Ban đêm, Khương Hằng thật sự rất mệt, nằm lên giường không bao lâu liền
đã chìm vào giấc ngủ, Cảnh Thự đem Hắc Kiếm đặt ở bên giường, từ đầu đến cuối đều mở to hai mắt.
Nửa đêm, lúc mọi thanh âm đều yên ắng,
Cảnh Thự lặng yên không một tiếng động mà ngồi dậy, đi vào trong viện
trước đây mình từng luyện võ.
Tạnh mưa rồi, mây đen đã rút đi lộ ra những ngôi sao lộng lẫy hiếm thấy trong ngày mưa dầm dề.
Cảnh Thự lặng lẽ ngồi ở trong viện, đem Hắc Kiếm gác ở trên đầu gối, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
"Cha, nương," Cảnh Thự lẩm bẩm nói, "Phu nhân."
Trong ánh mắt Cảnh Thự phản chiếu ánh sao trời, đêm hôm nay, lại không có linh hồn người quá cố nào tới bên cạnh y.
Cảnh Thự thấp giọng nói: "Phu nhân, ta không có bảo hộ tốt Hằng Nhi. Đều là ta sai."
Trong mặt hồ nước tĩnh lặng đầy sao, Cảnh Thự thở dài, phảng phất như nhìn
thấy Chiêu phu nhân, nửa đêm buông xỏa mái tóc dài, trắng đêm không thể
ngủ đi qua sân bên cạnh Khương gia.
Phảng phất như thấy nàng ở
Tầm Đông đợi ước chừng bảy năm, bảy năm. Mỗi một mùa Xuân Thu lưu
chuyển, Hạ qua Đông đến, bảy năm dày vò dài đằng đẵng cuối cùng chờ tới
được tin Cảnh Uyên chết, Hạng Châu giúp nàng mang về một cây đàn.
Cảnh Thự thì sao? Trong những năm Chiêu phu nhân chờ đợi, lại cùng mẫu thân ở trong thành An Dương, sinh hoạt tuy nghèo khó, nhưng lại vui vẻ an yên, phụ thân cứ cách mười ngày sẽ đến thăm bọn họ, uống chút rượu, gãy một
khúc đàn.
Bên cạnh Khương Chiêu, chỉ có một đứa cháu ngoại trai
hiếu động ham chơi, không biết lòng người trên thế gian hiểm ác. Khương
Hằng khi đó vẫn luôn khờ dại cho rằng, đó chính là cả cuộc đời của hắn.
Mà bây giờ, ngay cả một chút cuối cùng này, cũng sắp bị cướp đi.
Cảnh Thự đè đầu gối đứng dậy, khi đang muốn trở về phòng, bên tai lại phảng
phất như vang lên lời nói của Chiêu phu nhân đã nói nhiều năm trước,
ngay ở trong viện này. Ngày đó Khương Hằng không ở đây, Cảnh Thự một
mình luyện kiếm, mệt mỏi đem kiếm chống trên mặt đất, muốn nghỉ một lát.
Chiêu phu nhân đi tới phía sau y, bỗng nhiên phát ra một tiếng thở dài thực nhẹ, thực nhẹ.
Năm ấy Cảnh Thự chẳng qua chỉ mới mười tuổi, khi nghi hoặc quay đầu, nhìn
thấy vẻ mặt lãnh đạm của Chiêu phu nhân, đang chăm chú nhìn Hắc Kiếm.
"Mỗi người đều sẽ đi đến một nơi họ nên đi." Chiêu phu nhân bỗng nhiên nói,
"Thanh kiếm này, nhìn như là cha ngươi cầm, nhưng lại ký thác tánh mạng
của không biết bao nhiêu người, mọi người đều nói Hắc Kiếm không chém
hạng người vô danh, nhưng theo như ta thấy, giết người chính là giết
người, mục đích giết người, là vì mạng sống, mạng sống của ngươi, mạng
sống của người trong thiên hạ. Một ngày nào đó, ngươi sẽ hiểu được,
thanh kiếm này đối với ngươi đối Hằng Nhi mà nói, có ý nghĩa gì."
Không chém hạng người vô danh...... Cảnh Thự chỉ cảm thấy việc làm của mình,
thật sự bôi nhọ sự kiên trì của phụ thân, Hắc Kiếm đến trong tay y, đi
theo y đấu tranh anh dũng, cơ hội dùng có bao giờ thiếu?
Ngày hôm đó y còn không biết thâm ý trong lời nói của Chiêu phu nhân, hiện giờ y cuối cùng cũng hiểu được.
"Ta đã hiểu được ý nghĩa này, ta đã hiểu." Cảnh Thự nhìn lên ngân hà đầy
trời, trả lời câu nói của mười một năm trước, Chiêu phu nhân than nhẹ,
cũng thu hồi Hắc Kiếm, quay về trong phòng.
Hôm sau, Khương Hằng ngủ dậy liền tiếp tục thu dọn sân của hắn.
Cảnh Thự bất đắc dĩ nói: "Nghỉ một lát đi, sao ngươi vừa mới trở về đã bận rộn không ngừng vậy?"
Khương Hằng nói: "Ta vui, ngươi đi luyện kiếm đi, đừng để ý ta."
Dọc theo đường đi quay về Tầm Đông, trong lòng Cảnh Thự vẫn luôn vô cùng
thấp thỏm, dù sao chuyện xây dựng lại đại trạch Khương gia này, Trấp
Tông cũng biết được. Không chỉ biết, còn đặc biệt phái người tới tìm về
cây đàn của Cảnh Uyên dùng khi còn sống —— trong thành An Dương, bọn họ
có thể cho rằng mình đã bị thiêu chết hay không?
Nếu Trấp Tông
nhận định y đã chết, nhất định sẽ đuổi bắt Khương Hằng, ông ta tuyệt sẽ
không nguyện ý để Khương Hằng đào vong đến bất kỳ một quốc gia nào. Ông
ta có thể nào hoài nghi Khương Hằng trở lại Tầm Đông hay không, cũng
phái người đến điều tra?
Tầm Đông là vùng đất giáp giới giữa hai
nước Trịnh Dĩnh, lại từng là đất của nước Việt cổ, Trấp Tông muốn phái
ra đại quân công khai đuổi giết Khương Hằng, đầu tiên là phải đánh hạ
nước Dĩnh, sau đó lại đánh hạ nước Trịnh. Nhưng giả như Trấp Tông đem
tung tích Khương Hằng tiết lộ cho Thái Tử Linh thì sao?
Không, sẽ không. Cảnh Thự rất hiểu người đã từng là nghĩa phụ này của mình, ông
ta căn bản sẽ không nghĩ đến khả năng Khương Hằng trốn về Tầm Đông. Trấp Tông chỉ có thể đoán Khương Hằng sẽ không màng tất cả, mà báo thù cho
"Cảnh Thự" đã bị thiêu chết. Phương pháp báo thù duy nhất, chính là lại
lần nữa đến cậy nhờ Trịnh, dù sao Trịnh cũng là kẻ địch của Trấp Tông.
Môn chủ Huyết Nguyệt trúng một chưởng của mình, ngã xuống vách núi, đã chết hay chưa?
Cho dù là ông ta đã chết, sát thủ cũng rất có khả năng sẽ lại đến, tuyệt không thể thiếu cảnh giác.
Cảnh Thự cầm kiếm, nghiêm túc mà nhớ lại năm đó Chiêu phu nhân truyền dạy,
lúc ấy y còn nhỏ thiếu kinh nghiệm, lúc này hồi tưởng lại từng chút từng chút một, những yếu quyết võ đạo khi ấy Khương Chiêu dạy cho y, đều là
đạo lý nhân gian, chỉ hận năm ấy y cái gì cũng đều không hiểu, chỉ có
thể miễn cưỡng ghi nhớ.
Y muốn luyện kiếm pháp Hắc Kiếm, tìm về
tâm cảnh mở ra lúc chiến đấu ở thành An Dương, nhưng lại luôn không thể
tập trung. Mãi cho đến khi trên bầu trởi lại bắt đầu đổ mưa phùn.
"Hằng Nhi!" Cảnh Thự nói, "Đi vào trong phòng đi, coi chừng cảm lạnh! Trời mưa!"
Cảnh Thự xoay người, thu hồi Hắc Kiếm, nghe thấy tiếng Khương Hằng đáp lại.
Y đẩy ra cửa phòng đi vào, thấy Khương Hằng đang sửa sang lại một đống di vật đã bị đốt vốn dĩ nên ở trong phòng ngủ của Chiêu phu nhân, đem
chúng phân loại mà nhặt ra, trên tay tràn đầy tro tàn.
"Ta tới làm," Cảnh Thự nói, "Đừng làm bẩn."
"Không đáng ngại." Khương Hằng nhẹ nhàng nói.
Những thứ trước mặt là được đào ra từ trong đống phế tích bị thiêu hủy, có
gương đồng rỉ sét loang lổ, có lược ngọc đã bị gãy thành hai nửa, đều là vật mẫu thân dùng lúc sinh thời, mỗi khi Khương Hằng cầm lấy một món
đồ, đều tựa như chạm vào Chiêu phu nhân.
"Hằng Nhi." Cảnh Thự bất an nói.
"Ta không có việc gì," Khương Hằng cười nói, "Khá tốt."
Cảnh Thự cùng Khương Hằng cùng nhau ngồi dưới đất, Khương Hằng cầm lấy một
cái ly sứ trắng mỡ dê vỡ vụn, nói: "Ngươi còn nhớ nó không?"
"Còn nhớ," Cảnh Thự nói, "Vào ngày đầu tiên ta tới đây, phu nhân đã sơ ý làm ngã cái ly này."
"Nàng là lấy cái ly chọi ngươi," Khương Hằng nói, "Ta ở bên ngoài, đã nhìn thấy tất cả."
"Có lẽ vậy." Cảnh Thự nói.
Khương Hằng nói: "Nhưng nàng không hận ngươi, thật sự, nương kỳ thật là một...... một người thực dịu dàng."
"Ta biết," Cảnh Thự đáp, "Nàng cũng là nương ta, Hằng Nhi."
Cảnh Thự sờ sờ đầu Khương Hằng, Khương Hằng thương cảm cười cười, tìm được
cán một cây bút, lông sói đã bị đốt sạch, sau khi bới mấy khối than ra,
hắn phát hiện một cái hộp đồng không lớn, khóa đã bị đốt đến vặn vẹo.
Cảnh Thự nhìn chăm chú hộp đồng kia, nhớ tới ngày Chiêu phu nhân cùng Vệ bà
rời khỏi nhà, chỉ còn lại hai người bọn họ sống nương tựa lẫn nhau. Sáng sớm mùa đông ngày hôm đó, Khương Hằng từ trong hộp này lấy ra một cái
áo da, xuất hiện ở trong phòng Chiêu phu nhân, dĩ nhiên là Chiêu phu
nhân phân phó Vệ bà đi làm cho Cảnh Thự.
Khương Hằng dùng một thanh chủy thủ cạy ra khóa, mở nắp ra nhìn.
Quần áo năm đó đều đã bị cầm đi, phía dưới còn lót một mảnh da, vết máu loang lổ, nhìn không ra là cái da gì.
Cảnh Thự trầm mặc không nói.
Khương Hằng nói: "Ngày đó ta đã cảm thấy có chút kỳ quái, này đến tột cùng là
cái gì? Có thể giặc sạch sẽ, làm cho ngươi một bộ áo trong......"
"Đây là tã lót bao bọc ngươi vào ngày ngươi sinh ra." Cảnh Thự bỗng nhiên nói.
Khương Hằng: "?"
"Nhiều máu như vậy!" Khương Hằng nhìn tới nhìn lui, hắn cũng không biết khi mẫu thân sinh hắn ra, đã gặp nhiều trắc trở như vậy.
"Hằng Nhi." Cảnh Thự bỗng nhiên nói.
Khương Hằng đem tã lót da cáo kia thả lại vào đáy hòm, không rõ nguyên do, nhìn Cảnh Thự.
Cảnh Thự trước sau trầm mặc, phảng phất như đã qua thật lâu thật lâu, Khương Hằng lại hỏi: "Làm sao vậy, ca, ngươi muốn nói cái gì?"
"Đây là
Giới Khuê mang đến." Cảnh Thự nói, "Mười chín năm trước, gã dùng này
miếng lông cáo này bao bọc ngươi, mang ngươi đưa tới trước mặt phu
nhân."
"Cái gì?" Khương Hằng trong lúc nhất thời không nghe hiểu lời nói của Cảnh Thự, khi còn nhỏ hắn cùng Giới Khuê có liên quan gì?
Cảnh Thự không dám nhìn Khương Hằng, cúi đầu nhìn chăm chú miếng da kia, y
đem sự xuất hiện của cái hộp này xem như là ý trời, đã đến lúc, y không
thể lại tiếp tục giấu hắn, cho dù kết quả có tàn nhẫn, hắn cũng cần phải đối mặt.
Bỗng nhiên Khương Hằng mở to hai mắt, đồng tử kịch liệt co rút lại, một tay vô thức bắt lấy cánh tay Cảnh Thự, không tự giác mà dùng sức.
"Giới Khuê vì sao......" Khương Hằng lẩm bẩm nói,
"Ta...... Ta không phải sinh ra ở Tầm Đông sao? Vì sao? Ca? Ngươi biết
cái gì? Nói cho ta đi!"
Khương Hằng ngơ ngẩn nhìn vẻ mặt Cảnh
Thự, nhất thời như rơi vào động băng. Bắt đầu từ nửa năm trước, hắn liền luôn cảm thấy Cảnh Thự lộ ra vẻ mặt như vậy, hắn không rõ có ý gì, chỉ
cho rằng Cảnh Thự có tâm sự, dọc theo đường đi, Cảnh Thự tâm sự nặng nề, càng làm hắn vài lần muốn nói lại thôi.
Hiện giờ, hắn rốt cuộc đã cảm nhận được, sau hết thảy những điều này đang chôn giấu một bí mật nguy hiểm nào đó.
Giống như đại trạch Khương gia vào thời khắc này lại một lần nữa vô tình suy
sụp xuống, chôn bọn họ ở phía dưới, Khương Hằng không dám lại tiếp tục
tưởng tượng thêm nữa.
Nhưng Cảnh Thự lại mở miệng.
"Sinh nhật ngươi là Đông Chí." Cảnh Thự nói, "Vào ngày Đông chí, ngày đó
ngươi sinh ra ở Lạc Nhạn, Giới Khuê vì bảo hộ ngươi, trộm mang ngươi ra
ngoài, xa xôi ngàn dặm mang ngươi đưa tới An Dương, muốn đem ngươi...... Phó thác cho cha chúng ta."
"Nhưng khi đó cha còn...... đang
trong tình cảnh nguy hiểm," Cảnh Thự lại nói, "Ông ấy sợ không bảo hộ
được ngươi, vì thế ông ấy viết một phong thơ, bảo Giới Khuê ôm ngươi
xuôi Nam tới Tầm Đông tìm nương ngươi. Nhưng không biết vì sao, ông ấy
không có đem phong thư này giao cho Giới Khuê, để gã cùng mang theo."
Từ đầu đến cuối Cảnh Thự không có ngẩng đầu, y không dám nhiền thêm phản
ứng của Khương Hằng, sau đó, y từ trong lòng ngực, chậm rãi lấy ra phong thư được gói trong bao giấy dầu kia.
"Phụ thân thân sinh của
ngươi...... Là Trấp Lang," Cảnh Thự phát run, chậm rãi mở ra bao giấy
dầu, run giọng nói, "Nương ngươi là vương hậu nước Ung Khương Tình, năm
đó bọn họ đều cho rằng ngươi đã chết, ngươi có một cái tên gọi
khác...... Trấp Văn. Điệp vị của ngươi, đến nay còn cung phụng ở tông
miếu nước Ung, trước tòa Huyền Vũ, Hằng Nhi...... Hằng Nhi!"
Khương Hằng đã xoay người rời đi phòng ngủ, vọt tới dưới hành lang nhìn nước mưa, Cảnh Thự từ phía sau đuổi theo.
"Hằng Nhi!" Thời khắc Cảnh Thự lo sợ nhất rốt cuộc đã tới, y duỗi tay nắm lấy cánh tay Khương Hằng.
"Ngươi là đệ đệ của ta," Cảnh Thự nói, "Cha mẹ vẫn là cha mẹ ngươi, chỉ là
ngươi sinh ra, cùng ngươi vẫn luôn cho rằng không giống nhau, ta vĩnh
viễn là ta, Hằng Nhi!"
Toàn thân Khương Hằng phát run, ngơ ngác
nhìn Cảnh Thự, trong mắt trống rỗng, Cảnh Thự không biết làm sao, muốn
ôm hắn, Khương Hằng lại quay người lại, vọt vào trong màn mưa.
"Hằng Nhi!" Cảnh Thự lập tức cõng lên Hắc Kiếm, đuổi theo.
Khương Hằng bước nhanh chạy ra ngoài đường lớn, mờ mịt đối mặt với nước mưa
che trời lấp đất, trời đất lúc này lại xa lạ với hắn như vậy.
Cảnh Thự không có tới gần Khương Hằng, đi theo phía sau hắn. Khương Hằng xoay người, bỗng nhiên hô lớn: "Đừng đi theo ta!"
Trong đầu Khương Hằng trống rỗng, hắn theo bản năng mà đi về phía trước, Cảnh Thự lại một tấc cũng không rời, theo sát ngoài năm bước ở phía sau
Khương Hằng.
Trong phòng ngủ, một cơn gió thổi qua, mở ra lá thư rơi trên mặt đất.
Thê tử ta Chiêu:
【 Thế cục Ung cung đúng như năm đó ngươi ta dự liệu, cái chết của Trấp Lang, vẫn có nội tình. 】
【 Sau khi lệnh muội sinh hạ Trắp Văn, đại tát mãn đã dùng thuốc và kim
châm cứu chữa, nhưng cuối cùng cũng cứu không được, Tình Nhi đã trúng
độc đã nặng, buông tay nhân gian. Nếu Trấp Tông quả thực đúng như ta
cùng Giới Khuê dự liệu, độc chết huynh trưởng, con trai Trấp Lang nhất
định cũng không may mắn thoát được cái chết. Hiện giờ hài nhi đã được
Giới Khuê trộm ra khỏi Lạc Nhạn, vốn muốn gởi gắm cho ta nuôi dưỡng.
Nhưng mắt ta đã mù, lại ở An Dương, sợ không bảo hộ nó chu toàn
được.....】
"Hằng Nhi!" Cảnh Thự bước nhanh bước chậm đi theo
Khương Hằng ở trong mưa, Khương Hằng lang thang không có mục tiêu, đi
qua đường phố tràn ngập nước mưa.
Trong lòng hắn trống rỗng, trong nháy mắt giống như linh hồn rời khỏi thể xác, mờ mịt mà đánh giá cái thế gian này.
【 Hiện giờ đem nó giao cho ngươi, vì cốt nhục duy nhất của lệnh muội cùng Trấp Lang, ngươi có thể tự mình quyết định sống hay chết, rời đi hay ở
lại. Sau eo nó có một cái bớt, nếu Thái Hậu tận mắt nhìn thấy, nhất định có thể nhận ra......】
Thư tín chỉ có vội vàng vài hàng, chưa
viết xong, nét mực mười chín năm trước thấm ở trên trang giấy đã ố vàng. Có lẽ Cảnh Uyên đã thay đổi chủ ý, cảm thấy với tính cách của thê tử
mình, cái gì cũng không cần phải nói, cuối cùng phong thư này vẫn chưa
từng được gửi ra.
Bên trong thành Tầm Đông, tuấn mã chạy qua, Cảnh Thự lập tức kéo lại Khương Hằng chắn ở trước người hắn.
Đó là đội ngũ tuần tra trong thành, võ quan cầm đầu lớn tiếng nói: "Người nào?"
Một tay Cảnh Thự duỗi đến sau vai, nắm chặt chuôi kiếm Hắc Kiếm, cũng lớn tiếng đáp: "Người Tầm Đông!". Ngôn Tình Nữ Phụ
Võ quan liếc nhìn hai người một cái, cho rằng Khương Hằng là nữ hài nhi,
vợ chồng son cãi nhau chạy ra ngoài, liền không có hỏi nhiều. Mưa càng
rơi càng nặng hạt, xối đến Khương Hằng toàn thân ướt đẫm.
"Trở về đi!" Võ quan nói.
Trên bầu trời có tia chớp xẹt qua, chiếu sáng mặt ba người, bỗng nhiên
Khương Hằng cảm thấy người nọ có chút quen mắt, nhớ ra, gã là quan thủ
thành năm đó ở thành Tầm Đông.
"Đi thôi." Cảnh Thự không muốn động thủ ở ngay lúc này, kéo Khương Hằng đi.
Khương Hằng dần dần tỉnh táo lại, ý thức đang trở về từng chút từng chút.
Quan trị an phóng ngựa rời đi, Khương Hằng quay đầu nhìn Cảnh Thự, Cảnh Thự
phân không rõ trên mặt hắn chính là nước mắt hay là nước mưa, muốn hôn
một chút lên mặt Khương Hằng, lại chỉ sợ làm hắn càng khó chịu hơn,
nhưng khi hai người đối diện nhau, trong ánh mắt Khương Hằng, vẫn là
thần sắc mà Cảnh Thự vẫn luôn quen thuộc.
"Hằng Nhi."
"Ca." Khương Hằng nhẹ nhàng nói.
Cảnh Thự rốt cuộc cũng yên lòng.
Khương Hằng nói: "Ta...... Ta không có việc gì, ca, ta chỉ là...... Ta không có nghĩ tới, ta...... Chưa từng nghĩ tới."
Cho đến lúc này, Khương Hằng cuối cùng cũng hiểu được, trong lòng phút chốc nổi lên thương cảm, hắn ôm Cảnh Thự, ở trong mưa khóc lớn lên. Cảnh Thự ôm chặt hắn, thấp giọng nói: "Không sao, không sao, Hằng Nhi, giống
nhau, đều như nhau."
"Không giống nhau," Khương Hằng nức nở nói, "Ta biết không giống......"
Đúng như Cảnh Thự suy nghĩ, thương cảm cùng sự trống rỗng thật lớn kia,
trong nháy mắt bao trùm hai người bọn họ, và trong cơn mưa này, từ đây
mọi chuyện đều đã trở nên thay đổi.
Khương Hằng nói không được
thay đổi ở chỗ nào, cũng chưa nghĩ kỹ, điều này đối với hắn mà nói đến
tột cùng là thống khổ hay là một bước ngoặc. Nhưng giờ phút này nhịp tim cùng lồng ngực Cảnh Thự, bả vai, nhiệt độ cơ thể y, đã xảy ra biến hóa
không dễ phát hiện.
Cho dù sự quen thuộc của Cảnh Thự đối với Khương Hằng vẫn như trước, nhưng bọn họ trong nháy mắt đồng thời thoát thai hoán cốt (lột xác), giống như con bướm lột kén chui ra, mở ra hai cánh uyển chuyển mềm mại, nhẹ nhàng truy đuổi nhau bay về phía chân trời.