Hai tiếng sau vẫn chưa tới nơi, các cô chọn đại một khu nghỉ ngơi.
Tiệm thực phẩm vẫn chưa mở cửa, Thẩm Khinh Nhược lấy ba hộp mì ở trên xe xuống, nói:
"Ăn tạm đi, lát nữa sẽ ăn một bữa thịnh soạn."
Một lát sau, Tạ Trăn hì hục ăn mì, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Thẩm Khinh
Nhược không chút che giấu bỏ xúc xích và trứng ăn liền vào trong mì của
Mạnh Trì, còn cố ý nhỏ giọng nhưng âm lượng dám chắc tất cả mọi người ở
đây đều nghe thấy được, Thẩm Khinh Nhược nói là:
"Mau giấu dưới mì đi, đứng để chị Trăn em thấy, lén lút nha."
Tạ Trăn:
"?"
"..."
Cô ra sức nhai mì trong miệng, dùng nĩa đâm mạnh vào trong trứng ăn liền còn sót lại của Thẩm Khinh Nhược, vận khí đan điền nói:
"Phần ai nấy lo!"
Lời vừa dứt, Tạ Trăn và Thẩm Khinh Nhược nhìn nhau trong giây lát sau đó
cảm thấy không ổn, gần như xảy ra ngay lập tức, Tạ Trăn vừa định đưa tay cướp trứng thì thấy Thẩm Khinh Nhược hành động nhanh hơn, hai ba miếng
liền cắn hết cái trứng nhai trong miệng, mặt giả vờ vô tội, giọng còn
xen lẫn chút dịu dàng áy náy:
"Ồ, mình ăn hết rồi."
Bàn
tay đưa ra của Tạ Trăn không có ý định thu hồi, cô định 'thủ tiêu' Thẩm
Khinh Nhược sau đó chôn ở vườn sau, dù sao ở đây rừng núi hoang vắng.
Mạnh Trì, người có thể sẽ trở thành nhân chứng của vụ án giết người cướp trứng này, bị kẹp giữa hai người lên tiếng:
"Ở chỗ em còn một cái..."
Cô đẩy quả trứng được Thẩm Khinh Nhược 'len lén' bỏ vào trong tô mì lên,
cầm nĩa xỉa vào rồi cầm hướng về phía Tạ Trăn đang chuẩn bị ăn không
được đạp cho hôi với Thẩm Khinh Nhược, nói:
"Chị Trăn, em chưa đụng tới, chị không ngại nó dính mì của em chứ?"
Thẩm Khinh Nhược thoát khỏi cửu âm bạch cốt trảo của Tạ Trăn, một tay chống
đỡ, một tay lấy ra vũ khí cuối cùng, ném lên người Tạ Trăn, hành động
lưu loát sinh động như mây bay nước chảy, chưa đầy một tiếng đồng hồ mà
cứ ngỡ nữ hiệp trong phim của Kim Dung trải qua ba năm rưỡi rồi, không
còn chí khí giang hồ nữa.
Tạ Trăn nhìn thấy vật cần thiết, tròn
trịa nho nhỏ liền buông bỏ chiến đấu với Thẩm Khinh Nhược, giơ tay nhận
lấy, mở lòng bàn tay, ánh mắt nhìn chằm chằm vật trong lòng bàn tay,
giống như sinh ra đã thấm nhuần bộ phim Võ hiệp của thập niên 91, cũng
có thể bị chí khí giang hồ của Thẩm Khinh Nhược lây nhiễm, bỗng dưng
dùng cái giọng phim Hồng Kông nói:
"Ha, trứng đây rồi!"
Đối mặt với chừng một khán giả là Mạnh Trì, hai người diễn riết thành
nghiện, nếu người ngồi ở đây là bạn cùng lứa, có thể Tạ Trăn còn nói
nhiều câu hơn: "Chẳng lẽ đây là vật thất truyền đã lâu... không thể
nào... rõ ràng ta nhìn thấy đại sư mang theo nó nhảy xuống vực sâu..."
Chắc Mạnh Trì nghe không hiểu nhưng sẽ khiến cho các cô nổi điên tranh cái
trứng. Cô nhìn Mạnh Trì, quả nhiên Mạnh Trì lộ ra vẻ mặt hoang mang với
màn đánh võ của các cô.
Tạ Trăn hơi xấu hổ nhưng Thẩm Khinh Nhược thì không ảnh hưởng gì, vẫn giả vờ nghiêm túc:
"Đúng vậy, chính là cái trứng này, cái trứng cuối cùng."
Có đôi khi Tạ Trăn phục cái bản mặt dày của Thẩm Khinh Nhược.
Ban đầu Thẩm Khinh Nhược chuẩn bị cho mỗi người một cái xúc xích một cái
trứng ăn liền, nhưng cô giỡn với Tạ Trăn riết quen nên muốn kéo dài, khi thấy Mạnh Trì muốn đem trứng trong mì của mình cho Tạ Trăn thì cảm thấy không được, dù Mạnh Trì chưa đụng tới nhưng mì đã ăn hai đũa rồi, vậy
khác nào hôn môi gián tiếp? Thẩm Khinh Nhược không chấp nhận, cô kiên
quyết không chấp nhận.
Một lát sau, Tạ Trăn thấy Thẩm Khinh Nhược xì xào với Mạnh Trì, nhìn chằm chằm mì một hồi sau đó giống như có tật
giật mình thu hồi ánh mắt, Tạ Trăn liền nghĩ tới vừa rồi Thẩm Khinh
Nhược định ăn một mình, trái tim cùng cái bụng tham ăn phát ra tiếng
chuông cảnh giác mãnh liệt, cô chửi ầm lên:
"Hai người lén lút ăn gì đó?!"
Thẩm Khinh Nhược hoang mang nói:
"Đâu có."
Mạnh Trì ngẩng đầu lên, mặt cũng hoang mang.
Cái bộ dạng này của Thẩm Khinh Nhược có lẽ là giả bộ, nhưng Mạnh Trì... thì không phải, liên kết với cuộc thi bơi lần trước, hai người này cùng
nhau ăn gian. Quả thật Mạnh Trì có xu hướng bị Thẩm Khinh Nhược dạy hư,
nhưng không nhanh đến mức bị cái tính bỉ ổi của Thẩm Khinh Nhược nhúng
chàm chứ.
Thẩm Khinh Nhược khuấy mì dưới cái nhìn chằm chằm của Tạ Trăn:
"Thật sự không có à."
Không chỉ Thẩm Khinh Nhược không có mà hộp mì của Mạnh Trì cũng không có món gì khác.
Tạ Trăn ngẩng đầu lên đầy nghi ngờ, quả nhiên bắt gặp nụ cười của Thẩm
Khinh Nhược, cô lập tức hiểu dụng ý của tên này, cố ý để mình nghĩ họ ăn một mình, bèn tức giận nói:
"Thẩm Khinh Nhược, cậu nhàm chán quá đó!?"
Hơn mười phút sau, ba người ăn uống no nê liền đi về chỗ đậu xe.
Tạ Trăn căng da bụng trùng da mắt, cô ngáp một, Thẩm Khinh Nhược lườm lườm:
"Chìa khóa."
Hai người quen biết nhiều năm, điểm ăn ý này là hiển nhiên, Tạ Trăn lập tức hiểu ý, móc chìa khóa trong túi thảy qua cho Thẩm Khinh Nhược:
"Cậu lái vừa thôi nha."
Dường như lúc này không sợ Thẩm Khinh Nhược tối qua chiến đấu kịch liệt lái
xe xuống sông, có lẽ cảm thấy vừa rồi Thẩm Khinh Nhược đã ngủ được một
giấc.
Tạ Trăn theo thói quen đi đến chỗ kế tài xế, lúc gần đến
cửa xe liền nghĩ tới cái gì đó, miễn cưỡng chuyển hướng ngồi xuống ghế
sau, suýt chút nữa đụng vào Mạnh Trì ở bên cạnh, Mạnh Trì hoang mang
nhìn cô.
Tạ Trăn:
"Đổi chỗ đi, chị nằm phía sau ngủ một lát."
Thẩm Khinh Nhược vừa mở cửa liền nghe thấy câu này, cô khoát tay lên cửa xe, chặc lưỡi cười cười:
"Trăn Nhi, càng ngày càng hiểu chuyện."
Tạ Trăn muốn giơ ngón giữa với Thẩm Khinh Nhược nhưng lại thấy không nên
làm trò trước mặt Mạnh Trì cho nên cô nhịn, chỉ dựng ngón trỏ sau đó
chui vào ghế sau.
Mạnh Trì:
"..."
Hai người này lại vậy nữa rồi, Mạnh Trì quá hiểu rồi. Mặc dù vẫn có chút cảm giác bị họ
xem như con nít nhưng vẫn cảm thấy bản thân phải chấp nhận.
Cô
giả vờ vô tình nhìn Thẩm Khinh Nhược, nhìn thấy đối phương mặt mày hớn
hở chọc ghẹo Tạ Trăn, dường như cũng không nghĩ quá nhiều, giống như
chuyện cô ngồi phía trước là một chuyện rất bình thường, không cần nghĩ
quá nhiều.
Sau khi Mạnh Trì ngồi trên vào ghế kế tài xế, vừa suy
nghĩ vừa kéo dây an toàn nhưng không tập trung cho nên một lúc lâu vẫn
chưa ấn nút khóa được.
Thẩm Khinh Nhược rất nhanh liền chú ý tới, cô ung dung nghiêng người qua giúp Mạnh Trì kéo dây an toàn, cơ thể hai người chạm vào nhau, hôm qua các cô đã làm rất kịch liệt cho nên tay
chân tiếp xúc cũng rất bình thường.
Mạnh Trì lặng lẽ nhìn gương
mặt Thẩm Khinh Nhược, cố kiềm chế hơi thở của mình, không để cho đối
phương cảm nhận được sự hỗn loạn trong đó.
Thẩm Khinh Nhược sau
khi giúp Mạnh Trì thắt dây an toàn xong cũng ngước mắt lên, đối diện với Mạnh Trì, khóe môi chậm rãi cong lên.
Tiếng Tạ Trăn ở phía sau các cô vang lên:
"Nè, dù mình có đui thì các người đừng làm vậy, được không?"
Tạ Trăn vừa nói vừa nghiêng đầu nhìn ra phía bên ngoài, giả vờ đang ngắm phong cảnh.
Thẩm Khinh Nhược rất tự nhiên cũng không ngẩng đầu nhìn Tạ Trăn nói:
"Nhìn nữa thì thu phí."
Tạ Trăn:
"Cho cậu một đồng, xin đừng để mình thấy nội dung kia, hãy bảo vệ chút lòng ngây thơ trong trắng của mình, xin cảm ơn."
Thẩm Khinh Nhược không phản ứng, ngón tay thon dài chạm vào nếp gấp trên cổ áo Mạnh Trì, giúp Mạnh Trì vuốt phẳng:
"Đừng để ý tới cậu ta."
"Dạ..."
Đến khi Thẩm Khinh Nhược trở lại chỗ ngồi, Mạnh Trì mới tìm lại được hơi thở của mình.
Thẩm Khinh Nhược vẫn còn nhớ chuyện Mạnh Trì học lái xe, vừa khởi động xe vừa hỏi:
"Em luyện tập tới phần hai rồi nhỉ?"
Sau đó còn hỏi Mạnh Trì học hạng mục nào, có thể do mấy hôm trước Mạnh Trì
đã hỏi Thẩm Khinh Nhược mấy câu hỏi ôn tập quá đơn giản cho nên Thẩm
Khinh Nhược lo lắng cô sẽ khó đậu khóa tiếp theo, cho nên vừa lái xe vừa nói cho cô biết chi tiết cuộc thi, đồng thời lái xe nên chú ý điều gì.
Mạnh Trì vừa nghe vừa lấy máy tính bảng ra, thoạt nhìn giống như đang ghi
lại những trọng tâm về cuộc thi mà Thẩm Khinh Nhược nói đến.
Thẩm Khinh Nhược nhìn nhìn, cười nói:
"Thói quen học tập rất tốt."
Lúc đầu Mạnh Trì thật sự muốn ghi lại nhưng sau đó không biết thế nào, chỗ
trống trên đó viết ra hàng chữ 'Hôm nay chị ấy dạy tôi lái xe' và biến
nó thành viết nhật ký, cô phát hiện bản lĩnh nói dối của mình càng ngày
càng giỏi, Thẩm Khinh Nhược khen thái độ học tập của cô nhưng mặt cô
không chút thay đổi.
Nông Gia Nhạc ở sườn núi Bắc Sơn, đường núi
quanh quanh co co, uốn lượn đi lên, một bên là vách đá, một bên là vách
núi, mặc dù có lan can bảo vệ nhưng hướng xuống trông ra xa xa vẫn khiến người ta cảm thấy khẩn trương, người sợ độ cao có lẽ sẽ không dám nhìn
xuống.
Tạ Trăn ngủ một giấc nhỏ, sau đó kiếm đồ ăn vặt, miệng nhóp nhép mắt nhìn Thẩm Khinh Nhược lái xe, khen:
"Lão Thẩm, kỹ thuật lái xe khá hen, nếu mình lái tay mình nhất định đổ mồ hôi."
Nét mặt Thẩm Khinh Nhược thả lỏng, không có chút khẩn trương, cô nhướng mày, lộ vẻ đắc ý:
"Hứ, đường xi măng, có gì phải sợ."
Tạ Trăn định mắng Thẩm Khinh Nhược bớt khoe mẽ nhưng vô tình nhìn vách núi bên ngoài, trong lòng không khỏi khẩn trương, đành im lặng, sau đó bày
ra vẻ mặt cam chịu, giống như nói: 'Được rồi, cậu hay rồi.'
Thẩm Khinh Nhược lái xe đường núi chẳng khác gì đường thường, chỉ ít nói hơn, khá nghiêm túc nhìn về phía trước.
Người này bình thường không tin được, nhưng thỉnh thoảng bắt đầu nghiêm túc thì tạo cho người ta cảm giác an tâm.
Chiếc xe nhanh chóng lướt qua một chiếc xe khác, chạy rất nhanh nhưng Thẩm
Khinh Nhược vẫn luôn quan sát chú ý cái này, né cái kia. Khi đến giao
lộ, khoảng cách giữa hai chiếc xe rất nhỏ, suýt chút nữa là quẹt nhau.
Mạnh Trì khẩn trương, nhíu cả mày.
Thẩm Khinh Nhược cảm nhận được Mạnh Trì khẩn trương, giọng cũng không trêu
đùa như lúc bình thường, giọng trấn an dịu dàng hẳn ra:
"Vừa rồi ở giao lộ, em thấy hai xe rất gần nhau nhưng thật ra còn cách một khoảng lớn."
Để giúp Mạnh Trì bớt khẩn trương, cô lại đùa một câu:
"Khoảng cách giữa hai chiếc xe có thể nhét vừa một cái đầu trâu."
Mạnh Trì cũng không nghi ngờ tài lái xe của Thẩm Khinh Nhược, chỉ là vì Thẩm Khinh Nhược ngồi ở ghế lái nên theo bản năng lo lắng.
Cô lộ ra vẻ như được Thẩm Khinh Nhược an ủi vậy, nói:
"Chị lo lái xe đi, đừng có giỡn nữa."
Thẩm Khinh Nhược ừ một tiếng, quả nhiên lái xe nghiêm túc hơn bình thường.
Ánh mắt của Tạ Trăn đảo qua hai người, nhất thời quên nuốt đồ ăn trong
miệng.
Cô thấy sắc mặt Thẩm Khinh Nhược rất thoải mái, lúc này
mới ý thức dường như đã nhiều năm chưa từng thấy Thẩm Khinh Nhược thả
lỏng. Hình như bắt đầu từ lần gặp đầu tiên, Thẩm Khinh Nhược luôn ở
trong trạng thái căng cứng.
Tuy cô và Thẩm Khinh Nhược cùng học
chung một trường đại học, lại cùng khóa nhưng vì không cùng lớp cho nên
không quen thân lắm. Lần đầu các cô tiếp xúc với nhau là lần kiểm tra
thể chất, Thẩm Khinh Nhược bụng đói chạy tám trăm mét, còn nói phải chạy cho xong, sau này cô mới biết lúc ấy Thẩm Khinh Nhược nghèo rớt mồng
tơi, thành tích thể chất lại liên quan đến học bổng cuối kỳ cho nên Thẩm Khinh Nhược kiên trì chịu đựng chạy, chống đỡ đến cuối cùng.
Thời điểm đó Thẩm Khinh Nhược không thích nói lại cứng đầu, lòng tự trọng
rất cao, không muốn kể khổ của bản thân cho nên rất lâu sau này, Tạ Trăn mới biết những chuyện này.
Nếu lúc ấy Tạ Trăn biết thì cũng không đến mức sau lần gặp đầu tiên một thời gian dài mới liên lạc với Thẩm Khinh Nhược.
Lần thứ hai tiếp xúc, là lần Tạ Trăn đi đến căn tin ăn nhưng món đã được
chọn hết, cô chuẩn bị đi qua bên cạnh mua vé bổ sung lại cảm thấy phiền, phía sau bỗng có một cánh tay thon dài, không nói không rằng dùng thẻ
cơm quẹt thẻ ở cửa sổ bên cạnh, giúp cô tính tiền, sau đó bưng dĩa rời
đi.
Tạ Trăn vội vàng nhìn xem người có lòng tốt này là ai, định
mua đồ uống cho người ta, trả tiền vv, khi nhìn thấy gương mặt quen
thuộc cô liền sững sờ, thật ra gương mặt của Thẩm Khinh Nhược rất dễ
nhận ra, lại xinh đẹp nên ngay từ cái nhìn đầu tiên đã khó quên.
Khi cô trả tiền cho Thẩm Khinh Nhược, Thẩm Khinh Nhược khựng lại, sau đó chậm rãi nói:
"Không cần, cũng chẳng bao nhiêu."
Bởi vì Thẩm Khinh Nhược không thích biểu lộ, nói cũng không biết nói thế
nào, nhưng cô luôn ghi nhớ lần kiểm tra thể chất Tạ Trăn cho cô kẹo.
Bởi vì bữa ăn này, các cô dần tiếp xúc nhiều hơn.
Thẩm Khinh Nhược của bây giờ nói nhiều, không ít lần thiếu đòn cũng đã không còn trầm tính ít nói của khi xưa, nhưng cô hi vọng Thẩm Khinh Nhược sẽ
không giống trước đây nữa, chuyện gì cũng giấu trong lòng.
Tạ
Trăn cảm nhận được Mạnh Trì đối xử khác biệt với Thẩm Khinh Nhược, mà
Thẩm Khinh Nhược đối diện với Mạnh Trì trên mặt sẽ tỏa ra sự dịu dàng và vui vẻ từ trong lòng.
Cô nghĩ tới câu hỏi trước đây dành cho Thẩm Khinh Nhược, cảm nhận bầu không khí ngọt ngào giữa hai người, thầm nghĩ: họ đang yêu nhau.
Ba người thỉnh thoảng trò chuyện, Mạnh Trì nhanh chóng nhìn thấy thôn
trang lấp ló trong núi rừng, theo lời Tạ Trăn, cô nghĩ Nông Gia Nhạc sẽ
là những ngôi nhà thông thường, không ngờ mỗi ngôi nhà lại chiếm diện
tích khá lớn, kiến trúc trang viên tuyệt đẹp.
Chủ của trang viên này là bạn học của Tạ Trăn, là nữ, ăn mặc nhìn rất giỏi giang, thấy các cô liền ra đón:
"Mọi người tới rồi, mình còn chuẩn bị nói tài xe đi đón mọi người. Trời sắp tối, lái xe đường núi không yên tâm lắm nhỉ?"
"Không cần đâu." Tạ Trăn chỉ chỉ Thẩm Khinh Nhược ở bên cạnh: "Tụi mình có tay lái điêu luyện."
Mấy người họ nhìn nhau, giới thiệu sơ qua.
"Dì nhỏ!"
Lúc này có một cô bé nhỏ tuổi từ trong nhà chạy đến giữa các cô, theo giới
thiệu của dì cô bé thì cô bé cũng gọi Tạ Trăn và Thẩm Khinh Nhược là dì, cô bé vốn rất hoạt bát nhưng khi ánh mắt nhìn thấy Mạnh Trì thì trở nên ngượng ngùng, nhìn chằm chằm lại có chút xấu hổ, không chờ dì mình giới thiệu đã nói:
"Chào chị."
Gọi cô là dì, gọi Mạnh Trì là chị, sao lại chênh lệch vai vế đến vậy?
Trước nay Thẩm Khinh Nhược không quan tâm con nít nhưng lúc này không khỏi nhìn đối phương vài lần.
Đứa nhỏ này nhìn có vẻ có ý với Mạnh Trì?
Bây giờ con nít trưởng thành sớm thật, biết rõ xu hướng tính dục của mình
sớm thế này? Trước đây khi cô học trung học chỉ biết học tập.
Thẩm Khinh Nhược đi vào trong sơn trang, cảm thấy nơi này tự xưng sinh thái
lành mạnh, không khí tươi mát, hơi quá rồi, rõ ràng trong không khí có
mùi chua.
- -----Hết chương 61----
Ps. Ngày cuối cùng của năm 2023, cảm ơn mọi người đã đồng hành cùng mình. Năm 2024 hãy tiếp tục bên nhau nhé!