Người đàn ông quen thuộc và chiếc xe quen thuộc lập tức kéo Chung Ngải đang mơ màng trở về hiện thực.
Không đợi cô mở lời, cửa xe đã từ từ hạ xuống, một giọng nam dịu dàng bình
thản từ ghế lái truyền đến: “Chung Ngải, sao sắc mặt em kém thế?”
Chung Ngải theo bản năng sờ gò má của mình, rõ ràng bây giờ đang là giữa đêm
hè, nhưng mặt cô lại lạnh buốt. Cô cố gắng nuốt nỗi cay đắng trong miệng xuống, nở nụ cười yếu ớt với người đàn ông trên ghế lái: “Không có
chuyện gì.”
Hạ cửa xe xuống phân nửa,
Trầm Bắc lẳng lặng nhìn cô, “Em cãi nhau với người nhà à?”Anh vẫn luôn
tinh tế như vậy, vừa nhìn là đã nhận ra cô có ổn hay không.
Tâm sự bị đoán trúng, Chung Ngải muốn không kinh ngạc cũng không được,
nhưng cuối cùng cô chỉ thản nhiên nhìn vào ánh mắt dò xét của đối
phương, “Em thật sự không có chuyện gì.”
Nếu một cô gái không muốn kể khổ với bạn thì đó tuyệt đối không phải là
chuyện tốt, sắc mặt Trầm Bắc hơi cứng lại, nhất thời không nói nên lời.
Trước kia mẹ Trầm Bắc và cha dượng Chung Ngải là đồng nghiệp, lại còn ở ký
túc xá của Cục Tài nguyên và Đất đai. Năm đó, bởi vì bà Trầm bị bệnh
nặng, Trầm Bắc mới từ bỏ mọi thứ ở Canada, trở về nước chăm sóc mẹ. Sau
đó bà Trầm qua đời vì bệnh tật, anh vẫn ở lại nơi này với Tiếu Tiếu, vì ở đây vừa tiện đường đi làm, vừa để tưởng nhớ mẹ mình. Chung Ngải tới
thăm ba mẹ mỗi tuần một lần, trước kia đôi khi cô còn thuận đường đi
sang chỗ anh chơi cùng Trầm Tiếu, nhưng gần đây đã không còn vậy nữa.
Trong lòng Trầm Bắc chua xót, ngoài miệng lại không nói về chuyện này, anh
thò người mở cửa xe ghế lái phụ, dùng giọng điệu hờ hững ngày thường
nói: “Trời sắp mưa rồi, để anh đưa em về nhà.”
Mùi mưa trong không khí ngày càng nặng hơn, màn đêm tối đen như mực, không
trăng không sao, giống như đang báo hiệu cho một trận mưa rào tầm tã có
thể đến bất cứ lúc nào.
Trong sắc trời ảm đạm này, Chung Ngải thấy trong mắt đối phương lóe lên tia sáng muốn dò
hỏi đến cùng, cô vô thức muốn từ chối, nhưng Trầm Bắc lại không cho cô
cơ hội đó.
“Bạn trai em quản nghiêm vậy
sao? Ngay cả xe anh cũng không thể lên hử?” Đèn lớn ở mui xe phát ra một vầng sáng, giữa hai mày của người đàn ông nhuộm một thứ ánh sáng nhạt,
trêu ghẹo ném ra một câu như vậy.
Lời từ
chối vừa đến bên miệng tắc nghẹn, Chung Ngải hơi do dự, cô ngẩng đầu
nhìn mây đen đang dần bao phủ bầu trời đêm, bèn cúi người ngồi vào trong xe: “Vậy cảm ơn anh.”
“Không cần khách sáo.” Trầm Bắc cười như không có chuyện gì xảy ra, khởi động xe lần nữa.
Quả nhiên, Chung Ngải mới vừa lên xe thì những hạt mưa nhỏ liền bắt đầu rơi xuống.
Cửa sổ xe Trầm Bắc không kéo lên ngay, không khí ẩm ướt cùng gió đêm ùa vào trong xe, khiến cho bầu không khí cũng nhẹ nhàng khoan khoái theo. Xe
lùi về phía sau, chậm rãi ra khỏi tiểu khu. Bầu không khí trong xe tĩnh
lặng, Chung Ngải thất thần, không tự chủ lại nghĩ tới mấy lời Từ Hải
Đông nói với mình.
Đối với Chung Ngải mà
nói, Từ Hải Đông là một sự tồn tại cực kỳ đặc biệt. Ban đầu trong nhà
cũng không phải trời yên biển lặng, thậm chí Chung Ngải còn thù hằn Từ
Hải Đông. Sao một cô gái nhỏ có thể dửng dưng chấp nhận được việc ba
mình đột nhiên biến thành người khác được chứ?
Chung Ngải nhớ rõ khi còn nhỏ mình đã ngáng chân ba dượng rất nhiều lần. Ví
dụ như lúc Từ Hải Đông đón cô tan học, cô sẽ cố ý lén lút trốn đi, khiến đối phương không tìm được cô, sau đó cười trên nỗi đau của người khác
khi nhìn lén ông gấp đến độ toát mồ hôi hột, liên tục gọi tên cô ở bên
đường; lại ví dụ như, lúc họp phụ huynh, cô sẽ hô to trước mặt bạn học
và giáo viên câu “Ông không phải ba tôi”, khiến Từ Hải Đông cực kỳ lúng
túng… Nhưng điều không thú vị chính là, Từ Hải Đông lại không thù ghét
cô, mà vẫn chăm sóc cô chu đáo.
Họ cứ giằng co như vậy tầm một hai năm, mãi đến tận một ngày, Chung Ngải nghe lén được cuộc trò chuyện của ba mẹ như sau:
“Hải Đông à, không thì chúng ta sinh thêm một đứa bé đi, em thấy rất có lỗi với anh.”
“Vẫn là thôi đi. Có Tiểu Ngải là đủ rồi, con cái nhiều thì chúng mình sẽ khó tránh khỏi sẽ thiên vị. Bây giờ anh coi con bé là con gái ruột cũng rất tốt…”
Lúc ấy Chung Ngải đứng ngơ ngác ở ngoài cửa phòng, nước mắt rơi như mưa.
Cô vẫn luôn nghĩ rằng những việc Từ Hải Đông làm đều là diễn kịch để lấy
lòng mẹ cô, nhưng sau lần đó, ý xấu trong thế giới nội tâm nho nhỏ của
cô đã bị lật đổ.
Hoá ra người kia đã coi cô là con gái ruột từ lâu. (EbookTruyen.Net)
Cũng chính từ khi đó, Chung Ngải đổi lại cách xưng hô khi gọi Từ Hải Đông thành ba.
Càng trưởng thành thì cô càng hiểu rõ ý nghĩa của con cái đối với ba mẹ,
cũng càng hiểu được lời nói ngày xưa của Từ Hải Đông quan trọng bao
nhiêu. Không có đôi nam nữ nào yêu nhau mà không hy vọng có một sinh
mệnh nhỏ kết hợp huyết mạch của nhau, năm đó khi Chung Tú Quyên tái giá, Từ Hải Đông chỉ mới hơn ba mươi tuổi. Mười mấy năm qua, vì Từ Hải Đông
lo lắng mình sẽ bất công, không thể toàn tâm toàn ý yêu chiều Chung Ngải nên hai vợ chồng vẫn luôn không có con.
Đây chính là công cha như núi.
Nghĩ đến những chuyện cũ, tim Chung Ngải bỗng thắt lại.
Mỗi lời mà đêm nay Từ Hải Đông nói với cô, sau khi cẩn thận ngẫm lại sẽ
không khó phát hiện đều tràn đầy tình thương tha thiết, cô không thể coi nó như gió thoảng bên tai được. Thật ra mong ước của ba mẹ rất đơn
giản, họ không cầu con gái tìm được bạn trai quá ưu tú, chỉ cần cô vui
vẻ hạnh phúc là được. Từ Hải Đông sợ cô sẽ dẫm lên vết xe đổ của mẹ, rồi lại dính dáng vào loại người như Mạnh Tình trong lúc không hay biết gì, xử lý không tốt sẽ khiến bản thân bị thương, thậm chí còn liên luỵ đến
người nhà.
Chung Ngải không thể phủ nhận rằng, khi bình tĩnh lại để suy nghĩ thì những điều Từ Hải Đông băn khoăn không phải vô lý.
Mạnh Tình xúi giục Lý Kinh Sinh làm loạn gia đình Chung Ngải, hai người đó
đều không phải dạng vừa, ai biết sẽ làm ra chuyện xấu gì, nói không
chừng đến lúc đó lại khơi lên một trận tranh chấp giữa hai nhà, khiến gà bay chó sủa. Năm đó Chung Tú Quyên chịu thiệt không ít, chồng bỏ đi,
nhà cửa tan tác, những oán hận năm xưa chỉ sợ đến bây giờ vẫn chưa tiêu
tan hết, nhưng cũng may là mấy năm nay Mạnh Tình không đến gây chuyện
với họ, lúc này cuộc sống gia đình Chung Ngải mới yên bình trở lại. Ai
ngờ, tiệc vui chóng tàn, bây giờ đối phương bất chợt làm loạn thành như
vậy, thù cũ thêm thù mới, thân thể Chung Tú Quyên rất có thể sẽ không
chịu được.
Mà tất cả những gió nổi mây phun này đều do Chung Ngải và Mạnh Tình cùng thích một người đàn ông.
Tuy rằng Từ Hải Đông không nói thẳng ra, nhưng ý tứ rất rõ ràng.
Chẳng lẽ vì sự yên bình của gia đình, mà cô không nên ở bên Quý Phàm Trạch sao?
Chung Ngải thường xuyên an ủi bệnh nhân, đường đời có muôn trùng khó khăn,
chỉ cần vung đao chém đứt, dũng cảm tiến lên là tốt rồi. Nhưng trên thực tế, khi những việc này xảy đến với mình, cô đột nhiên phát hiện hai chữ “Dũng cảm” này gian nan biết bao. Một bên là tình thân, bên còn lại là
tình yêu, hai người bị cuốn vào lưỡi đao của kẻ xấu thì sao cô có thể
thản nhiên vung đao đây?
Ngồi trong xe, hai mày của Chung Ngải nhíu chặt lại thành bánh quai chèo dai dẳng, gút mắc tình cảm cũng càng ngày càng rối.
Vì ánh mắt của Trầm Bắc không ở trên người cô, cho nên đã bỏ lỡ dáng vẻ bi thương này. Thỉnh thoảng anh ta lại nhìn kính chiếu hậu ở ngoài xe, tay cầm vô lăng dần nắm chặt, rồi tăng tốc độ xe.
Trong làn mưa bụi, một chiếc xe SUV màu đen vẫn luôn theo sát xe anh.
Vừa rồi chiếc xe này dừng lại ở trước cửa tiểu khu, khi Trầm Bắc vào, theo
bản năng nghiêng đầu nhìn thoáng qua, lại bị cửa sổ xe tối đen cản trở
tầm mắt.
Anh ta nheo mắt, một ý nghĩ vừa
xuất hiện trong lòng chiếc xe SUV đã đột nhiên tăng tốc, giống như mũi
tên rít qua xe anh ta. Trầm Bắc gần như không kịp phản ứng, đối phương
đã bẻ lái sang hướng bên phải, thân xe màu đen như một con quái thú,
nghiêng người tới gần anh ta…
“Két —— Két——” Hai tiếng phanh gấp chói tai trong nháy mắt xuyên thấu màn mưa, cắt ngang con đường trống vắng về đêm.
May là kỹ thuật lái xe của Trầm Bắc lợi hại, nên mới đỗ xe ở ven đường
được, chỉ cách dải phân cách một bước ngắn. Lúc này, con SUV màu đen
dừng ở trước xe anh ta, khiến anh ta muốn di chuyển cũng không thể.
Đột nhiên xe phanh lại khiến Chung Ngải vô cùng hoảng sợ, suy nghĩ của cô
bị đứt đoạn, suýt thì cả người cô đã bị nhấc lên khỏi ghế lái phụ. Cô
vừa mới sợ hãi ngẩng đầu nhìn về phía kính chắn gió, cửa ghế lái của con SUV màu đen đã mở ra, một người đàn ông ăn mặc chỉnh tề bước ra khỏi
xe.
Dưới cơn mưa tí tách, anh sải bước tới chỗ Trầm Bắc.
Cửa kính bị nước mưa hắt vào, tầm nhìn không quá rõ ràng, nhưng đường nét
của thân hình cao ráo kia vẫn khiến hô hấp Chung Ngải bỗng ngừng lại.
Chiếc xe này, dáng người này…
Trong lúc đầu óc Chung Ngải trống rỗng, cửa xe bên cô đã bị mở ra từ bên
ngoài, người đàn ông kia thò tay vào, túm lấy bả vai cô, rồi lôi cô ra
ngoài xe.
“Quý Phàm Trạch, anh muốn hù
chết người à!” Vừa xuống xe mặt đã bị nước mưa xối vào, Chung Ngải cũng
không lau, chỉ mở to mắt nhìn gương mặt lạnh lùng của anh với vẻ kinh
ngạc.
Ngay sau đó, đột nhiên cô cảm thấy
đầu vai buông lỏng, vừa quay đầu nhìn lại thì Trầm Bắc đã mở cửa xuống
xe, anh ta xông tới, đẩy mạnh cánh tay của Quý Phàm Trạch đang đặt trên
vai cô ra.
“Anh đừng chạm vào cô ấy!”
Trầm Bắc nói năng không hề kiêng nể, dùng sức đẩy Quý Phàm Trạch, anh ta đi qua đứng giữa hai người, nói: “Anh có phải đàn ông không, sao lại
trút giận lên một người phụ nữ hả?!”
Trong màn mưa, ánh mắt Quý Phàm Trạch càng thêm lạnh lẽo, chỉ đáp lại anh ta
bằng một câu lạnh băng: “Bởi vì tôi là đàn ông, nên mới không để người
đàn ông khác có ý đồ với người phụ nữ của tôi.”
Nói xong, anh đột nhiên cúi người, hai tay siết chặt bế Chung Ngải lên, cô
vừa mới kinh ngạc kêu “Á” một tiếng, cả người đã bị Quý Phàm Trạch ôm
đến xe anh.
Hành động bá đạo của người
đàn ông này và lực từ cánh tay truyền tới đều như đang nhắc nhở Chung
Ngải rằng cô đang đối mặt với người đàn ông lạnh lùng, đầy tức giận. Chỉ vài bước ngắn ngủi, thậm chí cô còn không kịp giãy giụa thì đã bị Quý
Phàm Trạch nhét vào ghế lái phụ.
Chỉ trong nháy mắt, anh đã tăng tốc độ phóng đi thật xa.
Ngoài xe là Trầm Bắc còn đang tức giận vì bị bỏ lại; bên trong xe là Chung Ngải vẫn đang kinh ngạc.
“Quý Phàm Trạch, anh dừng xe!” Không biết là lạnh do mắc mưa, hay là vì cơn
tức trong lòng, mà môi Chung Ngải run rẩy nói ra một câu như vậy. Sau
đó, cô lập tức duỗi tay kéo cửa xe, trong nháy mắt vừa sờ đến tay nắm
cửa, đột nhiên nghe được vài tiếng “Cạch cạch”.
Quý Phàm Trạch nhanh tay lẹ mắt khóa cửa xe lại, sắc mặt anh càng trầm hơn, “Em điên rồi à?” Tốc độ xe đã được một trăm dặm* rồi đấy.
* 1 dặm = 1.61 km => 100 dặm = 160 km. Nếu dùng trong tốc độ thì là 160 km/h.
“Người điên rồi là anh mới phải!” Trong đầu Chung Ngải rối bời cả lên, đến bây giờ cô vẫn không rõ rốt cuộc dây thần kinh nào của người đàn ông này bị đứt mà anh lại liên tiếp làm ra những hành động điên cuồng như thế.
Quý Phàm Trạch liếc mắt nhìn kính chiếu hậu, thấy xe Trầm Bắc đuổi theo,
anh dùng sức nhấn ga, đồng thời anh cong môi, ngoài cười nhưng trong
không cười: “Không phải em đi thăm ba mẹ à? Sao Trầm Bắc lại từ trong đi ra? Có phải nếu anh không đuổi theo hai người thì đêm nay em đã chuẩn
bị đi cùng anh ta rồi không?”
Ngẫm lại
càng thêm tức giận, sau khi anh và Chung Ngải tách ra từ cửa nhà hàng,
anh sợ một mình cô về buổi tối không an toàn, liền lái xe qua chờ cô.
Bởi vì không biết ba mẹ cô ở tòa nhà nào, anh chỉ có thể dừng xe ở cửa
tiểu khu. Nào biết sau khi đợi thật lâu thì lại nhìn thấy cô ngồi trong
xe thằng nhóc thúi Trầm Bắc.
Cả người
Chung Ngải đều không ổn. Xe chạy càng nhanh, cô như bị đóng đinh ở ghế
lái phụ, đành phải nắm chặt tay vịn, tránh cho thân thể bị xóc nảy đến
rã rời. Tĩnh lặng trong giây lát, cô cảm thấy đầu mình như bị sét đánh,
mỗi dây thần kinh đều đau âm ỉ.
Cô cuộn cơ thể đang phát run của mình lại, cắn răng nói ra câu: “Quý Phàm Trạch, chúng ta chia tay đi.”
Trong giờ phút này, chính cô cũng không biết cách giải quyết nhanh chóng này
đã vung đao chém đứt cái gì. Cô chỉ cảm thấy nỗi rối bời trong tim đột
nhiên biến mất, giống như bàn tay ông trời tiến vào trái tim cô, lấy đi
một vật gì rất quan trọng rồi, khiến cô không những không được giải
thoát, mà trái lại còn đau hơn.
Bánh xe
đột nhiên xoay tròn nhanh như gió khiến cho bọt nước bị bắn lên, lại tí
tách rơi xuống, biểu cảm của Quý Phàm Trạch đã lạnh đến cực điểm, trông
vừa hung ác lại nham hiểm. Bóng của anh ở trên cửa sổ thủy tinh bị mưa
bụi cắt thành nhiều mảnh nhỏ, giống như tim anh đã bị người phụ nữ này
cắt thành từng mảnh, vỡ ra tan tác.
“Chung —— Ngải ——” Anh gằn từng chữ một khi gọi tên cô.
Trong không gian bị bịt kín, cửa sổ xe ngăn cách bên trong xe với mưa gió
đang rít gào ngoài kia, vô tình khiến cho giọng anh càng trầm hơn. Kính
chắn gió ngưng tụ sương mù màu trắng, dần dần càng thêm dày đặc, bầu
không khí cũng theo đó mà trở nên ngột ngạt.
Trong xe đã đủ khí lạnh, quần áo ướt sũng dính chặt vào người, khiến hai tay
Chung Ngải vô thức ôm lấy vai với tư thế đề phòng, thậm chí còn có chút
kháng cự. Nhìn cô bây giờ giống như đang ép bản thân thờ ơ trước những
lời nói sắp thốt ra từ miệng của người đàn ông này vậy.
Ai ngờ, Quý Phàm Trạch chỉ kìm nỗi kích động lại, sau đó anh chỉnh lại
điều hòa, cũng điều chỉnh cả giọng điệu của mình: “Nếu em giận về việc
Trầm Tiếu đêm nay thì anh xin lỗi em.” Anh chỉ nghĩ ra được mỗi lý do
này cho việc chia tay.
Rõ ràng anh đã bị người phụ nữ này chọc giận, nhưng vẫn vô thức dịu giọng, khiến cả chính anh cũng cảm thấy kinh ngạc.
Không sai, anh sợ mất cô.
Bởi vì quan tâm, cho nên mới thành điểm yếu, dù có là người đàn ông luôn kiêu ngạo cũng không ngoại lệ.
Nghe vậy, vẻ mặt Chung Ngải cứng lại, trong phút chốc không biết nên nói
tiếp như thế nào. Suy nghĩ trong giây lát, cô ép mình thu lại ý nghĩ mềm lòng, cắn môi nói: “Không phải vì chuyện này.”
“Thế thì vì chuyện gì?” Giọng Quý Phàm Trạch vừa mới ôn hoà, tức khắc lại ảm đạm vài phần: “Em cho anh một lý do đi.”
Tuy bầu không khí không còn căng thẳng như ban nãy, nhưng lại khiến người
ta càng bực bội hơn, cứ như bình yên trước cơn bão vậy.
“Anh biết Mạnh Tình thích anh không?” Âm cuối cao vút, biểu cảm Chung Ngải cũng không thoải mái chút nào.
Vừa nghe lời này, Quý Phàm Trạch bỗng bình tĩnh lại, anh nhíu mày: “Em vì chuyện này mà muốn chia tay với anh?”
Thấy phản ứng bình thản của anh, trong lòng Chung Ngải càng thêm hụt hẫng,
quả nhiên anh đã sớm biết tâm tư của Mạnh Tình. Cô mím môi, nghiêng đầu
liếc nhìn anh thật sâu: “Vì sao anh không nói cho em?”
Bị cô nhìn như vậy, thái độ Quý Phàm Trạch vẫn hời hợt. Tốc độ xe chưa
giảm, tay anh cầm vô lăng dần nới lỏng, mỉa mai nói: “Người thích anh
rất nhiều, chẳng lẽ ai anh cũng phải nói cho em sao? Em có dám chắc là
sau khi nghe xong sẽ không ghen không?” Những việc linh tinh rắc rối kia không liên quan gì đến anh cả, anh cũng không muốn nói mấy chuyện đó ra rồi khiến Chung Ngải buồn bực.
Rốt cuộc
Chung Ngải cũng bị thái độ ngạo mạn của anh kích thích, cứ như cô là vai hề nhảy nhót, còn anh kiêu căng đứng ở chỗ rất cao nhìn xuống cô với vẻ coi thường. Mà nỗi khổ trong lòng cô, anh lại không hề hay biết.
Cô vốn không muốn cãi lại sự chế nhạo của Quý Phàm Trạch, nhưng cuối cùng
vẫn không nhịn được, xoa đôi mắt đau xót, giãi bày hết nỗi chua chát của mình cho anh: “Đây không phải vấn đề ghen tuông gì cả. Ở hội thảo, Mạnh Tình trộm USB của em, em không biết tại sao sau ba năm yên tĩnh, cô ta
đột nhiên bắt đầu hại em. Đến lần sau cô ta tiếp tục khiêu khích, em
giống như tên ngốc lọt vào sương mù, còn ngốc nghếch biết ơn anh đã ra
mặt vì em. Cho đến bây giờ, em mới biết tất cả những chuyện này đều vì
anh mà ra! Cô ta thích anh, nên coi em là tình địch! Đêm đó Lý Kinh Sinh gọi điện sỉ nhục em, anh cũng thấy rồi đó, anh rõ ràng biết nguyên
nhân, nhưng anh không nói một lời…”
Tình yêu cần thẳng thắn, cô không muốn mình chẳng hay biết gì.
Tình yêu cần vượt qua mọi chông gai, nhưng cô không biết bản thân đã có áo giáp hay chưa.
Trong lòng Quý Phàm Trạch chấn động, người đàn ông vốn lạnh nhạt giờ lại bị
những chữ như châu ngọc làm cho trở tay không kịp. Trong khoảnh khắc ấy, cổ họng anh như bị một vật gì đó chặn lại, yết hầu khó khăn di chuyển,
chỉ có thể theo thói quen giữ yên lặng.
Trong xe yên tĩnh giây lát, hình như mưa ngoài cửa sổ còn lớn hơn trước.
Vào lúc Chung Ngải cho rằng người đàn ông này bị cô hỏi đến cứng họng không trả lời được, thì lại nghe thấy anh ung dung nói: “Chung Ngải, bởi vì
trong lòng có vướng mắc, cho nên ngay cả trái tim em cũng đào ra ném
xuống sao?”