Lúc này, bên ngoài ngôi nhà, một con hạc bay đến phù không đảo, lượn một vòng rồi dừng trên nóc nhà nơi Giang Thiện Duy đang ở.
Một cơn gió lạnh âm u từ đâu ập đến khiến Bì Bì đang bị cột ngoài hành lang đột nhiên rùng mình, mở mắt cảnh giác hệt như một chú chó giữ cửa.
Trước đây mỗi ngày nó đều được Giang Thiện Duy dắt vào phòng cột ở đầu
giường nhưng hôm nay khi bị phát hiện là chim mái, Bì Bì bị phân biệt
đối xử, không còn đãi ngộ trước đây nữa.
Ai?
Bì Bì bị trói rất chắc, một chân dài mảnh khảnh bị dây thừng quấn lấy, cái chân còn
lại có thể thoải mái cử động liền xoạc ra, Bì Bì ngoảnh cổ nghiêng đầu
mới có thể miễn cưỡng nhìn lên nóc nhà.
Thấy là đồng loại của
mình thì yên lòng, vỗ vỗ cánh chào hỏi: "Uy, huynh đệ, ngươi nửa đêm
không ngủ được, ngồi xổm trên nóc nhà nhìn gì thế?"
Tiên hạc kia chỉ cúi đầu nhìn nó, một đôi mắt đen nhánh, trong đêm đen tựa như hai viên hắc thạch.
Trong đầu Bì Bì chợt lóe lên một danh sách dài các từ: điềm đạm, trầm tĩnh,
cơ trí, anh tuấn... Tóm lại, không hề giống mấy con hạc trống bình
thường.
Bì Bì lại hỏi: "Tiểu ca ca, huynh cũng ở trong học viện này mà sao trước giờ ta chưa từng gặp huynh vậy?"
Tiên hạc kia lại không để ý đến nó, nhìn về phía phòng của Cửu Hoang một
cái, sau đó chậm rãi gục đầu xuống. Đôi mắt xuyên thấu qua tầng tầng kết giới và cấm môn nhìn đến Giang Thiện Duy đang ôm gối chảy nước miếng,
dường như đang mơ đẹp, thỉnh thoảng còn cong môi cười ngây ngô.
—- "Ta rốt cuộc đã tìm được ngươi."
Phát giác một đạo thần thức từ đảo bên cạnh truyền tới, tiên hạc giang cánh
nhanh chóng bay khỏi tòa đảo này. Lúc bay đi, móng vuốt còn cố tình chạm vào mái ngói làm phát ra tiếng động.
Căn phòng có đặt kết giới nên tiếng động nhỏ này bị khuếch đại vô hạn.
Giang Thiện Duy bừng tỉnh từ trong mộng đẹp, xác định là tiếng hạc, cậu nổi
giận đùng đùng nhảy xuống giường chạy ra cửa: "Con tiện điểu mi lại làm
gì nữa hả?"
Bì Bì:???
Giang Thiện Duy nhìn thấy tư thế
xoạc chân quái dị của Bì Bì, nghĩ rằng tiếng động kia là do nó làm ra
liền muốn đập một trận. Nhưng đã hơn nửa đêm, ngại ồn ào đến sư tỷ, cậu
liền kéo nó vào phòng đóng cửa lại, bắt đầu đập.
— —
Khúc Duyệt nghe tiếng ồn ào bên ngoài nhưng không quan tâm. Hiện giờ nàng đang ở trong một cảnh vô cùng xấu hổ.
Giờ đây Khúc Duyệt cảm thấy hối hận vì đã giả làm người mù, nàng không thể
nhìn được biểu cảm nên không có cách nào phán đoán, không biết Cửu Hoang có hiểu đúng hay không.
Trước kia có một lần, sau khi cảm thấy
mình đã đủ thân thiết với Cửu Hoang, Khúc Duyệt muốn hoàn thành sớm
nhiệm vụ nên đã tung chiêu sát thủ, cùng hắn uống linh tửu. Kết quả,
nàng gục trước. Trong cơn say mơ màng, hình như nàng đã ôm hắn còn hôn
lên... ngẫm lại chẳng khác nào sấm sét lửa thiêu. Cảm giác của nàng lúc
ấy giống hệt như tiểu thuyết mô tả, trong lòng nghĩ "không được" nhưng
trí não không thể khống chế được thân thể mình. Ngay trước khi ý thức
biến mất còn thầm than thở, mình thật đúng là ra quân chưa thắng thân đã thác, vụ án chưa có manh mối đã đem chính mình dâng lên.
Sau mấy ngày hôn mê tỉnh lạ, nàng phát hiện mình ngoại trừ bị say rượu mệt
mỏi, toàn thân vẫn hoàn hảo, quần áo vẫn mặc đầy đủ chỉnh tề trên người. Cửu Hoang càng không có gì khác lạ, dường như trước đó chẳng có gì phát sinh cả.
Tuy cảm thấy may mắn nhưng sự tự tin là một phụ nữ của
Khúc Duyệt bị đả kích trầm trọng, mặc dù khi đó nàng mới vừa mười sáu,
chưa thật sự gọi là phụ nữ được.
Đã nhiều năm trôi qua, hình như
dáng vẻ nàng bây giờ cũng chẳng cải thiện mấy nhỉ. Khúc Duyệt cố gắng
điều chỉnh tâm trạng, nặn ra một nụ cười không mấy dễ coi: "Rau Hẹ..."
Hồi lâu sau vẫn không nói thêm được gì. Người làm chuyện lớn phải làm liền
một mạch, dũng khí một khi đã rớt sẽ không nhặt lại được.
Nàng xua xua tay, buồn bực nói: "Không có việc gì, ta ngủ tiếp đây."
"Vậy nàng ngủ tiếp đi, ta ra ngoài ngồi." Cửu Hoang đứng lên.
Khúc Duyệt vốn định nói không cần nhưng động tác của hắn rất nhanh, đã mở cửa ra ngoài mất rồi.
"Thật chưa bao giờ thấy nam nhân không hiểu phong tình như vậy." Một con cá
chép ngoi lên khỏi mặt biển, biến thành bóng trắng nhỏ, nằm trên mép
khuyên tai, "Mặt Trăng Nhỏ à, nam nhân như vậy không chấp nhận được, sau này cùng ở chung thiên trường địa cửu sẽ buồn chết đấy!"
"Có ngài ở bên, ta muốn buồn chết cũng không dễ."
Khúc Duyệt hết nói nổi. Đáng lẽ sau khi về học viện Huyễn Ba phải quay về ở
trong khu rừng sau nhà, hắn lại nhất quyết không chịu, ăn vạ đòi ở trên
lỗ tai nàng đi theo xem náo nhiệt.
"Ngươi không cần nói vậy." Huyễn Ba đột nhiên tỏ ra lo lắng, "Hay là ta quay về Bàn Long Hải thôi."
Huyễn Ba thở dài: "Ta ưu tú như vậy, cứ ở chung với nhau mãi, ta sợ sau này
ngươi không cưới ai được. Đã là bằng hữu, ta không muốn hại ngươi đâu."
Khúc Duyệt trợn mắt, luận về tự tin, Huyễn Ba là người ưu tú nhất nàng từng
gặp: "Tiền bối, ngài tĩnh dưỡng tốt rồi thì đưa ta đi đáy biển đi!"
"Bây giờ đi luôn?" Huyễn Ba liếc nhìn cửa ra một cái, "Không sợ Cái Thế Anh Hùng của ngươi phát hiện à?"
"Hắn đã nói thì sẽ ngồi suốt đêm, không vào đâu."
"Vậy được, đi thôi."
Khúc Duyệt cởi bỏ mục thức, tháo khuyên tai xuống, đặt trên khoảng trống
giữa phòng. Khuyên tai biến lớn, thành một bình hoa Nông Gia Lạc cao hơn nửa người, sau đó lắc lư khôi phục hình dạng chum nước ban đầu.
Khúc Duyệt thi triển chú tránh nước rồi nhảy vào trong lu.
"Tiền bối, ngài ở đâu?"
Thần chú tránh nước ngưng kết ra một chiếc lồng rực rỡ lung linh giống một
con sứa. Khúc Duyệt ở bên trong lồng bồng bênh trôi trong làn nước, mấy
đám cá nhỏ tò mò bơi lội xung quanh, thỉnh thoảng thử thăm dò đụng vào
con sứa kỳ lạ này.
Khúc Duyệt nhìn khắp nơi chẳng thấy Huyễn Ba đâu.
"Tiền bối?" Nàng lại kêu một tiếng.
Chiếc lồng đột nhiên không chịu sự khống chế của nàng nữa, bị xoáy nước kéo
xuống bên dưới. Đồng tử Khúc Duyệt co rút lại một lúc rồi thả lỏng.
Giọng nói vui vẻ của Huyễn Ba vang lên.
Ngươi hỏi ta ở đâu
Ta là một đóa tiểu bọt sóng
Dập dập dềnh dềnh
Trôi trôi trôi
Vào trái tim chớm nở của ngươi
Ngươi hỏi ta là ai
Ta là một ly thiên thu tửu
Tháng đổi năm dời
Tháng đổi năm dời
Không biết đã say bao lần
Trong lúc nghe tiếng Huyễn Ba đọc thơ hát xướng, Khúc Duyệt đồng thời bị một
lực kéo thẳng xuống bên dưới. Càng xuống sâu dưới đáy biển, xung quanh
càng tối đen, duỗi tay không thấy được ngón nào, tạo nên cảm giác ngột
ngạt khó thở.
Một con hải thú bất ngờ lao tới, nhưng khi nó đến
cách Khúc Duyệt khoảng một trượng thì đột nhiên dừng lại, tựa như vừa
đâm phải một bức tường vô hình, con hải thú lắc lắc cái đầu choáng váng
của mình. Những con hải thú khác thông minh hơn liền kiếm đường, vòng
qua nàng mà bơi đi xa.
Theo quyển bút ký của cha nàng, Tịch Yêu
là sinh vật yếu ớt đáng thương trên đất bằng, nhưng chỉ cần vào trong
nước, nó liền thành bá chủ, ngay cả Long tộc, chúa tể thế giới thượng cổ cũng không phải đối thủ. Mọi sinh vật biển đều phải dựa vào nước để tồn tại, bản thân Tịch Yêu chính là nước, thế nên chúng nó chính là chúa tể trong thủy giới. Cha nàng đã từng gặp một Tịch Yêu ở cảnh giới Độ Kiếp, chỉ với một cái lật tay, hắn có thể khiến nước của mọi biển chảy ngược, nghịch chuyển cả thiên địa.
Tuy nhiên, Tịch Yêu không có chân
thân linh thể, việc tu luyện đối với chúng thật sự rất khó. Yêu vật ba
trăm tuổi có thể hóa hình, muốn ngưng kết ra linh thể phải cần một ngàn
năm, việc thăng cấp trong tu luyện diễn ra rất chậm chạp. Tịch Yêu cảnh
giới Độ Kiếp mà cha nàng gặp được kia ít nhất đã trên vạn tuổi.
"Đến rồi."
Huyễn Ba dừng trên phế tích ở đáy biển, hóa thành hình người, là dáng vẻ của
Quân Thư. Hắn vươn cánh tay, Khúc Duyệt cùng chiếc lồng tránh nước thu
nhỏ lại bằng quả bóng nằm trên tay hắn.
"Ngươi không thể ở xa ta được, nếu không áp lực của đáy biển sẽ ép ngươi thành một đống máu thịt."
"Ta biết." Khúc Duyệt đứng trong lồng, đánh giá quang cảnh đổ nát thê lương xung quanh, "Nơi này không giống một tòa Long Cung."
Giống một miếu thờ của Nhân tộc hơn, không biết vì cớ gì bị sụp xuống vùi vào đáy biển.
"Ta nói nó là tòa Long Cung khi nào hả?" Huyễn Ba đi dưới đáy biển vững
vàng hơn trên cạn rất nhiều, hắn dựa theo trí nhớ đi đến trước một bức
tường đổ, "Mặt Trăng Nhỏ, chính là bức họa này, ngươi xem, có giống quả
tinh mà Rau Hẹ nhắc tới không?"
Khúc Duyệt nhìn xuyên qua vách
chiếc lồng trong suốt. Đây là một mảng tường vỡ, nửa phần trên đã đổ sụp không còn, nhưng vì Thần Thụ Hợp Đạo rất thấp nên hình vẽ của nó vẫn
còn nguyên trên mảng tường bên dưới.
Quả thật có hai quả giống nhau như đúc, đều có hình dáng của quả táo.
"Tiền bối đi qua bên trái một chút."
"Đi thêm chút nữa."
"Qua phải đi."
Khúc Duyệt chỉ huy Huyễn Ba di chuyển bước chân để giúp nàng nhìn kỹ phần
còn sót lại của bức bích họa. Tuy có nhiều chỗ không thể nhìn ra, nhưng
nhìn chung có thể biết đây là bức tranh về thiên địa linh bảo. Nó giống
như quyển bút ký của cha nàng, hình vẽ trên bức tường đều là những vật
cổ xưa vô cùng hiếm, ví dụ như Quả Hợp Đạo, phần lớn các hình vẽ đều là
những vật Khúc Duyệt chưa bao giờ thấy, ngay cả sách của cha nàng cũng
không có.
Khúc Duyệt nhíu nhíu mày, cảm thấy có điều kỳ lạ. Nếu
như ma chủng có trước, sau đó bên trong nó phân chia trời đất nảy sinh
ra sự sống, như vậy nơi này và ngoại giới phải bị tách biệt hoàn toàn
mới đúng.
Vì sao nơi này lại xuất hiện tàn tích văn minh cổ xưa của ba nghìn thế giới?
Hay là biển bên trong chum nước này cũng không thuộc về thế giới bên trong ma chủng?
Hoặc là bản thân ma chủng và chum nước giống nhau, là vật chứa bảo vật, nó
không sinh ra thế giới mà là đang chứa đựng một thế giới?
Ai có bản lĩnh lớn đến vậy, có thể phong ấn cả một thế giới?
Khúc Duyệt bị ý tưởng này làm choáng váng, tự bảo mình đừng tùy tiện động
não suy diễn quá trớn, sau khi quay về lại đưa Quân Chấp đến xem nơi
này.
Nàng tiếp tục quan sát bích họa dưới đáy biển, ánh mắt đột nhiên bị thu hút bởi một thứ: "Tiền bối, đi qua đó đi."
— —
Cửu Hoang không có thói quen nhìn lén người khác, hắn ra khỏi phòng liền
ngồi xuống ngay ngoài cửa. Hắn ngồi im một lúc lâu mới xòe bàn tay ra,
hộp ngọc hiện lên. Nhìn những đóa hoa châu hình dạng khác nhau, tinh
xảo, đẹp mắt, sắc mặt hắn dần trở nên rất xấu.
Vừa rồi, ban đầu
hắn đúng thật không hiểu được ý tứ của nàng, thấy nàng nói chuyện còn
dùng ngón tay khều khều lòng bàn tay mình, hắn đã lo lắng có phải âm
thanh điêu khắc hoa châu của hắn đã làm nàng không vui. Dù đã dùng thần
chú giảm thanh nhưng nhĩ lực của nàng vẫn luôn rất tốt, hắn nghĩ tốt hơn hắn nên ra ngoài ngồi.
Nhưng sau khi hắn nói xong câu ấy, nhìn
thấy biểu cảm trong một thoáng chớp mắt của nàng, hắn biết ngay mình đã
hiểu sai. So với nghe lời nàng, hắn càng giỏi việc nhìn nét mặt nàng
hơn. Nhịp tim lập tức tăng tốc, tiếp theo đó, hắn như bị sét giáng
trúng.
Tại khoảnh khắc đó, hắn rốt cuộc nhớ được vì sao mình không còn khắc hoa châu nữa.
Từ khi ăn trúng một miếng quả tinh, thể chất của hắn trở nên đặc biệt,
linh khí của hắn thành hệ mộc và có độc. Lúc còn nhỏ cả người hắn tỏa
khí độc mù mịt, có tính ăn mòn cực mạnh, sau này khi tu vi cao hơn hắn
có thể điều khiển khói độc này khiến nó không còn gây ảnh hưởng nữa.
Ngoài ra, dịch thể của hắn vẫn luôn bình thường, không có độc tính, dù động vật nhỏ hắn nuôi lỡ cắn cũng không bị trúng độc.
Nhưng hắn không ngờ tới, trong một lần uống rượu cùng Lục Nương, nàng uống
say rồi ôm hắn hôn lên... Sau đó đột nhiên sắc mặt hóa xanh, lâm vào hôn mê. Nếu hắn không phản ứng nhanh, kịp thời phong bế khí huyệt quanh
thân nàng, nàng đã chết ngay tại chỗ.
Hao phí gần năm mươi năm tu vi mới có thể vớt được mệnh của nàng trở về.
Khi đó hắn mới biết thì ra mình không thể hưng phấn, một khi hưng phấn lên
toàn thân chỗ nào cũng có độc và linh khí độc sẽ bạo trướng gấp mười
lần.
Vậy thì còn cầu hôn được nữa sao?
Hắn từng có ý định rời xa nàng nhưng rồi lại luyến tiếc.
Từ đó hắn bắt đầu tìm cách khử độc, cho dù tổn hại tuổi thọ và tu vi,
khiến hắn trở nên yếu ớt cũng không hối tiếc. Hơn nữa, dường như hắn đã
tìm được cách rồi, là cách gì nhỉ?
Hộp ngọc cầm trong tay rơi
xuống, hoa châu rơi vãi khắp mặt đất phát ra tiếng vang lách cách, hắn
gập người đôi tay ôm chặt đầu. Đau đớn muốn chết.
Mà hình như tình trạng thể chất này không phải chuyện khiến hắn phiền não nhất...
Cửu Hoang nhớ ra một lần nào đó hắn đã gặp được một địch thủ rất mạnh, suýt nữa bị người này đánh bại, vì vậy hắn liền nghĩ đến khoảnh khắc mình ôm Lục Nương, làm bản thân mình trở nên hưng phấn, sau đó giáng một chưởng khiến đối phương không còn đường sống.