô ấy một tiếng." Úc Khải nhắn một tin cho Đường Hân Nhiên.

Rất nhanh đối phương liền trả lời.

Đúng là lập tức đồng ý.

"Không thành vấn đề, nhưng phải về sớm một chút, ngày mai còn có hoạt động."

Cùng với bộ phim《 Toàn chức nghiệp nam thần 》được phát sóng, điểm nhân khí của Úc Khải tăng vọt một cách chóng mặt, nếu lại thêm mấy cái hoạt động đẩy đẩy, còn có thể tăng nhanh hơn một chút nữa.

"Được."

Cảnh Vân Trăn nhìn Úc Khải ngồi trên ghế phụ, cúi đầu giúp cậu cài đai an toàn, sau đó tạm biệt Cảnh Dật: "Vậy bọn em đi trước, anh hai."

"Khoan đã." Cảnh Dật bắt lấy cửa xe: "Buổi tối rồi các cậu đi chơi ở đâu?"

Cảnh Vân Trăn: "Đi đỉnh Bằng Sơn."

Cảnh Dật:?

Cái quỷ gì vậy? Hắn không hiểu, trời tối mù, đỉnh Bằng Sơn có gì mà đi? Đi ngồi trên đó hứng gió lạnh à?

Cảnh Dật: "Anh đi với hai đứa."

Cảnh Vân Trăn: "Gì? Anh đi theo bọn em làm gì, anh còn không trở về sớm đi? Cẩn thận chị dâu dùng gia pháp hầu hạ."

Cảnh Dật nhún vai: "À, trước khi《 Toàn chức nghiệp nam thần 》chiếu hết, cô ấy sẽ không rảnh để quan tâm tới anh."

Chồng? Còn muốn chồng để làm gì?

Tiểu thịt tươi không thơm sao?


trướctiếp