Tiết Giai Nguyệt vui vẻ trong miệng nhậm lời bài hát,lấy áo ngủ trong hành lí ra,vừa nhảy vừa tiến vào phòng tắm rửa.
Tiết Giai Nguyệt ở trong phòng tắm ngâm mình rồi thay một chiếc áo ngủ tơ
tằm mềm mại đi ra,lộ ra làn da trắng nõn nà,lại skincare một hồi lâu mới lên giường ngủ.
Không biết là lạ giường hay là tâm tình quá hưng phấn,Tiết Giai Nguyệt nằm ở trên giường một hồi lâu vẫn không ngủ được.
Tiết Giai Nguyệt ngủ không được,nhớ tới Hứa Ngạn Văn nói Đường Hân Điềm là
minh tinh,trước kia còn diễn hai,ba bộ phim,liền lấy điện thoại ra tìm
kiếm thông tin về Đường Hân Điềm.Chọn một bộ phim của cô ấy xem.
Mở " Đế Vương Sách " lên coi được mười phút,mới vừa tiến cung Đường Hân
Điềm rất tưởi trẻ,tràn đầy sức sống,kỹ thuật diễn phi thường tốt,thập
phần mê người.
Sau đó liền chia sẻ bộ phim này qua Wetchat cho mọi người,trong đó có Hứa Ngạn Văn.
Hứa Ngạn Văn mới từ trong phòng tắm tắm rửa xong ra tới, liền nghe được di
động vang lên, đi đến mép giường cầm lấy di động vừa thấy, là Tiết Giai
Duyệt phát tới WeChat.
Giai Duyệt: Đường tỷ kỹ thuật diễn thật tốt, ở trong phim luôn đẹp mắt, rất thích tỷ ấy, cảm ơn đề cử.
Hứa Ngạn Văn sắc mặt thâm trầm biến lạnh,sau đó nhắn cho cho Tiết Giai Nguyệt.
Hứa Ngạn Văn:"Ngủ"
Nhìn đến chữ này Tiết Giai Nguyệt có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo của Hứa Ngạn Văn,thái độ lạnh băng.
Nhưng Không biết tại sao Tiết Giai Nguyệt cảm thấy buồn cười,nhắn lại cho hắn một cái icon "cười ".
Đêm đã khuya Tiết Giai Nguyệt không muốn làm phiền Hứa Ngạn Văn nên rời khỏi wetchat,coi thêm một tập phim nữa rồi mới đi ngủ.
Mới đầu Tiết Giai Duyệt là ngủ không được, chờ đến ngủ lúc sau liền bắt đầu nằm mơ.
Trong mơ,Tiết Giai Nguyệt cảm giác hình như có người đè cô,đôi tay chống ở
hai sườn của cô, mắt đen thật sâu nhìn chăm chú cô,thân hình cao lớn cúi xuống gắt gao dán lên cơ thể cô,muốn làm gì thì làm trên người cô.
Cô muốn kêu,đáng tiếc kêu không được,muốn đem người đẩy ra nhưng đôi tay
không có sức lực căn brn không thể đẩy ra được,ngược lại còn bị bàn tay
của đối phương chế trụ trên đỉnh đầu,càng tiện cho hắn muốn làm gì thì
làm.
Tiết Giai Nguyệt ngủ mơ đến hồ đồ,giấc mơ kỳ lạ đó không
biết qua bao lâu,thảng đến lusc sắp kiệt sức,cô phất phơ nghe được tiếng động trầm vang, thân ảnh cao lớn đó biến mất,làm cô hít thở không
thông,Tiết Giai nguyệt cuối cùng cũng tỉ nh táo lại.
Bên ngoài
cửa sổ trời vẫn còn tối,nơi xa xa còn lập lèo ánh đèn của thành phố ban
đêm,Tiết Giai Nguyệt duỗi tay lấy di động nhìn chút thời gian,mới chỉ có 1 giờ sáng.
Cô mới chỉ ngủ hơn 1 tiếng đồng hồ mà sao đã mộng
xuân rồi.Ở trong mộng tuy cô không nhìn rõ mặt đối phương nhưng khi nhìn vào cặp mắt sắc bén đó thì lại cảm thấy giồng ánh mắt của Hứa Ngạn Văn
như đúc.
Ai nha, cô đang suy nghĩ cái gì a!
Tiết Giai
Nguyệt trấn an lại mình,không được suy nghxi đến những truyện lung tung
đó,hắn là nam chính còn cô đây là nữ phụ a,cô không thể nào ôm vọng
tưởng với nam chính được.
Ngủ ngủ. Tiết Giai Duyệt chạy nhanh trở mình, nhắm mắt lại tiếp tục ngủ.
Chỉ là cô ngủ vẫn là không đủ an ổn, luôn cảm thấy đang nằm mơ, các loại
lung tung rối loạn phân loạn hình ảnh, thẳng đến buổi sáng tỉnh lại, cô
cảm thấy ngủ một giấc so không ngủ còn mệt hơn, lại nhớ không nổi trong
mộng đến tột cùng mơ thấy cái gì.
Vào lúc ăn sáng,Hứa Ngạn Văn
thấy cô uể oải, tinh thần cũng không tốt lắm, trầm khuôn mặt hỏi: "Ngày
hôm qua vài giờ ngủ? Lại thức đêm?"
"Em mới không có, Em rất sớm liền ngủ rồi." Tiết Giai Duyệt cãi lại.
"Kia còn không phải là bộ dáng ngủ muộn sao?"
"Em còn không phải bởi vì......" Tiết Giai Duyệt lập tức nhớ tới nàng làm
kia tràng mộng xuân, trên mặt không khỏi mà đỏ lên, vội vàng cúi đầu ăn
bữa sáng, ngượng ngùng lại xem Hứa Ngạn Văn liếc mắt một cái.
Hứa Ngạn Văn lại không biết cô đang nghĩ cái gì, còn không chớp mắt mà nhìn chằm chằm cô hỏi: "Em là vì cái gì?"
Bị sắc bén ánh mắt nhìn chằm chằm, Tiết Giai Duyệt quả thực sự muốn điên rồi, thật sự quá là mắc cỡ, kêu cô nói như thế nào?
Mặc kệ Tiết Giai Nguyệt cúi đầu tận lực tránh né aasnh mắt của Hứa Ngạn
Văn.Hawsnvaaxn không muốn bỏ qua cho cô,ánh mắt vẫn luôn nhìn cô chăm
chú:"Mặt như thế nào lại đỏ."
"Em...em nóng." Tiết Giai Nguyệt tròng mắt không ngừng xoay chuyển,đột nhiên nhìn vào sữa bò nói.
"Là tại sữa bò nóng quá,uống vào sẽ đỏ mặt."
Hứa Ngạn Văn ánh mắt mắt thâm trầm dừng ở trên người nàng, thong thả ung
dung mà bưng lên sữa bò uống một ngụm, độ ấm vừa phải, không nóng không
lạnh, sữa bò nhập khẩu vừa vặn tốt, soạn ra lời nói dối thật không ra
gì.
Tiết Giai Duyệt vẫn luôn cúi đầu không dám nhìn thẳng ánh mắt củaHứa Ngạn Văn, tuy rằng không thấy Hứa Ngạn Văn, nhưng là Hứa Ngạn
Văn làm cái gì cô vẫn là rất rõ ràng.
lúc Hứa Ngạn Văn bưng lên
ly sữa bò uống cô liền biết tình hình có vẻ không tốt, trong lòng rất rõ ràng chính mình tìm lý do căn bản lừa gạt bất quá thật sựu vô lý, hai
bàn tay giấu ở dưới bàn căng thẳng nắm lại thật chặt.
Hứa Ngạn
Văn uống xong sữa bò liền buông ly xuống, Tiết Giai Duyệt đột nhiên tay
nắm chặt túi, ngẩng đầu chạy: "Em cùng đường tỷ có hẹn, em đi trước."
Không đợi Hứa Ngạn Văn nói chuyện, Tiết Giai Duyệt bỏ chạy đi ra ngoài, một
đường đi ra nhà ăn,cô cảm giác nếu như không thoát đi quái vật kia sẽ
đuổi tới ăn thịt cô.
Sữa bò Tiết Giai Nguyệt mới chỉ uống mộ ngụm đặt ở trên bàn,Hứa Ngạn VĂn nhìn chiếc ly chăm chú sau đó bưng lên uống cạn.
Hứa Ngạn Văn đưa tay nhìn đồng hồ,9 giờ 40 phút,hắn rõ ràng nhớ rõ ngày hôm qua Tiết Giai Duyệt cùng Đường Hân Điềm ước gặp mặt thời gian là 10 giờ rưỡi.
Hứa Ngạn Văn ánh mắt lạnh lùng, từ ghế trên đứng lên, nhắc tới chân dài hướng nhà ăn đi đến.
Tiết Giai Duyệt đi ra nhà ăn, lại đi rồi một đoạn đường mới dừng lại tới,
duỗi tay vỗ vỗ thịch thịch thịch thịch nhảy ngực, thật sâu thở hổn hển
một hơi, nội tâm khẩn trương mới dần dần bình phục.
Chờ đến bình
tĩnh lại, Tiết Giai Duyệt có thể bình thường tự hỏi, lại nhịn không được phỉ nhổ chính mình, cô đối với Hứa Ngạn Văn sợ cái gì sợ, chạy cái gì
chạy a, cô chẳng qua chính là làm một hồi mộng xuân mà thôi, trên thực
tế nàng đối hắn lại không có gì ý tưởng, cô không nói, hắn căn bản là sẽ không biết!
Nhưng cô như vậy chột dạ mặt đỏ còn chạy trốn, lộ ra rõ ràng bộ dáng lừa dối, Hứa Ngạn Văn là một người khôn khéo như vậy,
khẳng định sẽ cảm thấy khả nghi, vạn nhất hắn phát hiện cô không phải
Tiết Giai Duyệt làm sao bây giờ? Có thể hay không đem cô trở thành yêu
quái a?
Ai ai, này không nghĩ còn tốt, này tưởng tượng ra, Tiết
Giai Duyệt liền cảm thấy vấn đề quá độ, nhịn không được ở trong lòng yên lặng cầu nguyện, hy vọng Hứa Ngạn Văn không có phát hiện cái gì, ngàn
vạn không cần có vấn đề a!
Tiết Giai Duyệt thấp thỏm bất an mà lo lắng đã lâu, thẳng đến Đường Hân Điềm điện thoại tới, hai người ở địa
điểm đã hẹn gặp mặt, nàng mới đem Hứa Ngạn Văn ném ra một bên, tâm trạng không tồi cùng Đường Hân Điềm du ngoạn.
Lúc này,các cô mới vừa
dạo qua 1 vòng trung tâm thương mại.Liền mua mấy bộ quần áo hàng hiệu ra tới,nhìn thấy một người đàn ông khaorng 40 tuổi đang lối kéo một tiểu
cô nương trẻ tuổi.hai người không biết nói cái gì mà nam nhân bỗng nhiên mặt lộ vẻ hung ác, phủi tay liền đánh cô gái nhỏ kia một cái tát, trực tiếp đem kia cô gái đánh ngã xuống đất, nam nhân đánh xong còn chưa hết giận, đi ra phía trước lại liên tiếp hướng cô gái trên người lại đá lại đá.
"Lão tử sinh ra mày, mày liền phải cấp lão tử tiền, kiếm
không được tiền, lão tử đánh chết mày!" Nam nhân đối với kia cô nương
lại đá lại đánh, nói ra những lời ác ngôn, một câu nói ra xưng lão tử,
một câu xong lại một câu đòi đánh chết mày, giống như kia cô nương không phải người, chính là cái công cụ kiếm tiền giống nhau.
"Ông...ông....Mấy ngày hôm trước mới cầm tiền của tôi đi rồi......"
Kia cô nương mới vừa mở miệng, lời nói còn chưa nói xong, nam nhân lại một cái bàn tay hiện lên đi, trực tiếp đem kia cô nương mặt đánh đến thiên
hướng một bên, vẻ mặt hung ác, đúng lý hợp tình mà mắng: "chút tiền đó
của mày, còn chưa đủ cho ôngđây đập bài, hôm nay buổi tối, mày phải đi
đông ca KTV bán rượu, không đi ông đây đánh chết mày!"
"Hắn, hắn nơi đó bán rượu đều là gạt người......"
"Câm miệng!" Nam nhân lại đá chân qua, trong miệng hung tợn mà mắng: ""Bán
cái gì ông đây không cần biết, kêu mày đi liền đi, mày cùng mẹ mày đúng
là lũ phế vật, tiền đều kiếm không được!"
"Tôi, tôi sẽ không làm
trái pháp luật!" Cô nương tuy rằng bị đánh đến đáng thương, khóe miệng
đều rách, trên mặt năm căn dấu ngón tay, hồng hốc mắt không cho nước mắt rơi xuống, như cũ ngạnh cổ nói: "Ông cùng đông ca đều là gạt người, ông kêu ta đi bán rượu, rõ ràng là đi làm chuyện khác......"
"Mày
không đi, không đi ông đây đánh chết mày......" Nam nhân giận trừng mắt
hai mắt, một bộ hung thần ác sát bộ dáng, giơ lên tay lại muốn hướng kia cô nương trên mặt đánh đi.
"Dừng tay!" Đường Hân Điềm tiến lên, một phen túm chặt nam nhân kia cánh tay.
"Làm gì?" Nam nhân quay đầu, đối với Đường Hân Điềm như cũ là một bộ thô bạo bộ dáng, trong miệng hung ác mà mắng: "Lo chuyện bao đồng lăn một bên
đi, lão tử đánh chính là con gái của mình ngươi quan tâm cái rắm!"
Đường Hân Điềm nhướng mày, trầm khuôn mặt lạnh lùng thốt: "Đây là tôi gặp tôi liềnmuốn quản đấy!"
"Ông nếu là còn dám động thủ, tôi liền gọi điện thoại báo cảnh sát!" Tiết
Giai Duyệt cũng đi lên trước đối nam nhân uy hiếp nói, tay cô cầm di
động, làm bộ gọi điện thoại.
"Lũ đàn bà khốn nạn, buông tay ra mau, đừng có mà lo chuyện bao đồng, tin hay không ông đây liền đánh bọn mày!"
Ông ta liền den mặt nhìn các cô,nghĩ thầm bất quá cũng chỉ là hai người phụ nữ đi lo chuyện bao đồng.Lớn lên yếu đuối gầu guộc như thế,đùi còn
không to bằng cánh tay của hắn.hắn mà đánh các cô là một chuyện quá dễ
dàng.
Đường Hân Điềm cười lạnh một tiếng, khinh miệt nói: "Ông có thể thử xem xem!"
Ông ta bị Đường Hân Điềm khinh miệt nên bốc hỏa khí,hắn chưa kia từng đánh
qua nhiều người phụ nữ chưa từng có người tỏ thái độ này với hắn bao
giờ.Lũ đàn bà trước mắt này dám quản chuyện của hắn.Hắn phải cho các cô
một bài học vì dám nhiều chuyện.
"Ông đây......"hắn dùng sức lực
lớn, cứ nghĩ sẽ dễ dàng túm được được Đường Hân Điềm,ai biết được hắn
túm được nhưng không sức nào có thể di chuyển được Đường Hân Điềm.Cánh
tay Đường Hân Điềm rắn chắc túm ngược lại ông ta,ông ta hoàn toàn không
thể động đậy.
Đường Hân Điềm vẻ mặt lajh lu ngf kiên định nhìn
chằm chằm hắn ta.Nhưng ông ta cảm thấy không phải mình yếu mà là do mình dùng sức không đủ.Nên ông ta liền dùng sức thêm.
Nhưng ngược lại suy nghĩ của ông ta,mặc dù đã dùng hết tất cả sức lực nhưng vẫn không thể đem cánh tay trở về.
"Mày buông tay ra cho ông."Ông ta đỏ mặt,giữ tợn tức điên lên.
Đường Hân Điềm vẻ mặt vẫn bình tĩnh kiên định,không đem ông ta vào để trong mặt:"Phế vật,chỉ biết bắt nạt kẻ yếu."
"Đ** mẹ mày."bị đàn bà xem thường,một người đàn cũng đánh không xong.Ông ta
càng thêm tức giận,giơ cánh tay khác lên muốn đánh Đường Hân Điềm nhưng
bị cô chế trụ lại.
"Cái này là cho ngươi."Ngay lúc này Đường Hân
Điềm dùng chút sức lực,coi người đàn ông kia như rác rưởi đem ông ta
quăn ra ngoài.
"A....." Ông ta như một búp bê vải rách nát,vẻ mặt kinh sợ khi bị Đường Hân Điềm quăng xa 3 mét.Phanh một tiếng nằm dài
trên mặt đất,ngã lăn mặt mũi bầm dập,nằm rên trên sàn.
"Hay,đánh
rất hay."Mọi người xung quanh vay tới xem,reo hò cổ vũ Đường Hân
Điềm.Lúc nãy ông ta đánh cô nương nhỏ kia quá hưng tợn, bọn họ muốn can
ngăn nhưng sợ đánh không lại ông ta,hiên tại Đường Hân Điềm ra tay đánh
ông ta quả thực quá sảng khoái.
Ông ta thấy nhiều người vây xem
như vậy thế mà không có ai giúp ông ta.Ông ta vooijq uyd rạp xuống đất
kêu thảm hại hơn."Ai da, ai da, đánh chết người rồi, đánh chết người
rồi, ta muốn đi tìm cảnh sát, ta muốn đi báo án!"
"Tốt,vậy liền báo đi,"
Tiết Giai Duyệt cầm di động, trên cao nhìn xuống căm tức nhìn ông ta nói:
"Dù sao tôi đã báo nrồi, cảnh sát lập tức liền tới, tôi muốn chờ nhìn
xem, ông muốn như thế nào cùng cảnh sátgiải thích việc ngược đãi con gái mình, bức nàng đi làm việc mời rượi? Vừa lúc cũng có thể giúp cảnh sát
theo ông cung cấp manh mối, đem những người bán rượu hay lag thứ khác
đó, một lưới bắt hết!"
Ông ta vừa nghenhư vậy liền ýt hức được
không đún, ông ta nếu thật bị cảnh sát bắt, cảnh sát làm ra sự
tình,nhưng chuyện trước kia hắn làm ra bị lục tung lên mất, không thể
vào đồn cảnh sát nếu vào đồn cảnh sát thì toang luôn.
Nghĩ vậy
chút, ông ta cũng không chấp cùng Tiết Giai Duyệt nữa, cũng mặc kệ toàn thân đều đau, vèo một cái từ trên mặt đất nhảy dựng lên, chảy xuyên qua đánh đông đang vay xem, chạy như điền về phía xa.
"Đừng chạy a,
đừng chạy a!" Có vây xem người muốn đi bắt ông ta lại, đuổi theo vài
bước lại không thể đuổi theo, trơ mắt mà nhìn ông ta xuyên qua đường
cái, chui vào ngõ nhỏ đối diện, thực mau đã không thấy tăm hơi bóng
người.
Nam nhân chạy, Tiết Giai Duyệt cũng không đuổi theo, nàng
xoay người đi xem cô nương nhỏ bị đánh kia, Đường Hân Điềm đỡ cô ấy từ
trên mặt đất lên, lại lấy khăn cho cô ấy lâu vết thương nơi khéo miệng.
"em gái nhỏ tên là gì?" Tiết Giai Duyệt quan tâm hỏi: "Người đánh em là ba của em sao?"
Cô nương nhỏ khóc lóc nói: "em kêu Trương Tiểu Kiều, hắn ta là ba của em."
Tiết Giai Duyệt cùng Đường Hân Điềm liếc nhau, trong mắt đều là đối Trương Tiểu Kiều đồng tình.
Tiết Giai Duyệt lại hỏi: "Vậy mẹ của em đâu?"
"Mẹ em đã cùng ông ta ly hôn, sau đó liền trở về quê." Trương Tiểu Kiều
nghĩ đến chính nghĩ mẹ của mình, khóc đến càng thương tâm, "em đã nhiều năm không thấy mẹ rồi."
Sinh ra ở một gia đình bất hạnh như
vậy,Tiết Giai Duyệt an ủi Trương Tiểu Kiều:"Mẹ em chắc chắn không còn
cách nào khác mới cùng ba em ly hôn,bà ấy chắc chắn cũng rất luyến tiếc
em."
Đường Hân Điềm cũng thực đồng tình Trương Tiểu Kiều, nói: "em muốn đi tìm mẹ em sao?"
Trương Tiểu Kiều sửng sốt một hồi lâu, mới gật gật đầu, nói: "muốn, chính là không có tiền, em kiếm tiền đều bị ba cầm đi."
Tiết Giai Duyệt nghe xong, lập tức mở ra túi,lấy ví tiền ra,lấy hết tiền
mặt trong đó toàn bộ nhét vào trong tay Trương Tiểu Kiều, "Cầm số tiền này,đi tìm mẹ em đi."
"Không, em không thể cầm tiền của chị."
Trương Tiểu Kiều cuống quít đem tiền trả trở về, "Hai chị vừa mới đã cứu em, đã giúp em một việc rất quan trọng, em như thế nào không biết xấu
hổ lại muốn tiền của hai người."
"Cầm lấy." Tiết Giai Duyệt không chịu đem tiền thu hồi về, không chút nào để ý nói: "Số tiền này với chị mà nói không tính cái gì, em cầm đi mẹ em, về sau hảo hảo mà sống,
không cần lại đi theo ba của em."
Trương Tiểu Kiều nghe vậy liền
rơi nước mắt, một giọt lại một giọt,cô cảm kích không thôi nói: "Cảm ơn, cảm ơn hại chị, hai chị thật sự thật tốt quá, em, em về sau sẽ báo đáp
hai người."
Lúc sau, Tiết Giai Duyệt cùng Đường Hân Điềm tạm biệt Trương Tiểu Kiều tại xe buýt.
Đưa Trương Tiểu Kiều đi rồi, Tiết Giai Duyệt cùng Đường Hân Điềm cũng đã
không còn tâm tình tiếp tục đi dạo phố, Tiết Giai Duyệt cùng Đường Hân
Điềm từng người trở vềphòng khách sạn của mình.
Tiết Giai Duyệt
mới vừa trở lại khách sạn phòng, đem bao bao túi túi ném ở trên giường,
cửa liền truyền đến tiếng đập cửa dồn dập, cô đi tới mở cửa, thấy Hứa
Ngạn Văn đang đứng ở ngoài cửa.
Hứa Ngạn Văn cầm trong tay di động duỗi đến Tiết Giai Duyệt trước mặt, trầm khuôn mặt nói: "Emnhìn rõ xem cái này là gì."