Diệp Thừa Tùng cẩn thận đánh giá nụ cười của Cửu Hoang, rồi dường như cũng nhếch lên một nụ cười nhạt trên khóe miệng.
Nhưng Cửu Hoang đang cười, bỗng vô thức nhìn về phía Diệp Thừa Tích, thấy vẻ
mặt tức giận của ông thì có chút hoảng sợ. Nụ cười trên mặt thu lại một
chút.
Sư phụ thường nói "con cái" và "đồ đệ" là quỷ đòi nợ, dù
là làm "sư phụ" hay "phụ thân" đều do đời trước thiếu nợ, bây giờ phải
đến trả. Cho nên sau khi Cửu Hoang biết Diệp Thừa Tích là cha ruột của
mình, mới mạnh dạn thoải mái "đòi nợ" ông mà không hề có bất kỳ gánh
nặng tâm lý nào.
Nhưng nếu Diệp Thừa Tích không phải phụ thân hắn, chẳng phải hắn nợ ngược lại ông hay sao? Lấy gì đền lại cho ông ấy đây?
Trong đầu Cửu Hoang không ngừng hồi tưởng lại những ngày gần đây ở chung với
Diệp Thừa Tích, ông ấy đối với hắn thật sự không tệ.
Không biết
vì sao Diệp Thừa Tích cảm nhận được một tia dịu dàng trong ánh mắt của
Cửu Hoang. Sự dịu dàng này nhẹ như gió thoảng nhưng lại chứa ma lực trấn định nhân tâm, đôi tay nắm chặt của Diệp Thừa Tích dần buông lỏng, đặt
trên mặt bàn.
Nhan Linh cười lạnh: "Phu quân tin sao?"
Diệp Thừa Tích lắc đầu, thở hắt ra, nhìn về phía Diệp Thừa Tùng, nghiêm
giọng nói: "Đại ca, huynh là đại trưởng lão của hội trưởng lão Diệp gia, cũng là đại trưởng lão Chấp Pháp Đường của Quy Hải Tông, hẳn huynh hiểu đây chính là vu khống."
Diệp Thừa Tùng bình tĩnh nói: "Ta nói rồi, ta có cách để chứng minh."
Nhan Linh tiếp lời: "Được thôi, vậy chứng minh đi, trả lại trong sạch, trả lại công bằng cho ta."
Diệp Thừa Tùng vừa định nói, Cửu Hoang xen lời: "Không cần người chứng minh, ta không thích bị kiểm tra tới kiểm tra lui. Ta hẳn là có huyết thống
Thiên Công, hôm qua đã thử rồi, ta có thể làm ra những cơ quan chỉ có
Thiên Công tộc mới làm được."
Hắn thẳng thắn thừa nhận khiến mọi người trong sảnh đều giật mình.
Trong lòng Diệp Thừa Tích rối loạn. Thiên Công không giống Thiên Võ và Thiên
Linh, bản thân chủng tộc này đã có dân số ít, huyết mạch lưu lại Phàm
Nhân Cảnh càng hiếm hoi, ông chưa từng gặp bao giờ. Chỉ nghe nói trong
Vật Sinh Môn chuyên nghiên cứu về thuật cơ quan có một vị hậu duệ Thiên
Công, tuy nhiên huyết thống trong người vô cùng loãng. Ông nhớ đến con
kiến cơ khí mà Cửu Hoang từng làm ra, lại nhớ đến hắn đang định tạo một
đôi cánh như của vũ nhân.
Cửu Hoang thật sự mang dòng máu Thiên Công?
Vậy thì không có khả năng hắn mang huyết thống của Thiên Võ.
Di truyền huyết thống của thiên nhân không tồn tại trường hợp hỗn huyết.
Giả sử người tộc Thiên Võ và Thiên Công kết hợp, con cái sinh ra hoặc là Thiên Công, hoặc là Thiên Võ, tuyệt đối không có người mang hai dòng
máu. Thiên nhân như thế, hậu duệ cũng như thế.
Cho nên, khi
người quan trọng trong Diệp gia bọn họ kết hôn, đối tượng hôn phối đều
là người bình thường không mang huyết thống thiên nhân, vậy mới có thể
bảo đảm thế hệ sau vẫn tiếp tục mang huyết thống Thiên Võ.
Gia tộc của Nhan Linh không mang dòng máu thiên nhân, hai người bọn họ không thể sinh ra một đứa con Thiên Công được.
Sắc mặt các trưởng lão đang ngồi đây đều ngưng trọng, bởi vì chuyện Diệp
Thừa Tùng buộc tội Nhan Linh yêu đương vụng trộm với tà tu không phải
không có khả năng.
Vợ chồng Nhan Linh và Diệp Thừa Tích hoàn toàn là liên hôn gia tộc.
Lúc Diệp Thừa Tích chưa kết hôn từng ái mộ một người, đáng tiếc nữ nhân kia đã chết, ông ấy còn trồng một cái cây trên đỉnh núi để tưởng nhớ nàng.
Nhan Linh thì không rõ nhưng lúc mới thành hôn, tuy hai người luôn ra vào có đôi nhưng ai cũng nhận ra hai người bằng mặt không bằng lòng.
Cho đến khi con trai lớn xảy ra chuyện, Nhan Linh gặp đả kích, thân thể vốn đã yếu ớt vì vừa sinh nở lại càng suy sụp, suýt nữa bỏ mạng. Diệp Thừa
Tích vừa đau khổ vừa áy náy đã chăm sóc bà mười mấy năm một tấc không
rời, từ đó hai người rốt cuộc bắt đầu có chút dáng vẻ của phu thê thật
sự. Sau đó, khi sinh con trai thứ hai, tình cảm hai người sâu sắc hơn.
Hoàn hồn từ bất ngờ, Nhan Linh quay đầu trừng mắt với Cửu Hoang: "Con nói bậy bạ gì thế?"
Cửu Hoang nhíu mày, ánh mắt đằng đằng sát khí của bà ấy khơi dậy địch ý trong hắn.
Nghĩ đến việc bà là mẹ ruột của mình, cố kìm nén cảm xúc, Cửu Hoang lắc đầu: "Ta không nói bậy."
Nhan Linh quát lớn: "Thuật chế tạo sinh vật cơ khí của sư phụ con sắc sảo
điêu luyện, con có thể làm ra pháp bảo cơ khí thì có gì lạ?"
Một vị trưởng lão lập tức nói: "Lão Hoang Sơn quân hiểu được thuật tạo sinh vật cơ khí, nhưng e là hắn biết không nhiều lắm đâu. Nghe nói hắn làm
người gỗ giúp đồ đệ luyện tập còn phải đi rút hồn người sống. Làm sao
phu nhân biết được mà dùng từ sắc sảo điêu luyện này?"
Mọi người đồng thời nhìn về phía Nhan Linh, bà quả nhiên quen biết sư phụ của Cửu Hoang.
Nhan Linh lạnh lùng đáp lại: "Vừa rồi không phải đại trưởng lão đã nói Lão
Hoang Sơn quân là hậu duệ Thiên Công sao? Chẳng lẽ không biết thuật tạo
vật cơ khí?"
Diệp Thừa Tùng bỗng nhiên cười khẽ, nhàn nhạt liếc
Nhan Linh một cái, trong mắt viết "ta xem ngươi có thể chống cự được bao lâu".
"Kiểm tra!" Nhan Linh nhìn lại ông ta, thái độ kiên quyết, "Nhất định phải kiểm tra!"
"Kiểm tra đi." Diệp Thừa Tích cũng nói, mặc dù giọng điệu hơi yếu ớt nhưng
ông vẫn lựa chọn đứng về phía vợ mình, "Nếu không kiểm tra ra cái gì,
đại ca, huynh nhất định phải chịu trách nhiệm chuyện hôm nay."
"Đó là đương nhiên." Diệp Thừa Tích không sợ hãi, mỉm cười.
- -- ---
Băng Ngọc Trì.
Đã qua năm ngày, tượng băng Khúc Duyệt cảm thấy ý thức của mình dường như
cũng bắt đầu ngủ đông. Nàng liên tục buộc mình phải suy nghĩ, cũng không quấy rầy Tuyết Lí Hồng khôi phục, việc thoát vây trước mắt đều trông
cậy vào y.
Nhưng y bảo cần mười lăm ngày, Khúc Duyệt không nghĩ nàng có thể trụ nổi mười ngày.
Đột nhiên, nàng phát hiện trước ngực tảng băng Tuyết Lí Hồng phát sáng, y muốn phá băng mà ra ư?
Nhưng hình như không phải thân thể y phát sáng mà là mặt dây chuyền trên
ngực, tựa hồ là tín hiệu của một loại huyết khế nào đó.
Có người cầu cứu y?
Là Cửu Hoang?
Nhưng Khúc Duyệt chưa từng nghe Cửu Hoang nhắc đến y có phương thức liên hệ này với Tuyết Lí Hồng.
Ánh sáng chỉ lóng lánh một lát rồi tắt, Tuyết Lí Hồng dường như không hề
phản ứng. Nhưng không đến một khắc sau, tảng băng Tuyết Lí Hồng đột
nhiên mở to mắt.
Crack!
Tảng băng đóng quanh người vỡ vụn thành những mảnh nhỏ bằng móng tay, văng vào nước xung quanh.
Khúc Duyệt chưa nhìn thấy rõ đã bị y khiêng lên vai, vay về hướng khu vực rong rêu không có nước.
Tuyết Lí Hồng khiêng nàng đi ra ngoài từ cửa thủy, tiến vào bên trong tỳ bà.
Crack!
Y gõ một cái lên mảnh băng phía trên cột sống Khúc Duyệt.
"Đi, đi Thập Cửu Châu. " Giọng Tuyết Lí Hồng rất vội.
Khúc Duyệt càng khẳng định Cửu Hoang đã xảy ra chuyện, không nói hai lời
liền dẫn y xuyên qua tấm khiên màu đỏ, đi vào Thiên La Tháp. Hai người
đi thẳng đến phòng tu luyện của Khúc Tống, anh không có ở đây, họ thông
qua bàn trận pháp trở lại Tử Tinh Thành.
Ban đầu Khúc Duyệt muốn mở năm cánh cửa vì để thuận tiện ra vào Thập Cửu Châu từ Băng Ngọc Trì, nhưng bây giờ nàng phát hiện việc này không thể thực hiện được. Nước ao sẽ khiến nàng đóng băng, ngoài ra còn có một Tông Quyền ngồi canh giữ
bên trong sơn động.
"Tiền bối, Cửu Hoang xảy ra chuyện gì?" Đến
Tử Tinh Thành, đi theo Lão Hoang Sơn quân đến Diệp gia, Khúc Duyệt mới
mở miệng hỏi.
Ngoại hình thật sự của Tuyết Lí Hồng chỉ mới ngoài hai mươi, dung mạo thanh tú, làn da trắng nõn, màu tóc trắng như sương – nghe nói vốn là màu đen nhưng năm trăm năm trước vì cứu Cửu Hoang ăn
Quả Hợp Đạo Ác mà bạc trắng. Tuy nhiên, sau khi rời Băng Ngọc Trì, y
liền biến mình thành người ngoài bốn mươi, pháp y trên người cũng đổi
thành áo choàng rách rưới xám xịt.
Tuyết Lí Hồng không trả lời nàng.
Khúc Duyệt có eo bài của Diệp phủ, là khách quý của Diệp phủ, có thể tự do
ra vào. Không ai nhận ra Lão Hoang Sơn quân, nàng dẫn y vào dễ như trở
bàn tay. Sau đó lại biến thành nàng đi theo y. Nàng phát hiện, y quen
thuộc đường đi của Diệp phủ hơn cả nàng.
"Đứng lại!"
Còn một khoảng rất xa mới đến một viện nọ, họ bị một hàng thị vệ chặn lại.
Khúc Duyệt nghiêng tai lắng nghe, phía trước truyền đến tiếng ồn ào, có rất nhiều người, hẳn là các trưởng lão đang hội họp.
"Biến!"
Tuyết Lí Hồng đánh một chưởng, những hộ vệ đó liền ngã xuống như rừng rậm bị
bão lớn tấn công. Sau đó y bước nhanh về phía phòng nghị sự. Bị phong
hàn nhiều năm như vậy, thân thể vô cùng suy yếu nhưng đối phó với những
người này không tốn chút sức lực của y.
Khúc Duyệt đuổi theo,
mãi cho đến lúc này nàng mới cảm giác được y thật sự là sư phụ của Cửu
Hoang, hoàn toàn là dáng vẻ đại vương bá đạo ngang ngược không nói lý.
Bên trong phòng nghị sự toàn là đại lão, Tuyết Lí Hồng vừa ra tay, họ lập
tức cảm giác người vừa đến là cao thủ, là Lão Hoang Sơn quân!
Diệp Thừa Tích nói: "Không được cản y!"
Đang định nhận kiểm tra của Diệp Thừa Tùng, Cửu Hoang hai mắt sáng lên, xoay người nhảy ra ngoài, chạy như bay đến sau lưng Tuyết Lí Hồng: "Lục
Nương!"
Khúc Duyệt đang định mở miệng, hai mắt lập tức mở to, chỉ thấy Tuyết Lí Hồng quay đầu, một chân cong lên chuẩn bị đá lên chân Cửu Hoang.
Cửu Hoang thân thủ mạnh mẽ, né tránh hoàn hảo.
Tuyết Lí Hồng lập tức nâng chân khác đá về hướng Khúc Duyệt.
Cửu Hoang thành thành thật thật chắn lại, hoàn hảo nhận đủ một đá này: "Sư
phụ, người chạy mất ba trăm năm, sao vừa về liền đánh con?"
Tuyết Lí Hồng cười lạnh một tiếng, khoanh tay đi về phía đại sảnh.
Cửu Hoang đi theo Khúc Duyệt: "Lục Nương, sao nàng lại đi cùng sư phụ?"
Khúc Duyệt không có thời gian giải thích, chỉ hỏi: "Xảy ra chuyện gì thế?"
Cửu Hoang nói: "Diệp Thừa Tùng nói ta không phải con trai Diệp Thừa Tích,
là con của Nhan Linh và sư phụ ta, đang chuẩn bị kiểm tra."
Khúc Duyệt ngẩn ra, Diệp Thừa Tùng xuất quan? Không trốn ư?
Sao ông ta không đợi đến đại hội thưởng kiếm để giáng một cú lớn mà chọn hành động trước?
Khúc Duyệt truyền âm hỏi: "Rau Hẹ, là chàng mời sư phụ đến?"
Nhìn vẻ mặt mơ hồ của Cửu Hoang, nàng hiểu ngay không phải hắn, chính là Nhan Linh.
Hội trưởng lão của Diệp gia, Khúc Duyệt không tiện đi vào, nàng không nhìn
được hoàn cảnh bên trong, chỉ có thể dùng tai để nghe. Nàng nhạy cảm
nghe được tiếng tim đập của Nhan Linh. Sau khi Tuyết Lí Hồng đi vào, tim bà ấy đập nhanh hơn rất nhiều. Hai người quả nhiên có quen nhau, còn là quan hệ không bình thường.
Năm đó Tuyết Lí Hồng cứu Cửu Hoang, hẳn không phải là ngẫu nhiên.
Một trưởng lão lên tiếng hỏi: "Tà tu ngươi thật to gan, trên lưng cõng vô
số sinh mạng, Quy Hải Tông đang lùng bắt người, vậy mà dám xông vào diệp gia!"
"Việc này nói sau đi." Tuyết Lí Hồng đứng vững vàng, "Vào đi!"
Sư phụ bảo không thể không nghe, Cửu Hoang đành nói: "Ta vào đó một chút."
Khúc Duyệt gật đầu: "Đi đi."
Cửu Hoang lần nữa trở lại trong sảnh, đứng sau lưng Tuyết Lí Hồng.
Các trưởng lão kia mặc kệ, chỉ vào Tuyết Lí Hồng quát: "Bắt lấy y!"
Cửu Hoang lập tức cất bước về phía trước, chắn trước mặt Tuyết Lí Hồng, mắt đen bắn ra sát khí, tựa mãnh thú hung ác che chở cho con.
"Biến!" Tuyết Lí Hồng vòng qua hắn, chắp tay sau lưng đi về phía trước một
bước, ánh mắt dừng trên một gương mặt tái nhợt trong nháy mắt rồi lập
tức chuyển về phía Diệp Thừa Tùng.
Diệp Thừa Tùng cười nói: "Là
Nhan Linh mời ngươi tới phải không? Tới nhanh thật, ngươi cho rằng bằng
sức một mình ngươi, có thể mang theo nghiệt chủng này toàn thân lui ra
sao?"
Tuyết Lí Hồng cũng cười: "Nghiệt chủng? Quả thật là thứ nghiệt chủng, ta đến giúp các người đánh chết hắn."
Diệp Thừa Tùng:...
Tuyết Lí Hồng lại nhìn về phía Diệp Thừa Tích: "Kiểm tra hắn là Thiên Công
hay Thiên Võ chẳng có ích gì cả, hắn rất đặc biệt, là Thiên Công và cũng là Thiên Võ."
Diệp Thừa Tùng cười lạnh: "Nói hươu nói vượn, ta chưa từng gặp ai cùng lúc mang hai dòng máu."
Tuyết Lí Hồng tặc lưỡi: "Vì mắt ngươi mù, ngươi đứng ra đây đi, ta cải tạo cho ngươi!"
Nghe y nói vậy, Diệp Thừa Tích cảm thấy bớt khẩn trương: "Hoang Sơn quân, dòng máu Thiên Công của hắn là do ngươi cải tạo ra?"
Tuyết Lí Hồng cụp mi, nói: "Diệp gia chủ, linh khí đan điền của ngươi và hắn không tương dung đúng không?"
Diệp Thừa Tích gật đầu: "Phải!"
Tuyết Lí Hồng chỉ vào ngực Cửu Hoang: "Ngươi đã rút nhầm chỗ rồi, phải rút từ tim hắn."
Diệp Thừa Tích hơi giật mình: "Rút từ tim?"
Tuyết Lí Hồng đẩy Cửu Hoang ra: "Thử đi."
Diệp Thừa Tích làm việc nhanh nhẹn dứt khoát, Cửu Hoang thì nào giờ sư phụ
nói gì nghe nấy, tuy rằng khó khăn nhưng hai người đều nhịn đau lấy ra
một giọt tinh huyết nơi đầu tim.
Chúng trưởng lão, bao gồm bản thân Diệp Thừa Tích đều nhìn chằm chằm hai giọt máu này, quả nhiên tương dung!
Ánh mắt của Diệp Thừa Tùng rét lạnh.
Diệp Thừa Tích lại như trút được gánh nặng, cười rộ lên. Quỷ mới biết vừa
rồi tâm tình ông biến động kỳ ảo đến mức nào, tựa như bước trên con
đường tu luyện, ban đầu dễ hưng phấn, đến đoạn giữa tắc có cảm giác đã
nhìn thấu hồng trần, tâm lặng như nước, nhưng sau khi đạt đến cái gọi là cảnh giới quy về nguyên trạng thì thật sự đúng là giống hệt như lúc còn trẻ.
Diệp Thừa Tùng đứng dậy khỏi ghế: "Hắn rõ ràng là Thiên Công! Làm sao có thể cải tạo?"
Diệp Thừa Tích cũng không hiểu, nhìn về phía Tuyết Lí Hồng. Kẻ tà tu giết
người như ma này rõ ràng đã hại cha con ông chia lìa năm trăm năm, nhưng lúc này Diệp Thừa Tích nhìn y như nhìn ân nhân.
Tuyết Lí Hồng nói: "Các ngươi hẳn đều biết hắn đã từng ăn Quả Hợp Đạo Ác. Thật ra khi đó thân thể hắn cũng đã chết..."
Lúc Tuyết Lí Hồng tìm được Cửu Hoang, cơ thể bé nhỏ của hắn đã bị độc của
Quả Ác tàn phá đến gần như không còn. Y nhanh chóng ra quyết định, rút
hồn của tiểu Cửu Hoang, sau đó khoét lấy tim và nửa bộ não còn lại của
hắn.
"Những bộ phận khác của cơ thể đã không còn dùng được nữa."
Tuyết Lí Hồng chiết lấy hai xương sườn và hai khúc xương đùi của mình để làm
khung xương, lại cắt thêm một ít thịt, dung hợp cùng thần mộc của Thiên
Công tộc, chế tạo ra một cơ thể mới. Diện mạo, chiều cao, cân nặng, thậm chí cả vân da đều được điêu khắc hệt như hình dáng ban đầu của tiểu Cửu Hoang. Tiếp theo đó, đặt vào trái tim và nửa bộ não được bảo quản kỹ
lưỡng.
Trái tim có thể sinh ra máu nên cơ thể không bị thiếu
máu, nhưng bởi vì đã bị Quả Hợp Đạo Ác ô nhiễm trước đó, máu do trái tim sinh ra cũng có độc. Tuyết Lí Hồng đã từng nghĩ đến thay thế bằng thứ
khác, nhưng cuối cùng y vẫn lựa chọn giữ lại sự toàn vẹn lớn nhất cho
Cửu Hoang. Có tim có não mới có hồn, mới là con người chân chính.
Cửu Hoang kinh ngạc: "Sư phụ, con còn tính là người không?"
Tuyết Lí Hồng không chút do dự: "Đương nhiên là người, nếu không thì là gì?
Đừng so đo thân xác, chẳng qua chỉ là cái vỏ, khi thần tạo ra người,
cũng là ngẫu nhiên chọn vài nguyên liệu mà làm, huống chi thân xác ngươi đều là thịt thật, xương cốt thật..."
Chăm sóc hơn nửa năm tiểu
Cửu Hoang mới tỉnh lại. Chức năng thân thể đã giống người bình thường,
nhưng ý thức không rõ ràng lắm, đầu óc thường mơ hồ, đi đường tay chân
không nhất quán, nói chuyện đầu đuôi không ăn khớp. Cho nên Tuyết Lí
Hồng dạy hắn điêu khắc để giúp hắn rèn khả năng tập trung. Đồng thời
buộc hắn luyện công, trau dồi khả năng phối hợp cơ thể. Tuyết Lí Hồng
làm rất nhiều người gỗ và không thích sự cứng nhắc của chúng, sợ tiểu
Cửu Hoang đang ở độ tuổi bắt chước sẽ càng ngốc hơn khi tập theo đám
người gỗ, vì vậy y đã rút hồn đặt vào người gỗ, giúp Cửu Hoang bồi dưỡng năng lực phản ứng.
"Trên cơ bản hắn là người bình thường, chỉ
là trừ luyện võ, hắn học gì cũng chậm, ngoài nguy hiểm, hắn chẳng mẫn
cảm với bất cứ gì khác."
Lúc Tuyết Lí Hồng rời đi, Cửu Hoang chỉ mới khai một khiếu. Qua ba trăm năm, hiện giờ hắn đã khai được ba
khiếu. Đây có lẽ là công lao của Khúc Duyệt.
Tuyết Lí Hồng nhìn
về phía Diệp Thừa Tích: "Cho nên, hắn nửa là con trai ngươi, nửa là con
trai ta, máu Thiên Võ, xương Thiên Công, hắn là hậu duệ thiên nhân độc
nhất vô nhị trên đời này."
Diệp Thừa Tích ngơ ngẩn không nói gì.
Tuyết Lí Hồng nói: "Đương nhiên, ngươi không muốn nửa thằng con này cũng
được, dù sao cái thứ con khiến mình tức chết là không dùng được, có nó
cũng vô dụng."
Cửu Hoang vô cùng bất mãn: "Sư phụ!"
Tuyết Lí Hồng: "Thế nào, ta nói sai hả?"
Cửu Hoang: "Nếu sư phụ đã điêu khắc cơ thể mới cho con, sao còn làm giống cái ban đầu chi?"
Tuyết Lí Hồng: "Thì sao?"
Giọng điệu Cửu Hoang khó chịu: "Đương nhiên phải khắc con đẹp một chút."
Tuyết Lí Hồng đánh giá hắn từ trên xuống dưới: "Bộ dáng của ngươi bây giờ khó coi sao?"
Cửu Hoang dùng tay múa thành vòng tròn lớn: "Có thể làm đẹp hơn, cho con thể diện lớn hơn."
Tuyết Lí Hồng liếc hắn một cái: "Muốn thể diện lớn hơn à? Mặt lớn hai trượng hai, chân dài ba trượng ba được không?"
Thể diện: dịch sát nghĩa đen là thân thể và gương mặt, Tuyết Lí Hồng dùng
nghĩa đen để châm chọc, trong khi ý Cửu Hoang nói là vẻ đẹp/danh giá.
Cửu Hoang vẽ ra trong đầu một người khổng lồ mặt lớn như cái bánh nướng,
rồi so sánh với thân hình của Khúc Duyệt, hậm hực nói: "Vậy thôi bỏ đi."