Chung Ngải vạch trần mà không hề báo trước, khiến anh trở tay không kịp.
Ánh mặt trời từ từ chiếu xuống qua khe hở giữa những cành lá,
vỗ nhẹ lên khuôn mặt tuấn tú của Quý Phàm Trạch. Hai người cùng ngồi
dưới tàng cây, đôi mắt đen trong trẻo lấp lánh của anh im lặng chăm chú
nhìn vào Chung Ngải. Trong khoảnh khắc này, anh cảm giác như một tia
nắng đang chiếu vào lòng, khiến những hình ảnh năm xưa theo dòng thời
gian mà dần dần hiện rõ, cảnh và tình đan xen, rồi lại giao hòa. Giống
như một thước phim cũ được rửa thành những hình ảnh mới, khiến con người ta có ảo giác về tương lai.
Đây là phần ký ức chỉ thuộc về một mình anh thôi, có nên chia sẻ cho cô không nhỉ?
Khi Quý Phàm Trạch bắt đầu hồi tưởng, những hình ảnh và ký ức không chỉ dừng lại ở ba lần gặp mặt duyên phận ngắn ngủi kia.
Sáu năm trước, trong quán karaoke, Chung Ngải giống một con thỏ tức giận đến xù lông, hung hãn cắn người, bướng bỉnh mà kiên cường;
Bốn năm trước, trong hội trường của trường Đại học Y, Chung
Ngải đóng vai một cái cây, không để ý đến chuyện mình chỉ là một đạo cụ, đáng yêu mà hoạt bát;
Ba năm trước…
Khoảng cách không xa cũng không gần, bóng cây đung đưa, người
đàn ông mang biểu cảm bình thản mà không quá bình thản này… Tất cả trông thật nhưng lại là giả, đến mức khiến Chung Ngải từ từ nhíu mày, càng
thêm nghi hoặc.
“Tôi hỏi anh đấy, anh nói đi.” Cô đẩy Quý Phàm Trạch, giọng nói có phần vội vàng: “Có phải trước kia anh đã từng gặp tôi rồi đúng
không?”
Cõi lòng dao động như bóng cây, Quý Phàm Trạch bị cô dò hỏi
liền thoáng cong khóe miệng. “Đúng vậy. Tôi từng gặp em khi em đang học
đại học.”
Chung Ngải ôi lên một tiếng thật dài, lập tức trợn tròn mắt, “Khi nào? Ở đâu?”
Tại sao cô không hề có chút ấn tượng nào hết.
Không phải ai cũng đều có thể tồn tại trong ký ức của người
khác, nhất là cảm giác khi cuối cùng cô mới biết được lòng anh vẫn luôn
có mình thật kỳ diệu. Ví dụ như cảm giác của Chung Ngải lúc này vậy, cô
rất tò mò muốn biết mình của quá khứ khi Quý Phàm Trạch bắt gặp là người như thế nào, có phải một “bản thân” mà đến cô còn không nhớ rõ không?
Tâm trạng như vậy giống như cô đã làm mất một tấm ảnh cũ, rồi tấm ảnh
này lại được Quý Phàm Trạch nhặt phải, hiện tại cô muốn lấy về từ tay
anh nhìn xem.
Dưới cái nhìn chăm chú của cô, Quý Phàm Trạch nở nụ cười như
thèm đòn, “Cũng không phải hồi ức tốt đẹp gì, chỉ toàn là hình ảnh bi
thương của em. Lúc ấy em đóng vai một cái cây trên sân khấu…”
Thì ra là vậy!
Vở kịch nọ trong lòng Chung Ngải thì đúng là nát đến mức không
thể nát hơn, đáng lẽ ra cô sẽ diễn vai nữ số 2, nhưng vì bị Mạnh Tình
ngáng chân mà phải đóng vai một đạo cụ.
“Quý Phàm Trạch, không cho anh nói nữa, anh câm miệng cho tôi!” Cái miệng nhỏ nhắn nhếch lên, giận dữ nói.
Quý Phàm Trạch đột nhiên im bặt.
Có điều không phải vì lời uy hiếp của Chung Ngải có tác dụng mà là vì… Anh đột nhiên bị cô nhét một quả dương mai vừa to vừa tròn vào
miệng, chặn họng lại khiến anh không tài nào nói được.
Sau khi chặn được miệng Quý Phàm Trạch, cô xoay người, giơ tay
đấm anh khi còn đang ngồi trên đất, “Quý thần kinh, anh nhất định đang
chế giễu tôi! Anh vậy mà dám đào lại lịch sử đen tối đó…”
Sức của một người phụ nữ có thể lớn bao nhiêu chứ, từng cú đấm
liên tiếp nện lên ngực, lên vai anh như bị mèo con gãi, không hiểu sao
lại khiến anh cảm thấy cô như đang làm nũng vậy. Anh không tránh mà để
cho cô “ức hiếp” mình, miệng thì nhai chóp chép, nước Dương mai lan ra
tràn ngập khoang miệng. Quý Phàm Trạch tưởng chỉ có phụ nữ mới thích ăn
Dương mai thôi, còn anh thì không nên cũng hiếm khi ăn. Nhưng trong
khoảnh khắc này, khi dòng nước ngọt ngào thoáng vị chua chảy xuống cổ
họng, cũng rót vào tim anh khiến anh cho rằng đây chính là cảm giác sảng khoái.
Vừa nghĩ đến gì đó, anh bỗng né ra đằng sau, nằm rạp trên bãi
cỏ. Chung Ngải còn chưa phản ứng lại nên đánh hụt. Tiếp theo đó là trọng tâm mất ổn định, cả người cô lệch đi, bổ nhào lên người anh.
“Anh…” Lại giở trò rồi!
“Ngọt lắm, em ăn thử một quả đi.” Anh cười khẽ, nói.
Cô vừa cúi đầu liền thấy anh đã cầm một quả Dương Mai lên tới
bên môi cô. Khác với một chuỗi những động tác thô bạo của cô vừa nãy,
hành động này của anh hết mực dịu dàng lại dường như có phần cưng chiều
và mờ ám.
Không khí ngay lập tức thay đổi.
Chung Ngải chỉ cảm thấy bốn bề lắng xuống, mọi âm thanh dần
biến mất, chỉ có tiếng tim vang lên càng thêm mạnh mẽ bên tai cô. Cô vốn cũng không tức giận thật, ngay lập tức há miệng cắn Dương Mai, lật
người lăn từ người Quý Phàm Trạch xuống.
Ôi, người đàn ông này luôn “vô tình” đụng chạm với cô, dần dà
dường như cô cũng sẽ không cảm thấy kinh ngạc nữa và đây thực sự không
phải một dấu hiệu tốt gì.
Một làn gió hạ lướt qua, khiến phần tóc rối bù trên trán Chung
Ngải bay lên, cô ngồi khoanh chân trên bãi cỏ, phồng mang trợn má nhai
Dương mai: “Đúng là rất ngọt, quả đã chín nục rồi.”
“Đừng ăn quá nhiều, nóng trong đấy.” Anh nằm bên cạnh cô, đầu
gối lên cánh tay, khẽ híp mắt nhìn cô. Không biết có phải là ảo giác hay không mà anh cảm thấy khuôn mặt cô đặc biệt đỏ vì say Dương mai, đáng
yêu vô cùng.
“Anh mới nóng trong ấy.” Cô bật lại, nhét thêm một quả Dương Mai vào miệng anh như đang đút cho thú cưng vậy.
“…” Đúng là hơi tức giận* thật.
*Ở đây là chơi chữ: “Thượng hỏa” có nghĩa là “nóng trong” vừa có nghĩa là “tức giận”
***
Đến lúc lăn lộn đủ cũng đã là năm giờ chiều, hai người lau nước Dương Mai dính khắp người rồi quay về làng du lịch thay quần áo.
Có lẽ vì anh và cô cùng chia sẻ một hồi ức nên Chung Ngải cảm
thấy khoảng cách giữa hai người đã thu hẹp lại một chút.Vậy nên cô không từ chối lời đề nghị cùng ăn cơm tối của đối phương.
Nhà hàng Trung Quốc không thay đổi thực đơn, ở đây có món nào
ngon thì đều đã ăn vào bữa trưa rồi, không thể gọi lại vào bữa tối nữa.
Chung Ngải cảm thấy khó khăn, cầm thực đơn nói: “Nếu không thì
ăn tạm chút gì đi.” Đã khai vị bằng Dương mai nên cô cũng sắp bụng đói
ăn quàng rồi.
Dường như đột nhiên nghĩ đến gì đó, Quý Phàm Trạch hỏi: “Em ăn gà ăn mày* không?”
Gà ăn mày: Là một món ăn nổi tiếng ở Trung Quốc.
Chung Ngải chưa ăn bao giờ nhưng nghe cũng thấy không tệ,
“Được! Nhưng có thể ăn ở đâu?” Họ ở vùng ngoại thành chứ đâu phải trong
nội thành, xung quanh thì trừ khu du lịch nông thôn, cũng không thấy có
hàng ăn nào ra hồn cả.
“Tôi đưa em đi.” Quý Phàm Trạch nhướng mày với cô.
Đừng nhìn vóc dáng Chung Ngải mảnh mai mà nhầm, sở thích lớn
nhất của cô là ăn uống. Cô lên xe của Quý Trạch Phàm mà không lưỡng lự
chút nào, nhưng sau nửa tiếng lên đường, mãi cho đến tận khi nắng chiều
bao phủ chân trời mà họ vẫn chưa đến được cái nơi tên là “Quán Gà ăn
mày” này. Chung Ngải không kìm được câu chửi thầm, vì ăn cô cũng đủ
liều, bị người đàn ông này bán đi mà cũng không biết.
Quý Phàm Trạch biết đường, con Land Rover giảm tốc độ, chạy tới khu T.
Nơi này là một huyện giáp ranh khu vực phía Bắc của thành phố
B, sau này vì được sáp nhập vào thành phố B nên nơi đây mới trở thành
một khu sầm uất. Những năm gần đây, giá nhà ở thành phố B tăng vọt, tấc
đất tấc vàng, rất nhiều người giàu có đã từ bỏ cuộc sống đô thị bon chen để chuyển toàn bộ sản nghiệp sang khu T, từ đó thúc đẩy sự phát triển
của thương mại ở đây.
Nhà hàng Gà ăn mày được Quý Phàm Trạch đề cử là một tòa nhà độc lập cao ba tầng nằm trong một khu biệt thự xa xỉ. Mặt ngoài mang phong
cách hiện đại, tổng thể được làm bằng ván xi măng sợi gỗ màu xám được
khắc hoa văn chìm có tạo hình vô cùng lạ kỳ. Đèn lồng vừa bật sáng, toà
nhà liền hiện lên những bóng ma màu xanh, trông như một bảo tàng nghệ
thuật vậy.
Hơn nữa nhà hàng này còn có cái tên rất phô trương: Nhất lộ Hướng Bắc.
Cả một tầng của hàng ăn này bị để trống, ánh đèn mờ mờ nhã
nhặn, không phải khu dùng cơm mà cũng không thấy một nhân viên phục vụ
nào, chỉ có mấy bức tranh theo trường phái trừu tượng treo trên tường
cùng với tiếng nước róc rách chảy qua cây cầu nhỏ. Chung Ngải còn đang
tìm kiếm nguồn gốc của âm thanh này, cúi đầu nhìn xuống lại phát hiện
dưới chân mình hoàn toàn không phải sàn nhà mà là một tấm kính trong
suốt. Phía dưới tấm kính là một dòng suối đang chảy róc rách, ánh đèn
chiếu xuống lộ ra làn nước trong veo, có thể lờ mờ nhìn thấy một hòn đá
kỳ lạ bên trong con suối.
Chung Ngải cười hỏi: “Thật sự có thể ăn được gà ăn mày ở đây sao?”
Quý Phàm Trạch đến bên người cô, nói khẽ: “Ăn gà ăn mày ở một nơi có phong cách phương Tây như thế này gọi là phản soa manh*.”
*Phản soa manh: Chỉ một người có hai thuộc tính
tương phản mà trở nên đáng yêu, ở đây chỉ ý của nam chính là phong cách
của nhà hàng này (theo hơi hướng phương Tây) trái ngược với món ăn được
phục vụ trong đó (món ăn phương Đông).
“…” Hoá ra phản soa manh còn có thể được hiểu như vậy, Chung Ngải đã được mở mang đầu óc.
Quán ăn này là của một người bạn của tôi, cũng là kiệt tác của
một vị kiến trúc sư nổi tiếng…” Quý Phàm Trạch giới thiệu vài ba câu,
hai người băng qua chiếc cầu thang xoắn ốc đi lên trên tầng hai.
Không để Chung Ngải phải suy nghĩ thêm, một giọng nữ sắc bén đã khiến cô chú ý tới.
“Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, nhất định phải đổi đĩa đựng xương sau mỗi một món mà khách ăn xong.”
“Gà ăn mày chỉ phục vụ một số lượng hạn chế, hôm nay đã hết rồi, đừng nhận thêm đơn nữa.”
“…”
Một người phụ nữ trong độ tuổi xuân có dáng người cao gầy đang
đứng ở đầu cầu thang, khoác trên mình bộ váy dài tung bay gần như quét
đất, quấn trên vai một chiếc áo choàng cũng làm bằng thứ lụa nhẹ. Khuôn
mặt hững hờ trong lớp trang điểm nhẹ cùng đôi môi nhạt màu và làn da
trắng nõn như ngọc giống như bông Đồ mi* trắng đang âm thầm nở rộ, quý phái mà lạnh lùng lẫn xinh đẹp.
Nếu Chung Ngải không tận mắt nhìn cô ấy răn dạy nhân viên phục
vụ thì cô cũng sẽ không thể tin được giọng nói sắc bén kia lại phát ra
từ miệng một người phụ nữ như vậy.
Ngay khi Chung Ngải nhìn về phía cô ấy, người phụ nữ đột nhiên im lặng, từ từ quay đầu lại.
Hoảng hốt trong giây lát, ánh mắt cô ấy lại lướt qua Chung Ngải, nhìn thấy Quý Phàm Trạch ở đằng sau.
“Anh Trạch, anh đến rồi.” Cô ấy cười như có như không.
Quý Phàm Trạch tỏ vẻ mình đã thấy nhiều nên quen rồi, chỉ
thoáng gật đầu, “Tôi dẫn bạn đến đây thưởng thức đồ tươi.” Tay anh lại
rất tự nhiên khoác lên vai Chung Ngải, giới thiệu với cô: “Đây là bà chủ quán ăn – Vũ Hề.”
Không ngờ bà chủ quán ăn lại là một người phụ nữ trẻ như vậy,
khuôn mặt Chung Ngải kinh ngạc đơ lại một giây, ngay sau đó liền tùy
tiện cười nói: “Chào cô.”
Người phụ nữ tên Vũ Hề này biểu lộ rất ít cảm xúc, ít đến mức
khiến người khác không tài nào suy đoán được suy nghĩ của cô. Cô ấy chỉ
khẽ gật đầu với Chung Ngải, dừng mắt trên mặt cô vài giây, đôi mắt mang
theo chút sâu xa, hỏi: “Đây hẳn là bạn gái của anh Trạch nhỉ?”
Bị hỏi câu này lần thứ hai trong cùng một một ngày, Quý Phàm Trạch đã cướp lời: “Là bạn gái tương lai, hiện tại đang theo đuổi.”
Da mặt của người đàn ông này thật dày!
Chung Ngải ngớ ra, thúc cùi chỏ vào người Quý Phàm Trạch theo phản xạ có điều kiện, nhìn anh bằng ánh mắt hình viên đạn.
Lúc này Vũ Hề lại mỉm cười, nói với Chung Ngải: “Anh Trạch còn chưa bao giờ mang phụ nữ đến đây đâu, cô là người đầu tiên đấy.”
“…” Chung Ngải nhăn mặt, đột nhiên cảm thấy bản thân đã lên phải thuyền giặc rồi.