Sau khi hết khiếp sợ, Khương Tư Điềm ngay lập tức giống như đạn bắn xông thẳng đến chỗ người phụ nữ mặc đồ đen.
Cô gái thanh tú nói chuyện cùng người phụ nữ nhìn Khương Tư Điềm, lại nhìn người phụ nữ xinh đẹp trước mặt, lập tức lộ ra vẻ tỉnh ngộ rồi thất
vọng, giống như trải qua một mối tình thầm mến ngắn ngủi.
Mạnh
Trì nhìn tình hình của ba người, biết không phải chuyện gì lớn nên thu
hồi ánh mắt, tiếp tục hâm nóng chén đũa, sau khi rửa sơ qua liền đặt vào trong tay Thẩm Khinh Nhược.
Thẩm Khinh Nhược lại rất hứng thú
xem náo nhiệt, cảm nhận được đồ đặt trong tay liền thu hồi ánh mắt, nhìn chén đũa Mạnh Trì đưa.
Nếu đổi lại là bình thường, cô có thể
nũng nịu nói với Mạnh Trì đôi câu ngọt ngào, sau đó nhận lấy sự săn sóc
của Mạnh Trì dành cho mình, nhưng bây giờ cô cảm thấy không thể vô lo vô nghĩ như vậy.
Hôm trước Mạnh Trì cùng cô ăn xong bữa sáng, sau
khi Mạnh Trì đi, cô ngồi trên sofa ngẫm nghĩ một phen, suy nghĩ nên xử
lý mối quan hệ giữa các cô như thế nào, cô đã nghĩ xử lý lạnh.
Từ sau khi nghĩ như vậy thời gian trở nên gian nan, lúc trước cô bận rộn
không thể tán gẫu với Mạnh Trì, tuy quyết định không đi tìm Mạnh Trì nói chuyện nhưng luôn muốn hỏi Mạnh Trì đang làm gì.
Cô từng nghĩ sẽ không đi ăn với Khương Tư Điềm, như vậy sẽ không cần chung đụng với
Mạnh Trì thế nhưng vẫn không nhịn được muốn gặp mặt Mạnh Trì.
Ngay khoảnh khắc nhìn thấy Mạnh Trì, cô cảm giác các cô đã biệt ly gần một thế kỷ, cô còn có cảm giác như nhặt lại được báu vật.
Nhưng có thể đối với Mạnh Trì mà nói, các cô chỉ mới tách ra một ngày, hơn
nữa chẳng mấy chốc lại gặp mặt, không phát hiện cô lãnh đạm trong
Wechat.
Thẩm Khinh Nhược nhìn chén đũa được Mạnh Trì giúp mình
rửa qua, trong lòng thấy bối rối, nhỏ giọng nói 'Cảm ơn' nhưng dường như Mạnh Trì không có nghe thấy, ánh mắt vẫn nhìn về phía Khương Tư Điềm và Ôn Niệm Chu.
Thẩm Khinh Nhược bất giác thở phào nhẹ nhõm, không muốn nghĩ tiếp về quan hệ giữa hai người.
Khương Tư Điềm cứ cằn nhằn liên miên:
"Chị, chị không nhìn ra sao? Nhỏ đó rõ ràng thích con gái... vừa rồi bắt chuyện với chị..."
Ôn Niệm Chu giơ tay xoa xoa thái dương, có vẻ không chịu nổi nhưng giọng nói rất êm tai, mềm mỏng, có chút cam chịu:
"Chị cảm thấy không giống..."
Cô nói xong hình như lại hối hận, vội ngậm miệng lại, rất sợ kích động Khương Tư Điềm nói nhiều hơn.
Kết quả đúng như cô đoán, Khương Tư Điềm lại bắt đầu lải nhải.
Lúc này Ôn Niệm Chu mới để ý hai người đang ngồi cùng bàn, giống như nhìn thấy cứu tinh, vội vàng chuyển hướng Khương Tư Điềm:
"Hai vị này là?"
Bấy giờ Khương Tư Điềm mới phát hiện bản thân chưa giới thiệu cho Ôn Niệm
Chu. Lập tức ngừng thao thao bất tuyệt, đi đến cạnh Mạnh Trì, mặt tươi
cười nói:
"Đây là chí cốt, bạn thân nhất của em, đại mỹ nữ Mạnh Trì..."
Sau đó giới thiệu Ôn Niệm Chu với Mạnh Trì: Đây là tình yêu đích thực của mình, chị Niệm Chu.
Mạnh Trì và Ôn Niệm Chu dường như đã quen với cái miệng khoa trương của
Khương Tư Điềm, cũng miễn dịch với xưng hô này, trên mặt không có xấu hổ gì, ngược lại lần đầu gặp mặt hơi trúc trắc.
Ôn Niệm Chu nói với Mạnh Trì:
"Trước đây chúng ta đã gặp qua một lần, có lẽ em không còn ấn tượng, lúc đó em với Khương Tư Điềm vẫn còn học cấp hai, hai đứa đến trường đại học tìm
chị... bây giờ em cao hơn chị rồi, cũng xinh đẹp hơn."
Trước đó
Khương Tư Điềm có đề cập qua, lúc ấy Khương Nhất Khổ theo đuổi Ôn Niệm
Chu, sai Khương Tư Điềm đến trường đại học đưa thư tình dùm, Khương Tư
Điềm kéo Mạnh Trì đi chung, sau đó các cô lạc đường trong trường, cuối
cùng là Ôn Niệm Chu đến tìm các cô.
Quả thật Mạnh Trì không có ấn tượng lần đầu gặp mặt nhưng vẫn nhớ Khương Tư Điềm từng nói qua, còn
khen Ôn Niệm Chu. Mạnh Trì ngượng ngùng nói:
"Chị Niệm Chu, chị cũng đẹp hơn lúc trước."
Ôn Niệm Chu cười:
"Vẫn không đẹp như em. Đừng miễn cưỡng khen, gần đây chị quá bận rôn, mặt chị tiều tụy, phấn nền cũng không che giấu được."
Cô nói như vậy, Mạnh Trì mới bắt gặp chút mệt mỏi trên mặt cô, thế nhưng
điều đó cũng không che giấu được ngũ quan hoàn mỹ của cô. Mạnh Trì nhớ
gần đây Ôn Niệm Chu đang làm thủ tục ly hôn, giọng điệu không khỏi quan
tâm đôi chút:
"Chị* nhớ thường chú ý sức khỏe nha."
Thẩm
Khinh Nhược ở bên cạnh nãy giờ không có nói chuyện, dù sao ở đây cô chỉ
quen Mạnh Trì. Nhưng khi cô nghe Mạnh Trì gọi người khác là 'chị', lỗ
tai không khỏi nhúc nhích, trong lòng hơi ghen tỵ.
Cô thầm nghĩ: Được lắm, gặp ai đẹp đẹp là kêu chị, từ chị Niệm Chu thành chị luôn.
Cô lại nghĩ tới lúc ăn lẩu lần trước, cô giỡn với Mạnh Trì, bảo Mạnh Trì
gọi mình là chị, Mạnh Trì ngoan cố không gọi, đến tối... mới gọi.
Trong nhất thời Thẩm Khinh Nhược trở nên chua không chịu nổi, cảm thấy chỉ giây lát cô đã biến thành chanh tinh* rồi.
*"Chanh tinh" là một từ thông dụng trên internet, dùng để chỉ những người ghen
tị với người khác. Hiện nay, "chanh tinh" chủ yếu được sử dụng để thể
hiện sự ghen tị mang tính tự châm biếm, trào phúng bản thân của một
người nào đó đối với ngoại hình và nội tâm, đời sống vật chất và đời
sống tình cảm của người khác. "Chanh tinh" nghĩa đen chính là "chanh
thành tinh". Chanh có vị chua, giống với cảm giác "chua chát" khi bạn
ghen tị với người khác. (nguồn sưu tầm)
Ôn Niệm Chu và Mạnh
Trì trò chuyện thêm vào câu, Khương Tư Điềm cũng vui vẻ ở bên cạnh, cô
thích để người cô thích ở chung với nhau, để họ quen biết.
Chờ
đến khi phải giới thiệu Thẩm Khinh Nhược, nụ cười trên mặt Khương Tư
Điềm thu lại đôi chút, đặc biệt nhìn nụ cười trên mặt Thẩm Khinh Nhược
cứ cảm thấy người này hư hỏng, cảm giác người này không đàng hoàng. Suýt chút nữa mở miệng giới thiệu với Ôn Niệm Chu: 'Đây là người mua nước
tương* ngang qua thôi.', nhưng cô cố nén xung động đó, giới thiệu:
"Chị Niệm Chu, đây là số 4 hay chơi game với chúng ta, Thẩm Khinh Nhược."
*打酱油 /dǎ jiàngyóu/ nghĩa đen là "mua nước tương" ớ mọi người! Đúng ra, 打酱油
phải tạm gọi là "đánh" - là 打 - chứ không phải "mua" - 买. Trước đây, khi người Trung Quốc chưa bán nước tương đóng chai, người mua cầm bình đến
cửa hàng, muốn mua bao nhiêu thì người bán đong bấy nhiêu, gọi là đánh
nước tương. Hiểu theo nghĩa lóng, "mua nước tương" là từ dùng chỉ việc
không liên quan đến mình, mình chỉ là người qua đường.
Có lẽ do ở trên sân thượng nên ánh đèn trong tiệm này không quá mạnh, chỗ
sáng chỗ tối, Thẩm Khinh Nhược đứng cạnh Mạnh Trì trùng hợp là vị trí
tối.
Lúc Ôn Niệm Chu trò chuyện với Mạnh Trì thì không quá chú ý
người bên cạnh, đợi khi nói xong ánh mắt mới đặt trên người đối phương,
lúc này đối phương cũng nghiêng người, trong trong bóng tối bước ra.
Ôn Niệm Chu nhìn thấy gương mặt của Thẩm Khinh Nhược thì mí mắt bất giác
nhướng lên, cô tưởng rằng Mạnh Trì đã đủ đẹp, đủ hiếm có rồi, chẳng
trách Khương Tư Điềm luôn khen Mạnh Trì cứ dính lấy đối phương rủ chơi
chung, không ngờ người bạn này của Mạnh Trì cũng rất xinh đẹp, nét đẹp
hoàn toàn trái ngược với Mạnh Trì, có vẻ trưởng thành thẳng thắng hơn.
Ôn Niệm Chú cũng để ý thấy có không ít người nhìn về phía các cô, thầm nghĩ là do hai người này thu hút ánh nhìn của mọi người.
Nét đẹp của hai người trái ngược nhau, ví dụ như khí chất của Mạnh Trì hơi
lạnh lùng, ngay khoảnh khắc đầu tiên sẽ thu hút không ít ánh nhìn nhưng
thoạt nhìn không dễ gần gũi, có vài người sẽ do dự có nên nhìn thêm lần
nữa không hoặc làm sao để nhìn lần nữa. Còn Thẩm Khinh Nhược thì sau ánh nhìn đầu tiên nhất định sẽ nghĩ muốn nhìn lần nữa.
Ôn Niệm Chu:
"Xinh chào, chị Khinh Nhược... quyến rũ hơn so với trong tưởng tượng của em."
Có lẽ vì là lần đầu gặp mặt, Thẩm Khinh Nhược sẽ không miệng lưỡi như bình thường, nào là 'Khen lộn' các thứ, mà lúc này nội liễm hơn, mỉm cười
trả lời:
"Em cũng rất đẹp."
Ba người gặp mặt giống như bước vào đại hội khen, cũng khá đơn điệu, chỉ dùng từ cùng tần số 'đẹp' 'xinh đẹp'.
Thẩm Khinh Nhược tán gẫu với Ôn Niệm Chu, ban đầu Mạnh Trì không có phản ứng nhưng dần dần trong lòng khá khó chịu.
Ôn Niệm Chu nhỏ hơn Thẩm Khinh Nhược vài tuổi, có lẽ vì đã đi làm nên cảm
giác tuổi tác giữa hai người không quá lớn, cho dù giao lưu hay đứng
chung chỗ đều khá trưởng thành, công thêm khí chất của Ôn Niệm Chu là
dịu dàng, Thẩm Khinh Nhược lại lộng lẫy, va vào nhau không hiểu sao lại
có phản ứng hóa học.
Mạnh Trì ghen.
Cô khẽ hắng giọng:
"Chúng ta vừa ăn vừa trò chuyện."
Ôn Niệm Chu không ngửi thấy được vị chua trong đó, sắc mặt vẫn bình thường.
Thẩm Khinh Nhược theo phản xa hỏi Mạnh Trì:
"Ghen à?"
Cô nói xong liền hối hận, cái miệng này quá thiếu đòn, biết rõ Mạnh Trì có ý kia với cô vậy mà vẫn cố ý nói lời trêu ngươi.
Mạnh Trì uống một hớp nước, thản nhiên nói:
"Không có."
Thẩm Khinh Nhược cho rằng khi nghe Mạnh Trì nói vậy mình sẽ thở phào nhưng
không hiểu sao có chút không chịu được, liên tục nhìn Mạnh Trì vài lần,
muốn từ gương mặt kia tìm ra chút dấu vết yêu thích mình, cô thầm nghĩ
có phải mình sai rồi không, thật ra Mạnh Trì không có ý đó với cô.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cô và Ôn Niệm Chu cũng không có làm gì, chỉ nói đôi
câu, dù Mạnh Trì thích cô thì không có phải ứng cũng là bình thường,
đúng không?
Mạnh Trì thích cô? Mạnh Trì không thích cô?
Trong lòng Thẩm Khinh Nhược càng hoang mang hơn.
Khương Tư Điềm là người luyên thuyên, vì nói quá nhiều nên nói câu sau quên
câu trước, trải qua một phen trò chuyện lại hiếm khi không quên mất đề
tài lúc ban đầu, tiếp tục cằn nhằn không ngừng:
"Chị, nhỏ bắt chuyện với chị nhất định thích con gái, ánh mắt nhỏ đó nhìn chị không đúng lắm."
Khương Tư Điềm kiên trì muốn Ôn Niệm Chu tin tưởng cô gái vừa rồi đến bắt chuyện với Ôn Niệm Chu.
"Không đúng sao?"
"Thì ánh mắt có ý với chị á." Khương Tư Điềm nói tiếp: "Hơn nữa, nhỏ còn đỏ mặt, vừa nhìn đã biết ngượng ngùng rồi."
Ôn Niệm Chu:
"Có thể vừa rồi người ta ăn cay."
Khương Tư Điềm:
"Không phải đâu, vừa nhìn là biết xấu hổ mà."
Ôn Niệm Chu không muốn cùng Khương Tư Điềm tiếp tục quanh quẩn ở đề tài
này, cô hối hận sao mình không đi cửa khác, dù có ai đến tìm cô nói
chuyện thì ít ra cũng cách xa cửa chỗ Khương Tư Điềm, không đến nỗi bị
Khương Tư Điềm nhìn thấy.
Ôn Niệm Chu hết cách:
"Được rồi, xem như cô ấy muốn bắt chuyện với chị đi."
Khương Tư Điềm mấp máy môi, còn muốn nói nhưng lại không biết nói gì, bản thân cô cũng không biết tại sao nhất phải để Ôn Niệm Chu tin tưởng lời của
cô, cô cúi đầu rầu rĩ ăn xiên nướng:
"Em nói mà."
Tại sao trong lòng cô không quá vui vẻ? Cảm giác có lời vẫn không thể nói.
Hơn mười phút sau, rốt cuộc Khương Tư Điềm cũng tìm được mấu chốt trên
người Mạnh Trì, lúc đó có một cô gái cool tóc dài đến bắt chuyện với
Mạnh Trì, Mạnh Trì không nói gì, chỉ là chỉ chỉ Thẩm Khinh Nhược ở bên
cạnh, có gái cool kia giật mình hiểu ý rời đi.
Khương Tư Điềm quơ quơ xiên nướng trong tay, nói với Ôn Niệm Chu:
"Chị, chị xem kia, bây giờ mặc kệ nam hay nữ tìm chị xin Wechat, chị cũng phải chú ý nha."
Cô thầm nghĩ: Tốt nhất đừng cho ai cả.
Rốt cuộc cũng bày tỏ được ý của mình, Khương Tư Điềm thở phào nhẹ nhõm.
Ôn Niệm Chu:
"..."
Ôn Niệm Chu cảm thấy khá khó hiểu với việc Khương Tư Điềm kích động, cũng không biết nói gì, sao cứ mãi ở đề tài này.
Cô lặng lẽ rút khăn giấy, lau miếng ớt rơi trên vạt váy của mình do Khương Tư Điềm kích động quơ quơ xiên nướng.
Khương Tư Điềm đang chuẩn bị nói gì đó, Ôn Niệm Chu ngay lập tức ngăn lại:
"Em đặt xiên nướng xuống rồi hãy nói chuyện với chị."
Một bên khác, Thẩm Khinh Nhược siết chặt xiên nướng trong tay, nhìn Mạnh
Trì bên cạnh, nhắm nháp tình hình vừa rồi: cô gái bắt chuyện với Mạnh
Trì không có kết quả dùng ánh mắt hâm mộ nhìn mình.