Giờ tan tầm cao điểm, tàu điện ngầm chật ních người.
Người trên xe giống như đám cá mòi bị đem ướp muối trong
thùng chật như nêm, muốn tìm chỗ đặt chân cũng khó. Lại thêm
không gian bị bịt kín khó mà thông gió, ngay đến hơi thở ra
cũng đều là khí nóng hầm hập.
Chung Ngả bị kẹt giữa đám đông đang chen vai thích cánh, chật
vật nắm lấy tay vịn, thế nhưng sắc mặt cô vẫn rất thản nhiên.
Cô xuất thân từ gia đình trung lưu, hoàn toàn không mắc phải
bệnh công chúa. Trước khi mua xe, tàu điện ngầm chính là phương
tiện giao thông cô thường dùng nhất.
Tuy nhiên cũng có người không được thoải mái giống như cô.
Người đàn ông đứng bên cạnh Chung Ngả cao hơn cô chừng một
cái đầu, quần là áo lượt, đẹp trai ngời ngời, hơn nữa trên
mặt là biểu cảm ghét bỏ cộng thêm vẻ kiêu ngạo khiến cho anh
thoạt nhìn không hợp chút nào so với mọi người xung quanh. Nên
biết là ở công ty, đến thang máy Quý Phàm Trạch cũng dùng một cái riêng, làm sao có thể chen chúc với một đống người như
vậy được. Bây giờ mặc bộ vest cắt may thủ công đứng trong tàu
điện, anh cảm thấy bản thân mình thật…
Mà kẻ đầu sỏ gây nên tội ác tày trời thế này, ngoài Chung Ngả ra còn có ai.
Vốn dĩ trong từ điển sống của Quý Phàm Trạch hoàn toàn
không tồn tại mấy chữ “lo chuyện bao đồng”. Vậy nhưng vừa rồi
ở dưới phòng khám thấy xe của Chung Ngả bị chặn, anh tâm huyết dâng trào muốn cho cô quá giang một đoạn. Ai ngờ cô nàng này
giây trước còn ngúng nguẩy không chịu lên xe người lạ, giây sau
mắt đã lóe sáng.
Cô trực tiếp rút chìa khóa xe của anh ra, sau đó tinh nghịch ném cho anh một câu: “Anh đi theo tôi.”
Kết quả… Quý Phàm Trạch theo cô tới nơi này.
“Cô để một bệnh nhân đưa cô về nhà bằng tàu điện được sao?” Lúc này anh lại lấy danh nghĩa bệnh nhân ra.
Giọng nói trong trẻo lạnh lùng vang lên bên tai, Chung Ngả
chậm rãi ngẩng đầu lên, mỉm cười tỏ vẻ xin lỗi: “À, anh hiểu
lầm rồi.”
“Hiểu lầm?” Quý Phàm Trạch nhíu mày.
“Cái này gọi là liệu pháp tiếp xúc*. Chẳng phải anh có
chứng sợ hãi giao tiếp xã hội sao, hiện tại chúng ta đang đứng trong đám đông khiến cho anh cảm thấy lo lắng hồi hộp. Chỉ cần anh kiên nhẫn, cảm giác lo âu sẽ dần dần biến mất…” Nói đến
chuyên môn, Chung Ngả tràn đầy tự tin, con ngươi màu hổ phách
cũng sáng rực lên.
* Exposure therapy: Là liệu pháp dùng để điều trị
các chứng rối loạn lo âu. Người bệnh được cho tiếp xúc với
các vật thể hay tình huống khiến họ lo lắng, sợ hãi để dần
làm quen và vượt qua được nỗi sợ của mình. (Theo Wikipedia)
…… Liệu pháp tiếp xúc.
Khóe môi Quý Phàm Trạch co giật: “Tôi đã nói là không cần điều trị rồi.”
Có lòng tốt mà không được báo đáp, Chung Ngả rất muốn nổi
đóa, nhưng chỉ trong nháy mắt cô đã điều chỉnh lại tâm trạng
của mình. Cô nhìn Quý Phàm Trạch cười ngọt ngào: “Yên tâm, hôm nay đưa anh đi thử tàu điện ngầm tôi không tính phí đâu. Mới rồi
không phải anh muốn đưa tôi về sao, chúng ta nhất cử lưỡng
tiện.” Cô không thèm bực bội với bệnh nhân tâm thần nha.
“……” Quý Phàm Trạch đột nhiên không muốn nói chuyện với cô nàng này nữa.
Tới trạm trung chuyển, lượng người trong xe lại nhiều thêm.
Vài người nông dân vác bao lớn bao nhỏ chen lên tàu rồi nhét
chúng dưới ghế ngồi, từ mấy hàm răng vàng khé xổ ra một
tràng tiếng địa phương bô lô ba la bên cạnh Chung Ngả.
Âm thanh ồn ào chói tai cộng thêm mùi hôi xộc tới, Chung Ngả
vừa nhăn mũi, trên vai đã hơi trĩu xuống – một bàn tay đột nhiên đặt lên vai cô.
Một giọng nói êm tai truyền đến, mang theo mùi thơm thanh mát dễ chịu: “Đứng sát vào đây đi.”
Chung Ngả chưa kịp ngẩng đầu đã bị Quý Phàm Trạch nắm vai,
ấn cô đến khe hở giữa ghế ngồi và cửa. Không gian chật hẹp,
anh hơi nghiêng người về phía cô, cánh tay dài chống lên vách xe
phía sau.
… Đây hẳn là kabedon* trên tàu điện trong truyền thuyết đó.
Mọi thứ xảy ra quá đột ngột, cơ thể Chung Ngả cứng đờ, thậm chí có một khoảng khắc cô còn ngừng thở.
Dù rằng đám đông hỗn loạn chật chội kia đều bị người đàn
ông này chắn phía sau, nhưng mà, khoảng cách giữa bọn họ quá
nhỏ, tư thế cũng quá mờ ám! Giữa khoảng cách có vài cm ấy,
chỉ ngước lên một chút là Chung Ngả có thể thấy được gương
mặt đẹp như tạc của Quý Phàm Trạch.
Cô khẽ cúi đầu, chiều cao của hai người rất chênh lệch nên
tầm mắt cô vừa vặn ngang với cổ áo của người đối diện.
Chiếc áo sơ mi kiểu Pháp trên người Quý Phàm Trạch giờ đây
đã bị mở hai nút, xương quai xanh như ẩn như hiện, có điều không thấy cái ghim cài áo cô nhắc đến lúc trước đâu nữa.
Ha ha, lên tàu điện ngầm mà còn dùng ghim cài cổ áo thì như bị ấm đầu vậy.
Tàu đi một đường êm ru, thỉnh thoảng có hơi xóc một chút. Cơ thể hai người nhích lại gần hơn, có lúc còn chạm vào nhau.
Cái chạm không nặng không nhẹ này giống như một dòng điện nhỏ
xẹt qua người Chung Ngả, không đau không ngứa nhưng khiến da đầu
cô tê dại.
Bởi vì liệu pháp tiếp xúc có ảnh hưởng rất lớn tới thể
xác và tinh thần người bệnh nên các bác sĩ tâm lý đều phải
thận trọng khi áp dụng. Chung Ngả đương nhiên không muốn bỏ mặc
vị bệnh nhân này, nên cô cẩn thận quan sát các triệu chứng như
đổ mồ hôi, đỏ mặt, lúng túng,… báo hiệu sắp phát bệnh.
“Anh đổ mồ hôi.” Chung Ngả khẽ cau mày.
“Ừm.” Quý Phàm Trạch không phủ nhận, anh cảm thấy người hơi nóng.
“Hô hấp bắt đầu dồn dập.”
“Ừm.” Anh đứng sát cô quá.
“Mặt cũng đỏ nữa.”
“Ừm.” Hơi thở cô phả vào cổ anh, ngưa ngứa như mèo cào.
Gương mặt nhỏ nhắn của Chung Ngả trầm xuống, dứt khoát nắm
lấy cổ tay Quý Phàm Trạch: “Đi, nhanh xuống xe với tôi.” Trước
khi bệnh nhân phát bệnh, cô phải đưa anh ta ra khỏi toa tàu.
Quý Phàm Trạch bị cô kéo ra sân ga, chỉ đành cười khổ: “Bác sĩ Chung, cô cũng đổ mồ hôi, đỏ mặt… Không phải cô cũng sắp
phát bệnh đấy chứ?”
Giọng nói trầm thấp từ tính của anh len qua đám đông ồn ào, vang vọng vào tai Chung Ngả. Cô hơi sửng sốt, theo bản năng đưa
tay lên sờ mặt.
“Tôi… có sao?” Ánh mắt cô hơi mất tự nhiên.
“… Có.”
Nào ngờ không đợi hai người nói xong, đoàn người trên sân ga bỗng nhiên hỗn loạn.
Chung Ngả nghiêng đầu nhìn sang thấy cách đó không xa đám đông đang xúm lại thành vòng tròn, tiếp đó là tiếng kêu cứu: “Đầu tiên đừng di chuyển, đừng di chuyển! Ở đây có ai là bác sĩ
không? Có ai không? Có ai không?”
“Tôi đi coi xem sao.” Dưới tình huống khẩn cấp, Chung Ngả cũng mặc kệ nguy cơ phát bệnh của vị bệnh nhân Quý Phàm Trạch
này, cô bỏ lại một câu như vậy rồi nhanh chóng chạy tới.
Cô gạt mọi người ra, hét lên: “Xin tránh ra cho, tôi là bác sĩ đây, có chuyện gì vậy?”
Quý Phàm Trạch chần chừ một lát rồi cũng sải bước đi theo cô.
Những người vây xem nhanh chóng nghiêng người dạt ra, tạo
thành lối đi cho hai người: “Có người đột nhiên ngất xỉu.”
Một cô gái trẻ tuổi đang nằm nghiêng trên mặt đất, gương mặt
bị mái tóc dài xõa tán loạn che khuất. Bên cạnh là một chiếc
túi xách của phụ nữ, mấy thứ đồ linh tinh bên trong rơi ra, có
lẽ cô gái này định tìm thứ gì đó trong túi, nhưng chưa tìm
được đã bất tỉnh.
“Hẳn là bị tụt huyết áp nên ngất đi.” Chung Ngả nhẹ giọng nói.
Mọi người đứng xem đang lấy làm lạ tại sao cô biết được,
Chung Ngả đã cúi xuống cầm chiếc túi xách lên, lấy ra từ trong đó một thanh chocolate.
Chung Ngả chỉ một lòng cứu người nên không rảnh chú ý tới xung
quanh, cô ngoắc ngón tay với một người trong đám đông: “Anh Đỗ,
anh qua đây giúp tôi một chút, nâng cô ấy dậy.”
… Anh Đỗ?
Chắc là gọi anh rồi.
Quý Phàm Trạch sững người mất nửa giây mới sải đôi chân dài bước tới. Anh cúi xuống đỡ cô gái kia lên, hơi dựng thẳng lưng
của cô ấy. Đây là lần thứ hai anh lo chuyện bao đồng trong ngày
hôm nay đấy.
Cô gái tóc dài ngang vai, mồ hôi lấm tấm trên mặt. Chung Ngả
ngồi xổm bên cạnh, vén mấy sợi tóc ra để lộ gương mặt tái
nhợt. Cô chỉ nhìn lướt qua rồi lấy tay ấn lên nhân trung của
người đó.
Nhưng trong giây lát, Chung Ngả như bị người ta nhấn nút “dừng”, cả người cứng đờ lại.
Ngay sau đó, cô nhìn chằm chằm khuôn mặt kia thêm một lần nữa.
…… Mạnh Tình?
Sao lại là cô ta?
Ánh mắt Chung Ngả chợt tối sầm lại. Do dự một thoáng, cô
nhanh chóng cạy miệng của Mạnh Tình ra, bẻ một miếng chocolate
nhét vào, như thể chỉ chậm một giây thôi là cô sẽ hối hận
vậy.
Cái tâm của người thầy thuốc là vậy, cho dù là người mình căm ghét cũng không thể thấy chết mà không cứu được.
Quý Phàm Trạch mím môi nhìn gương mặt suy sụp của Chung Ngả: “Cô biết cô ta sao?”
Câu hỏi tưởng như vô tâm, nhưng không ai hay biết bàn tay để sau lưng Mạnh Tình kia của anh, trong khoảnh khắc run lên rất khẽ.
Cô ta chậm rãi ngồi thẳng dậy lau đi chocolate dính trên
miệng, động tác trơn tru tự nhiên như chỉ vừa mới ngủ một
giấc. Mà đôi mắt trắng đen rõ ràng của cô ta từ đầu tới cuối
không hề rời khỏi Quý Phàm Trạch.
Im lặng đối mặt, Mạnh Tình chịu thua trước.
Cô ta làm bộ tươi cười: “Quý Phàm Trạch, anh biến thành ‘anh Đỗ’ từ khi nào vậy?”