Khúc Duyệt vẫn cảm thấy có lỗi với Cửu Hoang nhưng họa tâm ma của nàng
đã thực sự được tháo gỡ và không ngờ rằng nó lại được tháo gỡ một cách
hoang đường như thế này.
Cơ duyên khả ngộ bất khả cầu, Khúc Duyệt vội thu xếp những chuyện vặt vãnh trong học viện, dùng Nhất Tuyến Khiên thông báo với Khúc Tống, sau đó bước vào trạng thái bế quan để đột phá
rào cản đã đeo bám nàng mười năm nay.
— —
Nơi nào đó bên trong lãnh thổ Thiên Phong quốc.
Đêm khuya, mưa gió đang kéo đến, một con kền kền bay ngang qua mây đen, kéo theo từng trận sấm sét, những tia chớp dường như đuổi sát theo phía
sau, lúc tưởng chừng như giáng trúng, kền kền lại khéo léo thánh thoát.
Cuối cùng nó đáp xuống một đỉnh núi cao chót vót.
Nơi này có rất
nhiều tượng đá, khi kền kền chạm vào kết giới, đôi mắt đang nhắm chặt
của đám tượng đá từ từ mở ra, phát ra ánh sáng đỏ. Kền kền hóa thành
hình người khoác áo choàng đen, vành mũ kéo cực thấp.
Một tượng đá cất giọng khàn khàn hỏi: "Người tới là ai?"
Nam nhân bỏ mũ áo choàng xuống, trên mặt đeo một chiếc mặt nạ bằng da, độ
cong của chiếc cằm lộ ra ngoài giống hệt Giang Thiện Duy. Mái tóc dài
quăn uốn lượn tựa rong biển cũng cực kỳ giống Giang Thiện Duy.
Hắn chậm rãi mở miệng, nói hai chữ: "Chi Kỳ."
Đám tượng đá nhắm mắt lại, trở nên lặng yên không tiếng động.
Chi Kỳ bước qua đám tượng đá, đi đến mép vách núi, trước mắt dần hiện ra
một hành lang trong suốt, mỗi bước dẫm lên đều phát ra tiếng vang ong
ong. Hành lang này dẫn đến một ngọn núi cao không kém ở phía đối diện,
nhưng đó không phải là nơi Chi Kỳ nhắm đến, hắn một gặp một người, một
tu giả trung niên đang ngồi thiền ở giữa hành lang.
Toàn bộ hành lang nối các đỉnh núi này đều do thần thức của người này hoá thành.
Chi Kỳ dừng lại cách người này một trượng, hơi chắp tay: "Đường tiền bối."
Ba cao thủ đứng đầu thế giới này là Trảm Không – giáo chủ Thiên Ma giáo,
Vi Tam Tuyệt – Kiếm Thần Phúc Sương và người trước mắt đây, Đường Tịnh – lão tổ Đường gia.
Đường Tịnh không mở mắt: "Thế nào rồi?"
Chi Kỳ im lặng một chốc: "Liên minh Hoa Hạ dường như đã biết ý đồ của chúng ta, đem ma chủng rời khỏi khu vực gần Thiên La Tháp, còn bắt được mấy
tên đầu óc ngu xuẩn..."
Nghe thấy lời này, hành lang thần thức
hơi rung lắc, Đường Tịnh cười nói: "Là ai đã thề thốt với ta rằng kẻ tà
tu kia bị bắt vào Thiên La Tháp sẽ hấp thu ngọn lửa bên trong, sau đó
nháo long trời lở đất, ngươi nhân cơ hội đó để ma chủng vào đỉnh tháp,
giải phóng ma chủng? Kết quả thì sao, hắn được thả ra?"
Chi Kỳ im lặng.
Đường Tịnh cười lạnh: "Ngươi ra vẻ rất hiểu kẻ tà tu kia, kết quả ta phải đợi tận mười năm. Ma Hỏa Đại Thiên Kiếp sắp đến rồi, nếu bỏ lỡ lần này, sẽ
phải chờ thêm mấy trăm năm nữa."
Chi Kỳ nói: "Cửu Hoang người này, hắn..." Rồi không nói tiếp nữa.
Đường Tịnh mở mắt, nhìn Chi Kỳ: "Ta không quan tâm lý do là gì, nói cho ta
biết bây giờ ngươi định làm gì? Hợp tác với các người thật mệt mỏi,
không làm được việc thì cứ nói thẳng, ta tự động thủ."
"Thực lực
của liên minh Hoa Hạ vượt xa tưởng tượng của ngài, vẫn nên thận trọng sẽ tốt hơn." Chi Kỳ nhắc nhở ông ta, "Đường tiền bối, bây giờ ta cũng
không nắm rõ tình hình cụ thể, không hiểu vì sao Cửu Hoang có thể rời
khỏi Thiên La Tháp đi vào thế giới ma chủng. Nhưng hắn đã ăn Quả Hợp
Đạo, cho dù hắn không có ác niệm, trong cơ thể cũng đã có ác nguyên,
Thiên La Tháp tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn, thần hồn đã mang ấn ký
phạm nhân, hắn nhất định phải quay về trong tháp."
"Quay lại tháp thì thế nào? Hắn sẽ phản kháng sao?" Đường Tịnh liếc nhìn Chi Kỳ, "Phúc Sương truyền đến tin tức, hắn bị nha đầu họ Khúc kia thuần phục đến
ngoan ngoãn dễ bảo, nào có chút ý định phản kháng?"
Chi Kỳ im lặng một lúc mới nói: "Không hề gì, ta vẫn còn một nước cờ có thể đối phó với Cửu Hoang."
Đường Tịnh lại nhìn Chi Kỳ.
Chi Kỳ nói: "Chỉ cần báo tin cho cha ruột của hắn."
Đường Tịnh ngẩn ra: "Hắn không phải trẻ mồ côi do sư phụ nhặt về à?"
Chi Kỳ cười nói: "Sư phụ hắn không phải nhân vật đơn giản, năm đó vì muốn
hái Quả Hợp Đạo Ác mới lên Cửu Hoang Sơn rồi ở lại, đâu thể tùy ý nhặt
đại về một đứa trẻ rồi cho nó kế thừa y bát của lão chứ."
Lại nói, Chi Kỳ phải cảm tạ Cửu Hoang, nếu năm đó Cửu Hoang không hái hắn xuống, hắn cũng không chạy thoát được.
"Cửu Hoang là do lão cướp về."
Đường Tịnh không tỏ ra hứng thú với mấy chuyện thị phi: "Ý của ngươi là để cha hắn đi Thiên La Tháp cứu hắn?"
"Cứu hắn ư? Là giết hắn!" Chi Kỳ cong khóe môi, "Vị tiền bối kia là người
đứng đầu chính đạo, thanh danh gia tộc hiển hách nếu biết được con trai
ruột của mình bị người nuôi dạy thành tà tu nhất định sẽ thanh lý môn
hộ."
Đường Tịnh trầm mặc một lát: "Ta tin ngươi thêm một lần nữa."
— —
Lần bế quan này của Khúc Duyệt kéo dài hai tháng. Nàng đột phá được cảnh
giới Thức Hải, tiến thẳng vào trung kỳ của cảnh giới Thoát Thai, ngang
hàng với đỉnh cấp năm, thực lực gần như tăng lên gấp đôi so với trước
đây.
Điều khác biệt thấy rõ nhất là giờ đây nàng không cần dùng
pháp khí để bay nữa, có thể trực tiếp lướt gió mà đi, có thể nói là đã
chân chính thoát khỏi thân xác phàm trần, tiêu sái qua lại giữa trời
đất.
Tỉnh lại từ trạng thái bế quan, Khúc Duyệt tắm rửa sạch sẽ
trước rồi sảng khoái liên lạc với Khúc Tống báo cho anh tin tức tốt này. Kết quả chỉ nhận được một tiếng "ừ", cũng may nàng không mong chờ nhận
được lời dễ nghe gì từ anh mình.
Nàng dò hỏi kết quả thẩm vấn,
vẫn không có tiến triển. Mấy kẻ tà ma ấy cũng thật cứng, không chịu nói
gì và đã bị nhốt vào trong Thiên La Tháp.
Mà sau hai tháng, thân
thể xui xẻo của Quân Chấp so với trước khi Khúc Duyệt bế quan còn tệ
hơn, thậm chí tự thân không thể xuất ra bên ngoài hạt ma chủng, đừng nói chi đến việc dẫn theo người khác.
Không còn gì để làm, Khúc
Duyệt bất lực nên dồn tâm trí vào ba nơi: chữa bệnh cho Quân Chấp,
nghiên cứu bức bích họa dưới đáy biển và huấn luyện cho mấy người Quân
Thư.
Về chuyện bích họa, khi đã xác định tòa tháp trong hình
chính là Thiên La Tháp, Khúc Duyệt phỏng đoán, hình vẽ nữ tử có xoáy đen ở đầu ngón tay và năm tấm khiên quanh thân kia có lẽ cũng liên quan đến Thiên La Tháp. Nếu không vì sao lại được vẽ ở mặt trước và sau trên
cùng một bức tường. Nghĩ đến đây, Khúc Duyệt lại nghiên cứu kỹ hơn xoáy
đen trên đầu ngón tay của nữ tử, càng nhìn càng cảm thấy giống với cửa
tùy thân bên trong tỳ bà của nàng. Nếu như vậy, lẽ nào năm tấm khiên
xung quanh nữ tử không phải khiên mà là năm cánh cửa?
Cha nàng đã hoài nghi Thiên La Tháp mang thuộc tính hỏa không tồn tại đơn độc, nó
là một món thuộc một bộ thần khí, còn có bốn món nữa với những thuộc
tính khác nhau hiện đang nằm ở các thế giới khác, và cửa tùy thân có thể kết nối năm bảo vật này. Sỡ dĩ Khúc Xuân Thu phán đoán như vậy vì ông
đã phát hiện đôi khi cánh cửa biến mất khỏi tháp, một thời gian sau mới
xuất hiện trở lại. Trong khoảng thời gian biến mất này, rất có khả năng
cánh cửa đã di chuyển đến bốn món thần khí kia.
Khúc Duyệt rất tò mò về việc này, nàng dò hỏi Khúc Tống, anh lại đi thảo luận với Khúc
Đường và hai người đều nghĩ có khả năng này. Vì vậy Khúc Duyệt chui vào
tỳ bà, bắt chước tư thế chỉ xoáy nước màu đen của nữ tử trên bích họa,
song không có chuyện gì xảy ra cả. Có lẽ là nàng đã đoán sai, hoặc trừ
tư thế còn cần có thêm khẩu quyết nữa. Nàng ghi nhớ việc này trong lòng
và luôn lấy ra nghiên cứu mỗi khi có thời gian rảnh rỗi.
Về phần
Thí Luyện Cửu Quốc, Khúc Duyệt vừa dựa vào đặc trưng của từng thành viên mà huấn luyện, vừa nghiên cứu tìm hiểu tám nước khác. Đã nói sẽ đứng
trong ba hạng đầu, vậy thì không thể xếp thứ tư được. Huống chi phải vào trận chung kết mới có thể đối đầu với Thiên Phong quốc. Nguyên Hóa Nhất giờ đây là đối tượng tình nghi của nàng, cũng là đối thủ mạnh nhất.
"Sư tỷ, tỷ chuẩn bị thay thế ai vậy?" Thấy chỉ còn cách hai tháng nữa là
đến Thí Luyện Cửu Quốc, Giang Thiện Duy còn sốt ruột hơn cả Khúc Duyệt.
"Cậu cảm thấy nên thay ai?" Khúc Duyệt ngồi trên chiếc ghế treo trong sân,
tay cầm trục gỗ của Thần Tạo, ngẩng đầu nhìn ảo cảnh đang diễn ra giữa
không trung.
Tòa đảo này của Khúc Duyệt hiện giờ đã bị Cửu Hoang
thu dọn thành một khu vườn Tô Châu. Huyễn Ba không cho hắn chặt cây sau
núi, hắn liền chặt cây trên đảo bên cạnh, cây trên đảo của Đát Thi gần
như bị chặt gần hết. Một ngày nọ, Quân Chấp thức dậy đi đến thác nước
ngồi thiền như thường lệ, thì chẳng thấy phiến đá mình vẫn ngồi mấy chục năm nay đâu nữa, chàng dở khóc dở cười một hồi lâu.
Giang Thiện Duy không bỏ lỡ cơ hội nói: "Ta thấy nên đổi con tiện hạc kia đi."
Khúc Duyệt cười hỏi: "Vì sao?"
Giang Thiện Duy nói: "Nó chẳng nói năng được đàng hoàng, cứ như là nói lắp
vậy, hơn nữa còn chẳng có tinh thần đồng đội, có nguy hiểm thì sẽ là
người đầu tiên chạy trốn, sao mà làm đội trưởng được?" Sau đó chỉ vào
bóng dáng của Yến Hành Tri bên trong Thần Tạo, "Yến công tử có dũng có
mưu, có thể khiêng có thể đánh, tuyệt đối mạnh hơn Bì Bì nhiều."
Lời này của cậu không nhằm vào Bì Bì, quả thật không nhìn ra một điểm không tốt nào trên người Yến Hành Tri, gần như không có khuyết điểm, không
chê vào đâu được.
Kỳ thật sau một thời gian quan sát, Khúc Duyệt
cũng thấy Yến Hành Tri không tồi. Ban đầu nàng nghĩ hắn sẽ có xung đột
với Hạ Cô Nhận nhưng thực tế lại chẳng có, kiếm thuật của hắn vừa mạnh
mẽ vừa nhẹ nhàng, có thể bù đắp những thiếu sót của Hạ Cô Nhận. Nguyên
nhân bị thua ở nội dung thi đấu đồng đội trong cuộc thi gần nhất có thể
vì hắn vẫn chưa có cái "add-in" đại lão chống lưng phía sau. Không chừng sau khi đột phá cấp bốn, hắn ra ngoài du ngoạn mới có cơ duyên gặp
người này.
Thêm vào đó, hắn không hoàn toàn dựa dẫm vào
người chống lưng, người đó chỉ xuất hiện một lần duy nhất, chính là lần
hắn phải đấu cùng Bì Bì, Khúc Duyệt rõ ràng cảm giác được phong cách của Yến Hành Tri hoàn toàn thay đổi, chính là đang nghe lệnh hành sự.
Có thể thấy được vị lão gia ở đằng sau kia có bao nhiêu oán niệm đối với
thất bại trước Bì Bì, không hề rộng lượng như biểu hiện bên ngoài.
Khúc Duyệt vẫn luôn tự hỏi mình có thật sự muốn Yến Hành Tri gia nhập, thay
thế cho Trục Đông Lưu? Nàng phải làm một bài sát hạch cuối cùng!
"Sư tỷ?" Giang Thiện Duy gọi, "Tỷ cảm thấy ta nói có đúng không?"
"Có đạo lý." Khúc Duyệt gật đầu.
Đột nhiên Giang Thiện Duy nghĩ đến một việc khác, nở nụ cười nói: "Sư tỷ biết không, đêm qua ta mơ một giấc mơ rất tức cười."
Hai mắt Khúc Duyệt vẫn nhìn chằm chằm hình ảnh trên Thần Tạo, thuận miệng hỏi: "Ừ?"
Giang Thiện Duy kể: "Ta mơ thấy một không gian kỳ lạ, dưới chân là nước,
ngẩng đầu cũng là nước, ở giữa hai mặt nước ấy có một cái cây kỳ lạ,
trên cây có rất nhiều quả..."
Khúc Duyệt nghe thấy cây và quả liền lập tức quay lại nhìn cậu: "Sau đó thì sao?"
Giang Thiện Duy nói: "Ta hái một quả ăn xong liền tỉnh dậy."
Khúc Duyệt không nói nên lời: "Vậy buồn cười chỗ nào?"
"Ai, sư tỷ nghe ta kể tiếp đi." Giang Thiện Duy hào hứng kể tiếp, "Sau khi
ta tỉnh lại, trước mặt xuất hiện một người giống ta như đúc. Ta giật
mình, muốn hỏi hắn là ai nhưng lại phát hiện cơ thể không nghe theo sự
điều khiển của mình, miệng ta phát ra tiếng nhưng lại là một từ "đệ đệ", ta còn xin hắn đừng ăn thịt ta nữa..."