Sơn Hữu Mộc Hề

Chương 101: Sáo Vân Tiêu


trướctiếp

Chạng vạng tối, Khương Hằng lại nói với Thái Tử Lung: "Điện hạ, ngài có thể bồi ta xuất cung một chuyến hay không?"

Thái Tử Lung không hỏi đi chỗ nào, nói: "Bất cứ lúc nào cũng có thể phụng bồi."

"Lại đi đâu? Phải dùng cơm chiều," Cảnh Thự đã cả ngày không cùng Khương Hằng nói một lời, nói, "Ta cũng đi."

Lúc này Trấp Tông cùng quần thần đi ra, liếc nhìn Khương Hằng một cái, trong lòng sáng như tuyết, kế sách nhất định là hắn đề nghị, nhưng lời này ai cũng không thể nói, chỉ có thể mượn Thái Tử Lung ra mặt nói, dù sao thân phận y là người thừa kế.

Trấp Tông nhìn Khương Hằng, bỗng nhiên lại nghĩ tới một người khác, người kia vốn nên là thê tử hắn Khương Chiêu.

Năm đó Khương Chiêu cho dù như thế nào cũng không muốn gả cho hắn, thật sự làm hắn tức giận, lúc nào cũng châm chọc mỉa mai hắn, làm cho hắn đối với Khương Chiêu không hề có hảo cảm. Đứa nhỏ này là Khương Chiêu nuôi lớn, tựa như tới đòi nợ hắn, vẻ mặt kia quả thực không khác gì nhau.

"Tân pháp tiến triển như thế nào?" Trấp Tông từ trên cao nhìn xuống, nhìn ba thiếu niên.

"Rất nhanh liền sẽ có manh mối." Thái Tử Lung nói.

Sắc mặt Trấp Tông hòa hoãn một chút, nói: "Ngày mai không cần tới, Trấp Miểu không có việc gì liền đợi ở Đông Cung đi."

Cảnh Thự chính là cầu mà không được.

"Ta phát hiện từ sau khi ta tiến cung," Khương Hằng cười nói, "Liền luôn chọc y tức giận, nói cái gì làm y tức giận cái đó."

Thái Tử Lung nói: "Lời là ta nói, không phải ngươi, ngươi đừng sợ."

Cảnh Thự thay đổi một thân thường phục đi ra, đáp: "Biện pháp rất tốt, có cái gì không thể nói?"

Cảnh Thự trước nay đã không để ý Kim Tỉ kia, trong mắt hắn quả thực chính là một khối phế liệu, hành động cướp đoạt nó, mới là không thể hiểu được.

"Đi đâu?" Thái Tử Lung hỏi.

Khương Hằng nói: "Ngoại vụ ngoại tộc."

Thái Tử Lung minh bạch, quả nhiên, Khương Hằng đem hắn đưa tới khách điếm trong thành, dẫn hắn đi gặp Sơn Trạch.

Mấy ngày qua, vết thương Sơn Trạch đã khá hơn, khi thấy Thái Tử Lung vội quỳ lạy hành lễ.

Thái Tử Lung thở dài, nói: "Sơn khanh."

Khương Hằng đem Sơn Trạch giấu trong một khách điếm khuất ở trong thành, đầu mùa đông ánh sáng lờ mờ, Sơn Trạch bệnh lâu chưa khỏi, thỉnh thoảng còn ho khan vài tiếng, nỗ lực chống đỡ muốn hành lễ với Thái Tử, Thái Tử vội tiến lên ý bảo không cần phải đa lễ.

Thái Tử Lung nhớ lại chuyện cũ, luôn cảm thấy y hẳn là đã gặp qua Sơn Trạch, có lẽ ở khi mình còn rất nhỏ. Nhưng toàn bộ mọi chuyện, hắn đều nhớ không rõ.

Y sớm biết Sơn Trạch có danh hào "Đệ nhất mỹ nam tử Tái ngoại", nhưng ở trong ấn tượng ban đầu của y, Sơn Trạch từ trước đến nay là Man tộc tái ngoại cường tráng, ắt hẳn sẽ không đến mức mong manh yếu đuối như thế.

Sắc mặt Sơn Trạch tái nhợt, hiển nhiên là đã bị tra tấn một thời gian, lại bởi vì ở trong thủy lao lâu ngày, mắc bệnh phong thấp nghiêm trọng, khí chất ốm yếu kia, nhất thời thế nhưng làm Thái Tử Lung sinh ra sự đồng tình.

Thái Tử Lung cùng Sơn Trạch ngơ ngẩn đối diện, hai người sau một lúc lâu không nói chuyện. Khương Hằng không có đánh vỡ bầu không khí yên lặng này, chỉ cùng Cảnh Thự ở một bên an tĩnh mà ngồi.

"Lang điện hạ." Sơn Trạch nói.

"Chúng ta đã gặp mặt sao?" Thái Tử Lung rốt cuộc nói ra một câu như vậy.

"Có một lần," Sơn Trạch nói, "Ngày ngài được phong trữ quân."

"Lúc bảy tuổi." Thái Tử Lung nhớ tới chuyện cũ mông lung.

Sơn Trạch thấp giọng nói: "Ta cùng với Thủy Tuấn ở trong đám khách khứa, xa xa mà thấy ngài một lần."

"Hiện trường chắc hẳn thực long trọng." Hiện giờ Khương Hằng đã có biết sử Ung, biết Thái Tử Lung phong trữ, chính là chuyện trọng đại của nước Ung, mấy năm đầu tiên là Trấp Lang rời khỏi nhân thế, sau đó lại là vương hậu Khương Tình bỏ mình, Cảnh Uyên Cầm Minh Thiên Hạ, dẫn tới huyết thù bốn nước. Quốc gia phương Bắc bị mây đen che phủ, vương tộc họ Trấp cần phải củng cố lòng tin của bá tánh, vì thế Trấp Lung phong trữ, trở thành một sự kiện trọng đại.

Sơn Trạch chậm rãi nói: "Còn nhớ rõ năm ấy phong trữ, nghe thấy điện hạ tuyên đọc 'thư tế thiên', nháy mắt, đã qua rất nhiều năm."

Thái Tử Lung lâm vào trầm tư, sau một hồi, chậm rãi nói: "Trên cáo trời cao, dưới xin hoàng thổ."


trướctiếp