Đám người Lư Phong lại trợn mắt há mồm, bọn họ có nghe nhầm không? Cô thuần hóa ma thú hồi nào?
Cho dù là đại sư thuần thú thì lúc huy động lực tinh thần để thuần thú cũng khá nguy hiểm, bởi vì một khi không cẩn thận sẽ trở nên ngớ ngẩn, nhưng hình như từ sau cuộc chiến đến giờ cô vẫn luôn bay trên bầu trời, thậm
chí gót giày còn chưa chạm đất thì lấy đâu ra thời gian để thuần thú? Cô đừng nói với bọn họ rằng cô chính là tông sư thuần thú, bởi vì bọn họ
không thể chịu đựng nổi kích thích này.
Mọi người đều sửng sốt,
ánh mắt tràn ngập vẻ không dám tin, Dung Lạc cũng ngạc nhiên trợn mắt
nhìn Ngạo Phong. Anh ta trầm tư một lát rồi vẫy tay gọi: "Lâm Gia, cậu
đến ký khế ước với huyễn thú này thử xem."
Một thanh niên đeo huy hiệu huyễn sư cửu kiếm ở trước ngực nhưng sau lưng lại mang một thanh
đại kiếm, nghe thấy tên của mình bị Dung Lạc chỉ điểm thì nhất thời sửng sốt, rồi hưng phấn đi tới. Đây chính là huyễn thú biến dị bát tinh
trưởng thành. Mọi người xung quanh đều biết huyễn thú biến dị mạnh hơn
huyễn thú bình thường rất nhiều, nếu đây là sự thật thì anh ta phát tài
rồi.
Xuất thân là người nhà họ Tần – một trong bốn gia tộc đại
huyễn sư, rất nhiều người ở thất kiếm đã có thể giành được huyễn thú của riêng mình, nhưng đối với lính đánh thuê vào sinh ra tử như bọn họ thì
mức giá của một con huyễn thú tốt là vô cùng đắt đỏ, rất khó để mua
được. Thậm chí có người đạt đến trình độ huyễn sư cửu kiếm cũng không
thể giành được huyễn thú, mà thay vào đó, bọn họ sẽ làm kiếm sĩ, ví dụ
như Lâm Gia.
Sở hữu huyễn thú là ước mơ của mỗi huyễn sư, không
phải ai cũng may mắn như Ngạo Phong. Đoàn lính đánh thuê Xích Luyện đã
bỏ ra số vốn khá lớn, nhưng vẫn không thể chiêu mộ được thuần thú sư,
cũng khá cao, nhưng chưa tuyển được người huấn luyện thú. Rất nhiều
người còn chẳng có gì, huống chi là đoàn đội thám hiểm.
“Anh chỉ
cần ký thẳng vào khế ước là được.” Thấy Lâm Gia nhìn mình bằng ánh mắt
dò hỏi, Ngạo Phong gật đầu ra hiệu cho anh ta bắt đầu được rồi, sau đó
đưa Quạ đen đã không còn bất kỳ sự phản kháng nào tới trước mặt Lâm Gia.
Thiếu niên Lâm Gia hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, huy động huyễn lực trong
người mình, rồi bao trùm lên người Quạ đen biến dị kia, dưới ánh nhìn
kinh ngạc của mọi người, hoa văn khế ước theo quy tắc trời đất bỗng bao
trùm lên một người một thú, mọi người xung quanh chứng kiến cảnh tượng
này đều đồng loạt thốt lên.
"Trời ơi, đây là sự thật! Ma thú này đã bị thuần hóa thật rồi!"
"Nói vậy là cậu Truy Vân thật sự là một thuần thú sư cao quý."
Một khi thân phận thuần thú sư của Ngạo Phong được xác nhận, mọi người vốn
đã nhìn cô bằng ánh mắt nóng bỏng lại càng rực cháy hơn, như thể đang
nhìn thấy một ngọn núi vàng biết đi.
Đúng vậy, chính là ngọn núi vàng.
Huyễn thú trưởng thành sẽ tiết kiệm được vài năm nuôi dưỡng huyễn thú con,
vừa bắt tay vào đã có sức chiến đấu mạnh mẽ, trước giờ giá cả chưa bao
giờ rẻ. Vì thế mỗi thuần thú sư đều là cỗ máy tạo ra tiền vàng, bất kỳ
lúc nào cũng có thể kiếm được một khoản tiền lớn. Nghe nói, rất nhiều
ngôi nhà của thuần thú sư đều được xây bằng kim cương xanh Obis, mặc dù
khoa trương, nhưng cũng không chênh lệch bao nhiêu.
“A, cậu Truy Vân, chẳng lẽ cậu đã tự thuần phục báo đen Sấm Sét ư?” Hi Thản chợt nghĩ ra điều gì đó, nên vỗ đầu thốt lên.
Hi Thản và Duy Nặc đã sớm phát hiện ra báo đen Sấm Sét của Ngạo Phong
chính là con mà bọn họ nhìn thấy ở Đoạn Hồn Nhai, nhưng bọn họ luôn cho
rằng vị "lão tiền bối" sở hữu thần thú kia đã thuần phục giúp cô. Người
có bối cảnh thần bí giống như Ngạo Phong, thì việc có một lão quái vật
đại sư thuần thú bảo vệ cũng chẳng có gì ngạc nhiên, ai dè bản thân Ngạo Phong lại chính là thuần thú sư, khiến bọn họ không khỏi ngạc nhiên
nghi ngờ.
“Đúng vậy, Sấm Sét là do tôi thuần hóa.” Ngạo Phong cho rằng chuyện này chẳng có gì phải giấu giếm, nên đã nói ra sự thật.
Thật ra Ngạo Phong hoàn toàn khác thuần thú sư thực thụ, cô là lợi dụng
Huyễn Thần Quyết để thuần hóa huyễn thú, rồi dứt khoát nhượng bộ quyền
khế ước giữa mình và huyễn thú, như vậy người khác có thể ký khế ước với huyễn thú này. Vì vụ cá cược hôm qua, Batuk bắt cô giao quyền khế ước
thánh thú ra, nên cô mới chợt nghĩ ra cách thức này.
Tâm tư của
Ngạo Phong luôn tỉ mỉ, nhanh chóng nắm lấy điểm mấu chốt, sau đó suy
nghĩ kỹ càng. Nếu Huyễn Thần Quyết có thể khế ước với huyễn thú, chẳng
phải cô có thể sử dụng cách này để trở thành thuần thú sư khác loại hay
sao?
Nếu cô sử dụng Huyễn Thần Quyết để thuần hóa huyễn thú sẽ
nhanh chóng thuận tiện, lại hoàn toàn không gây nguy hiểm, tốt hơn rất
nhiều so với thuần thú sư sử dụng lực tinh thần động một tí là bị phản
phệ biến thành kẻ ngốc. Nhưng trong quá trình thuần hóa, cô phải thu hồi sức mạnh của nguồn năng lượng Huyễn Thần, để ma thú đó khỏi lên cấp,
tạm thời Ngạo Phong không muốn tiết lộ bí mật về nguồn năng lượng Huyễn
Thần.
Sau khi huyễn thú được thuần hóa, cô sẽ dứt khoát nhượng bộ quyền khế ước, như vậy huyễn thú sẽ không trải qua quá trình chung sống với Ngạo Phong, nên không thể xem là bạn đồng hành được Ngạo Phong công nhận, cũng không mâu thuẫn với lời thề mà cô đã lập.
"Thuần hóa
thánh thú ư? Vậy... vậy chẳng phải cậu chính là tông sư thuần thú à?"
Đám người Dung Lạc, Lư Phong đều hít ngụm khí lạnh, cảm thấy đầu mình đã không còn đủ dùng, nếu cứ tiếp tục bị thanh niên này kích thích, nói
không chừng lúc nào đó bọn họ sẽ phát điên lên mất.
"Mẹ kiếp, cậu đâu phải là tên tiểu biến thái, mà thật sự là tên đại đại biến thái!
Nhưng biến thái cũng tốt, ha ha." Nếu gộp hết sự kinh ngạc của Lư Phong
trong nhiều năm qua cũng không nhiều bằng sự kinh ngạc trên người Ngạo
Phong, ông ta phấn khích cười mắng hai câu, ngày càng cảm thấy mình lôi
kéo Ngạo Phong là một quyết định sáng suốt, bởi vì cô chính là tông sư
thuần thú. Để cô làm một vị khách khanh, ông ta còn cảm thấy mình đã bạc đãi cô.
Ngạo Phong được vinh dự phong tặng danh hiệu "biến thái" không khỏi trợn mắt, thầm nghĩ, ngay cả thần thú như Xích mà mình còn
có thể mượn sự trợ giúp của Huyễn Thần Quyết để khế ước, đồng thời cũng
có thể giúp huyễn thú thăng cấp, làm sao có thể chỉ là một tông sư thuần thú? Nếu không có gì bất ngờ, lẽ ra danh hiệu đó phải là "Đế Vương
thuần thú sư".
Đế Vương thuần thú sư có thể thuần phục thần thú thất tinh trở lên, trong toàn bộ đại lục chỉ có lác đác mấy người.
Nhưng để tránh Lư Phong lại thăng cấp tên gọi "lão biến thái", Ngạo Phong đã sáng suốt chọn cách im lặng.
Trong tiếng bàn luận xôn xao, Lâm Gia đã ký xong khế ước với huyễn thú, thanh niên không dám tin vào mối liên hệ giữa linh hồn và Quạ đen, suýt chút
nữa thì hoan hô reo hò. Trên mặt anh ta tràn ngập vẻ mừng rỡ, quỳ một
chân với Ngạo Phong, cung kính tiến hành đại lễ, kích động nói: "Cảm ơn
cậu Truy Vân đã ban ân, sau này cậu có điều gì sai khiến, Lâm Gia đều sẽ cố gắng hết sức để làm cho cậu."
Nhìn thấy dáng vẻ kích động của Lâm Gia, Ngạo Phong cũng chẳng nghi ngờ gì, cho dù cô bảo thanh niên
này đi làm một chuyện có thể gây nguy hiểm thậm chí là mất mạng, anh ta
cũng sẽ không do dự mà bước tới.
Đây chính là lý do tại sao thuần thú sư mạnh mẽ trên đại lục không dễ trêu chọc. Lúc thuần thú, bản thân thực lực của bọn họ đã khiến nhiều cường giả mắc nợ ân tình, để bọn họ
có lực kêu gọi mạnh mẽ. Một thuần thú sư không đáng sợ, mà đáng sợ chính là những người anh ta đã từng giúp đỡ, đắc tội với thuần thú sư thì còn rắc rối hơn đắc tội với huyễn sư.
"Được rồi, anh lui xuống đi,
tôi còn phải thuần hóa Sâm Lâm Phong Lang này nữa. Đợi lát nữa đợt ma
thú tiếp theo đến, các anh nhớ phải mang mấy con biến dị về, bằng không
thì đi giành ở nơi khác. Lần này ma thú tấn công thành là cơ hội tốt để
nâng cao thực lực tổng thể của Xích Luyện và Đàn Sói, chỉ cần các anh có thể mang về những con ma thú chưa chết thì tôi có thể thuần phục bọn
chúng.” Ngạo Phong vẫn nói bằng giọng điệu hờ hững, nhưng nội dung câu
nói lại khiến hai đoàn lính đánh thuê lớn ở bên cạnh nhất thời vui mừng
khôn xiết.
Lời cam kết của một vị tông sư thuần thú khiến mỗi huyễn sư đều trở nên kích động không thể nào diễn tả bằng lời.
Không biết ai đã hét lớn đầu tiên: "Cậu Truy Vân vạn tuế!"
Sau đó, dường như mọi người đều đồng loạt tỉnh ngộ, doanh trại tập trung
của đoàn lính đánh thuê Xích Luyện và Đàn Sói phát ra một tiếng gầm đồng thanh long trời lở đất, dọa đám lính đánh thuê ở nơi khác đều sợ hết
hồn.
"Cậu Truy Vân vạn tuế!"
Ngạo Phong nhắm mắt làm ngơ,
thản nhiên đi đến trước mặt Phong Lang cửu tinh để tiến hành thuần hóa,
Dung Lạc nhìn chằm chằm thiếu niên mặc đồ đen lạnh lùng bằng cặp mắt
sáng rỡ, đáy lòng cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Không có thuần thú
sư nào làm miễn phí đến mức độ này cho một thế lực, bởi vì một huyễn thú biến dị có giá hàng vạn Obis, nhưng từ đầu đến cuối cô không hề đề cập
đến vấn đề tiền bạc hay quyền lợi.
“Đúng là một chàng trai tốt bụng.” Lư Phong sờ hàm râu dưới sống mũi, cũng đang vui mừng vì mình không có nhìn lầm người.
Đợt ma thú thứ hai tới rất nhanh, lần này là do một bầy huyễn thú bát tinh
và cửu tinh tạo thành. Chiến sĩ ngoài thành lại khí thế ngút trời chém
giết lẫn nhau. Nhưng Batuk lại phát hiện ra, không biết đoàn lính đánh
thuê Xích Luyện và Đàn Sói đã trải qua chuyện gì, mà cử một tiểu đội
lính đánh thuê tinh nhuệ đi cướp linh thú và ma thú biến dị cửu tinh.
Mấy con ma thú bị bọn họ giết được một nửa cũng bị Xích Luyện giành lấy, khiến Batuk đang chiến đấu hận đến ngứa răng.
"Mấy tên khốn đó
có biết điều không vậy? Bảo vệ doanh trại của mình cũng thôi đi, còn
chạy tới trước doanh trại của chúng ta làm gì? Bọn họ chê bên đó không
đủ ma thú đúng không? Bây giờ ông đây sẽ nhẫn nhịn, đợi sẩm tối nhất
định sẽ cho mấy người thỏa mãn." Batuk mắng mấy câu, rồi vung kiếm chém
đầu một con Lôi Ô cửu tinh, nhưng vừa quay đầu nhìn lại thì đột nhiên
phát hiện, có mấy huyễn thú cực kỳ to lớn bước ra từ trong doanh trại
của huyễn sư Xích Luyện.
"Ơ..." Batuk đang ngồi trên lưng Kiếm Xỉ Hổ Vương, nên quan sát toàn cảnh cực kỳ rõ, thoạt nhìn chỉ cảm thấy hơi quen quen, đến khi nhìn kỹ lại thì hai mắt suýt rớt ra ngoài.
"Trời ơi, đó... đó chẳng phải là Quy Giáp Thú biến dị thủ lĩnh vừa bị đám người Xích Luyện cướp mất hay sao?"
Sau một hồi kinh ngạc khi nhìn thấy Quy Giáp Thú biến dị, ánh mắt của Batuk đã trở nên sắc bén hơn nhiều, liếc nhìn toàn cảnh doanh trại của Xích
Luyện và Đàn Sói, đợi đến khi ông ta quan sát xong toàn bộ chiến trường
thì đôi môi đã sắp run rẩy.
"Sâm Lâm Phong Lang biến dị, Quạ đen
biến dị, Linh Thú Lôi Ô biến dị, Sâm Lâm Trường Tí Viên biến dị... Mẹ
kiếp, Xích Luyện chiêu mộ đại sư thuần thú hồi nào vậy? Không đúng, đại
sư thuần thú cũng không thể nào thuần thú nhanh như vậy. Chẳng lẽ... là
tông sư thuần thú ư?"
Batuk sợ hết hồn trước suy đoán của mình, ông ta nuốt nước miếng "ừng ực", nhất thời lạnh sống lưng.
“Đội trưởng Batuk, ông đang lẩm bẩm cái gì vậy?” Lê Thanh cũng đang đứng
trên lưng Kiếm Xỉ Hổ Vương, chém chết mấy con Lôi Ô, giận dữ hỏi Batuk.
“Hình như bên Xích Luyện và Đàn Sói có một vị tông sư thuần thú.” Cuối cùng
Batuk cũng biết sợ hãi, run rẩy nói với Lê Thanh: “Cậu Lê Thanh nhìn
xem, bên bọn họ có rất nhiều ma thú vừa mới tấn công thành, tất cả đều
đã trở thành huyễn thú của Xích Luyện và Đàn Sói, cộng thêm lúc nãy đám
người kia vừa mới hô to "Cậu Truy Vân vạn tuế", rất có thể..."
Batuk không dám nói tiếp nữa, ông ta luôn theo dõi sát sao tin tức của Xích
Luyện và Đàn Sói, nên có thể khẳng định trước đây hai đoàn lính đánh
thuê này hoàn toàn không có thuần thú sư, nên chỉ có thể là Truy Vân –
linh huyễn sư trẻ tuổi thần bí đang sở hữu thánh thú kia.
“Cái
gì?” Lê Thanh cũng sợ đến mức cả người run rẩy trước tin tức này, căng
thẳng nhìn về phía doanh trại của Xích Luyện và Đàn Sói, quả nhiên nhìn
thấy mấy con huyễn thú biến dị to lớn, hơn nữa số lượng vẫn đang tăng
lên liên tục, cộng thêm Ngạo Phong thật sự không có mặt ở trên chiến
trường. Anh ta và Batuk nhất thời hóa đá trên lưng Kiếm Xỉ Hổ Vương, gió bắc thổi tới, trông hai người chẳng khác gì hai pho tượng đá.
Lạc Ly đứng trên đầu thành và các đoàn đội khác cũng nhanh chóng phát hiện ra tình huống này.
"Mẹ kiếp, tại sao linh miêu vằn vừa mới cắn chúng ta lại biến thành huyễn thú của lính đánh thuê Xích Luyện thế?"
"Tông sư thuần thú! Chắc chắn có một vị tông sư thuần thú đang tọa trấn ở đó."
"Ngươi hãy nhìn người mà bọn họ đang vây quanh đi, hả, là... là cậu Truy Vân."
Cuối cùng bọn họ cũng hiểu rõ tiếng hoan hô của Xích Luyện và Đàn Sói ban
nãy là có ý gì. Toàn bộ người trên chiến trường đều đỏ mắt ghen tị nhìn
đoàn lính đánh thuê Xích Luyện và Đàn Sói nhận được huyễn thú mới.
“Ta đúng là ngu ngốc, tại sao hôm qua lại không đứng ra bênh vực cậu Truy
Vân cơ chứ?” Một lão đội trưởng đội mạo hiểm hối hận đến xanh ruột, vì
hôm qua đã duy trì sự im lặng khi Ngạo Phong và Lê Thanh đối đầu trong
phủ thành chủ vào buổi tối hôm qua. Kết giao với một vị tông sư thuần
thú, đây chính là cơ hội tốt đến nhường nào, vậy mà ông ta cứ thế bỏ lỡ.
Vẫn còn rất nhiều giọng nói giống như thế này...
"Thảo nào Tô Nhã phu nhân lại coi trọng thiếu niên này như vậy, thảo nào cậu
ấy hoàn toàn không để tâm đến việc cá cược thánh thú, một vị tông sư
thuần thú còn phải lo lắng về việc thiếu huyễn thú hay sao? Có rất nhiều thánh thú tham gia vào cuộc tấn công thành, nên cậu ấy muốn thuần phục
bao nhiêu cũng được.” Lạc Ly đứng trên đầu thành ngạc nhiên nhìn sự thay đổi của Xích Luyện và Đàn Sói, rồi lại nhìn đoàn lính đánh thuê Phi
Thiên đang cực kỳ trầm mặc, sĩ khí sa sút, bỗng chế nhạo: "Không ngờ mấy người lại chạy đi đắc tội với một tông sư thuần thú? Chắc chắn đầu óc
của Lê Thanh và Batuk đều bị úng nước hết rồi, bây giờ để xem mấy người
làm như thế nào."
Sắc mặt của Lê Thanh và Batuk đều tái mét, cùng nảy ra suy nghĩ không biết làm thế nào cho phải, nếu tiếp tục so tài
thì bọn họ sẽ đắc tội với tông sư thuần thú trẻ tuổi này, nhưng nếu lùi
bước khi lâm trận thì bọn họ sẽ tổn thất hai con thánh thú, như vậy sẽ
rất thiệt thòi.
“Chuyện này… chuyện này phải làm sao đây?” Lê
Thanh sốt ruột đến mức suýt bật khóc, dù gì anh ta cũng chỉ là một chàng thanh niên, chưa từng đích thân xử lý chuyện hệ trọng nào, ngài Thần
Quân giao nhiệm vụ này cho anh ta, cũng là một trải nghiệm. Bây giờ thì
hay rồi, nhiệm vụ còn chưa hoàn thành, còn có khả năng mất đi một thánh
thú, hoặc đắc tội với một vị tông sư thuần thú, mặc kệ là điều nào cũng
có thể chọc ngài Thần Quân nổi giận lột da anh ta.
Batuk hung ác
nghiến răng, ánh mắt lóe lên tia lạnh lẽo: "Nếu đã đắc tội rồi thì chỉ
có thể làm đến cùng, chỉ cần cậu ta chết, mặc kệ cậu ta là tông sư thuần thú hay gì đó, chúng ta cũng không cần phải sợ."
"Với trình độ
của ma thú tấn công thành làm sao có thể giết được cậu ta? Ông đừng quên rằng, cho dù đánh không lại thì cậu ta còn biết bay, cộng thêm Dung Lạc và Lư Phong ở bên cạnh thì tôi không thể nào xuống tay được." Sắc mặt
tái nhợt của Lê Thanh hiện lên tia giận dữ, trong lòng căm hận, nếu
không tại lão già chết tiệt này đề xuất vụ cá cược thì anh ta đâu khiến
mọi chuyện trở nên ngày càng rắc rối như này?
“Cậu Lê Thanh không cần phải lo sợ, Đàn Sói và Xích Luyện sẽ khó mà bảo vệ được bản thân.”
Batuk vỗ ngực nói chắc như đinh đóng cột, rồi cười khẩy: “Đến lúc đó,
bọn họ còn không thể chăm lo cho đoàn lính đánh thuê của mình, làm sao
còn có thể để tâm đến Truy Vân? Cậu Lê Thanh cứ đợi xem kịch hay đi, vừa đến sẩm tối, bọn họ sẽ chết hết."
Lê Thanh thấy Batuk đã định
liệu từ trước thì miễn cưỡng gật đầu, tiếp tục đối đầu với đại quân ma
thú, nhưng trong lòng luôn nơm nớp lo sợ, không thể nào bình tĩnh lại
được.
Bây giờ, Ngạo Phong đang ngồi ở vị trí trung tâm nhất của
đoàn lính đánh thuê Xích Luyện và Đàn Sói, bị một đám lính đánh thuê
nhìn bằng ánh mắt tôn kính nóng bỏng, như được bảo vệ vững chắc trong
thùng sắt. Sắc mặt của mỗi lính đánh thuê đứng xung quanh đều hồng hào,
trong lòng vô cùng kiêu ngạo, có thể bảo vệ cậu Truy Vân là chuyện vinh
quang đến nhường nào.
Chiến tuyến phía trước đang chém giết với
khí thế ngút trời, nhưng Ngạo Phong lại không tham gia chiến đấu nữa, mà thuần hóa từng con huyễn thú biến dị thủ lĩnh được tiểu đội tinh nhuệ
giành lấy, sau đó để cho Dung Lạc và Lư Phong phân chia. Lần này ma thú
tấn công thành chẳng khác gì cướp tiền, chỉ trong một ngày, huyễn sư của hai đoàn lính đánh thuê lớn đã bỏ xa đoàn lính đánh thuê Phi Thiên,
khiến mấy huyễn sư ở xung quanh đều nhìn đến đỏ mắt.
Dung Lạc vô
cùng lo lắng cho Ngạo Phong, sau khi Ngạo Phong thuần hóa xong con linh
thú biến dị tứ tinh thủ lĩnh do anh ta đích thân bắt được, anh ta không
nhịn được ôm vai Ngạo Phong quan tâm: “Truy Vân, cậu đừng để mình mệt
mỏi quá, bây giờ đã là buổi chiều rồi, sắp tới đợt ma thú cuối cùng mạnh nhất rồi, nên cậu hãy nghỉ ngơi một lúc đi, để chuẩn bị đi săn bắt thần thú."
“Đúng đó, cậu Truy Vân, cậu đừng nóng vội nhất thời, chúng tôi cũng không gấp lắm đâu.” Một huyễn sư sắp được phân chia huyễn thú
nghe vậy thì lùi lại một bước, tôn kính nhìn Ngạo Phong nói.
Sự
giúp đỡ của Ngạo Phong đối với hai đoàn lính đánh thuê lớn đã khiến danh tiếng của cô tăng vọt lên mức đáng sợ, mọi người càng kính trọng cô hơn Lư Phong và Dung Lạc, khiến hai vị đó lắc đầu bất đắc dĩ cười không
ngớt.
"Người anh em Truy Vân, tôi thấy cũng đủ rồi đó. Lão phu
biết thuần thú sư thuần hóa ma thú vô cùng tiêu hao lực tinh thần. Cậu
đã thuần hóa nhiều ma thú cao tinh như vậy, quả thật đừng để mình kiệt
sức, bây giờ điều quan trọng nhất là không được để hai tên tiểu nhân Lê
Thanh và Batuk kia đạt được mục đích, cậu giúp chúng tôi đến thế là đủ
rồi.” Lư Phong vác kiếm đi tới trước mặt cô, trên người vẫn còn mùi máu
tanh.
“Anh Dung cứ yên tâm, thật ra việc thuần hóa huyễn thú cũng mang tới lợi ích cho tôi.” Ngạo Phong mỉm cười với Dung Lạc, ra hiệu
cho anh ta đừng quá lo lắng, rồi chỉ xuống mặt đất dưới chân mình: “Các
anh hãy nhìn xem.”
Dung Lạc và Lư Phong đều chớp mắt nghi ngờ,
nhìn theo ngón tay của Ngạo Phong, chỉ thấy Ngạo Phong phóng ra huyễn
lực, dưới chân hiện lên hoa văn màu bạc của linh huyễn sư, trong đỉnh
cuối cùng của hoa văn hình thoi, tiểu kiếm màu bạc đột nhiên biến thành
ba thanh.
“Linh huyễn sư tam kiếm ư?” Cừu Nhiêm vừa mới dẫn một
đội người ngựa quay về chứng kiến cảnh tượng này, thì tiếp tục trợn mắt
há mồm như thể trong miệng đang bị mắc kẹt một quả trứng ngỗng, cả người run rẩy nói: "Cậu Truy Vân, cậu cũng quá cừ rồi đó? Lúc nãy cậu còn là
linh huyễn sư nhất kiếm, tại sao bây giờ lại biến thành tam kiếm rồi?
Cho dù cậu ăn quả tiên cũng không thể tăng nhanh như vậy."
Dung
Lạc và Lư Phong đều đã ngạc nhiên đến mức hình thành kháng thể, nhanh
chóng phản ứng lại: "Truy Vân, chẳng lẽ lợi ích mà cậu nói chính là nâng cao cấp độ huyễn sư của cậu ư?"
“Đúng vậy.” Ngạo Phong được
thăng lên hai cấp kiếm nên tâm trạng vô cùng vui vẻ, tinh thần thoải mái nói: “Nhưng từ linh thú trở xuống thì không thể trợ giúp tôi nâng cao
cấp bậc, nên hoàn toàn không có tác dụng gì đối với tôi, chỉ có từ linh
thú trở lên mới có thể nâng cao cấp bậc đối với bản thân huyễn sư, như
vậy tôi mới có thể nhận được lợi ích. Do đó, anh Dung, các anh cũng đừng khách sáo, có thể bắt được bao nhiêu linh thú thì cứ bắt, nếu bắt được
thánh thú thì càng tốt, tôi cầu còn chẳng được.”
Cũng tương tự
như Răng Nanh và Sấm Sét, lúc ký khế ước với mấy huyễn thú này, Ngạo
Phong cũng có thể nhận được năng lượng trên người huyễn thú. Trong vòng
một ngày, cô đã thuần hóa hai mươi mấy con linh thú, điên cuồng thăng
cấp từ nhất kiếm đỉnh phong lên linh huyễn sư tam kiếm. Nhưng đây mới
chỉ là linh thú cấp tinh thấp, còn linh thú thất tinh trở lên và thánh
thú vẫn chưa xuất hiện.
Mặc dù thoạt nhìn Ngạo Phong có vẻ bình
tĩnh, nhưng khóe miệng lại giương cao, trong đôi mắt đen như mực lóe lên tia hưng phấn. Trận ma thú tấn công thành này đã mang tới lợi ích cực
kỳ lớn cho cô, bình thường thánh thú và linh thú vô cùng hiếm gặp, đâu
thể cung cấp nguồn năng lượng lớn cho cô chứ? Đây đúng là cơ hội ngàn
năm có một.