Cho phép con cháu của những người bị Thiên Ma Hỏa xâm thể nhập học nhưng không chú trọng bồi dưỡng là quyết định chung của học viện chín nước.
Theo quan điểm của Khúc Duyệt, việc này có thể hiểu được, nguyên nhân
cốt lõi chính vì sáu trăm năm trước, vị tu đạo cấp bảy kia đã nhập ma do huyết mạch Thiên Ma Hỏa thức tỉnh. Nhưng nếu vì lý do khác thì hơn sáu
trăm năm qua, biết bao nhiêu đứa trẻ như Trục Đông Lưu đã phải chịu phân biệt đối xử bất công.
Tuy nhiên Khúc Duyệt là người ngoài, nàng
cũng không hiểu lắm tình hình nơi này, không thể tranh luận với Cư Bất
Khuất, đó sẽ là sự vô tri thiếu hiểu biết. Nhưng nàng rất thích Trục
Đông Lưu. Tuy Hạ Cô Nhận là người nàng nhắm đến, nhưng những thử thách
nàng đưa ra trong buổi thi tuyển hôm nay chính vì muốn chọn ra người có
tham vọng và quyết đoán như Trục Đông Lưu. Chưa đến hai mươi tuổi, hắn
đã tu luyện đến cấp ba, tài năng như thế không hề thấp. Nếu được danh sư chỉ điểm rèn luyện pháp thuật cao cấp, hắn hoàn toàn có thể đột phá cấp bốn. Nhưng ở thế giới đã bị thất truyền phần lớn Đạo thống này, chín
phần mười đời này hắn chỉ có thể đạt mức trung cấp ba, không cách nào
đạt tới đỉnh cấp ba. Vì vậy hôm nay hắn được ăn cả ngã về không, liều
lĩnh nắm bắt cơ hội.
Khúc Duyệt đã cho hắn hi vọng, nếu giờ phá vỡ có lẽ hắn sẽ hoàn toàn sụp đổ.
Nàng suy nghĩ, bước tới gần hắn: "Trục công tử, ngươi hẳn đã hiểu nếu hôm
nay ngươi thoát y dạo phố, có thể cũng chỉ phí công sức vì ngươi có khả
năng bị ném khỏi học viện với lý do làm mất mặt học viện, vì sao còn
muốn kiên trì?"
Dường như đã tự hỏi nhiều lần, Trục Đông Lưu đáp
ngay không do dự: "Đệ tử muốn thua vì "ta không thể" chứ không phải vì
"ta không xứng"!"
"Tốt!". Khúc Duyệt đến gần hắn, lấy trong vòng
trữ vật ra một chiếc bình ngọc nhỏ bằng ngón cái: "Đem tất cả chân khí
của ngươi hội tụ đến đầu lưỡi, sau đó cắn và trích cho ta ít máu từ đầu
lưỡi của ngươi."
Trục Đông Lưu hơi do dự nhưng cũng không hỏi
nguyên nhân, nhận lấy chiếc bình ngọc làm theo lời Khúc Duyệt. Sau khi
trích lấy máu, sắc mặt hắn trở nên trắng bệch.
Khúc Duyệt nhận lấy bình ngọc cầm trong tay cười nói: "Chờ ở đây đã."
Trục Đông Lưu vẫn không hiểu tại sao, chắp tay nói: "Vâng."
Khúc Duyệt vào phòng, đặt cấm môn bảo vệ rồi đi đến tọa đài ngồi xuống. Đặt
bình ngọc trước mặt, nàng nâng cổ tay phải lên. Cổ tay trái của Khúc
Duyệt đeo vòng trữ vật còn cổ tay phải đeo một vòng tay bện bằng tơ đỏ,
trên vòng tay buộc một hạt châu vàng hình bầu dục khắc hoa, nhìn không
khác gì những hạt châu trang sức bình thường nhưng thật ra nó là một
pháp bảo cấp cao – Nhất Tuyến Khiên.
Nhất tuyến khiên: dịch nghĩa là một sợi chỉ buộc lại.
Đây thật ra là một bộ pháp bảo gồm một hạt châu mẹ và chín hạt châu con.
Nhân viên hiện trường siêu cao cấp của Bộ Đặc Biệt như Khúc Duyệt khi ra ngoài làm nhiệm vụ mang theo một hạt châu con, bất luận đi đến đâu, hạt châu mẹ lưu lại tổng bộ đều có thể cảm ứng được. Cho dù xé rách hư
không tiến vào thế giới khác, Nhị Ca Khúc Tống của nàng thông qua hạt
châu mẹ có thể xác định vị trí của nàng. Chỉ là, việc này cần thời gian, và độ dài của thời gian phụ thuộc vào nhiều yếu tố.
Xác định vị
trí của Khúc Duyệt nghĩa là có thể xác định tọa độ của lục địa này trong ba nghìn thế giới. Sau đó Khúc Tống có thể tự mình hoặc phái cao thủ
tiến vào nơi này bắt giữ "nghi phạm" và đưa nàng cùng Giang Thiện Duy về nhà.
Ngoài việc dùng để xác định vị trí, Nhất Tuyến Khiên còn
công dụng khác, hạt châu con có thể giao tiếp với hạt châu mẹ. Tuy
nhiên, mỗi lần giao tiếp tiêu hao rất nhiều pháp lực, Khúc Duyệt phải
chờ đến khi pháp lực hoàn toàn khôi phục hoặc khi có tiến triển lớn
trong cuộc điều tra mới mang ra dùng.
Lần này là một ngoại lệ.
Khúc Duyệt truyền pháp lực vào hạt châu trên vòng tay khiến nó phát ra ánh
sáng nhấp nháy, đang muốn kết nối với hạt châu mẹ. Hạt châu mẹ do đích
thân Khúc Tống giữ, từ khi nàng xuyên không, anh đều ngày đêm theo dõi
cho nên rất nhanh đã có hồi đáp.
Hạt châu trên cổ tay Khúc Duyệt
từ từ phát ra hai tia sáng một trắng một đen, những tia sáng giống như
dây leo lần dọc theo cánh tay của nàng leo lên cổ, mặt và cuối cùng chui vào trong mắt. Tia sáng đen lọt vào mắt trái biến thành một con cá đen, tia sáng trắng lọt vào mắt phải biến thành cá trắng. Rồi bỗng nhiên
song ngư đen trắng nhảy ra khỏi hốc mắt, trước mặt Khúc Duyệt, bọn chúng cắn đuôi nhau xoay tròn tạo thành một vòng xoáy nhỏ.
Khúc Duyệt
không sợ bị rình trộm vì chỉ có nàng mới nhìn thấy vòng xoáy này. Một
hình dáng từ từ hình thành bên trong vòng xoáy, giống như Khúc Duyệt
cũng đang ngồi xếp bằng trên tọa đài.
Giọng của Khúc Tống vang lên: "Có chuyện gì vậy? Đã điều tra ra rồi? Hay gặp khó khăn gì?"
"Có chút rắc rối, nghi phạm có lẽ là Nhiếp Chính Vương Quân Chấp của Phúc
Sương quốc." Khúc Duyệt kể lại trải nghiệm những ngày qua và hiểu biết
của nàng về tình hình, "Quân Chấp rất bí ẩn, chỉ biết y là em trai duy
nhất của quốc vương tiền nhiệm của Phúc Sương, khi còn trẻ từng bị tiên
vương đuổi ra khỏi vương đô, không rõ đã ở đâu trong hai trăm năm. Hơn
ba mươi năm trước, tiên vương bị thương rất nặng khi chiến đấu chống ma
thú, ông ta có một con trai duy nhất khi ấy mới ba tuổi vì vậy tiên
vương đã tìm Quân Chấp trở về, gửi gắm con trai cho y. Tiên vương lưu
lại di chiếu, Quân Thư cần đột phá tu vi cấp bốn sau khi tốt nghiệp Học
Viện Phúc Sương mới có tư cách xử lý quốc sự. Nhưng muội tình cờ nghe
được bọn con trai trong học viện trò chuyện trước khi ngủ rằng Quân Thư
mới mười tuổi đã đột phá được cấp ba, tuy nhiên hơn hai mươi năm sau vẫn cứ mãi ở đó, vốn là một thiên tài nhưng càng ngày càng im hơi lặng
tiếng. Hiện giờ, Phúc Sương quốc chỉ biết có Nhiếp Chính Vương, không có quốc vương. Việc này chắc chắn có nguyên nhân sâu xa."
Khúc Tống nghiêm túc nghe xong một lúc lâu sau mới nói: "Muội thấy thế nào?"
Khúc Duyệt lắc đầu: "Muội chỉ gặp Quân Thư được hai lần, chưa từng gặp Quân Chấp nên cũng không biết."
Phải nghe tận tai thấy tận mắt chứ, Khúc Duyệt chỉ mới thu thập thông tin, nàng không dễ tin bất cứ gì.
Nàng hỏi: "Nhị Ca, đã nghiên cứu cái trứng kia đến đâu rồi?"
Khúc Tống lắc đầu: "Không có tiến triển."
Khúc Duyệt đi vào việc chính: "Giúp muội một việc gấp."
"Việc gì?"
"Giúp muội làm phân tích."
Khúc Duyệt nói xong lấy chiếc bình ngọc đang đặt trước mặt, mở nắp và hơi
ngẩng đầu nhỏ vào mỗi bên mắt ba giọt giống như đang nhỏ thuốc nhỏ mắt.
Ngay lập tức, hình ảnh của Khúc Tống bên trong lốc xoáy cũng hơi ngẩng
đầu, dường như cũng có chất lỏng chảy ra từ mắt.
Một lát sau Khúc Tống, người vốn luôn trầm ổn, nhịn không được mắng một câu: "Khúc
Duyệt, muội bị bệnh à, đem máu đầu lưỡi của đàn ông nhỏ vào mắt?"
Bình thường khi dùng cách này họ chỉ truyền nước sông và biển, nhằm phân tích thuộc tính của linh khí.
Khúc Duyệt thúc giục nói: "Nhị Ca, mau đi phân tích xem trong máu có ẩn chứa ma pháp gì không. Pháp lực của muội chống đỡ không được lâu lắm, không
biết khi nào mới có thể mở lại Nhất Tuyến Khiên lần nữa. Muội đang rất
muốn biết."
"Nhóc con, chờ đi!"
Hình ảnh Khúc Tống với hai hàng huyết lệ đứng dậy, biến mất bên trong vòng xoáy trước mặt Khúc Duyệt.
Nàng lấy khăn tay lau đi vết máu nơi khóe mắt vừa tò mò nghĩ không biết sau
này liệu có Thiên Ma Hỏa gì đó bên trong Trục Đông Lưu thức tỉnh hay
không, đợi kết quả phân tích liền biết ngay.
Pháp bảo Hỗn Nguyên
Giám Thực dùng để làm phân tích, được một bậc thầy về pháp khí trong tu
đạo giới ở Hoa Hạ lấy cảm hứng từ y học hiện đại mà chế ra. Tiền thân
của Hỗn Nguyên Giám Thực được gọi là Đá Thử Thần, có ở hầu hết các môn
phái tu đạo, dùng để kiểm tra xem đệ tử nhập môn có linh căn hay không,
nếu có thì thuộc tính linh căn ra sao. Qua cải tạo và biến đổi, khả năng phân tích của pháp khí ngày càng chính xác và toàn diện hơn, có thể dò
ra được dù chỉ một mạch yêu huyết nhỏ bé của thế hệ thứ mười mấy.
Nghĩ đến đây Khúc Duyệt muốn khoe khoang một chút về những tu đạo giả của
đất nước mình, các môn phái tu đạo không còn thịnh vào cuối thời Mạt
Pháp thì sao chứ, nhân tài vẫn còn khắp nơi.
Mạt Pháp: là từ
chỉ giai đoạn mà ở đó các giáo lý Phật dạy (gọi là Pháp) trở nên mai một (Mạt) và chỉ còn hình thức. Trong giai đoạn Mạt Pháp các tu sĩ và tín
đồ không hiểu hoặc hiểu sai Phật pháp. Thời Mạt Pháp được cho là 1500
năm sau khi Thích Ca nhập niết bàn. (nguồn: wikipedia)
Ví dụ như Nhất Tuyến Khiên trên cổ tay nàng là do chính cha nàng luyện ra.
Thật ra ban đầu, Nhất Tuyến Khiên không gồm một hạt mẹ và chín hạt con
như hiện tại mà là một nam và một nữ. Đó là do cha nàng luyện chế ra để
theo đuổi mẹ nàng.
Nhắc đến mẹ, tâm trạng Khúc Duyệt có chút phức tạp. Từ khi sinh ra đến nay nàng chưa bao giờ được gặp bà, cho dù mắc
bệnh lạ sau khi sinh, mẹ vẫn chưa bao giờ quay lại thăm nàng. Nguyên
nhân thật ra cũng đâu phải tại nàng, theo Khúc Duyệt nghĩ, cách cha mẹ
nàng sống chung khá kỳ quái.
Mẹ nàng xuất thân từ một thế giới Tu chân cổ đại. Cha mẹ nàng không thường gặp nhau và mỗi lần gặp lại sinh
ra một đứa, sau khi sinh xong liền tiêu sái rời đi, để lại đứa trẻ cho
cha nàng chăm sóc. Cha nàng chỉ nói rằng đây là phong tục trong dòng họ
của mẹ, chăm sóc con cái là bổn phận của người chồng, trong khi mẹ nàng
phải đi khắp nơi lịch kiếp vượt thử thách, mong nàng có thể hiểu cho bà.
Đã có cha và các anh bên cạnh, Khúc Duyệt cảm thấy không sao cả.
Tuy nhiên, sau khi có một đàn con, cha nàng đã cải biến cách hoạt động của
Nhất Tuyến Khiên, từ "liên lạc tình nhân" đổi thành "liên lạc mẹ con".
Khi các anh trai của nàng đều trưởng thành, mỗi người đều có con đường
riêng, Khúc Tống quyên tặng Nhất Tuyến Khiên cho quốc gia, đề xuất thành lập Bộ Đặc Biệt và còn đặc biệt giành được vị trí Bộ trưởng.
Trong lúc Khúc Duyệt đang hồi tưởng lại chuyện cũ, hình ảnh của Khúc Tống lần nữa xuất hiện ngồi vào trong vòng xoáy: "Kiểm tra xong rồi."
Khúc Duyệt vội vàng hỏi: "Như thế nào?"
Mắt của Khúc Tống dường như rất khó chịu, cứ luôn chớp chớp mắt: "Không có
ma tính sót lại, kim hỏa nhị linh căn, huyết khí tinh thuần, là hạt
giống tốt."
Khúc Duyệt nhẹ nhàng thở ra: "Vậy là tốt rồi."
Trò chuyện thêm với Khúc Tống vài câu, lúc chuẩn bị tắt Nhất Tuyến Khiên
lại nghe anh dặn dò: "Chăm sóc tốt cho Giang Thiện Duy, dạy cậu ta hết
những gì muội có thể dạy."
"Không thành vấn đề."
Khúc Duyệt gỡ bỏ kết giới đi ra ngoài.
Trục Đông Lưu vẫn thành thành thật thật đứng tại chỗ, nụ cười khéo léo lúc
ban đầu đã không còn tươi tắn được nữa khi thời gian trôi qua.
Khúc Duyệt không đợi hắn mở lời: "Trục công tử, ngươi đã vượt qua kỳ thi tuyển chọn, giờ ngươi là học trò đầu tiên của ta."
Trục Đông Lưu ngơ ngẩn, một lúc lâu sau mới lộ ra vẻ muốn cười nhưng không
dám cười, chợt một tia bất an ánh lên trong đáy mắt: "Viện trưởng và các trưởng lão..."
"Đó là chuyện của ta, ngươi không cần suy nghĩ
nhiều." Khúc Duyệt ngắt lời hắn, cười nhẹ, "Ngươi về trước luyện tập đi, đây là khách xá, ta hiện giờ vẫn là khách nên có nhiều bất tiện. Sau
này Cư viện trưởng phân cho ta một phù không đảo, ta dàn xếp xong xuôi,
ngươi sẽ chuyển đến ở cùng ta."
"Khúc tiên sinh..." Đây vốn là điều Trục Đông Lưu mong đợi, nhưng khi nghe chính Khúc Duyệt nói ra hắn vẫn không thể nào tin.
Khúc Duyệt nhướng mày: "Kiếm tu nên tiếp tục tiến về phía trước, đừng lúc
nào cũng bày ra bộ dạng chật vật này, ngươi rất may mắn đấy!"
Trục Đông Lưu cười khổ: "May mắn..."
Khúc Duyệt đi đến vỗ vỗ vai hắn: "Tên nhóc ngươi vô tình gặp được Khúc tiên sinh ta không phải là may mắn lớn ư?"
Trục Đông Lưu sửng sốt một chút, ánh mắt trở nên kiên định, chắp tay nói: "Tiên sinh giáo huấn phải!"
—
"Khúc sư tỷ, làm sao tỷ có thể thuyết phục Cư viện trưởng và hội trưởng lão?" Giang Thiện Duy nghe nàng kể xong chuyện Thiên Ma Hỏa đại thiên kiếp
thì ngạc nhiên một lúc lâu, "Bọn họ đâu có biết đến Hỗn Nguyên Giám Thật của chúng ta."
"Đương nhiên." Khúc Duyệt bắt chéo chân, nằm trên ghế bập bênh cắn hạt dưa nói: "Cho nên chúng ta phải điều tra xem vị tu giả kia vì sao lại nhập ma rồi bày nguyên nhân ra cho bọn họ xem."
"Chuyện của sáu trăm năm trước làm thế nào điều tra?" Giang Thiện Duy đứng bên cạnh bưng trà rót nước.
Khúc Duyệt nâng tay chỉ chỉ về phía nam: "Tiểu Duy à, muốn biết phải hỏi!"
Giang Thiện Duy cũng nhìn về phía nam, hướng đó là nơi họ rơi xuống khi đến
Phúc Sương, cậu thoáng ngẩn người rồi kinh ngạc hỏi: "Sư tỷ muốn đi hỏi
Tịch Yêu kia?"
Khúc Duyệt chớp mắt: "Không chỉ hỏi, ta còn muốn lừa mang nó tới vương đô."
Phải cần ít nhất tám trăm năm để một linh thể tu luyện được thân xác thực,
Tịch Yêu Huyễn Ba thích nghe kể chuyện ấy chắc chắn biết rất nhiều nội
tình tám trăm năm qua của Phúc Sương, hắn chính là một bộ bách khoa toàn thư sống.
Với tình hình hiện tại của Khúc Duyệt, nàng quả thật
rất cần có hắn, nàng thậm chí còn tìm được cho hắn một nơi ở rất tốt.
Không thể rời biển ư? Thật trùng hợp, chum nước nhỏ bên ngoài học viện
vừa vặn chứa đầy một biển.
"Gọi nó đến để gác cổng, nó không chịu đi thì sao?"
"Tiểu Duy à, nói chuyện là một nghệ thuật, cái gì mà đến gác cổng, là mời nó đến làm linh vật của Học Viện Phúc Sương!"