Sơn Hữu Mộc Hề

Chương 123: Đỉnh núi tuyết


trướctiếp

Cảnh Thự nhiều lần tự nhủ với bản thân, y không có chứng cứ, y cần phải tìm được chứng cứ, cũng tìm thời điểm ở thích hợp nói cho Khương Hằng chuyện này, để chính hắn quyết định. Chỉ cần Khương Hằng yêu cầu, cho dù làm chuyện gì y cũng có thể đi làm, cùng lắm là chết, có gì phải sợ?

Hiện tại chỉ hy vọng, chính là Lang Hoàng đang lừa y, toàn bộ đều là giả.

Mà khi y thấy Giới Khuê đeo mặt nạ, y đã không thể thuyết phục được bản thân, hơn nữa y trước sau vẫn luôn cho rằng, chuyện này không có khả năng là trò đùa Lang Hoàng dùng để ly gián y cùng Ung Vương thất.

Khương Hằng: "?"

Khương Hằng ngẩng đầu, nhìn Cảnh Thự, dùng sách vỗ vỗ sườn mặt y, hỏi: "Ngươi lại làm sao vậy?"

Hôm nay Cảnh Thự lại bắt đầu thất thần, bỗng nhiên hoàn hồn, nói: "Không...... Không có gì. Đêm qua ngủ không ngon."

Khương Hằng xoay mặt Cảnh Thự qua, ở trên khóe miệng y hôn xuống, hai người ở trong xe ngựa tránh được người ngoài, hắn liền càn rỡ giống như trước đây.

Cảnh Thự đầy mặt đỏ bừng, không tự giác mà nhấp môi dưới, quay đầu đi, lại có chút khẩn trương.

"Ta...... Hằng Nhi." Cảnh Thự nói.

Khương Hằng lại giơ tay tiến vào trong cổ Cảnh Thự, móc ra Ngọc Quyết, Cảnh Thự lập tức làm cái hành động xưa nay chưa từng có, câu lấy dây, nói: "Làm cái gì? Không thể cho ngươi."

Hành động kia của Cảnh Thự thuần túy là theo bản năng, bây giờ đã hoàn toàn không giống trước đây, Khương Hằng mới là người nắm giữ một khối Ngọc Quyết khác, không, hắn chính là tinh ngọc bên kia, mà y là ở bên này. Bọn họ tựa như hai khối Ngọc Quyết này, từ khi đến thế giới này, liền đã định sẵn vận mệnh phụ thuộc lẫn nhau.

Khương Hằng: "Ta, không, cần! Giữ lấy đồ rách nát của ngươi thôi!"

Khương Hằng phớt lờ y, bắt đầu ở trên xe ngựa tìm kiếm ở dưới chỗ ngồi.

Cảnh Thự nghĩ tới, hỏi: "Ngươi đan tua cho ta sao?"

Khương Hằng lười trả lời, tìm ra tơ hồng, bắt đầu đan. Cảnh Thự ngượng ngùng mà muốn nói chút gì, ngại vì miệng vụng, không biết làm sao lấy lòng Khương Hằng, Khương Hằng lại "A" một tiếng, nói: "Ngươi nghe không?"

Cảnh Thự nhanh chóng thuận thế thò lại gần, ôm lấy Khương Hằng, nói: "Cái gì?"

Khương Hằng kéo ra mành xe ngựa, nói: "Nghe thấy không? Có người đang thổi sáo!"

Tiếng sáo cách rất xa, như có như không, Cảnh Thự cũng nghe thấy, nhíu mày chống màn xe.

"Đào chi yêu yêu, chước chước kì hoa...... Chi tử vu quy, nghi kỳ thất gia......"* Khương Hằng theo tiếng sáo, nhẹ nhàng ngâm lên.

*Đào chi yêu yêu, chước chước kỳ hoa. Chi tử vu quy, nghi kỳ thất gia: Cây đào xanh tươi, hoa đào rậm rạp, người đi lấy chồng, ắt lứa đôi thuận hòa. Trích từ Đào Yêu 1 của Khổng Tử.

"Là Giới Khuê." Trấp Lăng công chúa nói.

"Y biết thổi sáo?" Khương Hằng kinh nhạc.

"Biết." Trấp Lăng cưỡi ngựa lại đây, đến trước xe ngựa, nói, "Lúc đại ca còn sống trên đời, y mỗi ngày đều ở trong cung thổi sáo, nếu chọc giận y một chút, liền ngồi ở trong Đào Hoa điện thổi sáo chỉ chó mắng mèo. Sau khi đại ca chết, y liền không thổi nữa, đây là y ở đưa tiễn ngươi đấy."

Giới Khuê đứng ở chân núi đầy băng tuyết, mang bạc mặt nạ, vẻ mặt lạnh nhạt, thổi một cây sáo Việt, tiếng sáo truyền xuống núi, xa xa truyền đến trên đường lớn.

Đoàn xe Khương Hằng đã trở thành một hàng điểm đen, Giới Khuê thu hồi sáo Việt.

"Lúc trước giết ta không thành, có phải rất hối hận hay không?" Lang Hoàng đi tới phía sau Giới Khuê, nói.

Giới Khuê không có quay đầu lại, nhìn ra xa dưới chân núi, hờ hững nói: "Người đều có số mệnh, đây là lời của Thái Hậu, nếu ngươi không chết, chính là ý trời cho phép, có gì phải hối hận?"

Lang Hoàng hoạt động ngón tay, bóp vài cái đốt ngón tay, nói: "Sớm biết ngươi sẽ không kiên trì tới giết ta, ta liền không cần hoảng loạn như vậy, vội vã đem chuyện này nói ra ngoài."

Giới Khuê lạnh nhạt mà nói: "Có người tin sao? Kẻ nào ngu ngốc? Gọi tới ta nhìn xem?"

"Chỉ có một người sẽ tin." Lang Hoàng nhíu mày nói, "Người đều có số mệnh, thiên hạ lớn như vậy, đủ mọi loại người, luôn sẽ có người tin, đúng hay không?"

Giới Khuê không hề trả lời, nhảy xuống núi, hướng tới phương hướng thành Lạc Nhạn rời đi.

Trước thành Lạc Nhạn, triều đình đưa tiễn Khương Hằng đi làm con tin, các đại thần từng người tan đi, Thái Tử Lung còn đứng ở trên tường thành, lưu luyến không rời.

Hôm nay Trấp Tông lựa chọn đi bộ hồi cung, Vệ Trác đi theo bên người hắn, tựa như rất nhiều năm qua, giống như quân thần làm bạn, thấp giọng nói chuyện.

"Đêm qua điện hạ ở trong phòng ngủ hắn lưu lại hơn một canh giờ." Vệ Trác nói.

"Trấp Lung là một hài tử đơn thuần." Trấp Tông đối với cá tính con trai ruột, thật sự rất đau đầu.

Y quá dễ dàng tín nhiệm người khác, đối với quốc quân mà nói, đây không phải là chuyện tốt gì, nhưng mà hết thảy đều sẽ thực mau kết thúc, sự uy hiếp của Khương Hằng trước mắt đã trở nên không còn quan trọng. Nhưng mà giết Khương Hằng, tương lai chỉ sợ còn có Lý Hằng Triệu Hằng, cái này Hằng cái kia Hằng, khi nào, con trai mới có thể ở trước mặt đại thần tạo dựng được uy nghiêm của trữ quân, không cần nói gì nghe nấy như vậy?

"Đã phân phó người cùng đi theo chưa?" Từ khi Vệ Trác đề nghị tới nay, Trấp Tông còn chưa có gặp qua đám thích khách kia đâu.

Vệ Trác đáp: "Môn chủ Minh Sa Sơn đã phái bọn họ tiến vào quan."

Trấp Tông nói: "Phát cho bọn họ chút tiền làm kinh phí, một đám người Tây Vực, biết nói tiếng Hán không?"


trướctiếp